Thời Hạn Chia Tay

Chương 6




Từ Lỵ Hoan đi tới thông báo cho hai người đã đến giờ ăn cơm.

Trên đường trở về nhà gỗ, cô ngập ngừng muốn nói xin lỗi.

“Thật sự xin lỗi…” Cô vừa mở miệng liền bị Âu Quan Lữ lạnh lùng cắt ngang.

“Ba chữ này, vừa rồi chị đã nói qua với tôi, không cần nói nữa. Tôi chỉ hi vọng từ lúc này chị có thể giữ khoảng cách với tôi.” Người đàn ông bình thường khi được phụ nữ chủ động hôn thì coi là diễm phúc bay tới, anh chỉ cảm thấy như bị tập kịch, không thoải mái.

“Được, tất nhiên, tôi đảm bảo, tôi thật sự xin lỗi…” Từ Lỵ Hoan như còn điều gì muốn nói, nhưng Âu Quan Lữ nói rõ không muốn để ý đến cô cô chỉ có thể im lặng.

Trình Dư Nhạc yên lặng quan sát cô. Cô ấy nói lời xin lỗi vô cùng thành khẩn, trong mắt cô ấy tràn ngập áy náy, không có tình yêu, cho nên hẳn cô ấy ý thức được mình hôn em trai chồng để trêu tức chồng trước? Quan hệ của hai người rất ác liệt sao? Dùng lại thủ đoạn này, hiển nhiên là muốn kích thích đối phương ghen tỵ, cho nên hai người thật ra thì vẫn yêu nhau? Giữa hai người đến tột cùng là yêu hay là hận? Cô thật sự không hiểu nổi.

Bữa ăn tối rất yên lặng. Cha Tằng hiển nhiên không biết chuyện diễn ra trên sân cỏ trước nhà.

Trình Dư Nhạc đặc biệt lưu ý Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan, hai người vẫn cùng cha Tằng vừa nói vừa cười, nhưng khi ánh mắt hai người vừa tiếp xúc thì không hẹn mà cùng tránh ra.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Cô ngoài ý muốn hơn phát hiện, không khí giữa Âu Quan Lữ và cha anh thay đổi tốt hơn. Anh nói chuyện cùng ông, mặc dù không nói nhiều, nhưng thái độ cũng dịu dàng hơn trước. Cô âm thầm buồn bực, giữa hai người này xảy ra chuyện gì?

Sau khi ăn xong, cô về phòng nghỉ ngơi.

Âu Quan Lự mượn phòng bếp nấu ăn, nấu nước trên bếp, anh đang rửa rau quả, Lê Thượng Thần đi vào tìm anh nói chuyện.

“Chuyện Lỵ Hoan làm với cậu, tôi rất xin lỗi.” Lê Thượng Thần giống như mệt mỏi. “Cũng thay tôi nói lời xin lỗi với Nhạc Nhạc, khiến cô ấy không vui.”

“Có phải hai người cãi nhau không? Em không muốn dò hỏi chuyện hai người, nhưng hai người cãi nhau, làm ơn đừng liên lụy đến bọn em được không? Em bỏ ra thời gian rất lâu để trấn an Nhạc Nhạc, cô ấy tức giận thiếu chút nữa là không nghe em giải thích.” Nghĩ đến Trình Dư Nhạc vì vậy mà làm trán mình bị thương, Âu Quan Lữ rất không vui.

“Thật xin lỗi.” Lê Thượng Thần thở dài. “Vợ chồng đã ly dị là như vậy, muốn tìm được nợ cũ rất dễ, nói vậy liền cãi nhau, không giống như em và Nhạc Nhạc, là một cặp tình nhân, rất đơn thuần, không ai nghi ngờ tình cảm của hai người là giả.”

Âu Quan Lữ âm thầm đề phòng. “Nếu như anh ám chỉ em và Nhạc Nhạc…”

“Không, ý anh là tình cảm của hai người rất tốt, khiến người ta hâm mộ.” Lê Thượng Thần cười khổ.

“Anh thật sự có lòng tiểu nhân, mình là giả, liền cảm thấy hai người cũng như vậy, tâm tư bất chính. Được rồi, anh thừa nhận, anh và Từ Lỵ Hoan không hẹn hò, sau khi bọn anh ly hôn căn bản không hề gặp mặt, lần này vì tiền mới hợp lại.”

A? Âu Quan Lữ kinh ngạc, cho rằng anh trai vạch trần mình, không ngờ chính anh lại thừa nhận.

Lê Thượng Thần nói: “Em giống như cảm thấy không ngoài ý muốn..”

“A, không khí giữa anh và chị dâu không tốt lắm, em có đoán là giữa hai người có chút chuyện không vui, không ngờ…”

“Bọn anh giả bộ hẹn hò, ba hi vọng anh có thể tìm được một cô gái tốt, cùng nhau cả đời, cả đời bầu bạn, không phải nói có là có? Nhưng anh rất cần khoản tiền đó, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kéo Lỵ Hoạn tới. Hiện tại em biết bọn anh làm bộ hợp lại, sẽ không nói với ba chứ?”

“Dĩ nhiên không.” Anh không có hứng thú mật báo.

“Em cảm thấy anh rất đáng ghét sao? Lừa gạt ba như vậy, đó là không nên.”

Anh cũng thế, không có tư cách phê bình anh trai. “Tại sao anh lại muốn nói với em những điều này?”

“Bởi vì nói ra tương đối thoải mái. Anh buồn bực hai ngày rồi, mỗi ngày nhìn em và bạn gái vui vẻ, anh cảm thấy mình rất đáng thương. Thật ra ngày đầu tiên nhìn thấy hai người, anh cảm thấy em và Nhạc Nhạc có chút không đúng, anh đoán, có thể Nhạc Nhạc là bạn hoặc đồng nghiệp của em, giống như anh và Lỵ Hoan, tạm thời cũng nhau tới đây diễn kịch.”

“Khó trách, em cảm thấy lúc anh nói chuyện như muốn đâm chọt chúng em.” Anh trai quả nhiên nghi ngờ, nhưng sao anh không vạch trần bọn họ?

“Anh thừa nhận mình đang thử dò xét hai người, nhưng sau đó, càng nhìn hai người ở cạnh nhau, càng cảm thấy mình quá đa nghi.”

“Vốn là do anh nghĩ quá nhiều.” Chỉ là cái gì đã thay đổi cái nhìn của anh trai?

“Nhạc Nhạc nhất định rất yêu em, cô ấy cảm thấy không thoải mái, vẫn kiên trì đi cùng anh và mọi người. Buổi sáng, em không chịu tản bộ cùng ba, cô ấy đi thay em, cô ấy kể cho ba về em, những điều cô ấy nói có lẽ chỉ là những điều vụn vặt, những mỗi câu chuyện đều là điều ba muốn nghe nhất, nếu như không suy nghĩ cho tâm tình của đối phương, mỗi câu cô ấy nói ra đều sẽ không đánh trúng đáy lòng người đó, cô ấy để tâm như vậy là vì em, nếu như không phải yêu em, cô ấy cần gì phải làm nhiều như vậy với một ông già lần đầu gặp?”

“Cô ấy vốn rất thân thiện.” Nếu như không ở chung trong mấy ngày này, anh nằm mơ cũng không nghĩ tới hai chữ thân thiện là để nói về Trình Dư Nhạc, nhưng bây giờ, anh đồng ý 100%, cô có một nội tâm ấm áp, ngoài ý muốn phát hiện cô như vậy, làm lòng anh nhộn nhạo, làm anh càng ngày càng thích cô.

“Mà em, dĩ nhiên cũng yêu cô ấy.” Lê Thượng Thần nói tiếp, không chú ý ánh mắt em trai bỗng nhiên mở lớn. “Em và chị dâu hai lần có hành động chệch đường ray, em đều không bị hấp dẫn, rất kiên định cự tuyệt cô ấy.”

“Đó là điều đương nhiên, em có bạn gái, hơn nữa chị dâu là của anh, em nào dám vọng tưởng cái gì chứ?”

“Nhưng Lỵ Hoan thật sự thích em, đây là do chính miệng cô ấy nói, cô ấy rất thích em… em cũng không tiếp nhận sao?”

“Dĩ nhiên không, em có bạn gái.” Âu Quan Lữ kinh ngạc, Từ Lỵ Hoan thích anh? Gạt người sao?

“Ừ, vì em chỉ một lòng một dạ vì Nhạc Nhạc, trong lòng không có người khác.”

Anh không phải, anh chỉ diễn hành động của một người bạn trai! Anh không có cảm giác với Từ Lỵ Hoan, bị cường hôn chỉ cảm thấy khó chịu, nếu như anh bị Nhạc Nhạc cường hôn? Bị lòng bàn tay mềm mại của cô, giữ lấy gương mặt anh, thân thể mềm mại của cô dựa vào người anh, đôi môi hồng của cô… thoáng chốc, khí huyết của anh cuồn cuộn, nhịp tim tăng nhanh, dừng dừng dừng, không nên nghĩ nữa!

Lê Thượng Thần tiếp tục phân tích. “Nhạc Nhạc ngã bệnh, em cẩn thận chăm sóc, cô ấy muốn ăn thịt nướng, em liền nghĩ biện pháp chuẩn bị.”

“Thịt nướng không phiền phức, cô ấy muốn ăn, em đương nhiên chuẩn bị.” Anh cho là ở trước mặt người khác anh anh em em thể hiện mình là người yêu, hành động lúc ở riêng anh cũng không chú ý nhiều lắm, thì ra trong mắt người khác, những thứ đó là sự chăm sóc của đàn ông với bạn gái, anh quan tâm cô sớm đã vượt quá giới hạn, chẳng lẽ… chẳng lẽ…

“Quan trọng nhất là, ở chung hai ngày, anh từ từ hiểu rõ em… tính cách em rất thẳng thắn, đối với thứ em không thích, em cũng không muốn giả bộ, giống như cha và Lỵ Hoan, sắc mặt của em với họ không chút thay đổi. Em không có cách nào để nói dối, nếu không phải thật sự yêu Nhạc Nhạc, em sẽ không làm những chuyện này vì cô ấy.”

Lúc này, quai hàm Âu Quan Lữ đã muốn rơi xuống, một đi không trở lại. “Em…”

“Đừng xin lỗi, như vậy rất tốt, anh cảm thấy hai người rất hợp nhau.”

Lê Thượng Thần cho rằng anh xấu hổ.

Anh không xấu hổ! Trong lòng anh đã long trời lở đất, phong vân biến sắc, nhiều năm nay anh luôn ở một mình, chẳng lẽ bị hủy vì Trình Dư Nhạc? Anh cố gắng bổ sung. “Anh có nghĩ rằng có lẽ em cũng giống như anh, cũng vì tiền mà tới đây, nhưng kỹ năng diễn xuất của em tốt, cố ý làm chút chuyện săn sóc cô ấy, lừa được mọi người?” Nói vậy rất mạo hiểm, nhưng anh cần phản chứng, bất kì luận điểm nào nói anh không yêu cô, anh đều hoan nghênh.

“Thật sao?” Lê Thượng Thần ghé mắt nhìn nồi nước nấu trên bếp. “Em đang nấu cái gì ở đây vậy?”

“Trà gừng.”

“Cho ai uống.”

“Nhạc Nhạc.”

“Cô ấy muốn em nấu? Bởi vì nấu trà gừng cho cô ấy uống… sẽ khiến hai người giống người yêu?”

“Tự em muốn nấu, vì cô ấy không chịu đi gặp sĩ, uống chút trà gừng sẽ thấy khá hơn…” Thấy anh trai mỉm cười, anh không nói nổi nữa.

“Vậy thì nấu nhanh đi, nấu xong nhân lúc còn nóng đưa cho cô ấy uống… hiệu quả mới tốt.” Lê Thượng Thần vỗ vỗ bả vai em trai, rời khỏi phòng bếp.

**

Bị tia chớp đánh trúng người, sau đó cũng có chút hoảng hốt.

Âu Quan Lữ mang trà gừng nấu xong về phòng, vì vẫn còn hoảng hốt, ngay cả bước chân của mình anh cũng cảm thấy không chân thật.

Nhớ lại lời anh trai, anh quyết định tất cả những lời nói đó chỉ là nói hươu nói vượn. Anh không thể nào yêu Nhạc Nhạc, đúng không? Anh vẫn rất rõ mục đích của chuyến đi lần này, hành vi của anh cũng đã được tính toán kỹ, coi như không được tính toán, anh cũng không có ý đó, nhưng cô gái anh mang tới, anh không chăm sóc cô, ai chăm sóc cô? Thịt nướng và trà gừng cũng như nhau, vì để cô ở đây được thoải mái, chỉ có thể trách anh diễn quá tốt, anh trai tin là thật, còn phân tích từng điều một, anh không biết nên khóc hay nên cười.

Căn bản là không thể được không… Nhưng lúc anh đứng ở cửa phòng, cô ngồi ở trên giường nói chuyện điện thoại, những tranh cãi trong lòng anh đều biến mất. Trong mắt chỉ còn lại cô.

Cô mặc một bộ quần áo thể thao bằng bông rộng thùng thình, lộ ra tay chân trắng nuột, móng tay giống như những bông hoa. Hẳn cô vừa mới tắm, đuôi tóc rối loạn còn có chút ẩm ướt, hai má cô hồng nhuận giống như loại trái cây thơm ngon, anh muốn nhẹ nhàng cắn cô một ngụm, thưởng thức hương vị của cô, có ngọt như ô mai không… Anh lập tức át đi ý nghĩ đáng sợ này. Đáng ghét! Đều tại anh cả, hại anh suy nghĩ lung tung.

Cô đang nói chuyện điện thoại, rất kích động nói với đầu bên kia: “Không có, không có! Mình nói với cậu là không có! Không thể nào được không, mình chỉ …”

Chợt thấy anh đứng ở cửa phòng, âm thanh của cô nghẹn ở cổ, sau đó khụ một tiếng.

“Cô nên nói nhỏ một chút, nếu không sẽ bị ho khan.” Âu Quan Lữ đi vào phòng. “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”

“Tiểu Huệ.” Ánh mắt của cô lóe lên, bên kia điện thoại Tiểu Huệ hình như nói gì đó, cô lại đứng lên. “Không được! Sao cậu lại muốn nói chuyện với anh ta? Có chuyện gì nói với mình là được rồi! Cậu nói chuyện với anh ta để làm gì?”

“Sao vậy?” Anh hỏi.

“Cô ấy muốn nói chuyện điện thoại với anh.” Cô ngượng ngùng nói. “Tôi lỡ miệng, nói với cô ấy chúng ta giả làm người yêu, tới gặp thân thích của anh. Cô ấy đồng ý với tôi sẽ không nói ra ngoài.”

Anh thở dài, cô co bả vai lại. “Thật sự xin lỗi.” Cô hạ thấp giọng. “Tôi không nói chuyện tiền.”

“Được rồi. Nếu cô ấy đã biết, cô ấy muốn nói cái gì? Để tôi nghe.” Anh tự tay đưa về phía cô, cô lại ấn xuống di động, bật loa, đặt điện thoại xuống giường, nói: “Tiểu Huệ, cậu có thể nói chuyện với anh ta trong ba phút.”

Cô tuyệt đối không đưa di động cho anh, trời mới biết, cô lỡ miệng nói chuyện mình động lòng với anh, bởi vì cô khổ não, muốn tìm bạn tốt nhờ một chút, nào biết Tiểu Huệ nghe được lại kích động như vậy, cô ấy còn chưa để cô tỉnh táo lại, Âu Quan Lữ đã vào phòng… A, Tiểu Huệ, đừng nói lung tung đó!diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

“Này, nghe nói hai người giả làm người yêu?” Tiểu Huệ hào hứng.

“Đúng vậy.” Hai tay Âu Quan Lữ ôm ngực, liếc xéo Trình Dư Nhạc, vẻ mặt cô nghiêm túc, áo lại rớt sang một bên, lộ ra một mảng lớn làn da trắng tuyết, anh cảm thấy không an toàn… Cả người anh nóng lên, chuyển tầm mắt.

“Thật sao? Trời ạ, một tin bát quái tốt! Hai người có thể đùa mà thành thật không?”

“Không có, tuyệt đối không thể nào, được không?” Trình Dư Nhạc cắn răng, Tiểu Huệ thối! “Đã nói với cậu là diễn kịch, cậu không cần đoán, được chưa?”

Âu Quan Lữ đặt bình nước xuống. Nghe không, cô cũng nói đây chỉ là diễn kịch, bọn họ thành công khiến mọi người tin bọn họ là người yêu, cô không bị váng đầu, anh đương nhiên cũng vậy… chứ?๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn

“Sao lại không thể nào, hai người ở cùng nhau ba ngày nhưng không giết chết đối phương, đây là kỳ tích, còn có chuyện gì không thể xảy ra?”

“Cô chỉ muốn nói những điều này sao?” Âu Quan Lữ nói: “Những thứ này có thể đợi tới lúc trở về rồi nói tiếp, không có chuyện khác, để Nhạc Nhạc nghỉ ngơi đi, cô ấy bị cảm, cổ họng không thoải mái.”

Tiểu Huệ cũng học theo giọng điệu của anh. “Anh đúng là Âu Quan Lữ của công ty tôi sao? Sao anh lại chăm sóc Nhạc Nhạc? A, trời ạ, trời ạ, hai người nhất định là…”

“Nhạc Nhạc cần được nghỉ ngời, trở về sẽ nói chuyện với cô, ngủ ngon.” Anh cắt đứt cuộc nói chuyện.

“Thật sự xin lỗi.” Trình Dư Nhạc cực kì khó xử. “Tiểu Huệ quá kích động. Tôi thật sự không nên lỡ miệng.”

“Chỉ nói cho cô ấy biết thì không quan trọng, cô nhớ dặn cô ấy giữ bí mật.” Anh tìm cái ly, mở bình nước. “Tới đây uống một chút, rất tốt cho cô.”

Cô ngửi được hương vị, vừa mừng vừa lo. “Là trà gừng? Ở đâu ra?”

“Tôi mượn phòng bếp nấu, uống nhanh nhân lúc còn nóng.”

“Oa.” Cô cười, bộ dạng hai mắt lóe sáng khiến anh muốn ngất xỉu. “Cảm ơn anh.”

Cô rất vui, lập tức uống… trà gừng vừa nồng lại vừa cay, vừa uống xong, một dòng nước ấm lan ra toàn thân. Bởi vì anh nấu, uống vào có một hương vị khác.

Cô uống trà, liếc trộm anh, bên môi anh hiện lên một nụ cười nhạt, ánh mắt dịu dàng, giống như rất thích chăm sóc cô, bên má cô hơi nóng, len lén ảo tưởng hai người thật sự là người yêu, cô đang được anh che chở. Anh nói không có hứng thú với tình yêu, tỉ mỉ chăm sóc cô như vậy, là tại sao? Chỉ xuất phát từ sự quan tâm đồng nghiệp?

Anh nhìn cô uống trà gừng, cô cười tít mắt, hình như rất vui, người uống trà là cô, nhưng anh lại cảm thấy ấm áp. Cô ngồi ở trên giường,chóp mũi hồng hồng, tóc dài rối loạn, cả người thả lòng, giống như một con vật nhỏ nằm trong ổ chăn mềm mại, cô nhìn nhu nhược vô năng lại là người làm bạn với cha anh, an ủi tâm hồn của một ông già.

Anh cảm thấy trong lòng có gì đó dao động, không phải một Từ Lỵ Hoan mỹ lệ chủ động, mà là cô, gợi lên cảm xúc anh đã quên từ lâu, khát vọng với phụ nữ.

Anh khát vọng đến gần cô, lấy tay chạm vào mắt cá chân nhỏ bé của cô, anh muốn liếm sạch chút trà gừng còn sót lại bên miệng cô, anh đoán bộ dạng dưới lớp quần áo này, là khuôn ngực khéo léo xinh đẹp của cô, vòng eo mỹ lệ, đi xuống là…

“Vừa rồi lúc tôi ở trong nhà bếp, anh trai tới tìm tôi nói chuyện, anh ấy thẳng thắn nói với tôi, anh ấy vì tiền mới làm bộ hợp lại với chị dâu.”

Trình Dư Nhạc ngạc nhiên mở to mắt. “Tại sao anh ấy lại nói với anh những điều này?”

“Anh ấy nói anh ấy buồn bực hai ngày nay rồi, nói ra khá thoải mái.” Anh thanh thanh cổ họng. “E hèm, anh ấy còn nói, nhìn thấy hai chúng ta ‘tình cảm rất tốt’, khiến anh ấy cảm thấy mình rất đáng thương.”

“A.” Cô nghe mà buồn cười, anh cũng cười mà như không cười, hai người nhìn nhau rồi cả hai đồng thời bật cười. Cô nói. “Chúng ta cũng là giả mà, anh không nói với anh ấy sao?”

“Không có, mặc dù anh ấy là anh trai tôi, nhưng hai người chúng tôi cũng không khác gì hai người xa lạ, tôi biết rõ chuyện của anh ấy, sẽ không đi tố cáo với ông già đó, nhưng anh ấy có vậy không? Tôi không biết, cẩn thận thì vẫn hơn.”

“Cũng đúng.” Cô gật đầu, suy nghĩ một chút. “Vậy chị dâu của anh là người tự do phải không? Chị ấy ôm rồi lại hôn anh… anh không hỏi rõ sao?”

“Hỏi cái gì?”

“Hỏi chị ấy có thật sự có ý với anh không?” Cô dò hỏi, anh sẽ không phát hiện cô có ý với anh chứ?

“Hỏi làm gì? Tôi lại không quan tâm chị ấy nghĩ thế nào.”

“A.” Cô âm thầm vui mừng, anh không quan tâm Từ Lỵ Hoan là tốt nhất.

“Anh trai tôi còn phân tích, anh ấy nói tôi chăm sóc cô, chuẩn bị thịt nướng cho cô ăn, nấu trà gừng, những thứ này đều là những việc của một người bạn trai, bởi vì tôi che chở cô như vậy, có thể thấy hai chúng ta thật sự là người yêu. Anh ấy không biết mặc kệ tôi làm gì, dĩ nhiên cũng vì muốn anh ấy nghĩ như vậy.”

Thì ra… cuối cùng đều là diễn kịch sao? Trong lòng cô cảm thấy mất mát, chỉ có thể cười lớn.

“Dĩ nhiên, anh đang diễn kịch mà.”

“Đúng vậy.” Cô cũng cho là vậy sao? Anh không nên cảm thấy ngoài ý muốn, cô thu thập nhiều danh thiếp của đàn ông như vậy, không có anh, anh không thích hợp với cô, cô đã sớm nói rõ.

Anh phiền não, chợt hỏi:”Cô cảm thấy tình yêu là gì?”

“A?” Sao anh đột nhiên hỏi cái này? Tim cô đạp rộn lên. “Ừm, tình yêu là biết sở thích lẫn nhau, đều cảm thấy đối phương là duy nhất, nguyện ý dâng hiến cho đối phương không giữ lại điều gì, có thể vì vậy mà làm chút chuyện ngu ngốc, nhưng dù ngu ngốc, tâm tình cũng bắt đầu vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc…”

“Tôi lại cảm thấy tình yêu là một loại xây dựng ảo tưởng trong đầu.”

Cô sửng sốt, anh tiếp tục nói: “Khi cô động lòng với người khác, cô sẽ bắt đầu điểm tô toàn bộ người đó, khuôn mặt bình thường của anh ta trong mắt cô sẽ trở nên tuyệt mỹ, cử chỉ của anh ta trở nên đẹp hơn, mỗi câu nói của anh ta vào tai của cô lại có thêm một chút yêu thương, mềm mại và dịu dàng, cô sẽ cảm thấy anh ta đẹp đến không thể nhịn, đây cũng là ảo tưởng sâu hơn của cô. Khi cô yêu, tình ý với đối tượng ngày càng tăng, liên tục lặp lại như vậy, khiến cô càng hãm sâu vào trong tình yêu, khi đó đối phương cũng sinh ra ảo tưởng giống như vậy thì chúc mừng, cái này giống như một cái nồi tìm được nắp, ăn nhịp với nhau, tình yêu cứ như vậy phủ xuống.”

Cô càng nghe càng không đúng. “Không phải như vậy được không? Lúc yêu thì sẽ cảm thấy đối phương đẹp hơn là tất nhiên, người yêu trong mắt hóa Tây Thi mà, nhưng tình yêu cũng không phải là ảo tưởng, đó là một loại tình cảm chân thật…”

“Nhưng quả thật đó chỉ là cảm giác của mình cô, đúng không? Tình cảm là trạng thái tâm lý của riêng mình nên đương nhiên cô sẽ cảm thấy nó rất thật. Có ai thấy cảm xúc của mình sai đâu?”

Anh nói rõ ràng mạch lạc, cô không phục, nhưng lại không tìm được luận điểm để phản bác. “Không phải, tôi không ảo tưởng khi yêu người nào, vì tôi thật sự thích đối phương.”

“Được rồi, vậy tôi không nói ảo tưởng, nó là một loại cảm xúc của cô, ý nghĩ, cảm giác, tình yêu là một loại cảm giác của cá nhân, cô cảm thấy mình yêu đối phương, như vậy không sai chứ?”

“Được rồi, anh nói đúng.” Cô không tìm được lời phản bác. “Nghe vậy, anh giống như không tin vào tình yêu?”

Anh không phát hiện cô yêu anh, cho nên mượn cơ hội ám hiệu cô? Quả thật có hiệu quả, hiện tại trong lòng cô mất mát. Khó trách anh độc thân, anh căn bản là không cần tình yêu, anh đang nói cho cô biết, đừng lãng phí thời gian với anh.

Anh nhún vai. “Không quan trọng cô có tin hay không. Đây chẳng qua là một loại cảm xúc, phát triển giữa người và người, tình cảm phong phú lần lượt thay đổi dây dưa. Tình yêu đòi hỏi sự đồng cảm, một khi có nó, cô sẽ tin tình yêu thật sự tồn tại, thật ra thì chỉ là sinh ra cảm giác giống với đối phương mà thôi. Chỉ cần hiểu rõ một điểm này, có thể tránh được rất nhiều chuyện phiền phức và tranh chấp.”

“Nếu như cuộc sống không có chuyện phức tạp và tranh chấp, tất cả đều thuận lợi, lại có ý gì?”

Anh nghe vậy, đưa mắt chăm chú nhìn cô, dường như con mắt đen như mực gợn lên chút sóng, lại giống như bình thản không có sóng. Sau đó, anh nhún vai.

“Đây là cái nhìn của tôi, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy tình yêu sẽ làm lãng phí thời gian, dù sao kết quả là hơn phân nửa sẽ chia tay, sau đó cảm thấy không vui, ở cạnh nhau còn thấy không khí trở nên ngột ngạt, sống độc thân thì tương đối vui vẻ. Đây là cái nhìn của tôi, cô nghe một chút là tốt rồi.”

Anh nhìn đồng hồ. “Chín giờ hơn rồi, cô ngủ sớm đi, cảm phải nghỉ ngơi nhiều một chút. Tôi đặt trà gừng trong bình, nửa đêm tỉnh dậy cô có thể uống.” Anh nói xong liền muốn rời khỏi phòng.

“A, tối nay, anh đừng ngủ ghế, ngủ trên giường đi.”

Anh nhìn cô, ánh mắt khác thường.

“Anh không cần hiểu lầm! Tôi cảm thấy giường lớn như vậy, một người có thể ngủ một nửa, hôm qua anh cũng vậy, tôi tin anh sẽ không làm bậy.” Da mặt cô không dày như vậy. Cô bị cự tuyệt đã muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ sao?

Thế nhưng sắc mặt anh lại trở nên nghiêm nghị. “Tiểu thư Nhạc Nhạc, cô bao nhiêu tuổi rồi? Cô không đọc tin tức trên mạng xã hội sao? Những vụ án xâm hại hơn nửa do người quen gây nên, cô tin tưởng tôi? Là đàn ông thì không thể tin tưởng, biết không? Chỉ cần là đàn ông, đều có bản tính cầm thú ẩn trong người…”

Cô che mặt kêu lên: “Được rồi, được rồi! Tôi chỉ cảm thấy anh ngủ trên ghế rất đáng thương, anh không muốn thì thôi, không cần dữ vậy được không?”

Anh ngược lại nở nụ cười. “Tôi biết đó là ý tốt của cô, nhưng cẩn thận thì tốt hơn. Tôi đi nấu trà gừng, cô nhanh ngủ đi.” Anh rời khỏi phòng.

Cô ngủ thế nào được? Cô kêu lên một tiếng, ngã lên giường, nhìn trần nhà, suy nghĩ đến mất hồn.

Anh tự nói ra một đạo lý, nhưng cô vẫn không đồng tình. Đúng vậy, tất cả cảm xúc, cảm giác đều ngắn ngủi, thế giới biến hóa khôn lường, quá nhiều điều không thể đạt được, đã bị một lớp mới cuốn đi, thay đổi chóng mặt, thường không kịp nhìn thấy mình đã bỏ qua những điều gì.

Tình yêu cũng biến hóa như vậy, con người luôn động lòng với người khác, lâm vào tình yêu, nhận lấy thất bại, đau lòng mất mát một chút, lại đụng phải một người khác, có lẽ lại động lòng, tiếp tục bước về tình cảm phía trước. Có bao nhiêu người dám nói tình đầu là vĩnh viễn? Cô chỉ có thể nói mỗi một đoạn tình cảm, ít nhất cảm giác với anh giờ phút này, là chân thật.

Cảm giác cô đối với anh không phải tưởng tượng ra, nhưng còn chưa có cơ hội thể hiện đã bị cự tuyệt.

Anh là điều ngoài ý muốn trong đống danh thiếp đó, cô không muốn bỏ qua, nhưng anh lại không muốn yêu.

Anh hiểu sự buồn bực của cô sao?Anh sẽ cảm thấy đây là do cô tưởng tượng ra sao? Anh có thể mỉm cười rồi nói, coi như khổ sở, mấy ngày nữa sẽ quên thôi, sẽ không buồn quá lâu.

Nhưng giờ đây trong lòng cô tràn ngập buồn bực mất mát, cô nên làm gì đây?

**

Âu Quan Lữ đi nấu trà gừng rất lâu, đợi tới lúc Trình Dư Nhạc ngủ thiếp đi, mới về phòng.

Cô ngủ rồi. Anh đặt trà gừng ở đầu giường cô, cô thở đều đều, ngủ rất ngon, vẻ mặt thả lỏng.

Nhưng anh lại vẫn căng thẳng như cũ, bởi vì đề nghị của cô, trong đầu anh tràn ngập những suy nghĩ không nên có, khó có thể thở bình thường.

Anh tin mình đúng. Anh cũng có yêu, anh hiểu rõ tình yêu rất dễ tan biến, anh đã từng khổ sở yêu một người phụ nữ nào đó, tin tưởng cô là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời này, vất vả theo đuổi được cô, nửa năm đã chia tay.

Cho rằng không có đối phương thì không được, thật ra chỉ là tự mình tưởng tượng, sau khi chia tay không phải anh vẫn sống tốt hay sao? Cũng không mất miếng thịt nào, mặt trời vẫn mọc, ngày qua ngày. Anh đã từng ngu ngốc, không còn mù quáng nữa, cho rằng tình yêu là toàn bộ cuộc sống, vứt đi tình yêu trong cuộc sống, đơn giản, thoải mái.

Mà bây giờ, đơn giản vừa lòng có lẽ cách anh khoảng một vạn năm ánh sáng.

Lúc đề nghị cô đang suy nghĩ gì? Sẽ không nghĩ quá nhiều, vì áy náy do anh phải nằm trên ghế, nghĩ đến anh quan tâm chăm sóc, đây càng chứng minh cô chỉ coi anh là một đồng nghiệp, nếu cô có một bất kì cảm giác không đơn thuần nào với anh, cô sẽ cố ý tạo ra không khí ám muội, không dễ dàng buông tha, cô sẽ tìm đủ loại lý do để anh lên giường.

Cô không phải rất khôn khéo sao? Lúc này lại cố tình ngây thơ khiến lòng người ngứa ngáy, quả thật tin anh quân tử như vậy? Chính anh cũng không nắm chắc…

Anh đưa mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, một ít tóc rơi toán loạn bên mặt, anh dùng ngón tay di chuyển theo sợi tóc của cô, muốn ôm cô vào trong ngực, nhìn cô ngủ yên ở trước mặt anh, ảo tưởng cảm giác thân thể mềm mại của cô rúc vào trong lồng ngực ấm áp của anh, hại thân thể anh căng thẳng. Anh muốn bỏ đi bộ quần áo cản trở này, thật sự cảm nhận cô, anh muốn vuốt ve làn da mịn màng của cô, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, chạm vào những nơi tư mật…

Đủ rồi, hô hấp của anh dồn dập, thân thể căng thẳng nóng bỏng, đừng suy nghĩ nữa.

Anh phiền não, nằm xuống ghế, nhắm mắt lại.

Anh tự nói với bản thân mình, đây là đau khổ cần phải trải qua, nói những lời đó với cô nhưng thật ra đang nhắc nhở mình, cho dù hiện tại anh vui vẻ cỡ nào, cũng chỉ là nhất thời, anh không muốn vì bất kì ai mà vứt bỏ cuộc sống độc thân, trở về công ty, ba ngày đen tối này, anh sẽ quẳng ra sau đầu, chịu đựng qua tối nay là được.

Nhưng anh đối với cô không chỉ là dục vọng, còn có cái gì đó càng sâu hơn dục vọng, cảm giác nóng gắt, là một loại quyên luyến không xóa được, tâm hồn khát vọng càng dày đặc, cho dù đè nén dục vọng, lại khó có thể tiêu diệt được khát vọng nay, xôn xao nơi đáy lòng.

Anh dự cảm, cho dù công việc bận rộn tới đâu, anh cũng khó mà ném cô ra sau đầu.

Anh nhìn trần nhà, không buồn ngủ chút nào. Nằm ghế thật ra không khó ngủ… là cô làm anh lăn lộn khó ngủ.

Tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, Trình Dư gọi một cuộc điện thoại về nhà, là cha trả lời điện thoại.

“Alo, nhóc con à? Nghỉ phép đi chơi vui không?”

“Ba, hôm qua Tiểu Huệ gọi điện tới nhà…” Cô muốn nói lại thôi, muốn dò xét cha mình.

“Đúng vậy, con bé muốn hỏi con địa chỉ của tiệm bán quần áo, danh thiếp cửa tiệm đặt trên bàn con, ba cũng nói với con bé rồi, thật ra có thể đợi hai đứa nghỉ phép về rồi lại hỏi mà!”

Quả nhiên Tiểu Huệ rất thông minh, lựa gió bẻ lái viện lý do, lừa cha cô.

“Ba, thật ra con… con không đi nghỉ với Tiểu Huệ.”

“A? Nhưng hôm qua Tiểu Huệ gọi tới nói hai đứa đang ở cạnh nhau mà?”

“Không có, cậu ấy giấu cho con. Con ra ngoài chơi cùng người khác, là đồng nghiệp của con, Âu Quan Lữ.” Hôm này phải về rồi, sớm muộn gì cô cũng lấy được năm triệu, số tiền đó từ đầu đã muốn giao lại, cô tính toán nên giải thích thế nào với cha.

Cha cô không lên tiếng trong mấy giây. Cô nghĩ, có lẽ cha cũng giống như Tiểu Huệ, nghe được cô đi du lịch, ông không cho rằng cô đi cùng Âu Quan Lữ, hai người không bao giờ hòa hợp, đầu tiên là sợ tới không nói nên lời, sau đó liên tiếp sợ hãi kêu lên.

“Con ở cũng một người đàn ông?” Giọng nói của cha chợt nghiêm túc. “Chỉ có hai đứa, cô nam quả nữ?”

“Đúng vậy. Nhưng mà bọn con không thể nào…, chỉ đơn thuần ra ngoài chơi mà thôi, còn gặp ba anh ta.”

“Hai đứa hẹn hò sao? Nhóc con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải, bọn con không hẹn hò, trời ạ, thật ra cũng có thể coi là hẹn hò,… ai, chuyện này rất phức tạp, con về nhà nói với ba thì tốt hơn.”

“Nếu như con thật sự đang hẹn hò với bạn trai, không cần vội trở về.”

“Không phải bạn trai! Bọn con không hẹn hò! Con nói Âu Quan Lữ, ba không nghe thấy sao? Là Âu Quan Lữ ở nhà con thường mắng đó! Con sao có thể hẹn hò với anh ta được?”

“Hai đứa không phải chỉ đi du lịch hai người sao? Không phải còn gặp ba của người ta sao? Như vậy còn không phải là hẹn hò? Con cũng thật là, bình thường ở nhà thì mắng chửi người ta, lại lén lút hẹn hò với cậu ấy, tại sao không nói cho ba biết? Ba sẽ không giễu cợt con, oan gia đổi thành thân gia càng tốt hơn…”

“Đã nói không phải mà! Con không thể nào với anh ta, ba hiểu không?” Hét! Cô căn bản không có cách nào khai thông.

“Thôi, đợi con về rồi nói tiếp.” Cô cúp điện thoại di động. Đáng ghét, sáng sớm tâm tình đã bị phá hư, cô mới hơi quên mất chuyện nam chủ uyển chuyển từ chối, cha lại vạch áo cho người xem lưng.

Cô lấy quần áo để mặc cho ngày hôm nay, hai tay cởi quần áo, kéo lên qua đỉnh đầu.

“A.”

Sau lưng đột nhiên có tiếng người, cô kinh ngạc quay đầu lại, Âu Quan Lữ đã tỉnh lại trên ghế dựa.

Tóc đen của anh rối loạn, con mắt đen tỉnh táo, cằm có râu lún phún, vẻ mặt ấm ức như một tên cướp biển đẹp trai thiếu ngủ. Anh nằm nghiêng trên ghế, chống đầu nhìn cô, tim cô đập mạnh, bộ dáng đó của anh vô cùng quyến rũ… sau đó cô mới nghĩ đến, mình vừa cởi áo, lộ ra cái lưng trơn bóng trước mặt anh…

“A!” Cô thét chói tai.

“Sao anh lại nhìn lén?” Cô nhanh chóng kéo lấy chăn bao lấy thân thể mình chỉ còn một cái đầu, trời ạ, cô hoàn toàn quên rằng anh còn ở trong phòng!

“Tôi không nhìn lén, chính cô đột nhiên cởi áo.”

“Sao không nhắc tôi?”

“Cô cởi quá nhanh, tôi không kịp nói.” Phía dưới bộ quần áo của cô quả nhiên không có gì cả… không được, không nên nhớ.

Sắc mặt Âu Quan Lữ xanh mét, anh cũng không muốn nhìn mà? Nhìn thấy cô như vậy hại anh mới sáng sớm, huyết áp đã tăng cao giống như bão tố. “Tôi vốn đang ngủ, là cô nói điện thoại lớn tiếng, bị cô đánh thức.”

Khuôn mặt cô đỏ rực. “Thật xin lỗi…” Vậy anh đã nghe hết rồi? Cô chột dạ.

“Cô lo lắng cái gì?” Anh duỗi người một cái, đi vào phòng tắm. “Tôi là bạn trai cô, nhìn cả tấm lưng trần cũng không sao.”

“Anh không phải là bạn trai tôi.” Đừng nhắc nhở như vậy nữa, hai người không thể nào. Mỗi lần cô bị nhắc nhở mình là bạn gái anh, cô cảm thấy rất khổ sở.

“Thì ra cô luôn mắng tôi trước mặt ba cô.” Anh dùng tay đặt dưới vòi nước.

Anh quả nhiên nghe được. Cô vô cùng lúng túng, thừa dịp anh còn đang ở trong phòng tắm, cô nhanh chóng mặc quần áo, mặt khác giải thích. “Cũng không phải là mắng…, có lúc áp lực công việc lớn, khó tránh khỏi việc phát tiết với người trong nhà…”

“Thật khéo, tôi cũng vậy, tôi thường oán trách cô trước mặt mẹ mình, oán trách đến mức bà ấy gần như biết cô. Không ngờ chúng ta lại ăn ý như vậy.” Anh nhìn kính treo trên vách, trong kính người đàn ông có vẻ mặt âm trầm. Cô nói hai người không thể nào, cô còn thường phê bình anh với người nhà, cô ghét anh như vậy, anh đang động lòng cái gì? Buồn cười.

“Đúng vậy, có thể thấy anh tìm được tôi tới đây để diễn kịch là đúng người rồi.” Trong phòng tắm tiếng nước chảy giống như ở trên người cô, lạnh vô cùng. Thì ra anh cũng như cô, thường ngày cãi nhau chưa đã, về nhà còn tìm người chia sẻ, cô thật ngu xuẩn, còn ảo tưởng anh có chút cảm tình đối với cô, căn bản không hề có, tất cả đều do cô suy nghĩ lung tung.

“Ừ, diễn xuất của cô khiến tôi rất hài lòng, vừa rồi, bị nhìn thấy chút lưng đã kêu oa oa, kinh ngạc.”

“Anh có biết như thế không phải chỉ có một chút không?”

Anh cố ý nói: “Dù sao cũng không có gì đáng xem. Đừng so đo như vậy, nếu không tôi để cô nhìn tôi.”

“Anh nói như vậy rất giống tên biến thái.”

Anh cười, nhưng dao cạo râu trong tay suýt chút nữa cắt phải cằm. “Này, tôi đang an ủi tâm hồn tổn thương của cô, mới cống hiến chính mình.” Tại sao một giây trước cô có thể làm anh buồn bực, một giây sau lại khiến cho anh vui vẻ?

“Tôi không cần, nhìn mà không làm được thì càng tổn thương sâu hơn.”

“A, tổn thương sâu sắc hơn thật sao? Những lời này từ người có bàn tay nhỏ bé từng ở trên mông tôi mê mẩn quên thu lại tới ba mươi giây nói ra, thật có sức thuyết phục.”

“Tôi không có lưu luyến quên thu về!” Cô thẹn quá hóa giận.

Anh cười ha ha, ra khỏi phòng tắm. “Giỡn thôi mà, đừng nóng.” Chỉ thấy cô mặc lên cái áo màu chanh, giơ lên một cái khác mua cho anh, nói với anh: “Hôm nay anh mặc bộ này.”

“Không, tôi không thích chanh.”

“Đã mua, không mặc rất lãng phí.”

“Cô thích thì mặc đi, xin lỗi tôi không làm được.” Anh chọn một bộ quần áo hôm nay mặc, thấy cô muốn nói lại thôi, anh hỏi: “Sao vậy?”

“Anh…” Mới nói một chữ, bên má cô liền đỏ ửng. “Vừa rồi tôi… anh không thấy cái gì chứ?”

Anh nhìn thấy tấm lưng trần trơn nhẵn. Nhưng mặt anh không thay đổi, nói dối. “Không có gì cả, tôi vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.” Bộ dạng xấu hổ khó có được của cô làm tim anh đập thình thịch, anh muốn siết chặt gò má hồng đến đáng yêu của cô, hôn cô… nhưng đây là chuyện vĩnh viễn không thể xảy ra, lòng anh có chút chua xót.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Anh chỉ có thể nói: “Chuẩn bị nhanh lên một chút, xuống dưới ăn sáng thôi. Qua buổi trưa, chúng ta phải về rồi.”