Đúng vào thời điểm yên tĩnh nhất trong ngày của thànhphố, dưới ánh đèn đường, mặt đường vô cùng trống trải, xe lao như bay, cảm thấyvô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, cộng với việc có Nhâm Nhiễm lặng lẽ ngồi bêncạnh, Điền Quân Bồi cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh rất xin lỗi, ngày mai em phải đi làm mà hôm naycòn bắt em bận lộn đến giờ này”.
“Không sao, 1 giờ chiều em mới đi làm, buổi sáng cóthể ngủ bù, anh và bạn anh vất vả quá”.
“Dạo này anh nhiều việc quá, văn phòng lại đang đốimặt với quá trình chuyển đổi nghiệp vụ, không còn cách nào khác cả”.
“Mặc dù ba em là giáo sư luật học, nhưng em vẫn khôngbiết gì về công việc của luật sư, trước đây luôn tưởng rằng nếu các anh khôngra tòa thì sẻ bỏ thời gian ra để học tranh luận gì đó, không ngờ hôm nay nhìnthấy có rất nhiều công việc liên quan đến chuyện viết lách”.
Điền Quân Bồi liền cười: “Chẳng riêng gì em, Tiểu Lưucũng tốt nghiệp ngành luật, sau khi tuyển vào cũng rất mơ hồ, nói sao rất ítkhi thấy luật sư trong văn phòng ra tòa. Trọng điểm phát triển nghiệp vụ củavăn phòng Phổ Hàn là tập trung vào các nghiệp vụ phi tố tụng, hay nói cách kháclà chỉ những vụ nằm ngoài vụ án tố tụng và vụ án trọng tài, để luật sư hoànthành các sự vụ pháp luật, bao gồm nhưng không bó hẹp trong các nghiệp vụ nhưđiều tra phi tố tụng, luật sư làm công chứng viên, đưa ra những ý kiến phápluật. So với các vụ tranh chấp dân sự hình sự bình thường, lợi nhuận của cácnghiệp vụ này lớn hơn”.
“Cũng có nghĩa rằng anh không phải đi kiện tụng haysao”.
“Những lúc cần thiết cũng vẫn phải ra tòa, nhưng sovới các văn phòng luật sư chủ yếu giải quyết các nghiệp vụ tố tụng, số lần ratòa của bọn anh đúng là ít hơn nhiều”.
“Hóa ra là như vậy”.
“Có phải là khô như ngói đúng không? Chỉ cần nói đếncác vấn đề pháp luật, bộ mặt nghiêm túc của anh đã đáng ghét rồi”.
Nhâm Nhiễm phì cười, Điền Quân Bồi nhìn cô bằng ánhmắt khó hiểu, cô cười lắc đầu: “Em xin lỗi, bình thường đàn ông sẽ không đánhgiá công việc của mình như vậy. Em đoán, chắc đây là lời đánh giá của côbạn gái cũ đối với anh”.
“Em đoán không nhầm”. Điền Quân Bồi không thể khôngthán phục sư nhạy bén của cô, ngừng một lát, anh hỏi, “Em cảm thấy là như vậyư?”
“Đàn ông rất có sức lôi cuốn khi họ nghiêm túc trongcông việc”. Nhâm Nhiễm liền thấy hối hận hận ngay, giữa lúc nửa đêm nói ra câunày e rằng dễ khiến người khác liên tưởng đến chuyện, cô vội nói thêm, “Từnhỏ em đã quen với cảnh chỉ cần nói đến những vấn đề về luật là ba em lạirất hào hứng rạng rỡ, có thể nói một hồi lâu mà không biết chán”.
Điền Quân Bồi hơi cười cười, “Được so sánh với giáosư Nhâm là một niềm vinh hạnh cho anh”.
Bầu không khí tự nhiên trở nên mờ ám, tuy nhiên sự mờám này không gây ra cảm giác căng thẳng như sự cố tình trêu chọc bình thường.Nhâm Nhiễm không muốn mình giấu đầu hở đuôi nên đành phải cười, nghiêng đầu tựavào lưng ghế, không nói gì thêm nữa.
Nhâm Nhiễm không chịu nhận tiền thù lao của Phổ Hàn,lý do là cô không coi việc giúp đỡ bạn bè là những việc kiếm tiền.
“Chỉ mất một chút thời gian mà thôi, hơn nữa anh cũngđã giúp em rất nhiều lần, trả tiền sẽ mất hay anh ạ”.
“Thế thì ngày kia anh sẽ mời em ăn cơm để tỏ lòngcảm ơn vậy”, Điền Quân Bồi liền nói ngay, “đồ ăn của Ý có được không? Nhà hàngcủng là do chuyên gia ẩm thực Dĩ An giới thiệu, nghe nói hương vị rất chínhthống”.
Họ đã đi ăn với nhau khá nhiều lần, Nhâm Nhiễm đồng ý,sau khi cúp máy mới phát hiện ra ngày anh mời cô lại là ngày lễ Valentine14-2.
Tự nhiên cô lại cảm thấy hơi bất an.
Nhâm Nhiễm chưa bao giờ hẹn hò chính thức với ai trongngày lễ Valentine.
Ấn tượng đầu tiên của cô đối với ngày Valentine chỉlà trong ngày này chắc chắn Kỳ Gia Tuấn sẽ có kế hoạch. Cô đã từng hỏi Kỳ GiaTuấn bằng giọng tò mò, thực ra cũng chỉ là đi ăn cơm, xem phim rồi đi hóng mátmà thôi, không lãng mạn đến mức khiến cô phải ngưỡng mộ.
Sau khi đến với Kỳ Gia Thông, ngày Valentine duy nhấtmà họ đã trải qua là ở Song Bình. Lúc đó, họ đã ở bên nhau trên hòn đảo nhỏchu vi chưa đầy hai kilomet vuông này, ngày tháng, thậm chí là thời gian đềukhông có nghĩa lý gì, dĩ nhiên là cũng không nghĩ đến ngày lễ Valentine traigái hẹn hò với nhau.
Điền Quân Bồi sắp xếp bữa ăn bày tỏ lời cảm ơn vàongày lễ Valentine, rõ ràng không phải là một sự trùng hợp bình thường. Đươngnhiên, Nhâm Nhiễm không ngờ nghệch đến mức không quan tâm gì đến ý định theođuổi mà một chàng trai thể hiện ra. Đối với một cô gái 27 tuổi đang chuẩn bịsống một cuộc sống bình thường, việc có được chàng trai như Điền Quân Bồi theođuổi có thể coi là một chuyện đáng mừng.
Chỉ có điều lần trước, khi cô muốn gạt quá khứ sangmột bên để sống một cuộc sống bình thường, cô đã chấp nhận cuộc hẹn hò vớiTrương Chí Minh. Đứng trên một góc độ nào đó có thể nói, Trương Chí Minh cónhiều điểm tương đồng với Điền Quân Bồi: được học hành tử tế, là người cótài, khá thành đạt trong sự nghiệp, có chí tiến thủ mạnh mẽ, ngôn từ cử chỉđiềm đạm, lịch lãm, không có thói quen gì xấu, là ứng cử viên sáng giá trongmắt người bình thường. Tuy nhiên mối quan hệ giữa cô và Trương Chí Minh đãthất bại lớn, đối phương lại lấy cô và Hạ Tịnh Nghi ra để tiến hành trao đổinhằm đổi lấy vụ đầu tư của Ức Hâm.
Sau khi biết được sự thật, cô không có gì là phẫn nộ,chỉ có thể kiểm điểm lại mình không chịu đầu tư nhiều tình cảm, nên cũngkhông thể trách người khác vô tình và vụ lợi.
Không vì chuyện cũ đó mà cô nghi ngờ thành ý của ĐiềnQuân Bồi, kể từ lúc họ quen nhau, anh đã tỏ ra chân thành và dồn nhiều tìnhcảm hơn Trương Chí Minh rất nhiều. Tuy nhiên đến ngày hôm nay, cô mệt mỏi hơinhiều so với những ngày mới ở Australia về và bắt đầu đi làm, việc mà cô đanglàm, chỉ là từng bước để cuộc sống quay trở lại quỹ đạo bình thường, cô khôngthể xác định được mình có còn đủ sức để tiếp nhận sự theo đuổi của một ngườiđàn ông và bắt đầu một cuộc tình mới hay không.
