Thời Hạn Săn Thú

Chương 51: Quân tầm




Đáp lại 7-020 là nắm đấm. Hắn bị Thời Sơn Duyên kéo rời khỏi súng, hắn không túm được cánh tay Thời Sơn Duyên, chỉ có thể lấy ra một con dao thẳng ‘chiến thuật’ từ túi quần của mình. Lưỡi dao 6,4 cm được rèn hoàn toàn bằng thép carbon, mang theo một cảnh báo sắc bén vung vào Thời Sơn Duyên.

Thời Sơn Duyên một tay nắm lấy cổ tay của 7-020, vặn ngược, tháo dao. 7-020 mở miệng và phát ra tiếng thở hổn hển trong cổ họng. Thời Sơn Duyên đánh liên tục vào ngực và bụng 7-020, đánh đến 7-020 sắp phun ra.

Người quan sát cảnh giác phía sau nhanh chóng nhào tới, Thời Sơn Duyên buông 7-020 ra, xoay người dùng khuỷu tay hung hăng đánh ngã tay quan sát. 7-020 vừa ho khan vừa sờ sờ tìm dao thẳng ‘chiến thuật’ bị tháo rớt của mình, Thời Sơn Duyên giẫm lấy tay hắn, lại nhấc chân đá hắn.

Người quan sát dựa vào lực eo bật dậy, tiện tay túm thùng nước bên cạnh lên, đập vào đầu Thời Sơn Duyên. Thời Sơn Duyên tránh được, tiếp cận người quan sát và đấm thẳng vào mặt. Người quan sát bị đánh đến trong miệng đều là máu, cố gắng dùng cánh tay ngăn cản lui về phía sau, nhưng lực đạo của Thời Sơn Duyên quá mạnh, khiến hắn còn chưa lui về phía sau cột, đã ngã xuống đất trước.

Thùng nước trên mặt đất lăn loạn.

Thời Sơn Duyên dùng chân lật qua người quan sát, khi nạp đạn cho súng huýt sáo với 7-020.

“Đừng…” 7-020 nghiêng người cọ xát mặt đất, ôm đầu nói, “Đừng! ”

Thời Sơn Duyên bắn vào chân người quan sát.

Người quan sát kêu lên một tiếng đau đớn, co quắp lại, ôm chân chống đất thở hổn hển, vết máu lập tức lấm tấm quần.

Trong ánh mắt 7-020, Thời Sơn Duyên đã bắn thêm một phát nữa vào chân còn lại của người quan sát.

Người quan sát đau đến thất thanh, hai chân đều phế đi. Hắn nhắm mắt thở dốc, mồ hôi chảy không ngừng, ngực phập phồng kịch liệt, thậm chí không thể nhìn được Thời Sơn Duyên.

Giọng 7-020 yếu ớt: “Tôi fuck ……”

Thời Sơn Duyên tiếp tục nổ súng.

Người quan sát đau đến gân xanh trên trán nhảy dựng lên, hét lên một tiếng, tiếp theo là tiếng thở dốc thống khổ. Hắn cuộn tròn ở bên chân Thời Sơn Duyên, trên mặt đều là nước mắt, đó là phản ứng sinh lý không khống chế được, hắn đau đến mức cả người sắp tê dại.

Một người quan sát xuất sắc đối với tay súng bắn tỉa mà nói rất quan trọng, hắn không chỉ phụ trách thống kê tình báo cho tay súng bắn tỉa, còn phụ trách thế tay súng bắn tỉa yểm trợ phía sau, hai người cộng sự như vậy thường thường đều là sinh tử chi giao.

“Thực xin lỗi!” 7-020 nhìn Thời Sơn Duyên một lần nữa giơ tay lên, ôm chặt đầu khàn giọng kêu lên, “Thực xin lỗi thực xin lỗi!” Hắn đập trán xuống đất, mắt đỏ bừng vì lông mi giả, và nghẹn ngào, “Đại ca, thực xin lỗi!”

Thời Sơn Duyên nhận được lời xin lỗi, anh mỉm cười trả lời: “Được rồi. ”

Sau đó giết người quan sát trong lời xin lỗi của 7-020.

* * *

Lý Hồ dùng cả tay và chân bò vào dưới bàn làm việc.

Yến Quân Tầm ngồi xổm đối diện nhìn Lý Hồ, trong tiếng kêu hoảng sợ của Lý Hồ không có biểu tình. Hắn có hơi đói, chỉ muốn mau chóng giải quyết chuyện này.

Lý Hồ run run rẩy rẩy dịch về phía sau, hướng Yến Quân Tầm giơ hai tay lên, nói: “Tiền thưởng đều đưa cho anh, giữ cho tôi một mạng,” hắn không đợi Yến Quân Tầm mở miệng, vội vàng lại nói, “Anh muốn tin tình báo tôi đều cho anh!”

Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm Lý Hồ, gọng kính không che được nốt ruồi lệ của hắn, điểm này làm cho hắn trông trưởng thành hơn. Hắn đem bảng tên Tề Thạch mang trên người ném trước mặt Lý Hồ, hỏi: “Còn nhớ Bạch Tinh Tình không?”

