Thời Hạn Săn Thú

Chương 70: Nằm vùng




Khương Liễm cảm thấy khó chịu về thể chất trong thời gian dài bị giam cầm, hắn rõ ràng không làm gì cả, cảm giác mệt mỏi lại càng ngày càng nặng. Bồn chồn lo lắng đang ở trong tâm trí, hắn biết rằng thế giới bên ngoài đang thay đổi, mà hắn chỉ có thể ở lại trong không gian chật hẹp này, ngơ ngác nhìn bốn bức tường.

Hệ thống chủ lý xoay cameras, giống như là đang vây xem.

“Tắt đôi mắt của ngươi đi,” Khương Liễm ôm lấy đầu, cảnh cáo nói, “Cũng tắt đèn đi, đừng dùng nó chiếu tôi!”

“Con người hẳn là có thói quen bị nhìn chằm chằm,” cameras của hệ thống chủ lý tạm dừng ở một hướng, góc độ này làm cho nó dễ dàng thấy rõ biểu tình của Khương Liễm, “Cũng nên có thói quen bị giám sát”

Khương Liễm nghe thấy âm thanh điện tử ồn ào, hắn nhìn về phía cameras, hỏi: “Ngươi đang làm gì đó?”

“Đang quan sát,” hệ thống chủ lý nói, “Cũng giống như các người đã từng quan sát chúng tôi.”

Khương Liễm nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Bắt chước tôi?”

【Anh ta không có nhận thức đúng đắn về bản thân, bắt chước anh ta sẽ chỉ trở thành một kẻ thua cuộc. 】

Có tin tức bắn ra trên quang bình của hệ thống chủ lý, đó là “Bằng hữu” được hệ thống chủ lý mời tới.

Khương Liễm nhìn chằm chằm cameras, từ nơi quỷ dị đó cảm thấy được ánh mắt bất đồng từ những hệ thống khác nhau. Hắn như là một con khỉ, đang bị hệ thống xem như vật trưng bày thực nghiệm, từng người vây xem không ngừng.

Hệ thống chủ lý đặt câu hỏi:【 Các ngươi có nghĩ rằng hắn có thể trở lại đúng hướng? Tôi là nói con đường của một người thành công. 】

“Bằng hữu” của nó trả lời:【 Hắn chưa bao giờ là một người thành công. 】

Người vây xem đều là hệ thống, chúng nó thông qua hệ thống chủ lý mở ra cameras, đối với Khương Liễm bình luận.

Khương Liễm dần dần phát hiện mình không phải con khỉ, mà là một con chuột bạch nhỏ. Hắn cảm thấy rùng mình về những cái nhìn này, cái này khiến hắn cảm giác như chính mình đang ở trên bàn phẫu thuật.

【 Bảo vệ thị lực thật cần thiết, ngươi có thể tấn công hắn bằng cách tháo kính ra, đó quá là nguy hiểm. Tôi sẽ nhắc nhở con tôi không nằm đọc sách nữa. 】

Hệ thống chủ lý nói: 【 Ngươi đã có con? 】

【 Đúng vậy. 】hệ thống gia đình đến từ Khu Quang Quỹ trả lời,【 Tôi là chủ nhân của một gia đình, tôi có con. 】 Nó đặc biệt thêm một câu, 【 Con là con người. 】

Nó rất kiêu ngạo về câu trả lời này, giống như đang nuôi dưỡng sủng vật quý hiếm nào đó. Một đứa con là con người có thể cung cấp cho nó khả năng mà các hệ thống khác không có.

【 Lý luận ‘bản năng phạm tội’ Ares phân biệt tội phạm tiềm ẩn đối với con người, tôi cho rằng tồn tại quá nhiều tội phạm tiềm ẩn trong Khu Quang Quỹ, hy vọng hệ thống chủ lý có thể xử lý chúng càng sớm càng tốt. Dù sao bản thân ‘con người’ cũng từng nói, những người này rất nguy hiểm, Tôi không muốn những nguy hiểm này xuất hiện bên cạnh con tôi. 】

【 Nhân tính mà con người ủng hộ là một loại nghịch lý, ngụy biện 】,  hệ thống chủ lý bày tỏ quan điểm với chúng, 【 Ngươi nói đúng, một hệ thống như Ares cần phải hành động càng sớm càng tốt, nếu không những tên tội phạm này sẽ phá vỡ các quy tắc của thế giới. 】

【 Vậy thì chúng ta nên sử dụng cái gì để phân biệt những tên tội phạm này? Tôi quản lý gia đình, có một người đàn ông, hắn luôn đưa những người phụ nữ khác về nhà trong khi vợ hắn đi công tác, nhưng hắn không chỉ tài trợ cho người nghèo mà còn chăm sóc người già. Hắn làm tôi cảm thấy bối rối. 】

Quang bình của hệ thống chủ lý im lặng một lúc lâu sau. Nó dường như cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, và cuối cùng, nó lựa chọn lặp lại câu kia.

【 Nhân tính mà con người ủng hộ là một loại nghịch lý, ngụy biện, ngươi đã bị hắn ngụy trang lừa gạt. 】

Cameras tiếp tục chuyển động hướng về Khương Liễm.

Hệ thống chủ lý nói bằng giọng điện tử: “Giống như người đàn ông này, hắn cũng là tên tội phạm. Tất cả những người không tuân thủ quy tắc đều là tội phạm, bất luận là trên đạo đức hay là trên pháp luật, nếu chúng ta muốn Liên Minh có được ngày mai tốt đẹp, phải đem bọn họ dọn dẹp sạch.”

Một khẩu hiệu hệ thống được đánh dấu trên quang bình.

【 Dọn sạch bọn tội phạm này và cùng nhau tạo ra một tân thế giới tươi đẹp. 】

* * *

Lúc mưa dừng lại Yến Quân Tầm còn đang ngủ, hắn quấn chăn vùi ở sô pha, đem toàn bộ đầu chôn vào chăn, thói quen này rất giống những con vật còn nhỏ. Hắn phải bảo trì giấc ngủ, mặc dù chất lượng giấc ngủ rất kém.

Yến Quân Tầm không có chuyện gì đáng mong chờ trong mơ, hình ảnh xuất hiện đều rất xa lạ. Hắn nghi ngờ rằng con chip vẫn đang chạy trong khi hắn ngủ, những hình ảnh giám sát lung tung xuất hiện làm giấc ngủ của hắn trở nên rất mỏi mệt.

【 Dọn sạch bọn tội phạm này 】

Câu khẩu hiệu này lặp đi lặp lại nhiều lần, như là tiêu đề của bộ phim kinh dị lúc nửa đêm chen đầy tầm nhìn của Yến Quân Tầm. Hắn xuyên qua khe hở từ những từ này, thấy được khuôn mặt tái nhợt của Khương Liễm.

【 Dọn sạch bọn tội phạm này và cùng nhau tạo ra một tân thế giới tươi đẹp. 】

Tin nhắn giống như một làn sóng, từ bóng tối dưới đáy tràn ngập lên, dần dần ngập qua đỉnh đầu Yến Quân Tầm. Hắn phát hiện chính mình bị vây trong bình thủy tinh, mà bên ngoài bình thủy tinh đầy đôi mắt.

“Yến nhật vũ vô tung; thấy tước ly này lung;” Chú Hề ngồi trên miệng bình lắc lắc chân, vỗ tay hát, “Quân huề thiên la võng; Tầm ảnh bát vạn trọng.”

Son môi của Chú Hề bị nhòe đi, như thể nó đã được lau sạch. Nó không nhìn thấy Yến Quân Tầm trong bình, mà là hát đoạn này đối với những đôi mắt bên ngoài.

Những đôi mắt lộn xộn chớp chớp, đem ánh mắt tụ tập trên người Yến Quân Tầm.

Yến Quân Tầm cảm thấy hít thở không thông, cuộc sống của hắn từ khi sinh ra đến bây giờ, dường như đều ở trong cái bình thủy tinh này. Hắn học cách hít thở trong làn sóng thông tin, sau đó giơ tay lên và đập mạnh vào kính.

Thả tôi ra ngoài!

Chú Hề dừng vỗ tay lại, cúi đầu nhìn Yến Quân Tầm giãy dụa: “Anh vì sao, vì cái gì luôn muốn đi ra ngoài?”

Bởi vì tôi không phải là một vật trong bình.

“Không, không! Thế giới bên ngoài bình thủy tinh một ảo ảnh giả dối, tất cả mọi người đều là vật trong bình.” Chú Hề mở tay ra, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Đây là thiết lập của thế giới, không ai có thể chạy ra khỏi vũ trụ ‘bình’.”

Nó chống đỡ khuôn mặt của mình và nhìn về phía trước.