Trong lúc Nhâm Nhiễm đang bần thần thì Tom - anh bạnđồng nghiệp của cô bước đến hỏi, “Renee, nếu trong ngày Valentine tôi hẹn mộtcô gái đi chơi thì liệu cô ấy có hiểu lầm là tôi muốn tán tỉnh cô ấy haykhông?”
“Cái này tôi cũng không dám chắc, có trời mới biết côgái mà anh hẹn là cô gái như thế nào, chân thành đến mức như thế nào trongchuyện tình cảm?”
“Bọn tôi quen nhau chưa lâu, tôi thì rất muốn đượcphát triển thêm một bước với cô ấy, nhưng tôi không có ý định kết hôn. Nghe nóicon gái Trung Quốc rất coi trọng chuyện này, lần trước Sunny còn nói với tôirằng”, Tom nói ra một câu tiếng Trung bằng giọng lơ lớ, “-những mối tình khôngcoi việc kết hôn là mục đích đều là những trò lưu manh. Có thật là có cáchnói như vậy hay không?”
Khó khăn lắm Nhâm Nhiễm mới hiểu được anh ta đang nóigì, cô cười như nắc nẻ.
“Tôi sợ quá. Có phải các bạn đều nghĩ như vậy không?vốn tiếng Anh của bạn gái tôi không tốt lắm, tiếng Trung của tôi thì quá tệ,không biết cô ấy có hiểu lởi bày tỏ của tôi hay không”.
Tom là người Mỹ, mới 25 tuổi, mang dòng máu Ireland,có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt xanh, rất hút hồn người khác. Sau khi tốtnghiệp đại học, Tom bắt đầu đi chu du các nước, đi đến đâu bèn làm việc ở đó,sau khi chơi chán và tích cóp được một khoản tiền lại tiếp tục lên đường, sốngrất tự do, vui vẻ. Năm ngoái Tom mới đến Trung Quốc, cầm một cuốn tiếng Trunggiao tiếp, vừa học vừa thực hành, tìm một công việc dạy tiếng Anh cho trẻ em.
Cách dạy Học của anh rất thoải mái, tùy ý, tận tâmvới công việc, được các bạn nhỏ rất quý mến. Trong quá trình dạy học, anh đãhọc được một số câu tiếng Trung rất buồn cười, cộng với việc các đồng nghiệpngười Trung Quốc hay đùa và dạy anh một số vựng mà các cư dân mạng hay dùng,những lúc rỗi rãi mang đi tán gái lại rất thành công nên anh cũng có phầndương dương tự đắc. Một vị đồng nghiệp khác tên là Sunny không chịu được vẻ đắcý đó của anh liền dọa anh không cẩn thận lại rước gái bar về làm vợ, anh liềntưởng đó là thật.
Hai người gặp khó khăn lớn trong giao tiếp mà cũng vẫncó thể yêu nhau rất say sưa, Nhâm Nhiễm đành phải tỏ ra bái phục. “Không phảitất cả các cô gái đều ham lấy chồng như vậy, những cái khác anh tự lý giải đi”.
“Haizz, phong tục ở phương Đông khác quá, khó hiểuquá, Lễ Valentine năm ngoái tôi ở Nhật Bản, ngay từ sáng sớm đã có mấy đồngnghiệp nữ tặng socola cho tôi, tôi mừng như vớ được vàng, tưởng rằng mình đãtrở thành người tình được mọi người hết sức quý mến. Sau đó mới biết, đó chỉlà vấn đề thói quen mà thôi, ngày hôm đó tất cả đàn ông đều nhận được socola,tương đương với giải khuyến khích mà thôi”.
Những đồng nghiệp trong phòng hiểu lời Tom nói đềubật cười ha ha.
Tom ngồi đó với vẻ mặt đau khổ, Nhâm Nhiễm lại thấythoải mái trở lại. Cô nghĩ, cô còn cả nghĩ hơn cả anh chàng Tom vừa muốn tậnhưởng sự lãng mạn lại vừa không muốn bị trói buộc, tự nhiên lại thấy buồn cười.Chỉ là một cuộc hẹn mà thôi, không có gì là ghê gớm cả.
Đến ngày Valentme, sau khi hết giờ làm việc, Điền QuânBồi đến đón Nhâm Nhiễm rồi chạy thẳng đến khách sạn Minh Châu bên bờ sông, đâylà một khách sạn năm sao mới khai trương chưa lâu, tòa nhà 38 tầng đã trởthành công trình kiến trúc nổi bật bên bờ sông, nhà hàng Tây trên tầng thượngđược đặt một cái tên mang đậm phong cách Italy: nhà hàng Tuscan Sun.
Nhâm Nhiễm tưởng rằng chỉ ăn một bữa cơm đơn giản,không ngờ là nhà hàng Tây trong khách sạn sang trọng, cô chỉ mặc quần áo đi làmbình thường, bên ngoài khoác chiếc áo phao, bên trong là một chiếc áo len mỏngmàu ghi mặc quần bò, đi bốt, không trang điểm gì, lúc đi chỉ bôi ít son môinhìn cũng hơi lạc lõng so với môi trường xung quanh. Sau khi vào thang máyngắm cảnh và đi lên, cô nhân viên phục vụ mặc váy dài bước đến đón họ, đốichiếu vài vị trí đã đặt, dẫn họ vào chiếc bàn tiếp giáp cửa sổ, từ đây nhìnxuống, cảnh đẹp ở hai bên bờ sông Trường Giang thu gọn trong tầm mắt.
Nhâm Nhiễm cởi áo khoác ra, nhìn sang bốn xung quanh.Nhà hàng trước mắt được bài trí theo phong cách Địa Trung Hải, màu xanh nướcbiển xen với màu trắng, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa sáng khiến các đồđựng bằng thủy tinh lung linh, bốn phía xung quanh đều là những vị khách ănmặc sang trọng, lịch lãm, còn có một ban nhạc biểu diễn trong phòng.
Cô đành phải xin lỗi: “Em xin lỗi, hôm nay ăn mặc đơngiản quá”.
“Không sao. Em chịu đi ăn cùng anh, anh đã rất vuirồi”.
Sau khi họ gọi món xong, nhân viên phục vụ liền mangrượu khai vị đến kèm thêm một bông hồng đỏ thắm được gói trong giấy lụa rấtxinh xắn, đây đương nhiên là để tạo bầu không khí cho ngày Valentine. ĐiềnQuân Bồi tặng hoa cho Nhâm Nhiễm, cô liền mỉm cười cảm ơn.
“Hồi em còn học ở đây, hôm đó là Valentine, em cùngvới mấy người ban chưa có người yêu đi dạo phố, em bị tụt ở đằng sau, một côbé bán hoa bám lấy cậu bạn học đi bên cạnh em nói, anh ơi, anh mua hoa cho chịđi. Cậu bạn ấy ngại quá bèn giải thích, bọn anh là bạn bè, bọn anh là bạn bèthôi. Nhưng cô bé không thèm để ý, cứ bám nhằng lấy chân cậu ấy không chịubuông tay ra, cậu ấy không thể nào thoát ra được, lại còn khiến mọi người xungquanh phải bật cười”.
Điền Quân Bồi liền cười: “Cậu bạn này thật thà quá,mua bông hoa tặng cho em không phải là rất tuyệt sao?
“Hồi đó bọn em đang học đại học năm thứ nhất, rất coitrọng danh phận người yêu, đâu có dám nhận linh tinh. Khổ thân cậu ấy khôngtài nào mà dứt ra được, cuối cùng vẫn bị ép phải móc tiền ra mua một bông hồngheo héo, mặt đỏ tía tai, đưa hoa cho em rồi chạy mất. Nói như lời một người bạncủa em là, em thật sự đáng thương, lần đầu tiên trong đời được nhận hoa là docó cô bé bán hoa ép mua ép bán”.
“Bạn em trêu ghê quá nhỉ”.
“Đúng vậy, anh ấy chỉ thích trêu em”.
Thực ra người bạn mà Nhâm Nhiễm nói đó chính là KỳGia Tuấn, trong ngày lễ Valentine đó anh có cuộc hẹn, ngày hôm sau, sau khinghe cô kể chuyện này, anh liền cười rũ rượi. Đợi đến khi cô chuẩn bị nổi cáuvì bị trêu quá, anh mới vuốt tóc an ủi cô: “Thôi thôi đừng giận nữa, nếu màbiết sớm vậy thì hôm qua đáng lẽ anh đã phải đặt một bó hoa để tặng em mớiđúng. Thế này nhé, đợi đến Valentine sang năm anh sẽ tặng bù, đảm bảo là bóhoa to nhất mà bạn bè trong ký túc xá nữ của bọn em chưa bao giờ nhìn thấy”.
Valentine thứ hai, cô đã có mặt ở Song Bình.
Lúc này đây nhớ lại chuyện cũ, cô không còn như nămngoái, vừa nhớ đến cái tên Kỳ Gia Tuấn liền muốn nghĩ ngay sang chuyện khác.Cô vân vê tờ giấy lụa bọc bên ngoài bông hồng đang cầm trong tay, đầu ngón taytê tê như tâm trạng lúc này. Cô nghĩ, cuối cùng sẽ đến một ngày, hình ảnh anhtrong lòng cô sẽ phai mờ ư?
Điền Quân Bồi đã phát hiện ra vẻ u ám trong đáy mắtcô, “Thế thì anh muốn khai với em một chuyện, em đừng cười anh nhé”.
“Chuyện gì vậy?”
“Thực ra anh đã đặt một bó hoa và đặt trong cốp xe,định lát nữa đưa em về nhà sẽ tặng em”.
Nhâm Nhiễm hơi sững người, hàng mi lập tức rủ xuống đểgiấu đi cảm giác đó: “Luật sư Điền, anh chu đáo quá”.
Lúc này đây nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ănlên, đồng thời bật ra một chai rượu vang. Đúng như lời Phùng Dĩ An giới thiệu,tất cả các món trong nhà hàng này đều rất ngon, mang đậm hương vị của Italy.Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất thoải mái.
Ăn xong đồ ngọt, đã là 10 giờ, Điền Quân Bồi thanhtoán, hai người vào thang máy. Sau khi uống một chút rượu, đứng trong thangmáy ngắm cảnh này, từ tầng 38 nhìn xuống dưới, Nhâm Nhiễm cảm thấy đầu óc hơiquay cuồng, cô vội vàng xoay người nhìn ra cửa thang máy.
“Em sống ở tầng 28 cũng cao đó nhỉ, em vẫn chưa quenà?”
“Em thích ở trên tầng cao một chút vì khá yên tĩnh.Nhưng lại không chịu được cảm giác từ trên xuống dưới đều hiện rõ trước mắtnhư thế này, nghe nói hồi tháng 5 năm ngoái, thành phố Melbourne - nơi em đãtừng du học đã khánh thành tòa nhà Eureka skydeck, ở tầng 88 có một ban côngbằng kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố dưới chân, em đoánchắc sẽ không bao giờ dám lên để thử”.
Điền Quân Bồi nhìn cô cười cười, bất ngờ nói: “Anhrất thích em Tiểu Nhiễm, hãy làm bạn gái của anh nhé”.
Nhâm Nhiễm không ngờ lời tỏ tình của anh lại thẳngthắn như vậy, nghe xong, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Thang máy từ từ hạ xuống, xuống đến khoảng tầng thứ15, qua bờ vai Điền Quân Bồi đang đứng bên cạnh, đột nhiên Nhâm Nhiễm nhìn thấythang máy song song khác đang đi lên, ánh đèn sáng rực, cô có thể nhìn thấyrõ người đàn ông cao lớn đứng trong thang máy nằm cách chưa đầy ba mét đóchính là Trần Hoa.
Anh vịn tay vào thang máy, mắt nhìn xuống sông TrườngGiang phía xa, khuôn mặt gầy guộc, lạnh lùng đó vẫn vô cảm như lúc bình thường,dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì. Thang máy đó đang đi lên, thang máycủa họ đang đi xuống, đi lướt qua nhau, chỉ trong tích tắc, trong mắt cô lạixuất hiện màn đêm mênh mông.