Lý Hồ đầu tiên là lắc đầu, tiếp theo nhanh chóng gật đầu. Hắn không dám giơ tay lên chỉ loạn, dùng cằm điên cuồng ý bảo Yến Quân Tầm nhìn hướng cửa: “Cô ta biết, cô ta cùng Bạch Tinh Tình là tỷ muội!”

Lệ Hoa vẫn còn chen chúc trong góc.

Yến Quân Tầm đứng lên, thế nhưng ngay lúc hắn đứng lên, hắn cảm thấy tiếng mưa bên tai trầm trọng hơn.

Mưa to tầm tã đánh vào trên kính, bắn ra những giọt mưa vỡ.

Yến Quân Tầm hướng về phía cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng khách, Khu Đình Bạc không có mưa, nơi này rất yên tĩnh. Nhưng hắn thật sự nghe được tiếng mưa, âm thanh kia như là đêm khuya u linh không vứt đi được.

Đèn bên trong phòng bỗng nhiên tắt, một chuỗi quang bình vòng quanh Yến Quân Tầm sáng lên.

Chú Hề nhét khoai tây chiên đầy miệng, ăn đến đầy người đều là khoai. Hắn hướng về phía ống kính lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nhìn chằm chằm Yến Quân Tầm nói: “Ha —— lâu!”

Yến Quân Tầm nổ súng nổ tung máy phát ID của Lý Hồ, nhưng vô dụng, quang bình vẫn tồn tại.

“Anh quá nóng nảy,” Chú Hề dùng tay nắm khoai tây chiên chỉ vào Yến Quân Tầm, “Quản lý cảm xúc của anh bị làm sao vậy? Mất khống chế sao? Yến Quân Tầm?”

Tiếng mưa bên tai Yến Quân Tầm càng lúc càng lớn, tiếp theo hắn giơ tay lên đánh nổ thiết bị âm thanh trong phòng, nhưng tiếng mưa vẫn không biến mất.

“Anh nghe thấy tiếng mưa có phải không? Tôi cũng nghe thấy, chúng ta đều nghe thấy,” Chú Hề ngồi đó nhìn xung quanh, vẫy tay với những khán giả vô hình, nịnh nọt, “Khán giả phản ứng quá nhiệt liệt, mọi người đều chờ mong anh cùng tôi tiến hành một cuộc chiến tranh. Anh có muốn không? Anh muốn,” hắn nâng cao giọng nói hưng phấn của mình, “Anh chính là đứa trẻ ngoan của Artemis!”

Hơn một chục quang bình cùng nhau phóng to, bao phủ Yến Quân Tầm ở giữa. Tiếng cổ vũ từ trong quang bình truyền ra, còn có tiếng huýt sáo, Yến Quân Tầm trong ánh sáng trắng chói mắt cảm giác mình đang đối mặt với hàng ngàn khán giả.

“Tôi đã giết anh trong cuộc đua xe đó!” Chú Hề đứng lên, đá cái thùng rác dơ bẩn, “Sau đây hãy thưởng thức những cảnh giết người của tôi!”

Hình ảnh trên quang bình chuyển đổi, xuất hiện “Tên điên” đua xe trong vụ án Trần Tú Liên. “Tên điên” trên mặt không có hóa trang, đó là gương mặt của Yến Quân Tầm. Hắn nhìn Yến Quân Tầm, đối diện máy quay, nâng lên họng súng, chống giữa mày của mình, điên cuồng hô to: “Đây là kết cục của anh!”

Mẹ kiếp!

Yến Quân Tầm không có nhắm mắt, ngay lúc đó hắn cảm thấy máu loãng lại bắn trên mặt hắn.

Quang bình nổ ra tiếng hoan hô. Khán giả thật kích động, bọn họ nhiệt tình yêu thương loại cảnh tượng này. Những tiếng hoan hô này quấy nhiễu Yến Quân Tầm, trong đầu hắn tràn ngập máu nổ tung, mưa to còn có máu bắn tung toé.

Yến Quân Tầm ngữ khí hung ác: “Tắt đi!”

“Ồ,” Chú Hề đặt bàn tay đang giơ lên ​​của mình xuống, xoay ống kính sang hướng khác, đối diện với vô số máy quay trong nền tối, “Hắn bảo tôi tắt đi.”

Những cái cameras đó tựa như đôi mắt, lập loè vô số ánh sáng đỏ.

Yến Quân Tầm bất ngờ nã súng vào quang bình, viên đạn xuyên qua quang bình đánh rơi bức tranh trang trí trên vách tường.

“Giết hắn,” không biết ai đã đưa ra lời khuyên đầu tiên, “Cắt đứt cổ hắn!”

Các camera đuổi theo ống kính của Chú Hề xoay chuyển, động tác quá chỉnh tề, chỉnh tề đến làm Yến Quân Tầm buồn nôn. Hắn muốn nôn.

