Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 24




Gặp lại người yêu saumấy tháng xa cách sẽ là cảm giác như thế nào? Có chút xa lạ, có chútquen thuộc, nhìn anh ngồi giữa đám đông, thời khắc này không thuộc vềbạn, viền mắt bạn bỗng dưng cay cay.

Lâm Thiển chưa từng nghĩ, sẽ có lúc cô muốn rơi nước mắt khi nhìn thấy Lệ Trí Thành. Cô vội vã quayđầu đi chỗ khác, nuốt nước mắt vào trong.

Trước đó, cô chưa từng oán trách anh không đi thăm mình. Nhưng vào giây phút này, trong lòng cô có chút ấm ức.

Đáng ghét… Lệ Trí Thành, tại sao anh không đến thăm em? Hai tháng trôi qua,em đã gần như quên sạch cảm giác ở bên anh trước đây, anh có biết không?

Cố gắng hồi phục tâm trạng, Lâm Thiển mới lại quay đầu về phía bàn hộinghị. Lúc này, một giám đốc bán hàng đang phát biểu: “Lệ tổng, vấn đềlớn nhất của Aito bây giờ là cung không đủ cầu.”

Mọi người đềucười, Lâm Thiển cũng mỉm cười nhìn Lệ Trí Thành. Khóe miệng anh ẩn hiện ý cười, anh ngẩng đầu định nói câu gì đó với giám đốc bán hàng.

Nhưng động tác của anh đột nhiên dừng lại. Tất cả mọi người đều nhận ra điềuđó, trong khi anh vẫn giữ nguyên tư thế, ý cười đọng trên khóe môi, ánhmắt rõ ràng hướng về giám đốc tiêu thụ nhưng lại tựa như xuyên qua anhta dõi về một nơi nào đó. Vẻ mặt anh nghiêm túc, khiến mọi người khônghiểu thế nào.

Tình trạng này chưa từng xuất hiện, mọi người trong phòng hội nghị đều ngây ra. Lâm Thiển không rời mắt khỏi gương mặttrông nghiêng của Lệ Trí Thành. Anh không nhìn về phía cô, nhưng cô cảmthấy…

Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát rồi lên tiếng: “Bâygiờ, lượng hàng tồn kho là bao nhiêu? Khả năng sản xuât một ngày có thểnâng cao đến mức nào?”

Lại trở về đề tài “cung không đủ cầu” vừarồi, người phụ trách bộ phận Kỹ thuật sản xuất là Lưu Đồng đưa ra haithông số. Lệ Trí Thành gật đầu, cầm cốc trà uống một ngụm.

Tâmtrạng của Lâm Thiển tựa hồ cũng trở nên căng thẳng theo nhất cử nhấtđộng của anh. Sau đó, anh đặt cốc xuống bàn, đưa mắt về phía cô một cách tự nhiên. Ánh mắt anh hun hút sáng ngời, nhìn cô chăm chú.

Lâm Thiển hơi thất thần, cho tới khi viền mắt lại một lần nữa cay cay, cô mới vội cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh.

Anh gầy hơn trước, Lâm Thiển nghĩ thầm, cằm có vẻ nhọn hơn. Không biết anhlại cắt tóc ngắn từ lúc nào, nhưng kiểu đầu này rất hợp với anh, khiếnanh trông càng chững chạc và khó tiếp cận hơn.

Một lúc sau, Lâm Thiển ngẩng đầu, Lệ Trí Thành không còn nhìn cô mà đang thảo luận với Lưu Đồng.

Lưu Đồng nói: “Cung không đủ cầu là tín hiệu tốt lành nhưng cũng là vấn đềlớn. Khả năng sản xuất của chúng ta đã đạt mức tối đa, nếu tiếp tục tăng thêm, bộ phận sản xuất sẽ không chịu nổi.”

Bên cạnh có người hỏi: “Chúng ta có nên đóng mấy dây chuyền sản xuất khác, chuyển nhân lực và vật lực sang Aito?”

Lâm Thiển tạm thời bị đề nghị này thu hút. Trong phòng hội nghị có ngườitán thành, có người phản đối, tạo thành hai luồng ý kiến trái ngược. Sau đó, mọi người quay sang Lệ Trí Thành, chờ quyết định của anh.

Lệ Trí Thành đảo mắt một vòng. Khi chạm mắt Lâm Thiển, cả hai đều tỏ ra bình thản. Lâm Thiển nhìn anh chăm chú.

Sau đó, Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng: “Tạm thời không điều chỉnh, càng làthời kỳ nóng sốt, chúng ta càng cần tiến từng bước ổn định. Giai đoạnhiện tại hơi quá tải, mọi người vất vả nhiều. Ngoài ra, hãy thông báocho bộ phận Nhân sự nhanh chóng phát tiền thưởng của quý này.”