Có lời thông báo của Hạ Tịnh Nghi từ trước, đáng lẽ côkhông cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn thấy anh ở cự ly gần như vậy, cô vẫn cảmthấy hơi kinh ngạc, cô vội nhìn sang góc kia của thang máy theo bản năng, dườngnhư họ vừa mới xa rời thế giới không chân thực nằm trên tầng thứ 38 vừa nãy,đứng nhìn ở góc độ này, đột nhiên thành phố này lại trở nên xa lạ.
“Anh xin lỗi, có phải lời đề nghị của anh quá đườngđột khiến em khó xử hay không?”
Cô trở về với thực tại, vội vàng lắc đầu, “Không,Quân Bồi, em cảm thấy rất vinh hạnh, anh rất kiên trì với em. Chỉ có điều emcảm thấy hơi... bất ngờ”.
Thang máy đi xuống bãi đỗ xe ngầm, Điền Quân Bồi đónlấy chiếc áo khoác trong tay cô, mặc lên cho cô. “Anh tưởng rằng lòng chânthành của anh đã thể hiện từ lâu, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tạo ra đượcniềm vui bất ngờ gì cho để em có thể nhận lời anh ngay”.
Nhâm Nhiễm không kìm được bèn cười buồn: “Chắc là emlà một cô gái chỉ biết làm người khác cụt hứng và rất thực dụng trong suynghĩ. Trong chuyện tình yêu, cần phải có một chút ngây thơ, một chút nhiệttình. Em... đã trải qua một số chuyện, hai yếu tố đó, không biết em có còn cóhay không”.
“Người nào cùng có quá khứ, nếu em không muốn nói emđi trải qua những gì thì anh cùng sẽ không hỏi. Anh chỉ biết rằng, chínhnhững quá khứ mà em đã trải qua đã quyết định cho diện mạo ngày hôm nay củaem, cái mà anh thích là con người em hiện nay”.
Nhâm Nhiễm không thể không thừa nhận, không hổ danh làluật sư Điền Quân Bồi rất có tài nói năng, cô không thể nói là mình đã bị anhthuyết phục, nhưng cô biết cô không thể thuyết phục được anh.
Sau khi họ lên xe, Điền Quân Bồi cho xe nổ máy vàchạy trên đường. Những ngày lạnh giá vừa trôi qua, trên đường có rất nhiều đôitrai gái sánh vai bên nhau, không ít người còn cầm hoa hồng, vẻ lãng mạn màhọ cố tình thể hiện ra này đã khiến cho thành phố vốn rất thế tục này có thêmmột cảm giác vui vẻ phù hoa và náo nhiệt.
Nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, Nhâm Nhiễm thởdài: “Em xin lỗi Quân Bồi, em thực sự không biết phải trả lời anh thế nào. Mộtmặt, em không muốn nói không với anh, em sợ mất một người bạn như anh; Mặtkhác, em sợ em nhận lời anh, cuối cùng vẫn sẽ để anh phải thất vọng”.
“Nếu như anh nói, anh sẵn sàng đón nhận mọi sự thấtvọng có thể xảy ra thì sao?”
Một lần nữa Nhâm Nhiễm không biết phải đáp lại thếnào.
“Dường như em cho rằng, sau khi hiểu em hoàn toàn chắcchắn anh sẻ thất vọng. Anh không biết tại sao em lại có suy nghĩ như vậy, vớiđộ tuổi và tính cách của anh, sẽ không dễ có những ảo tưởng và sau đó lại dễdàng dập tắt đâu”.
“Nhưng...” cô nói một cách mâu thuẫn, “chắc là anh vẫnnghĩ em rất đẹp, rất tuyệt vời”.
“Thế em thử nói ra mặt xấu xa của em, thử xem có thểkhiến anh phải sợ và rút lui hay không”.
“Có cần em phải nói không? Mình gặp nhau trong hoàncảnh đó, em còn phải nói thêm gì nữa? Người bình thường nghĩ em như thế nàocũng không có gì là quá đáng”.
“Nói đi nói lại vẫn là do cuộc gặp gỡ đó ám ảnhem. Anh là luật sư, anh phản đối mọi sự phán xét dựa vào những kết luận chủquan, chính vì thế trong tình huống bình thường, anh đều yêu cầu có một lờigiải thích hợp lý. Nhưng không hiểu tại sao, em lại khiến anh tin rằng, sựtrong sạch của một người không được thể hiện bằng việc phải giải thích tất cảmọi chuyện”.
“Quân Bồi, cách nói này đúng là lý tưởng hóa quá”.
“Em nghĩ là vì cao hứng anh mới nói như vậy ư? Anhthừa nhận lúc mới gặp em, trong mắt anh, em thực sự là một cô gái rất bí ẩn,anh rất tò mò về em. Dần dần quen em, được tiếp xúc với em, sau khi trở thànhbạn của em, trong mắt anh, em là một cô gái dịu dàng, tốt bụng nhưng lại rất lýtrí. Hiểu được em nhiều hơn anh lại bị em thu hút hơn, càng muốn được đến vớiem hơn. Anh tin vào cảm giác của anh đối với em, mong em cũng tin rằng khôngphải anh nổi hứng nhất thời”.
Nhâm Nhiễm cười đau khổ: “Anh đã bao giờ nghĩ nếukhông tìm hiểu cho kỹ, rất có thể mọi cảm giác chỉ là ảo giác hay không?”
“Tiểu Nhiễm, em không thể dùng lý do này để từ chối sựtheo đuổi của một người đàn ông. Đối với em, điều mà em cần suy nghĩ khôngphải là vì anh hiểu thêm em mà thất vọng. Em chỉ cần suy nghĩ rằng, ở bên anh,em có vui hay không, anh có đáp ứng được những yêu cầu của một người bạn traimà em kỳ vọng hay không là được rồi”.
Giọng anh nhẹ nhàng và trầm ấm, khiến trái tim bối rốicủa cô đã bình tĩnh trở lại, “Luật sư Điền, em phải thừa nhận rằng, logic củaanh rất mạnh mẽ”.
Điền Quân Bồi hơi sững người, anh đã nhận ra được ýthỏa hiệp trong câu nói của cô, bèn đưa tay ra nắm lấy một bàn tay của cô. Côhơi ngọ ngoậy nhưng không rụt lại. Được một bàn tay ấm áp nắm như thế này, mộtcảm giác thân mật lâu lắm rồi không có và không thể miêu tả bằng lời đã len lỏivào trong tim, khiến cô cũng thấy lưu luyến.
Xe chạy đến khu nhà Nhâm Nhiễm ở, Điền Quân Bồi xuốngxe trước, mở cốp xe lấy ra một bó hồng tặng cho cô. Nhâm Nhiễm đón lấy, cúi đầuxuống hít một hơi thật sâu. Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô, cô lặng lẽ đứng yêntrong lòng anh, một lát sau mới nói: “Chúng mình... thử xem, cứ dần dần. Nếu emvẫn còn có gì băn khoăn thì chắc anh cũng hiểu được chứ, Quân Bồi”.
Ạph ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Anh sẵn sàng đợi”.
Cô vội vàng thoát ra khỏi tay anh, bước nhanh về phíatòa nhà.
Bó hoa đó đã bị đè bẹp vì vòng tay của hai người,sau khi lên nhà, cô mở lớp giấy bọc bên ngoài ra, cắt tỉa một chút cho bóhoa rồi cắm vào lọ.
Cách đường Hoa Thanh không xa có một công viên, bêncạnh có một chợ nhỏ bán hoa, cây cảnh, cách mấy ngày cô lại đi bộ đến, tranhthủ lúc chợ chuẩn bị đóng cửa, mua một ít hoa với giá rất rẻ về, nhưng thườngchỉ là hoa phăng, cúc dại, đồng tiền, thỉnh thoảng thì có hoa loa kèn hoặchoa ly. Lần đầu tiên lọ hoa được cắm hoa hồng màu sắc tươi thắm như vậy, khiếngian phòng đột nhiên như có thêm sắc xuân.
Cô bước đến cửa ban công nhìn ra ngoài, màn đêm lộ ramàu đỏ thẫm không nhìn thấy ngôi sao nào. Đột nhiên trước mắt cô hiện lên mộtchiếc thang máy được ánh đèn chiếu sáng rực, chiếc bóng vụt qua trước mắt cô đódường như chồng lên chiếc bóng của cô in trên cửa.
Cô chạm trán vào cánh cửa kính lạnh giá, mới phát hiệnra má mình hơi nóng.
Người đó đi ngang qua thành phố này, cuộc sống củahai người giống như hai chiếc thang máy vận hành song song đó, không thể nàotương giao được nữa; Người vừa nhận lời thử bắt đầu mối quan hệ với một ngườiđàn ông, hãy thể hiện ra thành ý của mình đi - cô đã nhắc nhở mình như vậy.
Ngày hôm sau, Nhâm Nhiễm đã đọc được một bài viết trênbáo nói mấy hôm trước, tập đoàn Ức Hâm đã chính thức khởi động một dự án đầutư trị giá gần 1 tỉ NDT ở thành phố này. Bài báo đã giới thiệu chi tiết về dựán và một số nét khái quát về tình hình đầu tư, nói lãnh đạo tỉnh và thành phốhết sức coi trọng, tham gia vào buổi lễ ký kết..., cũng như mọi lần khác, trongbài viết không nhắc gì đến tên Trần Hoa.
Bỏ tờ báo xuống, cô thở dài một tiếng, biết chắc chắcanh đã làm xong các việc và rời thành phố này, cô không phải lo sẽ chạm tránanh nữa.
Quan hệ giữa cô và Điền Quân Bồi tiến triển thuận lợihơn những gì Nhâm Nhiễm đã nghĩ.
Dĩ nhiên, Điền Quân Bồi tôn trọng ý kiến của cô, khôngnóng vội rút ngắn khoảng cách. Hàng ngày anh đều gọi cho cô một cú điện thoại,nếu cuối tuần không phải làm thêm giờ thì anh hẹn cô đi ăn hoặc hẹn gặp ởquán cà phê Lục Môn.
Sáng chủ nhật, quán cà phê vừa mở cửa, không có mấykhách, rất yên tĩnh. Nhân viên phục vụ bưng cà phê thơm phức đến, Điền QuânBồi và Nhâm Nhiễm mỗi người mang một chiếc laptop, anh giải quyết các công văngiấy tờ, còn cô thì dịch tài liệu mà Thái Hồng Khai gửi đến.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng ồn ào bất thường, haingười vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô San bước vào, theo sau là một người đànông, cô đứng khựng lại, hầm hầm nói: “Này, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xin mờianh rời khỏi đây đừng bám theo tôi nữa, đừng để ảnh hưởng đến cửa hàng củatôi”.
Hai tay cô chống nạnh, nhưng động tác có vẻ ghê gớmnày không có tác dụng răn đe, may mà nhân viên phục vụ đã nghe thấy tiếng vàbước đến, người đàn ông đó sững người rồi quay đầu bỏ đi.
Tô San vội nói lời xin lỗi với mấy người khách rồichạy vào phòng làm việc sau quầy như một cơn gió. Sau một hồi ồn ào, quán càphê đã yên tĩnh trở lại.
Điền Quân Bồi và Nhâm Nhiễm bất giác nhìn nhau cười,cả hai đều nghĩ chắc người đàn ông đó là một kẻ không may mắn say mê bà chủxinh đẹp.
Họ lại tiếp tục chăm chú với công việc của mình.
Mối quan hệ này không gây áp lực gì nhiều cho cô,nhưng rõ ràng là hai người đã thân mật hơn so với ngày trước.
Trong lòng Nhâm Nhiễm vẫn còn một chút mâu thuẫn. Côkhông biết mối quan hệ hòa bình như thế này có được coi là tình yêu hay không,có đáp ứng được sự mong mỏi về tâm lý của một người đàn ông hay không. Nhưng thỉnhthoảng ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc anh nhìn cô, nụ cười trong đôi mắt ẩn saucặp kính đó khiến cô yên lòng trở lại.