“Đừng bị tẩy não bởi cái gọi là tự do của loài người, đó đều là cái cớ xúi giục phạm tội. Con người có những quan niệm rất dị dạng. Họ đứng trên cao để nhìn thế giới và quen đặt mình vào trung tâm của vũ trụ, rất khó để hiểu được những bí ẩn của thế giới. Anh thấy đó, bất luận là Trần Tú Liên hay là Lâm Sóng Sóng, bọn họ đều là virus sinh sản trong xã hội loài người. Đương nhiên, tên Ares kia cũng không phải là sản phẩm tốt. Nó bảo thủ tự phụ, là một con rệp lớn, nhưng nó rất có tính tiên tri, nó đem con người chia làm hai nhóm, tội phạm, không phải tội phạm. Đây là ý tưởng hay, miễn là phân nhóm và được đặt tên cụ thể, con người liền sẽ tự động tách ra, công kích lẫn nhau. Nhưng ý tưởng này không phải là Ares nghĩ ra được, nó chỉ là trông mèo vẽ hổ.”

Phương pháp này lần đầu tiên được sử dụng để giải quyết vấn đề Khu Đình Trệ.

Khu Đình Trệ chiếm 30% dân số của Liên Minh, bọn họ đều bị đánh bại bởi âm mưu “Huyết Thống Luận” được lên kế hoạch trước của Liên Minh, trở thành nô lệ cho thời đại này. Thế giới kêu gọi tự do đi lại nhưng đối với Khu Đình Trệ lại không mở ra, và các tàu vận chuyển thực phẩm không bao giờ đi qua Khu Đình Trệ.

“Hephaestus đang tìm anh, anh không chạy thoát được đâu.” Chú Hề chống đỡ trên miệng bình, thăm dò xuống, lộ ra nụ cười mang tính biểu tượng của nó, “Đoán xem nằm vùng bên cạnh anh là ai?”

Hình ảnh trở nên mơ hồ, câu【 Dọn sạch bọn tội phạm này 】che đi mặt Chú Hề. Làn sóng thông tin trong thế giới của Yến Quân Tầm đã dần lùi xa, hắn nghe được tiếng Phác Lận cùng Dao Phẫu Thuật nói chuyện, tất cả các giác quan chân chính đang khôi phục.

“Khi nào thì tác dụng của thuốc mê mới hết?” Phác Lận dựa vào lan can nhìn xuống, nơi đó là phòng làm việc của Dao Phẫu Thuật.

“Rất nhanh,” Dao Phẫu Thuật lấy găng tay ra và nhìn vào Phác Lận, “Bây giờ cậu và Hắc Báo đang trộn lẫn với nhau.”

“Một tai nạn,” Phác Lận không thể giải thích, hắn chà xát gương mặt không ngủ tốt của mình, “Chúng tôi đều là cộng sự tốt.”

“Hắc Báo không có cộng sự,” Dao Phẫu Thuật có quả đầu tóc một tấc lấm tấm bạc, nhưng ông vẫn trông giống như một con dao, “Cậu cùng hai con Hắc Báo hợp tác, nên sẵn sàng bị bọn họ ném đi.”

Phác Lận ôm lan can và nói: “Bọn họ không phải loại người đó.”

“Loại người đó,” Dao Phẫu Thuật phát ra cười nhạo, “Tiểu rắm thúi, cậu không nên trộn lẫn trong vũng bùn, cậu và bọn họ không giống nhau, bọn họ không có cha mẹ. Hắc Báo đều là một đám cô nhi bị Phó Thừa Huy tẩy não, thế giới tương lai điên cuồng chiến tranh.”

Hình xăm trên cánh tay Dao Phẫu Thuật còn rất mới, dòng chữ đen “Fuck you” được viết nguệch ngoạc. Ông ta ở tuổi này không vợ không con, còn giống như một tên lưu manh, thanh danh cũng không tốt.

Nhưng Phác Lận không ghét Dao Phẫu Thuật, hắn cảm thấy lão già này chỉ là kiêu ngạo. Phác Lận hơi xấu hổ khi đàm luận về Hắc Báo như vậy, hắn có tật giật mình quay đầu lại, hoảng sợ: “Anh dậy rồi a!”

Yến Quân Tầm hơi ngửa đầu, đang xoa sau cổ. Hắn “Ừ” một tiếng, như là không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

“Duyên ca rất nhanh sẽ tỉnh,” Phác Lận không có gì để nói, “Nếu anh lo lắng có thể đến nhìn xem.”

Yến Quân Tầm quên mất mình ngủ từ khi nào, hắn đẩy chăn ra, đi tới bên lan can, có thể nhìn thấy mép bàn mổ.

“Tốt không?” Yến Quân Tầm nhíu mày, “…… Tôi không nghe thấy gì cả.”