Nghe nói đến tiền thưởng, mọi người đều phấn khởi. Cố Diên Chi và Lưu Đồngđã được xem danh sách khen thưởng từ trước, Lưu Đồng cảm thán: “Ái Đạtcủa chúng ta mấy năm nay chưa bao giờ phát nhiều tiền thưởng như vậy.”

Mọi người càng vui mừng, Lâm Thiển cũng mỉm cười. Bởi vì chủ đề chính đãthảo luận xong, không khí trong phòng hội nghị trở nên thoải mái và náonhiệt. Do đó không ai chú ý, Lệ Trí Thành lại một lần nữa hướng ánh mắtvề phía Lâm Thiển. Cho đến khi hai má cô ửng hồng, chân tay mất tựnhiên, anh mới quay đi chỗ khác, đứng dậy tuyên bố kết thúc cuộc họp rồi rời khỏi phòng hội nghị.

Lâm Thiển vẫn ngồi nguyên một chỗ, dõitheo hình bóng anh. Từng bước chân bình ổn của anh như đi thẳng vào lòng cô, khiến trái tim cô xao động.

Tình yêu là gì? Tình yêu là chỉbằng một ánh mắt của đối phương, cũng khiến bạn giốn con diều đang chaoliệng trên bầu trời lập tức thu dây, quay về lòng bàn tay của người ấy.Bất kể thân thể hay trái tim cũng thuộc về.

Bởi vì Lâm Thiển vừatừ bên ngoài trở về nên mấy giám đốc quen biết vây quanh cô hỏi chuyện.Cố Diên Chi và Lưu Đồng đều nói “Cô vất vả rồi”. Trước khi ra ngoài, CốDiên Chi còn nhìn Lâm Thiển bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa, khiến cô hơi bối rối.

Lâm Thiển cùng bọn họ tán gẫu một lúc, tuy thản nhiênnhư không nhưng tâm tư của cô đã bay đến gian phòng ở tầng trên cùng từlâu.

Có phải bây giờ anh đang đợi cô?

Khó khăn lắm mọi người mới giải tán, Lâm Thiển đi tới văn phòng của Lệ Trí Thành, tâm trạng cô bỗng dưng hơi căng thẳng.

Bởi vì vừa kết thúc cuộc họp, tầng trên cùng có nhiều người đi lại. LâmThiển đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, cô chỉ còn cách cúi đầu, né tránh ánh mắt anh của mọi người, đi tới gõ cửa phòng làm việc của anh.

“Lệ tổng.”

“Vào đi.”

Lâm Thiển đẩy cửa đi vào. Lệ Trí Thành đang ngồi sau bàn làm việc, một taycầm bút, một tay cầm tập văn bản. Tưởng Viên đứng bên cạnh, chờ anh phêduyệt.

Nghe thấy tiếng động, Lệ Trí Thành liền ngẩng đầu nhìn cô, đồng thời dừng mọi động tác. Lâm Thiển biết anh còn bận công việc nênkhông nói một lời, ngồi xuống sofa đợi.

Tưởng Viên ở bên cạnhcũng rất sốt ruột. Về lý mà nói, khi Lâm Thiển đặt chân vào phòng, anhta nên lập tức biến mất. Nhưng văn bản đang chờ phê duyệt này cũng rấtquan trọng, hơn nữa từ trước đến nay Lệ tổng luôn đặt công việc lên hàng đầu, anh ta tự ý bỏ ra ngoài thì không được hay cho lắm.

Ai ngờ đúng lúc này, Lệ Trí Thành mở miệng: “Tưởng Viên, cậu ra ngoài trước đi.” Vừa nói, anh vừa dõi mắt về phía Lâm Thiển.

Tưởng Viên thầm mắng mình ngu xuẩn. Anh ta đáp: “Vâng ạ” rồi nhanh chóng bước ra, sau đó cẩn thận đóng cửa, lặng lẽ gác ở bên ngoài.

Sự ăn ý giữa Boss và trợ lý chỉ khiến Lâm Thiển càng hồi hộp. Cô ngồi ở sofa, yên lặng nhìn anh.

Lệ Trí Thành đứng dậy đi đến chỗ cô. Lâm Thiển nhất thời bối rối, liềnđứng lên. Xa nhau hai tháng mà như cách biệt mấy năm trời. Lâm Thiển cócảm giác đã rất lâu không gần anh như vậy, không được ngắm anh ở cự lygần, cho dù vẫn là thân hình cao lớn ấy, đường nét khuôn mặt và đôi mắtsâu hun hút quen thuộc đó.

Lệ Trí Thành chỉ nhìn cô chăm chú chứkhông lên tiếng. Lâm Thiển mấp máy môi nhưng không thể thốt ra lời. Đúng lúc này, Lệ Trí Thành dang tay ôm cô vào lòng.

Thoáng chốc giọtnước mắt mà cô cố gắng đè nén rơi xuống. Lâm Thiển cũng ôm chặt thắtlưng Lệ Trí Thành, còn anh ôm vai và eo, khóa người cô trong lòng, khiến cô không thể nhúc nhích.

Hai người nhất thời im lặng lắng nghe nhịp tim của đối phương ở trong lồng ngực.

Một lúc sau, Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn, từng câu từng chữ vang lênbên tai Lâm Thiển: “Tây Thi bán mạng của anh, người phụ nữ của anh… cuối cùng cũng đã trở về.”

***

Đối với Lâm Thiển, nhớ nhunglà cảm giác luyến lưu tràn ngập trong lòng vừa dịu dàng vừa thẳng thắn.Còn đối với người đàn ông như Lệ Trí Thành, nó là mặt hồ phẳng lặng,nhưng một khi sự nhẫn nại đến giới hạn cuối cùng, dòng nước chảy vàongày càng nhiều, mặt hồ vẫn yên bình nhưng lòng hồ dậy sóng.

Cho đến khi không cần phải kiềm chế, dòng nước sẽ tuôn chảy ào ào như bản tính của anh, nhấn chìm cô trong nháy mắt.

Vào thời khắc này, Lệ Trí Thành ôm Lâm Thiển ngồi ở sofa, hôn cô ngấunghiến. Ánh đèn và ánh nắng chiếu vào khiến hai người như được phủ màusắc rực rỡ. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngược lại ở bên ngoài, cáchmột cánh cửa là tiếng điện thoại không ngừng reo vang, giọng Tưởng Viêntruyền tới: “Vâng… tôi sẽ chuyển lời tới Lệ tổng… Anh ấy đang bận họp,không có thời gian…”

Tim Lâm Thiển càng đập nhanh hơn. Cô và LệTrí Thành hôn nhau trong văn phòng của anh, giữa giờ làm việc… Nhận thức này khiến nụ hôn càng mãnh liệt, Lâm Thiển càng cảm thấy khó thở.

Lệ Trí Thành không có động tác quá khích, chỉ lặng lẽ đè xuống người cô,hoàn toàn chiếm đoạt môi lưỡi của cô, bàn tay anh cách lớp áo sơ mimỏng, xoa bóp nơi mềm mại của người phụ nữ. Lâm Thiển cảm nhận trọnglượng cơ thể anh, cảm nhận thân nhiệt và sức lực từ bàn tay anh, đầu óccô ngày càng chếnh choáng.

“Được rồi… Stop.” Cô lẩm bẩm: “Đang ở văn phòng đấy… Lẽ nào anh muốn làm hôn quân hay sao?”

Lệ Trí Thành đáp lại bằng động tác quấn lấy đầu lưỡi Lâm Thiển mút mạnh,đến mức toàn thân cô tê liệt, anh mới ngồi thẳng người nhưng vẫn ôm cônhư cũ.

Mặt Lâm Thiển đỏ bừng, áo sơ mi xộc xệch. Cô vội chỉnh lại áo xống mới ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt đen của anh vẫn còn dậy cơn sóng ngầm, Lâm Thiển như bị hút vàotrong đó. Cô liền giơ tay kéo cà vạt trên cổ anh, mở miệng “hỏi tội”:“Anh không nhớ em chút nào sao?”

Vừa thốt ra miệng, Lâm Thiểnliền cảm thấy ý tứ nũng nịu quá rõ ràng, nhưng cô vẫn bày ra vẻ mặt ngạo mạn nghiêm nghị. Cô nhủ thầm: mình mất hơn hai tháng bôn ba khắp nơimới tôi luyện được bản lĩnh nữ cường nhân vững vàng, vậy mà ở trong lòng anh mới hai phút đã lại quay về làm cô gái nhỏ như trước. Chết mấtthôi!

Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm người phụ nữ trong lòng. Gươngmặt cô ửng hồng, bờ mi run run, đôi mắt mơ màng, còn thân hình mềm mạihoàn toàn khuất phục trong vòng tay của anh.

Anh không nói một lời, cũng không giải thích, mà chỉ bế cô đặt lên đùi mình.

Lâm Thiển lần đầu ngồi trên người anh với tư thế này, hơn nữa còn ở phònglàm việc. Cô hốt hoảng lên tiếng: “Cho em xuống đi, ngộ nhỡ có người vào phòng…”

Lệ Trí Thành không để ý đến sự phản kháng của Lâm Thiển, tư thế này càng khiến cô ở trong lòng anh, khiến anh nắm quyền khốngchế một cách triệt để. Anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Lâm Thiển bị cố định trên đùi người đàn ông, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc anh không ngừng ăn “đậu hủ”[1].

[1] Từ lóng trong tiếng Trung, có nghĩ là sự tiếp xúc da thịt.

“Anh xấu xa quá…” Cô cự nự, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Gương mặt Lệ Trí Thành cũng như được phủ một tầng ánh sáng màu hồng nhưng đôi mắt lại càng trở nên sâu thẳm.

“Vậy sao?” Lệ Trí Thành nhàn nhạt hỏi.

Lâm Thiển: “Anh… anh bắt nạt em...”

Hai người vừa hôn nhau vừa nói những câu vụn vặt vô nghĩa. Lệ Trí Thànhtiếp tục “bắt nạt” cô. Cứ thế một tiếng đồng hồ trôi qua, chuông báohiệu hết giờ làm vang lên. Lúc này Lệ Trí Thành mới rời khỏi bộ ngực Lâm Thiển, ngẩng đầu nhìn cô.

Toàn thân Lâm Thiển đã mềm nhũn từlâu. Anh chậm rãi giúp cô cài từng chiếc cúc áo sơ mi, lại hôn lên môicô một cái: “Em ra bãi đỗ xe, lên xe đợi anh trước.”

“Vâng.” LâmThiển nhận chìa khóa xe ô tô từ tay Lệ Trí Thành. Không hiểu tại sao mỗi lần chạm ánh mắt của anh, trái tim cô vẫn tan chảy như thường lệ. Côđứng dậy, ho khan hai tiếng, đi tới cầm cốc trà của anh uống một ngụmlớn rồi rời phòng.

Lệ Trí Thành ngồi ở sofa dõi theo Lâm Thiểncho đến khi cô khuất dạng. Sau đó, anh chỉnh lại áo sơ mi, đứng dậy quay về bàn làm việc, mới gọi Tưởng Viên vào phòng, phê chuẩn mấy văn bảnrồi đưa cho anh ta. Xong việc, anh cầm áo comple rời khỏi văn phòng.

***

Lâm Thiển trách Lệ Trí Thành không nhớ mình, bởi trong lòng cô cho rằng, Lệ Trí Thành đặt sự nghiệp và Ái Đạt lên trước cô. Hơn nữa, khả năng kiềmchế của anh rất cao, dù theo đuổi cô trước nhưng cho đến bây giờ, anhluôn là người tự chủ.

Thật ra Lâm Thiển không biết, Lệ Trí Thành không đến mức lý trí như cô tưởng.

Anh không hoàn toàn đặt sự nghiệp lên trước cô, cũng không hoàn toàn tự chủ trong tình cảm. Trong hai tháng qua, anh từng có lần suýt bỏ hết côngviệc, bay đi thăm cô.

Đó là khi Lâm Thiển vừa đi công tác hơn một tháng. Một buổi tối, cô gọi điện thoại cho anh. Lúc bấy giờ, anh vừakết thúc một cuộc họp căng thẳng, toàn thân mệt mỏi ngồi ở văn phòng của mình. Giọng nói cô như dòng suối ngọt ngào chảy trong màn đêm yên tĩnh, khiến tâm trạng anh hết sức dễ chịu.

Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển tiết lộ: “Hôm nay anh trai gọi điện cho em, hỏi về hai chúng ta.”

“Thế à?” Lệ Trí Thành bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Anh ấy nói gì vậy?”

Lâm Thiển ngập ngừng vài giây mới cười: “Anh ấy hỏi quan hệ của chúng taphát triển đến đâu rồi, em bảo gần đây em đi công tác suốt. Bây giờ chắc anh ấy rất đắc ý, chúng ta không gặp nhau, tất nhiên sẽ không thể gầngũi…”

Ngữ khí của cô rất bình thản, như thể đang kể chuyện củangười khác. Thấy anh trầm mặc, cô bổ sung một câu, giống lời nói đùa:“Em còn nói với anh ấy, cho em tấm áo cà sa, để em đi làm Diệt Tuyệt SưThái[2]”

[2] Tên một nhân vật hư cấu trong Ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim Dung.

Đây chỉ là cuộc điện thoại bình thường, Lâm Thiển vẫn uyển chuyển đáng yêunhư thường lệ. Nhưng sau khi cúp máy, Lệ Trí Thành mãi vẫn không thể giở tiếp tập tài liệu trong tay.

