Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 41




Ba tháng sau.

Ba tháng vừa qua là khoảng thời gian tăng trưởng mạnh nhất của DG TrungQuốc, cũng là ba tháng huy hoàng nhất trong cuộc đời Charles và TrầnTranh.

Từ đó trở đi không bao giờ có khoảng thời gian huy hoàngnhư vậy, tới mức nhiều năm sau, Trần Tranh vẫn còn hoài niệm về thángnăm đó, không ngừng hồi tưởng, như một giấc mộng đẹp đẽ mà anh ta hyvọng bản thân vĩnh viễn không tỉnh dậy.

Vào thời khắc này, Trần Tranh đang chìm trong niềm hạnh phúc vô biên.

Buổi tối, bên trong khách sạn sáu sao Nam Việt ở thành phố Lâm lộng lẫy xahoa, ai nấy quần áo là lượt chỉnh tề. Trên màn hình phía trước là logoDG Trung Quốc cực lớn và một loạt số liệu chỉ thành tích:

“Doanh số của DG Trung Quốc chạm mốc năm trăm triệu;

Zamon trở thành thương hiệu có ảnh hưởng nhất trong ngành túi xách ở Trung Quốc.

Thị phần đột phá thành tích 25%;

Lượng tiêu thụ tháng tăng 30%.

…”

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, cũng là ngày DG Trung Quốc mở tiệc mừng công.

Dưới ánh đèn lấp lánh, hội trường chìm trong tiếng nhạc du dương, Charlesmặc bộ lễ phục đuôi tôm đắt giá nhất của mình, tươi cười đi lên sânkhấu. Anh ta tổng kết vắn tắt thành tích mà DG Trung Quốc đạt được trong một năm qua. Sự hài hước của anh ta khiến bên dưới vang lên từng tràngcười và vỗ tay nhiệt liệt.

Cuối cùng, Charles mời tất cả quản lýcao cấp lên sân khấu, cùng chúc rượu nhân viên, khách mời và giới truyền thông. Đứng bên cạnh anh ta chính là Trần Tranh. Charles cầm micro phát biểu: “Người tôi muốn cảm ơn nhất là Trần Tranh, người bạn kiêm đồngnghiệp của tôi, và toàn thể nhân viên Trung Quốc. Không có sử ủng hộ của quý vị, DG Trung Quốc không thể đạt được thành tích như ngày hôm nay,không thể cống hiến cho người tiêu dùng Trung Quốc sản phẩm hàng đầu thế giới.”

Câu nói này đẩy bầu không khí trong hội trường lên đếncao trào. Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô, đám quản lý uống cạn lyrượu vang. Trần Tranh và Charles vai kề vai, quan sát đám đông ở bêndưới, trong lòng xuất hiện một sự mãn nguyện chưa từng có.

Cuối cùng, anh ta đã có thể đưa Tư Mỹ Kỳ lên tầm cao mới. Anh ta nghĩ bụng: Cuối cùng mình cũng giành được tất cả.

Thành tích của anh ta cũng khiến người Trung Quốc nở mày nở mặt. Tư Mỹ Kỳ của anh ta trở thành công ty con của doanh nghiệp túi xách hàng đầu thếgiới. Anh ta có thể học hỏi kỹ thuật tốt nhất, quy trình quản lý tiêntiến nhất. Sau này, anh ta nhất định sẽ làm ra sản phẩm ngày càng xuấtsắc hơn.

Anh ta sẽ đứng trên đỉnh cao như ước nguyện.

Tiếng nhạc rộn ràng vang lên, rất nhiều người, gồm cả da trắng lẫn da vàngbắt đầu khiêu vũ. Có cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp đến mời ông chủ của mình khiêu vũ. Charles và Trần Tranh nhìn nhau cười, cùng bạn nhảy đixuống dưới. Không khí buổi tiệc mừng công lại một lần nữa dâng cao.

Trong lúc xoay tròn theo điệu nhạc, một ý nghĩ mơ hồ vụt qua đầu óc TrầnTranh, chỉ mong sao khoảnh khoắc này mãi mãi không kết thúc. Anh ta sẽkhông bao giờ phải quay lại năm tháng thảm hại, phẫn nộ và vô vọng đó.

***

Thị trường luôn mang đến cho chúng ta kết quả bất ngờ, thậm chí là mâuthuẫn nhau. Bởi thị trường là do vô số người tiêu dùng tổ hợp thành, bịvô số nhân tố ảnh hưởng.

Ví dụ trong khoảng thời gian này, cùngvới sự chiếm lĩnh của DG Trung Quốc, các hoạt động phản đối trên cácdiễn đàn trong phạm vi cả nước cũng đạt đến cao trào chưa từng có. Nhiều đoàn thể học sinh liên kết tẩy chay sản phẩm của DG, nhiều trang webliên quan đến ngành túi xách và cơ quan truyền thông chỉ trích vụ thumua ác ý của DG. Một nhà kinh tế học đăng bài viết, lên án kịch liệt vụcông ty nước ngoài chiếm lĩnh thị trường túi xách nội địa… Tất nhiêntrong đó không thể thiếu sự khơi mào và kích động Lệ Trí Thành và NinhDuy Khải.

Một thực tế không thể phủ nhận, sản phẩm của DG càngbán chạy, sự phản đối càng gay gắt. Nhưng phản đối càng mãnh liệt, DGlại càng bán được nhiều hàng hơn.

Hai tình trạng cực đoan nàyxuất hiện cùng một lúc, không thể giải thích nguyên nhân vì sao. Nhiềuhọc giả ra sức bảo vệ thương hiệu dân tộc cũng đành thở dài, chấp nhậnsự thật.

Nhưng hầu như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận, thịtrường túi xách Trung Quốc bây giờ giống một quả bóng bay khổng lồ, càng thổi càng lớn, luồng khí lưu bên trong càng mạnh. Hiện tại, ngoài ÁiĐạt và nhãn hiệu Sa Ưng của Ninh Duy Khải vẫn giữ được thị phần và cóthể đối kháng với DG, các doanh nghiệp túi xách khác đều chịu áp lực cực lớn, sinh tồn ngày càng khó khăn, tương lai ngày càng mịt mờ.

Trước tình cảnh này, cộng thêm cám dỗ về lợi ích rất lớn từ DG, bọn họ ngàycàng dao động. Trong số đó bao gồm cả Tân Bảo Thụy và người đứng đầu,tức anh em nhà họ Chúc.

Đây là một buổi tối bình thường như mọingày, hai anh em Chúc Hàm Xung và Chúc Hàm Trình ngồi trong phòng hộinghị nhỏ ở tầng trên cùng tòa nhà Chúc thị, lại moo6t5 lần nữa bí mậtthảo luận về vấn đề cổ phần của Tân Bảo Thụy. Sắc mặt của bọn họ vừanặng nề vừa nghiêm túc.

Cái gọi là “tiến thoái lưỡng nan” chínhlà chỉ hoàn cảnh hiện tại của bọn họ. Lần trước bán cổ phần của Tân BảoThụy, hai anh em bị bố mắng một trận nên thân. Nhưng ván đã đóng thuyền, Chúc Bác Vân cũng chẳng thể làm gì hai cậu con trai.

Bọn họkhoanh tay quan sát tình hình rồi sẽ nâng giá bán số cổ phần còn lại cho DG. Ngay từ đầu, họ đã không có ý giữ lại Tân Bảo Thụy.

Nhưngbây giờ, tình hình thay đổi hoàn toàn. Hai anh em nhà họ Chúc không ngờdư luận chống lại sự bành trướng của DG ác liệt như vậy. Giới truyềnthông, các học giả đều theo dõi sát sao. Bây giờ mà có người bán doanhnghiệp và nhãn hiệu của mình, lập tức sẽ bị chỉ trích và trách mắng thậm tệ.

Hai anh em nhà họ Chúc xuất thân danh giá, lại coi trọng thể diện, bọn họ tuyệt đối không gây tổn hại đến danh dự của mình, càngkhông thể để sự nghiệp bất động sản và tài chính trong tay bị ảnh hưởng. Vì vậy bây giờ, bọn họ không thể bán cổ phần cho DG.

Nhưng theođà DG kinh doanh ngày càng tốt, Tân Bảo Thụy ngày càng tụt hậu. Anh emhọ Chúc không muốn để công ty sụp đổ trong tay mình. Do đó, niềm hy vọng lớn nhất của bọn họ bây giờ là tìm được người mua trong nước. Về việcliệu đối phương có chuyển nhượng Tân Bảo Thụy cho công ty nước ngoài,không phải là điều bọn họ quan tâm.