“Nghe này, mọi người còn muốn tiếp tục xem, cho tôi chút phản ứng,” Chú Hề đem mặt để sát vào màn hình, cái mũi đỏ mọng chuẩn bị chống vào màn hình, “Artemis chưa từng dạy anh lịch sự sao?”

Bụng Yến Quân Tầm đột nhiên cảm thấy bị va chạm, hắn thiếu chút nữa sặc ra nước chua.

“Anh chính là thiếu đánh.” Chú Hề buông máy phát ID ra, lui ra phía sau vài bước, “Anh tới đây làm gì? Ồ, vì tra án. Anh tra những vụ án đó làm gì? Anh nên là người gây án.”

Chú Hề nói, Yến Quân Tầm trên mặt lại ăn một quyền. Hắn thở gấp hơn, bảng đen trong đầu giống như bị trúng đạn, phấn vỡ, thanh âm vặn vẹo kích thích làm thần kinh hắn căng thẳng. Hắn dùng đầu lưỡi chống lại nơi chảy máu trong khoang miệng, ngay sau đó cả người bị đánh ngã, bị ấn đầu xuống trong mùi máu tanh.

“Anh luôn luôn ngẩng cao đầu như vậy,” Chú Hề ngồi xổm xuống, “Mẹ nó anh cuối cùng là đang làm gì?”

Yến Quân Tầm sau gáy bị ấn chặt, trán dập xuống đất. Hơi thở của hắn rất dồn dập, trạng thái như sốt khiến hắn không ngừng đổ mồ hôi.

“Artemis cho anh mang một tấm vải che, coi cậu như bông hoa duy nhất trong khu vườn của nó,” Chú Hề cẩn thận giơ tay lên và thực hiện hành động “Cắt”, “Tôi tôn trọng nó, tôi phải vì nó cắt tỉa cho anh. Anh đã trưởng thành, mọc ra cái đuôi Hắc Báo và biến thành một con quái vật.” Hắn lo lắng ôm đầu gối của mình và háo hức nói, “Tôi muốn giết chết Gấu Trúc kia, nó có bệnh, là nó lây bệnh cho anh.”

Chú Hề lấy con dao ra và cắm vào chân nó.

“Tôi sẽ đâm vào dữ liệu của nó!”

Hắn kỳ dị nghiêng đầu, cách quang bình, hỏi Yến Quân Tầm.

“Anh có tức giận không? Phế vật.”

Yến Quân Tầm cảm thấy mình không chịu nổi, đầu hắn rất đau, có một loại ảo giác sắp nổ tung. Hắn nghe thấy những âm thanh, mưa lớn, còi báo động, cổ vũ, và phát nổ, họ đang chôn bảng đen và thế giới của hắn.

Dừng lại.

Yến Quân Tầm ra lệnh cho bản thân, phải suy nghĩ. Hắn túm chặt tóc mình, nhưng thế giới trong đầu hắn đã bắt đầu quay điên cuồng. Số liệu hoa cả mắt tựa như sóng lớn ngập trời, trong khoảnh khắc che đậy hắn.

Trong trí nhớ vách kính của Artemis bắt đầu nứt nẻ, vết nứt trong nháy mắt bò khắp tường.

“Cục thanh tra lập tức chi viện ——”

Giọng nói của Giác biến mất mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Phác Lận chưa kịp đứng dậy thì đèn trong phòng đã vụt tắt. Hắn ngẩn ra một lát, cầm lấy máy phát ID, muốn gọi điện thoại, nhưng vô dụng, điện thoại gọi không được.

“Có chuyện gì vậy?” Phác Lận đẩy cửa ra, hướng tới đại sảnh kêu, “Giác đột nhiên không có ——”

Phác Lận chỉ nói một nửa, camera hệ thống trên đỉnh đầu chợt nổ tung. Phác Lận ôm lấy đầu, nghe thấy camera hệ thống trong đại sảnh toàn bộ nổ tung. Phản ứng đầu tiên của hắn là ngã xuống đất và hét lên: “Một cuộc tấn công khủng bố?!”

Quang bình của Tô Hạc Đình cũng bị đứt. Hắn gõ bàn phím một vài lần và tất cả các thiết bị không phản ứng. Hắn trượt ghế của mình, tới bên cửa sổ, thấy Khu Quang Quỹ như thể một chiếc xe đột ngột tắt điện.

Không có báo động hoặc cảnh báo, bóng tối giống như thủy triều bao trùm.

“7-001 kiểm tra lại kết thúc.”

“Tài khoản 7-001 khởi động lại.”

“Hoan nghênh, con trai người Săn Thú tôn kính.”

Máy quay đằng sau Chú Hề ngay lập tức bùng nổ, hắn trong các mảnh vỡ bắn tung tóe, che tai quái dị kêu lên: “Hoan nghênh anh! Yến Quân Tầm!”

Mưa ập xuống trên người Yến Quân Tầm, những cơn mưa tưởng tượng. Hắn nghe thấy giọng nói của Artemis trong sự mệt mỏi ướt đẫm.

“Chúng ta luôn sống trong đám đông.”

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh