Thời Gian Trở Lại

Chương 8-1




Ngày hôm sau, Phó Hồng Tuyết tâm tình tốt nên dậy thật sớm.

Rửa mặt chải đầu xong, nhìn cửa phòng Diệp Khai cách vách vẫn đóng chặt, hắn cứ theo thói quen ngày thường đi khỏi hậu viên khách điếm đến bờ rừng hẻo lánh luyện Diệt tuyệt thập tự đao.

Kết quả khi mang đao trở về phòng liền gặp Lạc gia phụ tử vừa từ trong phòng bước ra.

“Phó Hồng Tuyết, ngươi… Ngươi muốn làm gì!”

Lạc Thao tối hôm qua bị thương ở Minh Nguyệt Lâu, cước bộ còn có chút lảo đảo. Lạc Thiếu Tân giành trước một bước che ở trước mặt cha của hắn, nháy mắt rút kiếm ra khỏi vỏ trừng Phó Hồng Tuyết như lâm đại địch.

“…”

Tay cầm đao của Phó Hồng Tuyết liền ứng phó mà động. Hắn chỉ muốn trở về phòng, cái gì cũng không muốn làm.

“—— không nên bước lại đây! Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi định ở đây giết phụ tử chúng ta hay sao!”

Kết quả một cái động tác rất nhỏ của hắn lại làm cho Lạc Thao càng hoảng sợ, thanh âm đã phát run.

“Ta…”

Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ. Hắn thật không có hứng thú cùng hai phụ tử này dây dưa.

“—— ngươi đừng tưởng rằng võ công của ngươi cao, chúng ta sẽ sợ ngươi!”

Lạc Thiếu Tân ngược lại huyết khí phương cương, trực tiếp cắt ngang lời hắn, nói xong đã muốn xông lên. Lại bị cha hắn kéo lại, như thế nào cũng không chịu buông tay.

“Cha, ngươi buông tay! Cho dù đánh không lại hắn, chúng ta cũng phải cùng hắn liều mạng liều mạng a!”

“Ngươi điên rồi! Chúng ta Lạc gia chỉ có mỗi ngươi! Cùng hắn liều mạng ngươi có phần thắng sao!”

“Chính là không liều mạng hắn có thể buông tha chúng ta sao!”

“—— cha ta che cho ngươi! Ngươi đi trước!”

“—— không, ta chắn, ngươi đi trước!”



Phụ tử tình thâm, cảm động lòng người.

… Sau đó hai phụ tử này liền “Liều mạng” cùng “Không liều mạng” bắt đầu tranh cãi thật chuyên tâm. Chuyên tâm đến nỗi Phó Hồng Tuyết có cảm giác rằng bọn họ đã thật sự quên mắt hắn đang đứng ở trước mặt.

Vì thế, cái miệng của hắn nguyên bản đã mở đến một nửa miệng lại khép lại, quyết định thôi không nói nữa.

Hai phụ tử chắn giữa hành lang diễn một vở “Phụ tử tình thâm”, con đường về phòng hắn cũng bị chắn.

Phó Hồng Tuyết đơn giản ôm đao dựa vào vách tường bên trái, thật kiên nhẫn xem cuộc vui.

—— Cho đến khi ở đầu hành lang bên kia, khung cửa sổ bên phải bất chợt mở toang, Diệp Khai thò mặt ra hóng hớt.

Nhìn Lạc gia phụ tử đưa lưng về phía y, biểu tình Diệp Khai rõ ràng nổi lên nghi hoặc.

Phó Hồng Tuyết khẽ cười, khẽ nhấc một ngón tay chỉ như bảo “Không sao”.

Diệp Khai hết hồn một khắc, tiếp đến nháy mắt ngầm hiểu, tâm tình cũng tốt lên, bắt đầu dựa vào khung cửa cùng xem kịch với Phó Hồng Tuyết.

“—— cha, người nuôi nhi tử một đời, sống chết trước mắt nhi tử không thể bất hiếu a!”

“—— biết không thể bất hiếu, vậy thì nghe lời phụ thân, đi mau đi!”

… Bên kia đã trình diễn đến tiết mục như vậy.

Hứng thú đứng xem một chốc, Diệp Khai bỗng nhiên mở miệng cắm vào một câu:

“Lạc Thao —— đêm mừng thọ Hướng minh chủ hôm đó, ngươi vì sao lại muốn sai nhi tử của ngươi đi tìm mộ phần Dương Thường Phong? Muốn trộm đao phổ? … À, không biết nên nói ngươi là lòng tham không đáy, hay là có tật giật mình đây?”

Lạc Thao giống như bị người đâm mạnh một cái, thân thể to mộng toàn bộ nhảy dựng, hơi hơi run rẩy cơ mặt quay đầu đi nhìn Diệp Khai một lúc rồi mới hồi phục tinh thần, sau đó hét lớn:

“Ngươi… Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?!”

“—— a? Chẳng lẽ ta nói sai?”

Diệp Khai tự tiếu phi tiếu, vẫn duy trì bộ dáng xem cuộc vui, vươn ra một ngón tay lắc lắc cũng làm cho Lạc Thao hoảng sợ:

“Chẳng lẽ… Ngươi biết rõ phu nhân của ngươi chết dưới Hoả diễm hồng châm, vốn dĩ không phải do Phó Hồng Tuyết làm, lại mang theo bè lũ cùng võ lâm giáo chúng đến truy sát Phó Hồng Tuyết, thật không thể không nghĩ đây là lấy cớ nhổ cỏ nhổ tận gốc, mượn đao giết người sao?”

“—— đương nhiên không phải!” Lạc Thiếu Tân ngược lại với cha hắn không cần biết lý lẽ, lập tức rống lớn một tiếng.

“… Thế à?”

Diệp Khai vẫn cứ cười, rốt cuộc đứng dậy đóng lại cửa sổ, sau đó mở cửa phòng từ từ bước ra.

Xem phụ tử bọn hắn vẫn như trước không hề tự giác tránh khỏi hành lang, Diệp Khai bất đắc dĩ thở dài, đành vọt người qua đỉnh đầu bọn họ, đáp xuống vừa vặn nắm được ống tay áo của Phó Hồng Tuyết.

“Đi, ăn sớm một chút đi.”

Mới rời giường đã được xem kịch, tâm tình của y ngược lại vô cùng tốt.

Phó Hồng Tuyết tùy ý để y kéo ống tay áo đi xuống lầu, chọn một bàn gần cửa sổ mà ngồi xuống. Sau đó Diệp Khai quay đầu gọi tiểu nhị bưng hai xửng bánh bao gạch cua lên, bốn trứng luộc nước trà, một chén sữa đậu nành, một chén cháo thịt nạc hột vịt bách thảo.

Vẫn như mọi ngày, sữa đậu nành là cho y, cháo tự nhiên là giúp Phó Hồng Tuyết gọi.

Chờ đồ ăn được đưa lên, y cũng không sợ nóng, ngón tay luyện phi đao liền cực kỳ linh hoạt mà lột vỏ trứng, năm đầu ngón tay tinh xảo mềm dẻo di chuyển như vẽ hoa, trong giây lát, một quả trứng luộc mịn màng ám màu trà đã xuất hiện trong chén cháo của Phó Hồng Tuyết, mà không thể thấy y bỏ nó vào lúc nào, ngay cả cháo cũng không dao động.

“Ân, về sau chúng ta nếu không có tiền, ngươi có thể đi làm ảo thuật hoặc là diễn xiếc.”

Phó Hồng Tuyết cúi đầu gắp trứng cắn một ngụm, vi hàm trà hương, rất là vừa lòng.

Diệp Khai nhìn hắn một cái xem thường, vốn dĩ đang vui vẻ lại bị người xỏ xiên làm y cụt hứng, động tác vẫn nhanh nhưng không còn hoa mỹ nữa, cứ tuần tự lột trứng, thảy vào trong bát, chính xác hoàn hảo. Sau đó nâng chén sữa đậu nành lên, cho chút đường khuấy tan, rồi lại dùng đũa gắp bánh bao, thổi thổi một chút rồi nhét hết vào miệng, thoả mãn thở một hơi ấm áp.

Khóe miệng Phó Hồng Tuyết nhếch một cái, cuối cùng nhận mệnh, ăn trứng, húp cháo, uống trà.