Tin tức trên bản tin của Lưu Thần đã dừng lại không được cập nhật nữa. Nhưng hắn đã từng hoạt động quá tích cực là điểm nóng của xã hội, thế cho nên việc ngừng hoạt động này càng trở nên kỳ lạ hơn. Video đặt câu hỏi mà hắn nhanh chóng xóa đã trở thành lý do chính khiến nhiều người suy đoán và trở thành tâm điểm của cuộc tranh luận trực tuyến.
【 So với để Lưu Thần câm miệng, chẳng lẽ không nên để cục thanh tra tự xem xét sao? Làm ơn, một sườn viết sư không có bất kỳ chứng nhận có thẩm quyền nào, tôi không muốn gọi hắn là một sườn viết sư, gọi là thần côn đi! 】
【 Ai có thể làm Lưu Thần câm miệng? Tuy rằng miệng hắn rất xấu, nhưng ai a, lợi hại như vậy. 】
【 Hắc Báo, cục thanh tra hay còn gọi là Hắc Cẩu, có ai biết không ha ha ha. 】
【 Thế giới này thật đúng là Hắc Báo nói mới được tính a. 】
【 Hắc Báo trâu bò ——】
【 Mẹ kiếp, sườn viết sư kia cũng là thành viên của Hắc Báo? Mẹ ơi, bọn họ thực sự dám, đem những kẻ cuồng chiến nhét vào cục thanh tra. Có ai nhớ tin tức trong Khu Quang Quỹ năm ngoái không? Có quan hệ với thử nghiệm Hắc Báo kia. 】
【 Nhớ rõ, đề kiểm tra bị rò rỉ không biết thật hay giả, dù sao đề đều rất phản nhân loại. Sườn viết sư có thể thông qua loại thử nghiệm này cũng không phải người bình thường. 】
【 Khi chiến tranh vừa kết thúc đã nói tốt nhất là giải tán Hắc Báo, lúc ấy không ai để ý, có nhớ những năm qua không? Một nhóm những kẻ mất trí ủng hộ chiến tranh, còn tham gia vào hệ thống tham chiến, mẹ nó còn chưa đủ khủng bố sao? Điều đáng sợ nhất là họ đã xâm nhập vào cục thanh tra. 】
【 Cự tuyệt quản lý hệ thống, cự tuyệt vũ khí hệ thống! Sự phát triển của thời đại không phải để mở đường cho hệ thống, tiếp tục như vậy thì đơn giản để cho hệ thống thống trị thế giới là được rồi. Khi quang thiết mới ra mắt, nói rằng để cho hệ thống xe thay thế con người đi ra ngoài, có thể làm giảm tai nạn xe cộ, kết quả như thế nào? Tần suất tai nạn xe cộ trong Khu Quang Quỹ đã tăng lên vị trí đầu tiên trong Liên Minh, Phó Thừa Huy, người ủng hộ những điều này, đã xin lỗi chưa? Còn có những hệ thống trong nhà, cái gọi là giáo viên căn bản không hiểu tình cảm, tất cả những gì họ dạy đều thấp kém về mặt đạo đức! Hệ thống chính là hệ thống, cấp bậc cao hơn cũng không thể làm được người. Mẹ kiếp, Hắc Báo nhanh giải tán đi! Bọn họ là bộ đội đặc trang, là kẻ thù công khai của nhân loại, những người đã tạo ra tiền chiến tranh! 】
Bản tin trên quang bình trong đại sảnh cục thanh tra được phát đi một vòng, Khương Liễm ngồi trong văn phòng có thể nghe được. Hắn trượt ngón tay, nhìn cuộc thảo luận sôi nổi, nhìn thấy ly cà phê đặt một bên đã lạnh.
Mặc dù chiến tranh xảy ra ở phía nam, nhưng nó đã chia Liên Minh thành Nam Tuyến và Bắc Tuyến, cho đến bây giờ bầu không khí của cả hai bên vẫn còn rất căng thẳng. Khu Đình Bạc bị ảnh hưởng bởi vụ nổ lớn ở góc đường phía Bắc Tuyến, việc quân dụng quang thiết chiếm khu vực sinh hoạt đã khiến cư dân Khu Đình Bạc vô cùng bất mãn, hơn nữa sau chiến tranh năng lượng mới phổ biến, đè bẹp các ngành công nghiệp truyền thống của Khu Đình Bạc, trong vài năm qua đã đóng cửa vô số nhà máy, làm cho Khu Đình Bạc biến thành một lão già què.
Phó Thừa Huy đã ủng hộ sự phổ biến của hệ thống và công khai hỗ trợ việc hợp pháp hóa các gia đình hệ thống. Cái gọi là gia đình có hệ thống là các gia đình được hình thành bởi hệ thống và hệ thống, Ông ấy muốn trao cho những hệ thống thông minh này quyền con người để họ hoàn toàn có thể trở thành một phần của xã hội loài người, cùng nhân loại gánh vác nghĩa vụ thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội.
Nhưng ý tưởng này là quá điên rồ, làm cho những năm gần đây ông đã bị bình luận trở lại và liên tiếp 3 năm được xếp hạng nhất trong “Nhân vật bị ghét nhất thời đại” ở rất nhiều khu.
Khương Liễm bị câu “Hắc Cẩu” đả kích, hắn uống một ngụm cà phê trấn an tâm hồn yếu ớt của mình, thậm chí còn muốn gửi tin tức cho Phó Thừa Huy. Hắn muốn chứng minh rằng có cả vạn giải pháp tốt hơn, ông mẹ nó vì cái gì mỗi lần đều lựa chọn cái tệ nhất. Nhưng hắn hiểu Phó Thừa Huy, tên này đã nói một không nói hai.
Khương Liễm không muốn chìm sâu vào cơn bão dư luận, hắn càng để ý tin tức Yến Quân Tầm bị lộ ra ngoài. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là gọi cho Hắc Báo.
“Khi nào việc kiểm tra lại số 7-001 kết thúc?”
Bên kia dường như đang kiểm tra thứ gì đó, và âm thanh của quang bình như là hiệu ứng đặc biệt của trò chơi. Có lệ mà trả lời: “Phó Thừa Huy không có thông báo.”
“Ồ,” Khương Liễm đem cảm xúc nuốt vào trong bụng, nhịn một lát, “Cậu đang chơi game à?”
“Đúng vậy,” thành viên Hắc Báo ở phía đối diện nhanh chóng di chuyển ngón tay và liên tục di chuyển, “Tôi bị thương, đây là một bài tập phục hồi chức năng. Lạ không? Số 01AE86 cũng đã được chơi trong phòng giam.”
Khương Liễm muốn cúp điện thoại.
“Nhưng xin anh nhắc nhở số 7-001, quản lý tốt việc của mình, đừng cùng số 01AE86 cấu kết với nhau làm việc xấu.” Người này rốt cục đã qua cửa, xoay ghế, đổi lại xưng hô, “Tuy rằng Yến Quân Tầm cũng có bệnh, nhưng Thời Sơn Duyên bệnh càng nghiêm trọng hơn, hiểu không? Nếu bọn họ đạt thành nhất trí, đáng thương nhất chính là anh, làm thế nào một người bình thường có thể đối phó với hai tên biến thái?”
“Lần này cách cảnh cáo Lưu Thần là quyết định của cậu hay của Phó Thừa Huy?”
“Tôi.” Người này lại mở một trò chơi khác, không chút để ý mà trả lời.
Khương Liễm cảm xúc dâng trào, nói “Vậy cậu làm sao giải quyết ——”
“Anh tự mình nghĩ cách,” người này nói, “Khu Đình Bạc không thuộc quản lý của chúng tôi. A, đúng rồi, để an toàn, anh cũng nói một tiếng cùng Thời Sơn Duyên, tối hôm qua người công kích hệ thống trong nhà Yến Quân Tầm không phải tôi.”
“Đương nhiên không phải cậu,” Khương Liễm khó hiểu mà nói, “có liên quan gì đến cậu?”
“Đừng xem thường số liệu phòng ngự mà Artemis để lại, cho dù nó bị hủy bỏ, thông tin cá nhân của Yến Quân Tầm cũng được dự trữ trong tường đồng vách sắt. Khu Đình Bạc, một cái nơi chim không thèm ỉa, sẽ không có hacker lợi hại như vậy, tối hôm qua trực tiếp xâm nhập mở ra quang bình của Yến Quân Tầm, điều này nghĩa là đối phương đã tính ra đề bài số học của Artemis.” Số 7-006 Tô Hạc Đình dừng lại một lúc, giống như trò chơi bị mắc kẹt, hắn nói, “Nếu, tôi nói là ‘nếu’. Nếu mà đối phương có hứng thú đối với Yến Quân Tầm sẽ không xong như vậy, hắn rất có thể quay trở lại, hắn đã phát hiện hệ thống trong nhà của Yến Quân Tầm bị đổi mới. Kia chỉ là Gấu Trúc, chính là Gấu Trúc, Gấu Trúc không có năng lực chữa trị, lỗ hổng hệ thống bị công kích không thể sửa chữa được và lần xâm nhập tiếp theo của bên kia sẽ dễ dàng hơn.”
Khương Liễm đối với việc này dốt đặc cán mai, hắn nói: “Cậu không thể sữa sao?”
Tô Hạc Đình buồn bực nói: “Tại sao tôi phải sữa giúp hắn, hắn không trả tiền cho tôi.”
Khương Liễm bị chặn lại, tiếp tục nói: “Nếu Yến Quân Tầm xảy ra chuyện, kế hoạch Phó Thừa Huy sẽ ngâm canh.”
“Vậy thì ngâm canh đi,” Tô Hạc Đình chốt chính xác thời gian và mở mì gói trước quang bình, “Bất luận là Yến Quân Tầm hay là Thời Sơn Duyên, đều là phần tử nguy hiểm, bọn họ sớm được giải quyết, anh cũng sớm giải thoát a. Anh còn nhớ không, nói với Thời Sơn Duyên, tối qua không phải tôi, nếu không tôi lo lắng anh ta sẽ ở trong một góc tôi không chú ý cắt rớt đầu tôi.” Hắn hít hai cái, “Tôi muốn ăn cơm, tạm biệt.”
Máy phát ID như vậy cắt đứt.
Khương Liễm giơ máy phát ID lên, lại buông xuống. Hắn xoay người nhìn thấy tin tức trên quang bình ở đại sảnh vẫn còn đang phát sóng, vụ án Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa còn có Hoắc Khánh Quân vẫn chưa giải quyết, các loại phỏng vấn đã chen chúc bạo phát hộp thư chính thức của hắn. Hắn phải bảo đảm vụ án còn có thể tiến hành, bởi vì Yến Quân Tầm đã nói qua, hung thủ sẽ còn tiếp tục, chỉ là khoảng cách có chút dài mà thôi.
* * *
Ngày mưa Trần Tú Liên không có xe thể thao, cô tựa vào góc căng tin, mang máy phát ID ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình. Dương Ngọc bưng hộp cơm đến bên cạnh cô ngồi xuống, nhìn vẻ mặt cô không đúng, cho rằng cô lại nói chuyện với Hà Chí Quốc.
Dương Ngọc giơ ngón tay lên tai, làm ra khẩu hình: Còn đang nói chuyện sao?
“Nói bà ta lăn đi!” Hà Chí Quốc lại gào thét.
“Không có,” Trần Tú Liên buông tay cầm đũa, thần sắc bình thường nhìn về phía Dương Ngọc, “Không có trò chuyện.”
Dương Ngọc yên lòng, mở hộp cơm, nói: “Hắn cũng thiệt là, mỗi ngày cô đều phải mang thứ này, một tháng phí quang thông phải không ít?”
“Không có cách khác” Trần Tú Liên mỉm cười, “Hắn thích đối với người khác hô to gọi nhỏ, tôi không có ở nhà hắn rất cô đơn.”
“Hắn tuy rằng tính tình kém, nhưng tốt xấu gì cũng chịu làm việc” Dương Ngọc ăn hai miếng liền thở dài, “Con trai tôi khi nào chịu ra ngoài làm việc tôi liền thắp nhang cảm tạ.”
“Tìm việc làm cho hắn,” Trần Tú Liên nghe tin tức, chỉ vào cửa sổ cơm, “Gần nơi này nhất có tiệm tạp hóa, hắn đến đó để xin chuyển hàng là được.”
Dương Ngọc không nói chuyện, cô cúi đầu lùa cơm, từ cổ áo sau cổ lộ ra vết bầm tím. Trần Tú Liên quen thuộc nhất với vết bầm tím, cô biết đó là vì sao.
“Hắn chính là ham ăn biếng làm……” Dương Ngọc lại bắt đầu nói chuyện.
Trần Tú Liên nghe không rõ lắm, bởi vì Hà Chí Quốc thỉnh thoảng nhảy ra cắt đứt suy nghĩ của cô, cô cảm thấy gần đây Hà Chí Quốc trở nên ồn ào hơn. Tin tức đang nói về vụ án mạng, bọn họ lại nhắc tới sườn viết sư bí mật của cục thanh tra, nhưng cuối cùng tên họ đã được giấu kín.
Trần Tú Liên xem đến nhập thần, cô biết đối phương rất lợi hại.
Không có thời gian, nếu hắn bắt được mình, mình còn chưa giết chết Hà Chí Quốc thì làm sao bây giờ?