Trong công việc, cô chưa bao giờgiở thủ đoạn với anh mà luôn thẳng thắn. Sau khi trở thành bạn gái anh,cô cũng trao cho anh trái tim chân thành, giản đơn nhất.

Nhưnglần này, sau một tháng xa nhau, Lâm Thiển đã gợi ý anh một cách tế nhị.Cô muốn anh đi thăm cô mới nói những lời bóng gió đó. Nhưng vì khôngmuốn ảnh hưởng đến công việc của anh nên cuối cùng, cô thốt một câu tựgiễu: “Cho em tấm áo cà sa, để em đi làm Diệt Tuyệt Sư Thái.”

Nghĩ đến đây, Lệ Trí Thành cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn. Trầm mặc một lúc,anh gọi Tưởng Viên vào phòng: “Hãy đặt vé chuyến bay sớm nhất đi NamKinh vào sáng mai cho tôi sáng ngày kia quay về.” Nam Kinh là điểm dừngchân của Lâm Thiển lúc bấy giờ.

Tưởng Viên ngẩn người, vài giâysau mới hiểu ý. Nhưng anh ta vẫn phải can ngăn: “Lệ tổng, ngày mai anhcó cuộc hẹn gặp gỡ với hai giám đốc siêu thị, bọn họ rất khó hẹn. chiềumai Khang tổng còn bố trí cuộc gặp với người của Cục Công thương thànhphố…”

Lệ Trí Thành cắt ngang lời anh ta: “Hoãn lại hết.”

Tưởng Viên không nói thêm điều gì, gật đầu đi ra ngoài. Một lúc sau, anh tađặt xong vé máy bay, gửi tin nhắn cho Lệ Trí Thành: Chuyến bay sớm nhấtlúc tám giờ sáng mai.

Lệ Trí Thành mỉm cười khi đọc tin nhắn.Nhưng vừa định gọi điện cho Lâm Thiển, Tưởng Viên lại một lần nữa gõ cửa vào phòng, sắc mặt anh ta vừa hoảng hốt vừa nghiêm trọng: “Lệ tổng, tôi vừa nhận được thông tin, một giám đốc bán hàng của Tân Bảo Thụy muốnhẹn Uông tổng của Minh Đức để bàn việc hợp tác, nhưng bị Uông tổng từchối. Chuyện này đã lan truyền rộng rãi…”

Anh ta còn chưa nói hết câu, điện thoại bàn và di động của Lệ Trí Thành đồng thời đổ chuông. Cố Diên Chi, Lưu Đồng, người phụ trách các bộ phận… thậm chí cả bố anh lần lượt gọi điện hỏi han tình hình, liệu vụ Tân Bảo Thụy muốn lôi kéo Minh Đức có ảnh hưởng đến Ái Đạt? Cần dùng biện pháp nào đối phó?

Đến khi Lệ Trí Thành xử lý xong, đã hơn một giờ sáng. Anh hẹn một số lãnhđạo cao cấp của công ty tiến hành cuộc họp qua điện thoại với Uông tổngvào tám giờ sáng mai.

Tưởng Viên cũng bận rộn cùng anh, lúc haingười rời khỏi văn phòng, anh ta mới hỏi: “Lệ tổng, vậy vé máy bay bayđi Nam Kinh vào sáng ngày mai…”

“Trả lại đi.” Lệ Trí Thành đáp.

Vài ngày sau, sóng gió mới được dẹp yên. Buổi tối yên tĩnh, Lệ Trí Thànhlại gọi điện cho Lâm Thiển. Sau khi trò chuyện như thường lệ, anh nóinhỏ một câu: “Nhớ em nhiều.”

Chỉ ba từ đơn giản nhưng khiến LâmThiển trầm mặc hồi lâu. Mấy ngày sau đó, mỗi lần gọi điện thoại, giọngđiệu của cô không che giấu niềm vui và sự đắc ý.

Thang máy từ từđi xuống bãi đỗ xe. Khi cánh cửa mở ra, Lệ Trí Thành ngẩng đầu, liềnthấy chiếc Land Rover của mình đỗ ở một góc cách đó không xa. Người phụnữ của anh đang ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi anh.

***

Lâm Thiển ngồi trong ô tô đợi một lúc. Nghĩ đến ánh mắt và giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành, cô bất giác mỉm cười.

Bây giờ là giờ tan tầm, bãi đỗ xe đông người đi lại. Vừa rồi cô cũng phảiđợi một lúc mới có cơ hội leo lên xe của anh. May mà chỗ này tương đốikhuất nên không ai để ý.

Lâm Thiển đợi thêm vài phút, cánh cửa ởvị trí tài xế mở ra, Lệ Trí Thành chui vào trong xe. Anh không nói mộtlời, chỉ liếc cô rồi nổ máy.

Lúc ô tô đi ra cổng công ty, LâmThiển cúi thấp xuống, né tránh ánh mắt mọi người. Tuy Lệ Trí Thành nóisẽ công khai mối quan hệ nhưng những lúc như thế này, cô vẫn vô thứctrốn tránh.

Lâm Thiển không quên nhắc anh: “Không được cười em đâu đấy.”

“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp. Sau đó, anh giơ tay vuốt ve lưng cô, như với vật sởhữu. Ra đến đường không bao lâu, Lâm Thiển liền đỏ mặt ngồi thẳng người.

Lúc này, Lâm Thiển mới phát hiện, xe ô tô không phải đi về hướng nhà mình.Nhà cô cũng ở con đường này nhưng đi mấy trăm mét là tới nơi, còn bâygiờ đã đi quá một đoạn.

“Chúng ta đi đâu đây?” Lâm Thiển hỏi, cô tưởng anh sẽ đưa cô về nhà cất hành lý trước, sau đó đi ăn cơm.

“Nhà anh.” Lệ Trí Thành trả lời ngắn gọn: “Cất hành lý rồi đi ăn cơm.”

Lâm Thiển ngẩn người. Gì thế? Anh ngang nhiên dẫn cô về nhà sao? Cô đồng ý tối nay qua đêm ở nhà anh lúc nào?

Mặc dù thầm trách móc nhưng cuối cùng Lâm Thiển cũng không lên tiếng phảnđối, cô giả bộ ngắm phong cảnh ngoài đường, để mặc Lệ Trí Thành lái xethẳng về nhà anh.

Nơi anh sống cách tập đoàn Ái Đạt không xa, làmột khu biệt thự mới xây cách đây hai năm. Bởi vì nằm ở ngoại ô thànhphố nên khu biệt thự có diện tích rất rộng, khoảng hai ba mươi ngôi nhàsan sát dưới ánh hoàng hôn.

Lệ Trí Thành sống ở ngôi biệt thự nhỏ sâu trong cùng, gần hồ. Lâm Thiển thoạt nhìn đã yêu ngôi nhà của anh,bởi cô không thích biệt thự quá rộng. Nhà chỉ có hai tầng, diện tích vừa phải, trước sau đều có sân. Sân sau là nơi đỗ xe, sân trước trồng nhiều loại hoa cỏ và có một giàn giá gỗ, nhưng bên trên trống không.

Lâm Thiển sờ vào giàn gỗ: “Anh định trồng gì ở đây?”

“Tùy em.”

Lâm Thiển bụng bảo dạ: Xì, đây đâu phải nhà mình. Mặc dù vậy, trong lòng cô vẫn rất ngọt ngào.

Vừa vào cửa, Lâm Thiển liền nhìn thấy một phòng khách rộng, trang trí theophong cách điền viên kiểu Mỹ, sang trọng nhưng không mất đi sự trang nhã ấm áp. Lâm Thiển quan sát một lượt, hỏi Lệ Trí Thành: “Không phải doanh trang trí đúng không?”

Lệ Trí Thành đặt hành lý của cô xuống sofa, gật đầu: “Nhà của bố anh, anh tạm thời sống ở đây.”

Lâm Thiển bắt đầu tham quan ngôi nhà với tâm trạng đầy hứng thú. Lệ TríThành đúng hai tay vào túi quần, đi theo cô qua phòng khách, phòng ăn,nhà bếp, phòng ngủ. Ngoài phòng khách, những nơi khác không xuất hiệndấu vết có người ở.

Lâm Thiển đi cầu thang xoắn màu trắng lêntầng trên. Tầng hai cũng có một phòng khách nhỏ, sau đó là thư phòng đặt mấy giá chứa đầy sách. Ngoài ra, nơi này còn có phòng tập thể thao, đặt máy chạy bộ và hai máy tập thể hình.

Lâm Thiển đứng ở cửa, hỏi Lệ Trí Thành: “Ngày nào anh cũng tập thể hình sao?”

Lệ Trí Thành: “Anh quen rồi.”

Cũng phải, hồi còn ở trong quân ngũ, chắc chắn anh phải thường xuyên vậnđộng. Lâm Thiển quay người, nhéo cơ bắp trên cánh tay Lệ Trí Thành.Trông anh không cường tráng nhưng cơ bắp rất rắn chắc. Bộ phận đẹp nhấttrên thân thể anh chính là cơ bắp không một chút mỡ thừa đó. Hôm trướckhi đi công tác, cô còn cọ cọ ở nơi đó mãi… Lâm Thiển hơi đỏ mặt, đikhỏi phòng tập.

Cuối cùng là phòng ngủ. Phòng ngủ rất rộng, trêntrần treo đèn pha lê, rèm cửa sổ màu vàng rất dày, bên trong kê mộtchiếc giường màu trắng cỡ lớn và tủ quần áo. Phòng này tương đối đơngiản, ngoài giường và tủ quần áo chẳng có đồ đạc nào khác. Trên giườngthậm chí cũng chỉ có một cái gối.

Dường như đoán ra tâm tư của cô, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Em mở tủ quần áo lấy thêm một cái gối ra đây.”

Lâm Thiển hơi xấu hổ, quay đầu trừng mắt với anh: “Anh tự đi mà lấy.”

Khóe mắt anh cười cười, anh kéo tay cô đến bên tủ quần áo, sau đó mở tủ lấycái gối đưa cho cô. Lâm Thiển cầm cái gối theo phản xạ, cô đỏ mặt quayngười đặt gối xuống giường.

Bỗng dưng nổi hứng nghịch ngợm, LâmThiển đẩy cái gối của Lệ Trí Thành về một góc, sau đó đặt cái gối củamình ở giữa giường. Vừa định quay người, đắc ý trêu anh, cô liền cảmthấy thân thể ấm nóng của người đàn ông từ đằng sau phủ tới, anh đã ômeo cô.

Lâm Thiển bị anh đẩy vào tủ quần áo, một tay anh chống lên cánh tủ, một tay ôm thắt lưng cô, hôn cô từ má xuống đến cổ. Cho đếnkhi toàn thân Lâm Thiển bủn rủn, Lệ Trí Thành mới xoay người cô lại, đểcô đối diện anh.

“Sao anh đột nhiên hôn em, em chỉ chiếm vị trí của anh mà thôi…”, thế nào anh lại như bị khiêu khích, bỗng nhiên hôn cô như vậy?

Trước sự hờn dỗi của cô, khuôn mặt anh lại không chút ý cười, ánh mắt trở nên sâu thẳm đen kịt bức người.

“Lâm Thiển, hôm nay là ngày hai mươi ba.”

Lâm Thiển ngây ra, Lệ Trí Thành buông người cô: “Chúng ta đi ăn cơm đã.”

***

Hai người ăn tối tại một nhà hàng nhỏ ở bên ngoài khu biệt thự. Lâm Thiểnđã hoàn toàn quên đi cảm giác hụt hẫng và một chút xa lạ trước đó, côvừa gọi món vừa kể cho Lệ Trí Thành nghe những câu chuyện thú vị trongthời gian cô ở bên ngoài.

Lệ Trí Thành không nhiều lời, nhưng tâm trạng rất vui vẻ, khóe miệng luôn ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt, còn ánhmắt không rời khỏi người cô.

Ăn xong, hai người đi bộ về khu biệt thự tĩnh mịch. Đêm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong vắt, ánh trăng vằng vặc. Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Lâm Thiển hơi căng thẳng, cô vôthức muốn kéo dài thời gian.

“Ăn cơm xong đi dạo sẽ kéo dài tuổi thọ.” Lâm Thiển viện cớ một cách chính đáng: “Chúng ta đi loanh quanh đi.”

Lệ Trí Thành nói: “Đi siêu thị.”

“Đi siêu thị làm gì cơ?”

Lệ Trí Thành ôm eo cô: “Anh muốn mua ít đồ.”

Ban đầu Lâm Thiển không rõ anh muốn mua gì. Siêu thị ngày cuối tuần tươngđối náo nhiệt. Cô đi về khu hoa quả, chọn ít cam và quả kiwi.

Sau khi cân xong, Lệ Trí Thành cầm giỏ hàng, ôm eo cô tiếp tục đi về phíatrước. Hai người dạo một vòng, Lâm Thiển cũng chẳng có nhu cầu mua thứgì. Đến gần quầy thu ngân, cô mới nhớ ra, hỏi anh: “Anh muốn mua đồ gì?”

Lệ Trí Thành không trả lời. Anh dẫn cô đi qua một loạt giá để hàng, cuốicùng lại dừng ở nơi bày những cái hộp nhỏ xanh xanh đỏ đỏ.

LâmThiển đỏ mặt trong giây lát, vội giằng khỏi tay anh nhưng phản ứng củaLệ Trí Thành còn nhanh hơn. Anh nắm chặt tay cô, không cho cô bỏ chạy.

Lệ Trí Thành vốn là người có tính cách trầm ổn. Tuy trước đó không hiểu về sản phẩm này nhưng anh cũng không nhiều lời, không hỏi nhân viên bánhàng mà chăm chú quan sát một lúc rồi chọn một hộp bỏ vào giỏ.

Sau đó anh quang sang Lâm Thiển: “Được không em?”

Lâm Thiển càng bối rối: Sao anh lại hỏi cô được không, cứ làm như cô dùng ấy?

Có điều, đúng là thứ này dùng trên người cô, thảo nào anh hỏi ý cô…

Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng đỏ mặt. Cô im lặng liếc qua hộp bao cao su,nhãn hiệu Okamato 003. Hừm, anh cũng biết chọn đồ thật đấy!

Kể từ lúc bước ra khỏi siêu thị, tâm trạng của Lâm Thiển lại trở nên căngthẳng. Hai người sóng đôi bước đi. Lệ Trí Thành không nhiều lời, LâmThiển ngắm gương mặt nghiêng của anh, liên tưởng đến cái hộp nhỏ trongtúi, trong lòng hết sức hồi họp.

Cô nhớ đến khoảng thời gian sauchuyến đi núi Nga Mi, buổi đêm anh đè cô xuống giường, hôn lên toàn thân cô. Nơi ấy chạm vào bụng cô, vào tay cô… đầy tính ám chỉ. Lúc đó, anhgiống một con sói bộc lộ bản chất thật sự của mình.

Lâm Thiển lặng lẽ đi theo Lệ Trí Thành, hai người nhanh chóng về đến nhà anh.

Bởi vì xung quanh vô cùng yên tĩnh nên Lâm Thiển có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

Lệ Trí Thành vẫn điềm tĩnh như thường lệ, anh quay đầu nói với cô: “Anhtắm ở tầng dưới, nếu em cũng muốn đi tắm thì lên phòng ngủ chính…”

Lâm Thiển: “Vâng…”

Anh lại cúi đầu hôn cô một cái: “Lên phòng đợi anh…”

Trái tim Lâm Thiển run nhẹ, cô không biết nói gì, chỉ còn cách ngoan ngoãn lên tầng trên.

Lâm Thiển đứng dưới vòi nước, hơi thất thần. Cô sắp trở thành người củaanh, cuối cùng anh cũng thỏa ước nguyện. Nghĩ đến đây, cô có chút yêuthương cũng thấy hơi buồn cười. Cô giơ tay ôm mặt… Lệ Trí Thành, chúngta sẽ bên nhau suốt đời phải không anh? Lúc này đây em sắp tiến về phíaanh, với mong ước được sánh cùng trời đất, có như thế mới không phụ sựchờ đợi cùng khát vọng của anh, cũng xứng với quyết tâm của em.

Lâm Thiển cũng nhớ ra, tại sao Lệ Trí Thành lại nói hôm nay là ngày hai mươi ba.

Bởi vì lần trước “bà dì” đến thăm là vào ngày mười bốn. Hôm nay là ngày antoàn của chu kỳ, sẽ không có sự cố giữa chừng. Công nhận anh nhớ daithật.

Lâm Thiển tắt vòi nước, mặc bộ váy ngủ bằng lụa dài đến đầu gối, cổ chữ V, để lộ bộ ngực trắng muốt.

Lâm Thiển ngắm mình trong gương rồi mở cửa đi ra ngoài. Cô hơi sững lại khi thấy rèm cửa sổ đã đóng kín, đèn trên trần cũng tắt, chỉ còn lại ngọnđèn sàn, tỏa ánh sáng mờ mờ.

Lệ Trí Thành đang đứng bên ngọn đèn. Nghe thấy tiếng động, anh liền quay đầu. Anh mặc áo choàng tắm màu đenmềm mại, bộ dạng thoải mái, biếng nhác, nhưng cũng rất tuấn tú.

Không biết anh đợi cô bao lâu rồi. Lâm Thiển quên cả hô hấp, chỉ ngơ ngẩnnhìn anh. Lệ Trí Thành liền đi đến bên cô, tim Lâm Thiển như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh dừng lại trước mặt, cúi đầu nhìn cô. Sau đó, anh hơi cúi xuống, bế ngang người cô lên. Lâm Thiển kêu “a” một tiếng,đã nằm gọn trong lòng anh.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Lâm Thiển áp mặt vào ngực Lệ Trí Thành, nghe thấy nhịp tim gấp gáp của anh.

“Lâm Thiển”. Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: “Anh đợi bao lâu rồi?”

Lâm Thiển cảm thấy cổ họng khô rát: “… Bảy mưới chín ngày.”

Anh không nói một lời, bế cô đi về chiếc giường ngủ sau lưng.