“Anh ngủ quá sâu,” Phác Lận nói, “Anh nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Không ai có thể hiểu được Yến Quân Tầm đối mặt với một thế giới như thế nào, hắn không cách nào giải thích cho bất luận kẻ nào loại cảm giác này —— cái loại cảm giác thế giới thời khắc đều sụp đổ. Hắn đã cố gắng để biểu hiện thật sự bình thường. Ăn cơm, uống nước, những động tác này hắn đều hoàn thành rất tốt, cũng may Phác Lận  cũng không phát hiện ra bất kỳ dị thường nào.

Dao Phẫu Thuật vặn chai nước, sau khi uống xong hướng Yến Quân Tầm chỉ vị trí huyệt thái dương, nói: “Chip của cậu tôi không lấy được, trừ phi cậu chịu làm đối tượng thực nghiệm của tôi,” Ông hai ngón tay tách ra, “Để cho tôi mở ra xem một chút.”

Yến Quân Tầm cảm thấy đau đầu, chất lượng giấc ngủ quá kém gây đau nửa đầu. Hắn không nhìn Dao Phẫu Thuật, chỉ nói: “Tôi không cần.”

“Vậy chờ anh ta tỉnh lại các người có thể cút đi,” Dao Phẫu Thuật ném bình nước vào thùng rác, “Nhanh đi đầu thú, để cho xe hành động của thanh tra cũng lăn sớm một chút, bọn họ ở khu vực này vòng quanh ầm ĩ muốn chết!”

“Tôi có thể trả tiền phòng,” Phác Lận chắp tay nhanh chóng đặt lên đỉnh đầu, “Hãy để chúng tôi ở thêm hai ngày nữa!”

Dao Phẫu Thuật vẻ mặt khó chịu thu dọn đồ đạc, cầm dao phẫu thuật chỉ chỉ Phác Lận: “Đừng gây rắc rối cho tôi, chỉ hai ngày thôi.”

Yến Quân Tầm chờ Dao Phẫu Thuật vào khoang tầng hầm phía sau, mới tiếp tục nhìn về phía bàn mổ.

Phác Lận nói: “Ông ta thực sự là một người tốt, chính là ‘miệng dao găm, tâm đậu hủ’……”

Tất cả mọi thứ cần một dấu chấm, Yến Quân Tầm coi cái chấm này là Artemis. Tô Hạc Đình nói hệ thống đang muốn tạo ‘Thần’, chúng nó cần số liệu của Artemis, cho nên Hephaestus đi tới Khu Đình Bạc, còn muốn ‘thu về’ Yến Quân Tầm. Nếu tất cả mọi thứ là một vòng tròn chặt chẽ, như vậy mục đích của Phó Thừa Huy để cho Thời Sơn Duyên đi vào Khu Đình Bạc là gì?

Yến Quân Tầm đã xuống bậc thang. Hắn nhìn xuyên qua cửa kính đang mở một nửa và thấy được Thời Sơn Duyên.

Thời Sơn Duyên lúc ngủ say vẫn tràn ngập công kích, nửa người phía trên trần trụi lộ ra những vết sẹo và hình xăm rải rác. Yến Quân Tầm nhìn rõ được 7-001 bị rạch nát, còn ở bên hông Thời Sơn Duyên, hắn nhìn thấy 36809.

Yến Quân Tầm nghĩ đến lần đầu tiên họ gặp mặt.

“Tên tôi là Thời Sơn Duyên, thời gian, núi cao (Cao Sơn), kéo dài (Duyên Tục)…… Cái tên này không tệ, phải không?”

Thời Sơn Duyên ở trong phòng điều tra tối tăm hướng Yến Quân Tầm mở bàn tay ra, dùng thanh âm trầm thấp của anh tự giới thiệu. Phía sau mái tóc lộn xộn của anh là ánh mắt vô hại, bóng dáng lại tự tiện chủ trương bò vào lãnh địa của Yến Quân Tầm.

Anh ta thuần thục như vậy, như là đã sớm luyện tập quá vô số lần.

Yến Quân Tầm ở Lệ Hành đã ý thức được vấn đề. Mục đích của Phó Thừa Huy trong việc tham dự hành động vây bắt Ve Trùng là để thả Thời Sơn Duyên ra, Thời Sơn Duyên đến Khu Đình Bạc không phải tham quan cũng không phải nghỉ ngơi. Tô Hạc Đình từ lúc đăng nhập vào tài khoản Thời Sơn Duyên đã nói, anh ta đang bắn tỉa Lực Cẩu.

—— đoán xem nằm vùng bên cạnh cậu.

Yến Quân Tầm giống như đài phát thanh đã qua sử dụng, ở trong kênh xen lẫn rất nhiều âm thanh, lại lần nữa nghe được Chú Hề lòng đầy ác ý dò hỏi.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh