Thời Hạn Chia Tay

Chương 9




Hai người nhanh chóng xuống dưới nhặt danh thiếp. Đến cửa lớn, Âu Quan Lữ nói với Trình Dư Nhạc. “Em ngồi, anh nhặt.” Cô cảm, anh sợ cô mệt.

Vì vậy Trình Dư Nhạc ngồi bên cạnh bồn hoa, nhìn anh đi lại trên đường dành cho người đi bộ nhặt danh thiếp, giao cho cô.

“Em nhìn xem còn thiếu không.”

“Chắc không có, em cũng chỉ có mấy tấm này.” Cô che miệng ho nhẹ.

Anh cau mày. “Anh dẫn em đi khám.” Giọng điệu của anh không phải để trưng cầu ý kiến.

“A? Bây giờ? Bây giờ còn là giờ làm việc.”

“Thì xin nghỉ. Sắc mặt của em không tốt, anh vốn muốn nấu trà gừng cho em uống, kết quả bị Nhã Nam, không thể kéo dài thêm nữa, nhanh chóng đi kiểm tra xem.” Cô cảm đã mấy ngày, anh không yên lòng.

“Ưm… được rồi, Tổng giám đốc mà đồng ý, thì chúng ta đi.”

Kết quả tổng giám đốc ngay lập tức đồng ý, vì vậy Âu Quan Lữ lập tức mang Trình Dư Nhạc đi khám.

Ngồi trong xe jeep, Trình Dư Nhạc nghĩ, có người ngay lần đầu hẹn hò đã đi gặp bác sĩ sao? Ừ, cô lập tức coi hành động lúc này của hai người là hẹn hò… Kỳ diệu nhất chính là đi khám bệnh nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Cô thỉnh thoảng liếc người đàn ông đang lái xe bên cạnh. Tối hôm qua, cô quyết định quên anh, không tới hai tư giờ sau, cô lại đang ngồi bên cạnh anh, cảm giác giống như đang nằm mơ.

Gặp bác sĩ xong, hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống, Âu Quan Lữ gọi cà phê, gọi giúp cô nước trái cây và bánh ngọt.

“Em phải uống thuốc, không thể uống cà phê.” Anh mở gói thuốc, có một viên thuốc màu vàng đặc biệt lớn khiến anh cau mày. “Phải nói bệnh viện nghiền ra mới đúng.”

Trình Dư Nhạc buồn cười. “Em cũng không phải con nít.” Anh lại mở gói thuốc được nghiền ra giúp cô, hoàn toàn chăm sóc cô như một đứa trẻ. “Nói cho anh biết, em uống thuốc cực kì lợi hại, một lần uống bảy viên thuốc cũng không có vấn đề gì.”

“Ừ, chắc cổ họng và thủy quản của em vừa thẳng vừa rộng giống nhau.” Đó, liền phạm vào bệnh cũ, anh chột dạ im lặng, quan sát sắc mặt cô.

Cô cau mày. “Thủy quản gì chứ?”

Anh cười ha ha. “Uống nhanh lên đi! Chỉ là con đường đi xuống đẳng cấp hơn thôi.”

Trong quán cà phê nhỏ, hai người họ ngồi một bàn, trên mặt bàn vân gỗ thô đặt một chiếc bánh ngọt nhỏ, ly trà tinh xảo đặt bên cạnh, hai khuôn mặt nhìn nhau mỉm cười, một đội vừa mới trở thành người yêu, trái tim cũng hạnh phúc nhảy lên.

Âu Quan Lữ nhìn cô gái đối diện, nhìn cô cắt bánh việt quất thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong cánh môi mềm, cô thỏa mãn hí mắt, liếm nĩa, đầu lưỡi đáng yêu mờ ám đơn thuần không chút tà niệm lại hấp dẫn mười phần, hại anh căng thẳng, thân thể nóng lên, quần áo trở nên trói buộc. Không có thiên lý, cô lại có thể dùng cách ăn bánh ngọt của mình để hành hạ anh, nhìn cô thưởng thức bánh ngọt, anh tưởng tượng, thưởng thức cô sẽ có cảm giác gì? Mấy ngày nay đè nén tình cảm mãnh liệt, lúc này rục rịch ngóc đầu dậy, không thể chờ muốn cô chân chính thuộc về anh.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Trình Dư Nhạc nói: “Nếu anh không kéo em đến ban công nói chuyện, anh nghĩ sau này chúng ta sẽ thế nào?”

“Vẫn như cũ sao? Vẫn cãi nhau, gây gổ, anh sẽ tiếp tục độc thân, em sẽ tìm trong đống danh thiếp đó một người đàn ông tốt, cuối cùng kết hôn sống tới già.” Thật may, anh không để ý tự ái, điên cuồng muốn kéo cô ra ngoài nói chuyện. Anh vốn định hòa toàn kết thúc, không ngờ lại xuất hiện bước ngoặt ngoài ý muốn, anh âm thầm cảm kích mình không từ bỏ.

“Thật không nghĩ đến anh sẽ nói ra những lời đó, không phải anh vẫn luôn không muốn chạm vào tình cảm sao?” Cô lặp lại những lời anh nói ở trên sân thượng khiến một người đàn ông mạnh mẽ thừa nhận mình yếu ớt, cô thừa nhận mình thất thường, đây là lời tỏ tình cứng rắn lại triền miên nhất mà cô từng nghe qua.

“Anh không muốn mà.” Anh cười như không cười, hai tai hơi đỏ. “Nhưng anh không cách nào kháng cự em.”

Cô nghe xong, gương mặt nóng hừng hực, tim mềm nhũn. “Anh còn nói tình yêu là ảo tưởng, là cảm giác dễ dàng biến mất, hiện tại thì sao?”

“Hiện tại… anh vẫn có nhiều ảo tưởng với em.”

Cô nghe mà buồn cười, nhưng giọng nói trầm thấp của anh, ánh mắt nhiệt tình khiến cô cười không nổi.

Anh hỏi ngược lại. “Em thì sao? Danh sách của em cũng đủ để thành lập một đội bóng rồi, sao lại có cảm giác với anh?”

“Bởi vì… mặc dù luôn cãi nhau với anh, thật ra thì em vẫn luôn chú ý tới anh… anh có suy nghĩ riêng của bản thân, luôn nghiên túc phụ trách, làm việc tuyệt đối không qua loa, nhưng anh thường dùng bộ dạng ‘nhất định là tôi đúng’, loại thái độ cường ngạnh đó, rất đáng ghét.”

“Ai, đó là tự tin mà.”

“Là quá tự tin sao?”

Anh cười. “Được rồi, anh sẽ kiềm chế. Về sau chúng ta có điều gì muốn nói phải nói cho rõ ràng, không nên giống như hai ngày nay khiến anh hiểu lầm, nghĩ lung tung.”

“Tương lai sau này của chúng ta… sẽ thuận lợi sao?” Cá tính của hai người đều mạnh mẽ, nói không chừng chưa được ba ngày đã muốn chia tay.

Anh rất muốn đảm bảo, nhưng vẫn thừa nhận. “Rất khó nói.”

“Nếu trong công việc, ý kiến của chúng ta lại bất đồng, anh sẽ làm sao?”

“Vậy em sẽ nhường anh sao?”

Cô đâm đâm cánh tay anh. “Này, bình thường không phải đàn ông nhường phụ nữ sao?”

“Đúng vậy, nhưng anh không muốn nhượng bộ em. Nếu anh nhường em, vậy chứng tỏ em là phái yếu, anh không nên thể hiện toàn bộ với em, anh luôn rất coi trọng ý kiến của em, cũng luôn coi em là một đối thủ đáng kính trọng…”

“Ai là đối thủ với anh, rõ ràng chúng ta là đồng nghiệp, không phải sao?” Hiếu chiến thì công nhận đi!

Anh cười ha ha. “Tóm lại em hiểu ý anh rồi.”

“Được rồi, anh không nhường, em cũng vậy không có lý do gì để nhường, lúc đó lại hại anh không có đối thủ, khởi chiến không đã nghiền.” Cô uống nước trái cây, liếm liếm môi, không lưu ý ánh mắt khác thường của anh. “Trong công việc không nhường, nhưng bí mật thì phải nhường.”

“Ừ, dựa vào tình huống để nhường.” So với việc khống chế toàn bộ, anh thích để cô thỉnh thoảng chủ động, cũng là một trong những tình thú… A, nếu để cô biết anh đang suy nghĩ cái gì, cô có thể sẽ cầm nĩa phi vào anh. “Nhưng tại sao nhất định phải là anh nhường em?”

“Bởi vì em muốn có một người bạn trai cưng chiều mình, em muốn được anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay, anh ấy sẽ thương em, nhường nhịn em, che chở em… em không hi vọng anh ấy luôn dùng ngón tay sai bảo em, quản em gắt gao, cái gì cũng đều do anh ấy định đoạt.”

“Cái này thì có gì khó khăn, đương nhiên anh sẽ cưng chiều em, cưng chiều em đến vô pháp vô thiên, khiến em tưởng rằng mình là công chúa, đến mức không có anh, tên nô bộc bên người thì không chịu được, đến cuối cùng em phải cầu xin anh đừng tiếp tục cưng chiều em nữa, bởi vì chính em cũng không chịu nổi việc được anh cưng chiều, thể hiện vẻ yếu ớt ra ngoài…”

Cô cười lớn. “Quá khoa trương!” Cô chợt kêu to khiến anh giật mình.

“Sao vậy?”

“Hình như em từng thề, nếu như em yêu anh… em chính là heo.” Cô cười, lúc đó nói giống như chém đinh chặt sắt, hiện tại thì tốt rồi, giống như tự vả vào miệng mình.

“Có sao đâu chứ? Heo thì là heo thôi.” Anh mỉm cười. “Anh cũng giống em, là heo.”

Trong mắt cô chợt lóe, trái tim vui vẻ co rút nhanh, cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, từng cãi nhau với anh, tranh chấp, giờ đây lại trở thành ký ức xa xôi, bây giờ cô hoàn toàn bị anh bắt lại, bị anh làm cho say mê.

“Em còn muốn ăn sao?” Anh nhìn cô cắn nĩa, cười khanh khách, không tốt, anh không nhịn được, đứng dậy ngồi lại bên người cô.

“Dĩ nhiên muốn.” Tim cô gần như đập loạn, mơ hồ hiểu anh nghĩ gì, cô cảm thấy nhiệt độ trên người anh, ấm áp say lòng người.

“Lát nữa hãy ăn…” Anh khàn khàn nói nhỏ, cầm nĩa trong tay cô, ôm cô vào trong ngực, cúi lại gần cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi lui ra.

“Nhưng em bị cảm, sẽ lây cho anh.” Hô hấp của cô không ổn định.

Anh cười nhẹ. “Nếu lây bệnh, anh đã sớm lây rồi, không có chuyện gì…” Anh lại lần nữa in lên môi cô, lần này, anh không có lui ra.

Nếm hương vị bánh việt quất và hương vị nước trái cây trong miệng cô, nhưng bánh ngọt cũng kém xa hương vị của cô, nước trái cây cũng bại trước sự ngọt ngào ấy. Anh khẽ cắn cô, ngậm lấy môi dưới đầy đặn của cô, khi anh trượt vào miệng cô, cô kinh ngạc, anh nuốt trọn hơi thở dịu nhẹ của cô, dịu dàng an ủi, đợi cô thả lỏng hơn, anh càng hôn càng sâu, càng nóng bỏng, cô khiến anh đói, bởi vì khát vọng, thân thể trở nên nóng rực cứng rắn.

Trình Dư Nhạc hơi xấu hổ. Cô không thích việc thân thiết nơi công cộng thế này, nhưng anh khiến cô quên việc kháng nghị, nụ hôn của anh giống như có điện, giống như lửa, không chút nào cất giữ nhiệt tình, kích thích da cô run rẩy, tay anh trượt đến sau thắt lưng cô, ấn cô vào bộ ngực cường tráng của anh, toàn thân cô nóng như lửa, thần trí mơ hồ. Cô say, say mê nằm trong ngực anh, cam tâm tình nguyện, chìm đắm trong tình yêu của anh…

Hai người ở trong quán cà phê lần vào bóng đêm, dứt khoát giải quyết bữa tối ở đây luôn, sau khi ăn xong hai người đi dạo phố, đến hơn chín giờ tối, Âu Quan Lữ lo lắng Trình Dư Nhạc bị cảm sẽ mệt, quyết định đưa cô về nhà nghỉ ngơi.

“Em không mệt.” Trình Dư Nhạc lưu luyến không rời, còn chưa muốn tách ra với anh.

“Ngày mai còn phải đi làm, em về nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh kiên trì, mặc dù không muốn đưa cô về. “Nhớ mười một giờ phải uống thuốc, tự mình đặt báo thức, biết không?”

“Nhưng nếu em ngủ sẽ rất khó đánh thức, đồng hồ báo thức vang lên cũng bị em vứt xuống sàn, mỗi sáng ba em còn phải gõ cửa phòng em hai lần, em mới có thể rời giường, tối nay nhà em lại không có ai, không ai có thể gọi em…”

“Muốn anh gọi điện cho em không?”

“Cũng được, chẳng qua em luôn lấy chăn trùm qua đầu, điện thoại di động vang, em cũng sẽ ngủ nướng.” Ám hiệu đầy đủ hơn, người thông minh thì sẽ biết làm thế nào chứ?

“Con người này tại sao lại khó đánh thức như vậy…” Anh giả bộ trầm ngâm. “Xem ra anh không thể làm gì khác hơn là dẫn em đến nhà anh, mới có thể nhắc nhở em uống thuốc…”

“Tốt tốt, đến nhà của anh!” Phát hiện phản ứng của mình quá kích động, mặt cô đỏ lên.

Cô thể hiện rất rõ, nhưng anh không cười, kéo cô vào ngực mình, cho cô một nụ hôn nhiệt liệt, không nói cho cô biết, anh cũng mong chờ như vậy.

Vì vậy, anh chở cô về nhà trước, cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, cùng anh đến nhà họ Âu.

Lúc anh đưa cô vào nhà thì nói: “Tối nay mẹ anh không ở nhà, bà ở nhà bạn.” Tầng một ngoại trừ phòng khách và phòng bếp, đều là không gian sinh hoạt của mẹ Âu.

Nói cách khác, tối nay chỉ có hai người ở cùng nhau, Trình Dư Nhạc muốn do sự thì đã trễ. Vừa mới xác định tâm ý lẫn nhau mấy giờ trước, lại phát triển tiếp. Có phải quá nhanh, quá mạo hiểm rồi không?

Có điều lên tới tầng hai, cô kêu một tiếng, lập tức quẳng nghi ngờ ra sau đầu. Không gian tầng hai rộng rãi, đa phần sử dụng màu ô-liu, màu vàng nhạt, trong đó có một chiếc ghế sô pha màu xanh và một bàn trà lùn bằng kim loại, trên tường có một giá sách tổ ong, phía dưới là nền gạch màu sáng hợp lại thành một mạch, giá quần áo giống như một gốc cây, có cỏ cây thô ráp, quần áo trực tiếp vắt trên những cành cây tỏa ra. Màu sắc các vật dụng trong nhà khác xa nhau, tạo nên sự xung đột, đặt cùng nhau, lại cảm thấy hài hòa ngoài ý muốn, không gian nhà ở tạo nên từ tính cách con người, cảm giác giống như chủ nhà mang lại cho cô.

Âu Quan Lữ nói: “Một năm trước, anh tân trang lại phòng ốc, anh nói cho người thiết kế anh muốn như thế nào, anh ta lắp ráp lại toàn bộ, liền thay đổi hình dạng căn phòng khác biệt giống như mức chênh lệch của mực nước sông và mực nước biển.”

“Như vậy rất tốt, em thích.” Cô quan sát khắp nơi, không gian được nới rộng, phòng bếp nhỏ, phòng làm việc vừa nhìn là biết ngay, cô lại không nhìn thấy phòng ngủ ở nơi nào.

“Thích không? Vậy thì ở lại đây, đừng rời khỏi nữa.”

“Không được, em còn phải đi làm.” Ánh mắt anh thay đổi, tròng mắt đen thui sáng lên, nhìn vào mắt cô giống như thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi. Nhịp tim cô đập nhanh, cô nên sợ hoặc do dự, nhưng lại chỉ có hưng phấn kích thích. “Giường anh ở đâu? Phòng khác sao?” Lúc này hỏi giường, rất mập mờ, nhưng cô chỉ tò mò, cho nên cố gắng bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh.

“Chờ tới lúc em đi ngủ, tự nhiên sẽ biết nó ở nơi nào.” Anh miễn cưỡng nói: “Nói trước cho em một tiếng, tối này anh không định ngủ ghế dài.”

“Dĩ nhiên, đây là nhà anh mà, ha ha…” Cô cười khúc khích. Anh đang ám hiệu cái gì? Cô nhanh chóng đổi đề tài, đi tới bên cạnh bàn làm việc. “Oa, anh có tới ba máy vi tính.” Bao gồm hai máy tính để bàn và một chiếc laptop.

“Vốn chỉ có hai cái, bộ ở giữa là vì tổ ‘mê cốc’.” ‘Mê cốc’ là trò chơi mạo hiểm của nước ngoài, trước mắt còn trong giai đoạn khảo nghiệm. ‘Điện mã’ cũng xin cấp hai đề mục cho nhân viên quan sát.

“‘Mê cốc’? Anh có trương mục Cb của ‘mê cốc’?” Cô kích động. “Công ty có xin hai trương mục, nhưng em đều không được nhận! Một đống người bộ phận lập trình các anh chen chúc để tới đó chơi, còn nói trang trí chỉ là đồ họa, không cần hiểu nội dung trò chơi. Hình ảnh rất quan trọng, mấy anh biết không? Thiết kế dĩ nhiên cũng cần tham khảo số liệu…”

“Tốt tốt tốt, hiện tại không ai giành với em, anh thích thì chơi, anh đi tắm.”

Năm phút sau, Âu Quan Lữ mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi xuống bên cạnh Trình Dư Nhạc, lau khô tóc. Anh mở nhạc, bản hòa tấu đàn vi-ô-lông dịu dàng chảy ra, trong tiếng nhạc, bên cạnh có tiếng lạch cạch của bàn phím bà tiếng chuột do cô tạo ra. Trước kia, một mình anh vượt qua rất nhiều đêm, cũng có âm nhạc, cũng sử dụng máy vi tính, nhưng nếu có người phụ nữ mình yêu tham dự vào, có cô làm bạn, ban đêm trở nên phong phú và ấm áp.

Một người cũng không tịch mịch cô đơn, nhưng hai người có cảm giác càng thêm ấm áp.

Tâm tình anh rất tốt, vui vẻ nhìn cô chơi game online, sau đó không khỏi có ý nghĩ mờ ám, nguyệt hắc phong cao, hai người một chỗ, hình như chơi điện tử là lỡ mất dịp tốt này, anh độc thân đã lâu, không có bất kỳ dục vọng với bất kì ai, anh dựa vào công việc hoặc vận động giải quyết, nhìn người yêu ở bên cạnh, lòng anh dâng trào, thân thể rục rịch ngóc đầu dậy.

Nhìn sang Trình Dư Nhạc đang cắm đầu vào trò chơi, anh nói chuyện với cô, có lúc có lúc không trả lời anh, chơi đến mê mẩn rồi.

Mười phút sau, Âu Quan Lữ đứng ngồi không yên. Anh cầm tạp chí lên xem, cố ý dùng sức lật giấy, cô như đang không nghe thấy. Anh cầm máy sấy sấy tóc, cũng không quấy rầy được cô, anh dứt khoác cần laptop làm việc, cố ý đặt laptop lại gần vị trí cô chơi, giống như đang nhắc nhở cô, bên cạnh cô còn có một người bạn trai.

Hai mươi phút sau, anh không chịu được nữa, âm thầm khó chịu. Cô dù gì cũng nên để ý đến anh một chút? Vì trò chơi điện tử mà gạt bạn trai sang một bên, như vậy có đúng không? Hai người ở cạnh nhau, không cần đè nén hứng thứ của chính mình mà phối hợp với đối phương, nhưng ít nhất cũng nén suy nghĩ cảm giác của đối phương một chút chứ? Như vậy không được, anh phải nói rõ với cô.

"Nhạc Nhạc... Hình như em cầm con chuột này không quen, muốn thay đổi không?" OOXX, anh muốn nói chính là cái này, không sai đây?"

"A, được, con chuột này tương đối nhỏ, em thích lớn một chút."

Lớn một chút ... Ho một tiếng, đuổi đi những liên tưởng chẳng ra gì của mình. "Anh đưa cho em. Anh chỉ có thể chơi hai mươi phút nữa rồi đi ngủ." Van cầu em, ít nhất dành năm phút cho anh được không? Trong lòng anh khóc lớn, quá lâu không có bạn gái, không biết mở miệng yêu cầu cô cùng anh thế nào.

"A, vậy em tắt là được rồi."

Thật tốt! Anh thầm vui mừng. "Vậy anh dẫn em đến giường ngủ."

Mang cô lên giường... Tim Trinh Dư Nhạc đập mạnh. Cô cố ý chuyên tâm chơi game, chính là muốn trốn tránh gặp giỡ khắc này. "Ưm, giường của anh đủ hai người không?"

"Là giường đơn." Anh cầm tay cô, đi về phía góc tủ ở phía góc tường.

"Vậy không đủ cho hai người ngủ? Em ngủ trên ghế sofa được rồi." Cô lập tức xung phong nhận việc

"Yên tâm, chiếc giường này củ anh được đặc chế, lớn hơn so với giường đơn, chúng ta tuyệt đối có thể ngủ chung." Giọng anh trầm thấp, chầm chạp, giống như có hàm chứa thâm ý.

Trái tim cô cuồng loạn, muốn ngất xỉu. Có thật sự muốn không? Cô không quen việc tiến triển nhanh như vậy, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ. Cô chủ ý thấy anh đưa cô đi thẳng về phía tủ. "Giường của anh trong ngăn tủ sao?"

Anh cười nhẹ, nhẹ đẩy vào tấm kính ở của tủ, ở đó xuất hiện một hành lang nhỏ hẹp trải thảm, anh kéo cô đi vào. Cô kinh ngạc, không ngờ ngăn kéo lại có một không gian khác, là một gian phòng nhỏ phong cách khác xa bên ngoài.

Gian phòng màu bạc giống như làm từ kim loại, qua hai mặt cừa sổ bằng kim loại, cô có thể nhìn thấy bầu trời đêm ở bên ngoài. Chiếc giường đơn màu bạc có một tấm nệm màu đen, đầu giường có cái điều khiển dài bằng kim loại, phía trên có các nút lớn nhỏ, cô không khỏi tò mò, những thu đó chỉ để trang trí sao? Hay đều có tác dụng?

Một bên phòng còn có tấm thuỷ tinh lớn, phía trên có vẽ các loại biểu đồ ra-đa hình tròn, gian phòng như quả bóng bầu dục, kim loại bao quanh lại giống như một con nhộng, ánh sáng lạnh lùng phủ xuống, giống như chỉ cần đóng cửa, cầm lấy tay lái, cả căn phòng sẽ bay lên.

"Đây là phi thuyền vũ trụ sao?" Trình Dư Nhạc vừa kinh ngạc, vừa buồn cười, cô chưa từng thấy phòng ngủ kỳ lạ như vậy, nhưng thình lình bị Âu Qua Lữ ôm ngang lên, cô kêu lên, theo quán tính mà ôm lấy cổ anh, anh khom người đặt cô lên trước giường êm ái.

"Nơi này do tự anh thiết kế, từ nhỏ anh đã có mơ ước được trở thành phi hành gia, có một ngày có thể lên mặt trăng, kết quả không làm được phi hành gia , liền thiết kế phòng ngủ thế này để thoả mãn ước mơ." Anh hả hê giải thích. "Thích không?"

"Thích, nơi này rất thú vị." Cô cười, thì ra anh lại ngây thơ như một đứa trẻ vậy, nhìn tròng mặt anh loé sáng, giống như một đứa trẻ đang kiêu ngạo khoe ước mơ của mình, thật đáng yêu... Nhưng lúc anh cũng nằm lên giường, nụ cười của cô cứng đờ.

"Điều khiển ở đầu giường là thật, anh có thể từ đây điều khiển rất nhiều thứ. Ví dụ như, cái này..." Anh ấn mấy cái nút, đèn bên ngoài lập tức tối dần, cuối cùng đến phòng ngủ cũng tắt. Bóng tối hoàn toàn bao phủ bọn họ, chỉ còn dư lại chút ánh sáng từ trần nhà phản chiếu lên vách tường, giống như ở trong vũ trụ.

Cô không tự chủ ngừng thở, còn có thể cảm giác được hơi thờ thâm trầm ấm áp của anh, tay anh đặt lên chân cô, cô nhận thấy được cơ thể mạnh mẽ của anh ở bên cạnh, hoàn toàn bất đồng với thân thể mềm mại của cô, mùi hương sữa tắm lẫn vào cô. Trong bóng tối hương thơm quấn quít như vậy, mập mờ mê người, cô tưởng tượng, thân thể quấn lấy nhau dung hợp.. Thân thể cô khẽ run, xấu hổ lại hưng phấn, có lẽ sự việ diễn ra quá nhanh, nhưng cô nguyện ý.

Vậy mà anh lại thao thao bất duyệt (nói không ngừng nghỉ) kể về quá trình thiết kế căn phòng, không có ý muồn hành động.

"Anh không phải muốn ... Cái đó sao?" Cô không nhịn được cắt đứt lời anh.

"Cái nào?" Anh không hiểu.

-------------

“Là… cái đó… vừa rồi anh dẫn em đến trước giường, hiện tại chúng ta đang nằm chung giường, sau đó… vậy…” Cô nói quanh co, gò má nóng như lửa đốt.

Âu Quan Lữ đã hiểu. “Em cho rằng anh muốn…” Anh kiềm chế cười nhẹ. “Vừa rồi anh nói là lên giường ‘ngủ’, em muốn đi đến đâu?” Anh chế nhạo. “Em rất muốn sao?”

“Không phải anh muốn sao?” Cô kỳ quái cảm thấy hơi thất vọng.

Câu hỏi vô tội của cô hại khí huyết anh tuôn trào, từ khi bắt đầu anh đã hối hận, bởi vì mê luyến cảm giác tốt đẹp khi ở chung với cô, kiên quyết mang cô về nhà, anh có thể hại mình bị trúng gió. “Đương nhiên anh muốn.” Anh lấy hơi, giọng nói trầm thấp. “Anh là một người đàn ông bình thường, như vậy tất nhiên muốn, em biết anh độc thân đã lâu, thành thật mà nói, anh muốn đến chết.”dღđ☆L☆qღđ

Câu trả lời của anh khiến gò má cô càng nóng hơn. “Vậy tại sao…”

“Muốn không có nghĩa nhất định là phải làm. Có lẽ anh tương đối cổ hủ, mới hẹn hò được vài tiếng, anh thấy như vậy quá nhanh, anh hi vọng chờ tới lúc em hiểu anh hơn, khẳng định em nguyện ý tiếp nhận anh, anh sẽ lại bước thêm bước kế tiếp, dù sao ý nghĩ của chuyện này với phụ nữ tương đối khác biệt, anh không hi vọng tương lai em sẽ hối hận vì thời khắc kích tình hôm nay.” Anh không muốn nói những lời nhảm nhí này, đây là địa bàn anh, người phụ nữ anh yêu thương đang ở trên giường anh, anh muốn làm gì thì làm… Anh bắt đầu tưởng tượng mình là một khối băng Nam Cực, như vậy để làm lạnh dục vọng trong người.dღđ☆L☆qღđ

Anh không nói lời ngon tiếng ngọt, cô lại cảm thấy ngọt ngào. Anh thà để mình chịu khổ, cũng không muốn cho cô thấy khó chịu. Anh cố gắng đè nén khiến cô có cảm giác mình được quý trọng, anh không làm gì cả, cô lại cảm thấy yêu anh hơn, anh tỉ mỉ chăm sóc, khi anh đặt cảm giác của cô trước của mình, cô cũng biết rất rõ, biết anh thật sự yêu mình.

Cô hôn lên gương mặt anh một cái, nói lời từ đáy lòng. “Anh thật sự là một người tốt.”

“May mắn em là bạn gái của anh, nếu không nghe rất giống em đang khen thưởng anh.”

Cô cười khanh khách, không nên tiếp tục buồn bực có được không, chui vào ngực anh, nghe hô hấp dồn dập của anh, cô giật mình. “Em không nên đến gần anh, anh đã khỏe…”

“Không, anh không sao.” Anh thở dài, mình nhất định sẽ giảm thọ mười năm. “Đừng động, anh thích ôm em như vậy.” Anh ôm cô vào trong ngực, cằm đặt trên mái tóc mềm mại của cô. “Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta tới sơn trang, em chạm vào mông anh chứ?”dღđ☆L☆qღđ

Cô cười khẽ. “Dĩ nhiên, có thể nói cả đời này em cũng không quên được chuyện đó.”

“Hiện tại em có thể quang minh chính đại sờ soạng mọi nơi.”

Cô phì cười. “Em không muốn.”

“Tại sao lại không muốn?”

“Rất kỳ quái! Nào có ai lại cố ý sờ…”

“Có sao đâu chứ? Hiện tại em là bạn gái anh, tùy em sờ.”

“Dù sao em cũng không muốn.” Cô vẫn cười.

“Em không muốn? Em thật sự không muốn? Em xác định không muốn? Vậy đến lượt anh sờ em…” Bàn tay anh chợt đưa ra sau mông cô, cả người cô run lên. Tay anh chậm rãi dời lên trên, đi tới sau thắt lưng cô, trượt đến trên bụng cô. Bàn tay anh dừng lại, một cảm giác ấm áp lan sang làn da cô, lan đến Tứ Chi Bách Hải (toàn thân).

“Anh… anh muốn làm gì?” Cô run rẩy, hô hấp không ổn

định.

"Em hại anh rất khổ sở, đương nhiên anh cũng muốn em như vậy." Anh cười nhẹ. "Ai, về năm triệu này.."

"Em không muốn lấy." Giọng nói của cô kiên định. "Hiện tại em đã là bạn gái anh, đi gặp ba anh là chuyện đương nhiên, không thể nhận tiền."

Người phụ nữ này là bạn gái anh, câu nói này khiến anh có cảm giác thảo mãn, nhưng lời kế tiếp của cô khiến anh không biết nên khóc hay nên cười.

"Bởi vì em là bạn gái của anh, của anh đương nhiên cũng là của em, cho nên hiện tại em không chỉ có năm triệu, mà là một sơn trang nghỉ mát, anh không chạy thoát được đây, ngoan ngoãn giao cho em toàn bộ đi."

Anh cười lớn, cố ý muốn cô bị nhột, cô cười nén tránh, lại hỏi: "Anh nói xem nếu đồng nghiệp biết chúng ta đang quen nhau, họ sẽ nghĩ gì? "

"Ai thèm quan tâm bọn họ sẽ nghĩ cái khỉ gió gì? Chúng ta là chúng ta không cần giải thích với ai."

"Hình như công ty chúng ta có luật không được nói chuyện yêu đương trong phòng làm việc? Anh có muốn xin phép tổng giám đốc trước không?"

"Tạm thời không cần, không ai tin chúng ta sẽ hẹn hò, mọi người sẽ nghĩ rằng đây là một trò đùa bị trễ trong ngày Cá Tháng tư thôi." Một tuần trước, nếu có người hỏi anh, anh cũng sẽ không tin.

"Nhưng Tiểu Lăng đăng lên mấy tấm hình đó, tất cả mọi người đều đoán, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phát hiện mà thôi."

Chậc, anh quên mất chuyện mấy tầm hình đáng chết đó: "Công bố như vậy là quá sớm, trước hết để bọn họ đoán già đoán non đã, anh muốn nghe mọi người sẽ sáng tạo chuyện của chúng ta thành thế nào."

"Được rồi, ít nhất cũng phải nói với Tiểu Huệ, lúc biết cô ấy nhất định điên cuồng mà kêu lớn." Ha, cô không kịp chờ ngày mai có thể chia sẻ cùng bạn tốt. "Vậy ngày mai..."

Hai người cùng nhau nằm trong chăn trên chiếc giường màu đen, mặt chạm mặt, thao thao bất tuyệt, nói chuyện một chút về những điều không quan trọng, cũng không bỏ được cơn buồn ngủ.

Rốt cuộc, Trình Dư Nhạc mồm miệng không rõ, ngủ thiếp đi.

Âu Quan Lữ cũng mệt mỏi, trần nhà và trên vách tường có chút ánh sáng còn sót lại, anh thiết kế phòng ngủ thành không gian vũ trụ, có thể ngao du tự do trong vũ trụ rộng lớn, vậy mà hôm nay anh là một người độc thân, đã có bạn gái.

Anh không khỏi nghĩ, bọn họ biết nhau lâu như vậy, vì sao hiện tại chạm vào nhau mới tạo ra lửa? Mấu chốt ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Anh không nghĩ ra được, có lẽ cảm tình đối với nhau đã sớm tồn tại, lại bị chôn trong những lời tranh cãi nặng nề, nghe theo cảm giác của con tim, thỉnh thoảng thay đổi góc nhìn, thay đổi tâm trạng, có thể thấy một thế giới tươi đẹp khác, sẽ nhìn thấy điều làm lòng người mê say.

Tương lai của hai người sẽ không được thuận lợi, nhưng anh hi vọng mình có thể nhớ giây phút này, suy nghĩ và những rung động, lúc nào cũng phải nhắc nhở mình, không quên yêu cô là ước nguyện ban đầu.

Anh nhắm mắt lại, ôm tiểu nữ thần ngủ say vào lòng, hài lòng, cũng dần chìm vào trong mộng.

Tronv phòng ngủ chỉ còn lại chút ánh sáng, lẳng lặng giống như sao trong toàn bộ vũ trụ đều ở đây ngắm nhìn tình yêu không tưởng tượng nổ cách chăm chú.

Giờ khắc này, anh được yêu tiểu vĩ trụ này, hạnh phúc vui vẻ, rất trọn vẹn.

Hôm sau, Trình Dư Nhạc dậy rất sớm. Nhìn trần nhà xa lạ màu bạc, cô sững sờ một lúc, mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào.

Cô mỉm cười, nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Anh vẫn ngủ rất ngon, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Kết quả tối hôm nay, cô quên uống thuốc ngủ, may mà hiện tại cô không cảm thấy có gì khó chịu.

Ngoài cửa sổ, sắc trời sáng trưng, vài con chim sẻ bay vút qua cột điện, trên những con đường thành phố những chiếc xe đang chạy băng băng, mà cô nằm trong phòng, ánh mặt trời lẻn vào, phản xa lên bức tường màu bạc, điều khiển ở đầu giường toả ra ánh sáng lấp lánh, trong phòng và bên ngoài giống như hai thế giới.

Ưm, cảm giác này giống như trải qu một cuộc phiêu lưu trong vũ trụ đã lâu, cuối cùng đã về với hành tinh mẹ Địa Cầu... Cô bật cười, tính cách trẻ con của người đàn ông này sẽ lây sao? Cô nhìn anh, đưa tay khẽ vuốt lên chiếc cằm đây râu ria của anh, cô nghĩ thì ra cảm giác hạnh phúc là như thế này, có chút thích thú.

Nhìn anh, cô có lòng tin, cô đã mắc một chiếc neo xuống bên cạnh tâm của người đàn ông này rồi. Cô từng thưởng thức rất nhiều người đàn ông, mỗi người đều có ưu điểm, sao người cô yêu lại là anh, người đầy những khuyết điểm?

Dĩ nhiên anh cũng có ưu điểm. Trước kia, cô từng mong đợi một tình yêu hoàn mĩ, cho nên đối tượng tất nhiên là phải tốt, tình yêu mới có thành công, nhưng cô không thật sự yêu bất kỳ người nào, mà là anh.

Vào giờ phút này, lòng của cô giống như đang nói, ... Chính là anh, cô yêu người đàn ông này, mà làm sao cô có thể hoàn mĩ đây?

Cô không đặt mục tiêu tìm người yêu hoàn thiện 100% nữa, cô tự nhìn lại mình cô đã làm cho anh những gì? Nguyện bỏ ra phần tình cảm này thì là cái gì? Lúc cãi nhau với anh, bao giờ cũng kiêu ngạo, cố gắng áo đảo anh, về sau cô sẽ không làm như vậy nữa, quá đáng mà cãi nhau với anh. Cô cảm thấy anh luôn bao dung và nhượng nhịn, cô quý trọng những điều anh nguyện ý thay đổi, đây chính là tình yêu lớn nhất của hai người.

Có lẽ cảm thấy bị quấy rầy, Âu Quan Lữ tỉnh lại. Anh tỉnh lại nhìn Trình Dư Nhạc. "Chào buổi sáng, sao lại dậy sớm vậy? Anh cho rằng em rất thích ngủ nướng."

"Có lẽ ngủ ngon nên dậy sớm."

Anh gật đầu: "Chờ anh đi thay quần áo..." Anh hắt hơi một cái. "Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng.." Lại một cái nữa, sau đó liên tục hắt hơi.

Cô kinh ngạc. "Anh bị cảm."

"Anh không có... Ắt xì! Anh không cảm thấy... Ắt xì! Bị cảm ..." Anh nguyền rủa một tiếng. "A mũi của anh ngứa muốn chết."

"Nhất định là bị cảm." Nhìn anh hắt hơi liên tiếp rất khó chịu, cô nói: "Em có phương pháp thần kì có thể xử lý, để cho anh hắ hơi lập tức ngừng lại!" Cô đưa tay kẹp mũi anh.

Âu Qua Lữ cứng đờ. "Đây là biện pháp kỳ diệu của em? Như vậy anh có thể hô hấp sao?"

"Anh sai rồi, không phải bóp mũi." Cô vội vàng buông tay, đặt kên nhân trung. "Lúc hắt hơi thì ấn vào đây, hắt hơi sẽ lập tức dừng lại."

Đúng là có hiệu quả, hắt hơi của anh thực sự ngừng. Âu Quan Lữ tự động đè lên nhân trung. "Vừa rồi em cố ý đúng không?

"Em mới tỉnh dậy, có chút mơ hồ." Cô cười. "Bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

"Đầu choáng váng, mũi cực kì ngứa, cổ họng lại đau..."

"Thật sự bị cảm rồi. Chờ lát nữa em mua Khẩu trang cho anh."

Hai người cùng nhau ra cửa ăn bữa sáng, chạy đến cửa hàng tiện lợi mua khẩu trang. Bởi vì hai người cũng đeo khẩu trang. Làm cho mọi người nhìn theo.

Trên đường đến công ty, Trình Dư Nhạc hỏi: "Lát nữa vào công ty như thế nào?"

Âu Quan Lữ suy nghĩ một chút. "Chúng ta tách nhau ra. Em vào trước, năm phút sau anh mới vào."

"Vậy tan làm thì sao?"

"Nhìn vào tình huống, nếu không làm thêm giờ, chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu đó.." Hai người tính toán làm sao để có thể né tránh tầm mắt của các đồng nghiệp, sau khi tan làm còn muốn đi ăn tối cùng nhau.

Đến công ty, Âu Quan Lữ đi vào hẻm để Trình Dư Nhạc xuống xe, anh dừng xe lại.

Trình Dư Nhạc vào công ty, có mấy đồng nghiệp đã đến, nói chuyện trên hành lang, cô chào hỏi mọi người. "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, Nhạc Nhạc." Mọi người đang thảo luận về tiệm ăn sang gần công ty. Trình Dư Nhạc lập tức gia nhập vào đề tài.

Năm phút sau, Âu Quan Lữ đi vào, vẻ mặt anh tự nhiên chào hỏi; "Chào buổi sáng."

Không ngờ mọi người nhìn theo anh, hai mắt nhìn đăm đăm, có người miệng còn há hốc.

Phản ứng này là thế nào? Âu Quan Lữ không được tự nhiên, tăng thêm giọng, nói: "Chào buổi sáng."

"A, chào buổi sáng." Các đồng nghiệp rối rít hưởng ứng, hôm qua đeo khẩu trang chỉ có Trình Dư Nhạc, sao hôm bay Âu Quan Lữ cũng đeo? Khẩu trang còn cùng kiểu dáng nữa? Hai người làm chuyện gì, mà Âu Quan Lữ bị lây cảm? Hơn nữa anh chào hỏi, tất cả mọi người đều trả lời, duy nhất chỉ có Trình Dư Nhạc là không. Trước kia, hai người luôn cãi qua cãi lại, ứng đối căn bản vẫn có, giờ phút này Trình Dư Nhạc lại nhìn bồn hoa bên cạnh không lên tiếng. Âu Quan Lữ cũng tranh tiếp xúc với ánh mắt của cô.

Có một loại không khí giấu đầu hở đuôi, lặng lẽ lan tràn...

Tiểu Lưu nói: "Oa, thật đúng dịp, chẳng lẽ hai người cùng nhau đi làm, hai người đã ăn gì rồi?"

Tên trộm Tiểu Lưu, hỏi lên còn cố ý nhìn nét mặt hai người, khiến hai người đều nghĩ rằng người bị hỏi là mình, đồng thời trả lời. "Bánh trứng Ngọc Mễ ..." Phát hiện có chút không đúng, hai người nhanh chóng im miệng, nhưng đã quá muộn.

Tiểu Lưu xoay người nhanh chóng chạy đi. Một đám đồng nghiệp cười trộm, nhanh chóng rời đi như chim, để lại Âu Quan Lữ, sắc mặt khó coi, rất muốn đánh người. Trình Dư Nhạc Không nhịn được bật cười.

Ai, thôi, không giả bộ nữa. Âu Quan Lữ buông tha, ôm bạn gái vào ngực, cúi đầu hôn cô, cách hai lớp khẩu trang rất buồn cười, Trình Dư Nhạc cười càng lợi hại.

Anh dứt khoát đưa ra quyết định. "Sau khi tan làm, đợi ở cửa công ty." Bị biết coi như xong, về sau, thoải mái yêu, không che giấu nhiệt tình với cô, muốn cho đồng nghiệp ghen chết.

"Được." Cô cười khanh khách gật đầu.

Hai người dùng sức ôm lấy nhau một cái. Sao đó anh rẻ trái, cô đi về bên phải đi về phòng làm việc của mình.

Mùa hè này, thời tiết quang đãng, tình yêu ngọt ngào, thế giới tốt đẹp, mọi việc đáng yêu. Yêu người trong lòng, tất cả đều vô cùng hoàn mĩ.

____HOÀN____