Sau khi tiếp xúc với một số đối tượng, cuối cùng anh em họ Chúc cũng tìm được một người mua thích hợp.

Đối phương là doanh nhân người Bắc Kinh, gia đình có người làm việc trongchính phủ, có mối quan hệ thân thiết với nhiều doanh nghiệp ở thành phốLâm. Anh em họ Chúc tìm hiểu kỹ lưỡng, Ninh Duy Khải không có quan hệcũng chưa từng tiếp xúc với đối phương.

Vì vậy, bọn họ yên tâmbán cổ phần. Sáng mai, hai bên sẽ bí mật ký hợp đồng chuyển nhượng. Dùgiá thấp hơn dự kiến ban đầu rất nhiều, nhưng với tình hình hiện tại,đây đã là sự lựa chọn tốt nhất.

Chỉ có điều, đối phương một khiđã mua cổ phần, tất nhiên muốn nhân giá thấp, giành quyền kiểm soát TânBảo Thụy. Vì vậy người đó đề xuất, hy vọng hai anh em làm cầu nối, giúpanh ta mua nốt số cổ phần trong tay chủ tịch Chúc hoặc Chúc Hàm Dư.

Anh em họ Chúc không dám nhắc tới với bố chuyện này, vì vậy bọn họ chuyểnmục tiêu sang Chúc Hàm Dư. Điều bọn họ thảo luận hôm nay là làm thế nàođể thuyết phục em gái.

Sau khi thương lượng, cậu hai Chúc Hàm Trình cầm di động gọi điện cho Chúc Hàm Dư.

***

Thời gian gần đây, Chúc Hàm Dư thường xuyên quên không sạc pin điện thoại,cũng không hay mang theo di động bên mình. Khi Chúc Hàm Trình gọi vào số máy bàn ở nhà, cô vừa vặn mới từ bên ngoài trở về.

Bây giờ là bảy tám giờ tối, trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào.

Ninh Duy Khải vẫn chưa về.

Chúc Hàm Dư uể oải ngồi bó gối trên sofa, bấm nút loa ngoài điện thoại.

Giọng nói ôn hòa của Chúc Hàm Trình truyền tới: “Hàm Dư, cô có ở nhà không? Sao không mở di động?”

Chúc Hàm Dư ngẩn người.

Lúc biết cô tự quyết định ủy thác cổ phần cho Ninh Duy Khải, hai anh traiđã nổi trận lôi đình. Vì vậy, lâu rồi cô không liên lạc với bọn họ.

Bây giờ nghe giọng của anh trai, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân: “Anh hai…”

Chúc Hàm Trình im lặng trong giây lát rồi nói giọng dịu dàng: “Anh cả cũng ở đây. Hàm Dư, đã lâu cô không về nhà lớn ăn cơm. Hay là ngày mai về đi,anh và anh cả cũng sẽ về.”

Chúc Hàm Dư cắn môi, giọng điệu hơi run run: “Anh hai, ngày mai em phải đi tham gia công ích. Để lần sau được không anh?”

“Được.” Hai người anh trai đồng thanh đáp. Lúc này, Chúc Hàm Xung lên tiếng:“Hàm Dư, đây là bọn anh quan tâm đến cô, cô rõ chưa?”

“Em rõ rồi.”

Ở đầu kia điện thoại, hai anh em họ Chúc đưa mắt nhìn nhau, anh hai nói:“Hàm Dư, có một chuyện bọn anh muốn thương lượng với cô.”

ChúcHàm Trình kể vắn tắt vụ bán cổ phần với em gái, cũng nói rõ quan hệthiệt hơn trong đó. Cuối cùng, anh ta kết luận: “Hàm Dư, có lẽ cô khônghiểu vụ này, nhưng Tân Bảo Thụy không xong rồi, thà đổi thành tiền mặtcòn hơn giữ nó trong tay. Cô có thể mua cổ phiếu ở nơi khác hoặc đầu tưbất động sản, hay là mua cổ phần của công ty anh và anh cả cũng được,bọn anh sẽ bán cho cô với giá thấp nhất. Nói chung cách nào cũng tốt hơn cứ giữ khư khư cổ phần của Tân Bảo Thụy.” Mặc dù có mục đích riêngnhưng câu nói này cũng xuất phát từ đáy lòng, là suy nghĩ cho em gái.

Nghe xong, Chúc Hàm Dư trầm ngâm một lúc mới mở miệng: “Cảm ơn anh hai,nhưng em đã ủy thác cổ phần cho Duy Khải. Em cần suy nghĩ thêm về vấn đề này.”

Ở đầu kia điện thoại, anh em nhà họ Chúc lại đưa mắt nhìn nhau.

Một mặt, bọn họ thấy Chúc Hàm Dư không nhất nhất bảo vệ Ninh Duy Khải nhưtrước. Mặt khác, Ninh Duy Khải vẫn là trở ngại lớn nhất của họ. Do dó,Chúc Hàm Trình mới phân tích thiệt hơn cho cô nghe. Chúc Hàm Dư nói cầnsuy nghĩ, chứng tỏ cô đang do dự.

Cuối cùng, anh cả Chúc HàmTrình mở miệng: “Hàm Dư, có câu này anh muốn nói với cô từ lâu. Là anhtrai, bọn anh không thể để mặc cô bị người khác ức hiếp.” Ngữ khí củaanh ta lạnh hẳn: “Ninh Duy Khải có bồ ở bên ngoài, nghe nói thường xuyên dẫn tới văn phòng. Tại sao cô còn suy nghĩ cho thằng đó…”

“Anh!” Chúc Hàm Dư đột nhiên hét lên, cắt ngang lời anh ta, giọng nói kíchđộng chưa từng thấy. Cô giống như bị người khác giẫm trúng chỗ đau,trong lòng hoảng loạn: “Các anh đừng nói nữa. Em đã nhận lời sẽ suy nghĩ thêm. Em bận chút việc, cúp máy trước đây. Tạm biệt…”

Nói xong, cô lập tức tắt điện thoại.

Ở đầu kia, hai anh em họ Chúc trầm mặc trong giây lát. Chúc Hàm Trình hỏi: “Anh nghĩ cô ấy có bán không?”

Anh cả lắc đầu: “Tôi không biết, cứ để thuận theo tự nhiên đi.” Ngừng một lát, anh ta nói tiếp: “Chú đừng ép nó quá.”

Ở bên này, Chúc Hàm Dư tiếp tục bó gối, dõi mắt ra màn đêm tối đen ở ngoài cửa sổ, từng giọt lệ chảy xuống gò má.

Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Chúc Hàm Dư kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Duy Khải từ phòng ngủ đi ra ngoài. Hóa ra anh ta đã về nhà từ bao giờ.

Vào thời khắc này, anh ta mặc bộ đồ ngủ tình nhân do cô chọn, đầu tóc lòaxòa, đi chân đất. Gương mặt Ninh Duy Khải ẩn khuất trong bóng tối. Anhta đứng cách mấy bước, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, chứa nhiềutia phức tạp.

Chúc Hàm Dư cũng lặng lẽ nhìn anh ta.

“Hàm Dư, anh không ngoại tình.” Ninh Duy Khải cất giọng trầm khàn: “Kể cả sau này, anh cũng vĩnh viễn không ngoại tình.”

***

Cùng một buổi tối, Lệ Trí Thành vẫn một mình đi làm và về nhà như thường lệ.

Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong này ở khu dân cử. Các cửa hàng đều mở cửa, người đi ra đi vào tấp nập. Lệ Trí Thành đi bộ tới một nhà hàngnhỏ.

Nhà hàng này đồ ăn không tồi, trước đây anh và Lâm Thiển thường tới giải quyết bữa tối.

Tuy Lệ Trí Thành rất ít nói nhưng bà chủ nhà hàng cũng quen biết anh. Saukhi dẫn anh tới một cái bàn ở trong góc, chị ta hỏi: “Vẫn xào hai mónmang về như mọi hôm?”

Lệ Trí Thành gật đầu: “Cảm ơn.”

Bàchủ không nhịn được hỏi: “Bạn gái anh đi công tác vẫn chưa về sao?”Trước đây hai người thường đến ăn cơm, bọn họ có ngoại hình nổi bật lạiâu âu yếm yếm nhau, người khác không muốn chú ý cũng khó.

Nhắc đến Lâm Thiển, Lệ Trí Thành mỉm cười: “Vâng, cô ấy còn chưa biết đường quay về.”

Bởi vì sắp đến Tết âm lịch, ngoài cửa sổ đã có mấy đứa trẻ nhỏ đốt pháo hoa ở bên đường. Lệ Trí Thành cầm tách trà, lặng lẽ theo dõi một lúc. Người phục vụ mang cơm và đồ ăn đã đóng gói đến, anh thanh toán tiền, rờikhỏi quán ăn, một mình đi bộ về ngôi biệt thự cách đó không xa.

Đi đến giàn nho trước sân, anh hơi dừng bước. Không biết nho đã leo đầy giàn từ lúc nào.

Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm nhìn một lúc, khóe mắt thấp thoáng ý cười.

Mùa hè năm sau chắc sẽ được ăn quả do chính tay mình trồng. Anh có thể tưởng tượng ra bộ dạng hái nho của Lâm Thiển.

“Tại em hơi thấp, bằng không chẳng cần nhờ anh.”

“Anh bế em lên hái đi… Bên trái một chút… Đừng sờ soạng linh tinh, nhột quá.”

Lệ Trí Thành sải bước dài lên bậc thang trước cửa nhà. Anh đột nhiên rất nhớ, rất nhớ cô.

Ba tháng trước, Lâm Thiển quyết tâm lập nghiệp. Cô cất giọng rõ ràng vàkiên định với anh và Lâm Mạc Thần: “Em phải đứng trước mặt mọi người,khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc, khiến mọi người không có cách nàohiểu nhầm em. Em nhất định… sẽ cho bọn họ thấy.”

Anh cũng nhớ đến dáng vẻ của cô lúc bị ném trứng gà. Dù gương mặt rất thảm hại nhưng ánh mắt của cô không hoảng loạn sợ hãi, mà chỉ có tia hoang mang, đến mứcanh vô cùng xót xa trong lòng.

“Đợi khi nào anh phát động cuộc tổng phản công, em sẽ trở về.” Cô nói.

Một câu có vẻ hờn dỗi, nhưng cũng đầy ý nặng tình thâm.

Có một điều anh nói với cô hôm đó không sai chút nào, người thảm hại hơn chính là anh.

Trước đây anh chưa từng biết, nhớ nhung sẽ khiến trái tim một người đàn ôngthảm hại như vậy. Tuy chẳng ai biết đến sự thêm thảm này, nhưng mỗi lúcđêm khuya vắng lặng hay ngồi ở giữa phòng hội nghị căng thẳng ồn ào, anh đột nhiên nhớ tới cô.

Cầu mà không được trăn trăn trở trở[1]. Dù đó chỉ là tâm tình rất nhạt, nhưng luôn vương vấn trong lòng người đànông, khiến anh bức bối khó chịu, trong khi lại không nhận được sự vỗ vềcủa cô.

[1] Nguyên văn: Cầu nhi bất đắc, triển chuyển phản trắc:đây là hai câu thơ trích trong bài Quan thư của Kinh Thi thể hiện sự nhớ nhung mãnh liệt của trai gái yêu nhau.

Tuy nhiên, Lệ Trí Thành là người hết sức nhẫn nại.

Hiện tại, Lâm Thiển muốn theo đuổi giấc mơ và tìm kiếm giá trị của bản thân, anh tạm thời cho cô được tự do.

Một khi cô trở về, anh sẽ cho cô biết, cô đã khuấy động vũng nước sâu đến mức nào, đục đến mức nào?

Cô đã khơi gợi dục vọng chiếm hữu và chinh phục vô cùng mãnh liệt của anh, cô định bù đắp thế nào đây?

***

Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành phát hiện trong nhà có thêm một đôi giày, đèn sàn ở phòng khách bật sáng. Trên ghế sofa xuất hiện một bóng người, đangcầm điều khiển bật tivi.

Tất nhiên, đó không phải là người anh ngày đêm mong nhớ.

Cố Diên Chi chuyển tới kênh kinh tế của thành phố Lâm, mới quay đầu cười híp mắt với Lệ Trí Thành.

Lệ Trí Thành mỉm cười, đặt túi thức ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh anh ta.

“Anh về từ khi nào vậy?”

Cố Diên Chi vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt: “Sáng nay. Tôi lấy chìa khóa ởchỗ Tưởng Viên, tới thẳng đây đánh một giấc.” Anh ta liếc Lệ Trí Thành:“Dù sao bây giờ chú cũng cô đơn một mình, bạn gái chẳng thèm quay về.Mấy ngày này, tôi sẽ ở đây để tránh phiền phức. Nhà người đã cắt đứtquan hệ chính là nơi an toàn nhất.”

Lệ Trí Thành không đáp lời,đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy một vài lon bia. Anh đưa cho Cố Diên Chi một lon, tự mình mở một lon, đưa lên miệng.

“Anh đã chuẩn bị xong chưa?” Lệ Trí Thành hỏi.

Cố Diên Chi gật đầu: “Mọi việc đã đâu vào đấy. Kể từ ngày mai, quảng cáo sẽ phát trên diện rộng.”

Lệ Trí Thành không hỏi nhiều, chạm lon bia với anh ta: “Anh vất vả rồi.”

Cố Diên Chi cười cười, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Bia mát lạnh chảy vào cổ họng, khiến anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trong đêm mùa đông giá lạnh, hai người đàn ông vừa ăn cơm vừa từ tốn uốngbia. Khi tivi phát quảng cáo của DG, Cố Diên Chi cười khẽ một tiếng,quay sang Lệ Trí Thành: “Phải thừa nhận chất lượng sản phẩm của DG rấtđược, thiết kế cũng mới mẻ phóng khoáng. Về điểm này, chúng ta cần họctập bọn họ.”

Lệ Trí Thành gật đầu: “Học tập kỹ thuật của người Tây để chống lại sự xâm lược của chính họ.”

Cố Diên Chi nhếch miệng cười.

Đúng lúc này, quảng cáo của DG kết thúc, màn hình đột nhiên vang lên haitiếng trống tùng tùng. Âm thanh đó đặc biệt có tiết tấu, vô cùng thuầntúy, tựa như không một chút tạp chất, đánh vào màng nhĩ con người.

Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi đồng thời ngẩng đầu, dõi mắt về phía chiếctivi. Lúc này, màn hình tinh thể lỏng đột nhiên tối hẳn, chỉ còn lại màu đen đặc.

Nhưng chỉ trong giây lát, màn hình từ từ hiện lên hai chữ màu trắng bạc rất đẹp: Khuynh Thành.

“Giáng đòn phủ đầu” luôn là chân lý bất biến trong hoạt động quảng cáo. Quảngcáo này rõ ràng đã lĩnh hội triệt để chân lý đó. Vào thời khắc này,quảng cáo không chỉ thu hút sự chú ý của Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi, mà còn cả Trần Tranh và Charles đang ngồi trong văn phòng vui vẻ xem báocáo quý, Ninh Duy Khải đang ở nhà dõi theo bóng dáng bận rộn của vợ, Lâm Mạc Thần đặc biệt thanh tịnh ở căn hộ riêng, Từ Dung thì tĩnh dưỡngtrong bệnh viện và rất nhiều nhân viên của Ái Đạt, Tư Mỹ Kỳ lẫn Tân BảoThụy và những người dân bình thường khác.

Sau đó, dưới sự chú ý của vô số người, nhạc nền của quảng cáo nổi lên, hình ảnh cũng xuất hiện.

Đó là một đoàn tàu hỏa đang chuyển bánh ở khu vực vùng núi tuyết trắng.Bầu trời trong vắt, núi cao vời vợi, từng đàn dê tung tăng trên thảonguyên.

Bởi vì tiếng nhạc đặc biệt dịu dàng nên hình ảnh quảngcáo có một vẻ thơ mộng khó diễn tả. Một cô gái trẻ thanh tú ôm chiếc balô ngồi bên cửa sổ. Đối diện cô là mười mấy người lính xuất ngũ.

Trong khoang tàu đầy ắp người, cô chỉ chú ý đến một mình anh. Anh cũng chú ý đến một mình cô.

Người đàn ông đội mũ quân nhân với gương mặt tuấn tú, thân hình cao lớn. Anhcó đôi mắt dài trong suốt, để lại ấn tượng sâu sắc cho người đối diện.

Tàu hỏa nhanh chóng tới nhà ga. Cô gái đeo ba lô nhảy xuống tàu. Người đànông cũng sải bước dài xuống theo. Đôi nam nữ kẻ trước người sau rời khỏi nhà ga, đến một trạm xe buýt.

Sau đó, cả hai cùng lên một chuyến xe. Cô ngồi ở hàng ghế trước, người đàn ông ngồi hàng ghế sau.

Hai người đồng thời xuống xe, cô gái đi vào một ngõ nhỏ, người đan ông đitheo sau. Cô không nhịn được, quay đầu trừng mắt với anh: “Sao anh lạiđi theo tôi?”

Người quân nhân vừa xuất ngũ chỉ liếc cô một cái,tiếp tục đi qua chỗ cô, tới một ngôi nhà, thong thả rút chìa khóa khỏitúi quần, mở cửa vào nhà. Cả quá trình, anh không nhìn cô một lần.

Cô gái ngẩn người, đứng yên tại chỗ. Một lúc sau, cô mới đi vào ngôi nhà ở bên cạnh.

Thì ra anh là hàng xóm mới chuyển đến.

Màn hình chuyển cảnh. Sáng sớm ngày hôm sau, cô gái giặt ba lô, phơi trêngiá treo quần áo cao cao ở trong sân rồi vào nhà. Một trận gió lớn nổilên, thổi bay chiếc ba lô của cô qua bức tường thấp, rơi xuống sân nhàngười đàn ông.

Người đang ông đang đọc sách ở trong sân. Vừa cúiđầu, anh liền nhìn thấy một chiếc ba lô nữ màu đỏ rơi ngay dưới chânmình. Ống kính đặc tả chiếc ba lô, để lộ logo: Khuynh Thành.

Sau đó, bên ngoài có người gõ cửa: “Có ai ở nhà không? Túi xách của tôi bị thổi sang sân bên này rồi.”

Người đàn ông cầm ba lô đi đến cổng ra vào.

Lúc này, khán giả đều cho rằng anh sẽ mở cổng, trả chiếc ba lô lại cho côgái. Nào ngờ, anh đột nhiên thoăn thoắt len lên cây, đặt chiếc ba lô lên cành cao rồi leo xuống.

Tiếp theo, anh mở cổng, để cô gái đi vào. Cô gái trợn tròn mắt khi thấy chiếc ba lô: “Sao lại ở tít trên đó?”

Người đàn ông bình thản đáp: “Gió lớn quá.”

“Làm sao bây giờ, tôi không biết leo cây.”

“Tôi biết, tôi có thể giúp cô. Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô.”

Gió thổi lá cây xào xạc.

Cô gái mặc bộ váy dài giản dị, chàng trai trẻ mặc áo sơ mi quần dài đơngiản. Hai người im lặng nhìn nhau. Hình ảnh dường như dừng lại ở giâyphút đẹp đẽ, vĩnh hằng trong giây lát.

Màn hình lại một lần nữa tối dần, cảnh lãng mạn biến mất.

Sau đó, giữa màn hình hiện lên hàng chữ: Khuynh hhành… chỉ vì em. Giọng đàn ông đặc biệt trầm thấp và dịu dàng đồng thời vang lên: Just For Her.

Bên dưới là hàng chữ nhỏ: Nhãn hiệu túi xách dành cho phái nữ. Thành phố Lâm – Đài Loan – Florence.

Dưới cùng là hình ảnh một dãy túi xách màu sắc rực rỡ.

Cuối cùng, màn hình hoàn toàn tối đen, mọi chữ phụ đề biến mất. Sau haitiếng tùng tùng, màn hình lại hiện ra mấy chữ: “Khuynh Thành” còn tiếp,mời quý vị tiếp tục đón xem.

Sau khi phát xong đoạn quảng cáo, kênh truyền hình lại bắt đầu phát tin tức thời sự.

Trong phòng im lặng như tờ. Cố Diên Chi mỉm cười, cầm lon bia dám mắt vào màn hình tivi. Sắc mặt anh ta giống như đang hồi tưởng, cũng như đang cảmthán.

Còn Lệ Trí Thành đặt lon bia xuống bàn, quay đầu ngắm giàn nho ngoài cửa sổ.

Trên giàn gỗ, lá cây rậm rạp, dây leo quấy quýt vào nhau. Ánh trăng xuyênqua kẽ lá, chiếu ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Ánh sáng đó cũng tựanhư rọi vào lòng anh, mang lại cảm giác khó diễn tả bằng lời.