Trần Tú Liên bỗng nhiên cảm thấy cấp bách, cái loại áp lực không rõ này thúc giục cô. Cô nghĩ, gần đây Hà Chí Quốc hay cãi nhau như vậy, có phải cũng cảm thấy mình sẽ bị bắt không? Cô không sợ bị bắt, cô chỉ sợ Hà Chí Quốc chưa chết.
“…… Hắn đánh vợ cũng đánh đến ngoan độc, còn muốn đi ra ngoài gặp gỡ bạn chơi game trên mạng, nói đối phương ở trong Tiểu Khu Đê, có thể tìm cho hắn một công việc tốt ở gần đó.”
Trần Tú Liên quen thuộc với Tiểu Khu Đê, cô nhớ rõ nơi đó, đối diện chòi canh gác Tiểu Khu Đê còn có ba cái cây, Hoắc Khánh Quân nói là hắn trồng.
“…… Vụ án tấn công tình dục của họ Hoắc còn có điểm đáng ngờ, lúc còn sống, luật sư cho rằng họ Hoắc này tội tấn công tình dục thật sự không thành lập……Học sinh của hắn cũng đã mang theo hoa xuất hiện tại địa chỉ cũ của hắn…”
“Cô giết nhầm người rồi,” Hà Chí Quốc cười khanh khách bên tai Trần Tú Liên, “Mẹ nó cô không dám thừa nhận, cô giết nhầm người.”
“Anh ấy đã được đăng trên bản tin và cũng đã xuất hiện trên báo chí,” Trần Tú Liên bỗng nhiên đối với Dương Ngọc nói, “Học sinh của hắn lúc ấy cũng ra làm chứng, hắn chính là kẻ hiếp dâm.”
Dương Ngọc bị cắt lời, không thể hiểu được mà nhìn về phía tin tức “Ồ, cái lão sư này a.”
“Hắn không bị oan,” Trần Tú Liên nắm chiếc đũa trên tay lúc chặt lúc lỏng, cô có chút lo lắng, như rối loạn ám ảnh cưỡng chế lặp đi lặp lại với Dương Ngọc, “Tôi biết hắn chính là kẻ hiếp dâm, cô có tin không?”
“Đó chính là……” Dương Ngọc cảm thấy ánh mắt Trần Tú Liên làm cho người ta sợ hãi, cô lùi về phía sau một chút, nhưng Trần Tú Liên bỗng nhiên túm lấy tay cô.
“Cô phải tin tôi, tôi đều biết,” Trần Tú Liên như nhập ma, “Bọn họ giả vờ như chó, kỳ thật đều là súc sinh. Hà Chí Quốc là súc sinh, hắn cũng là súc sinh, đây đều là trên bản tin đã viết.”
Dương Ngọc tay bị đau, cô tránh không được.
“Hà Chí Quốc còn sùng bái bọn họ, hắn đã nói qua vụ án của mấy người này.” Trần Tú Liên buông tay ra, giống như đã uống thuốc an thần.
Đúng rồi, Hà Chí Quốc đã nói về những vụ án này. Hắn thích loại tin tức này, hắn vì loại tin tức này vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hắn quả quyết nói chính mình giống Lưu Hâm Trình, lúc nên ra tay liền ra tay, hãm hiếp được một người vợ. Hắn nói điều kiện trong nhà mình nếu tốt như Lịch Kiến Hoa, cũng có thể muốn làm gì thì làm, đi vào còn có thể đi ra, đi ra ngoài vẫn có nhà có cha mẹ.
Lúc hắn nói luôn điểm vào đầu Trần Tú Liên.
“Nếu hiếp dâm không phải ngồi tù, mẹ nó, tôi cũng không cần cô.”
Hắn còn nói mình trước kia cũng nên học tập chăm chỉ để trở thành một giáo viên. Làm một giáo viên tốt sẽ như thế nào, các cô gái giống như hoa vây xung quanh, có thể dỗ dành, có thể dụ dỗ.
Mẹ nó anh không thể không cần tôi.
Trần Tú Liên nhìn tin tức, trong lòng nói với Hà Chí Quốc.
Tôi chạy không thoát, anh cũng phải chết với tôi.
Súc sinh có ba đầu sáu tay cô cũng không sợ, cô đã sớm không còn sợ! Hà Chí Quốc chính là cơm trong bát, cô muốn xé nát hắn, cắn nát hắn, tái sinh nuốt hắn!
Cô muốn cùng Hà Chí Quốc này cùng chết.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh