Thời Gian Quay Trở Lại, Em Sẽ Không Yêu Anh

Chương 25: Chạy trốn




Khi Thiên An chạy mất người của Minh Khôi đã gọi về cho anh biết, anh tức giận nói qua điện thoại:

-Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Chỉ có một cô gái mà cũng để chạy mất là sao?

"Thưa thiếu gia chúng tôi không ngờ cô Thiên An lại chạy trốn, hiện tại Minh Vương thiếu gia đã đến đây, chúng tôi sẽ cố gắng tìm được cô ấy ạ."

-Các người làm sao thì làm nếu tin tức về trễ, Hạ Băng của tôi mà gặp phải chuyện gì thì các cậu chuẩn bị ra đảo ở đi.

"Vâng, thưa thiếu gia chúng tôi vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.

Rồi sao đó Minh Khôi cúp điện thoại và đợi tin tức báo về, anh thật sự rất lo lắng không biết hiện tại tình hình của Hạ Băng thế nào rồi.

Trong khi đó Hạ Băng vẫn bị nhốt ở ngôi biệt thự đó, lần này nhóm người bắt cóc đã cảnh giác hơn, họ không để cô trốn thoát nữa.

Đến chiều Minh Vương điện thoại cho Minh Khôi, anh bắt máy lên hỏi:

-Em gọi cho anh có chuyện gì không? Đã tìm được Thiên An chưa?

"Em tìm được cô ấy rồi."

Nghe em trai nói như vậy anh đang xem tài liệu liền bỏ xuống hỏi:

-Vậy em đã hỏi được tin tức gì của Hạ Băng chưa?

"Thiên An đã nói với em vị trí đang nhốt Hạ Băng rồi, em và người của em đang đến đó cứu em ấy, anh đừng lo lắng nữa em gọi để báo tin cho anh thôi."

Nghe Minh Vương nói như vậy anh vô cùng vui mừng hỏi:

-Cô ấy bị nhốt ở đâu? Em hãy cho anh địa chỉ, anh lập tức bay đến.

Ở đầu dây bên kia Minh Vương mỉm cười nói:

"Anh trai có cần phải gấp như vậy không?"

-Cần, anh muốn cô ấy thấy anh đầu tiên khi được cứu."Được rồi em sẽ gửi địa chỉ qua cho anh, nhưng em nghĩ anh chưa đến thì em đây đã cứu được Hạ Băng rồi."

Minh Khôi nói:



-Chưa chắc, anh cúp máy đây chút nữa gặp lại em.

Vừa cúp máy xong anh vừa bước ra ngoài, Minh Khôi nói với thư ký của mình:

-Tôi đi lên sân thượng cậu lập tức cho trực thăng đến đây ngay.

-Dạ thưa thiếu gia.

****************

Về phía Hạ Băng cô đang tìm cách để chạy trốn, cô không thể chịu chết ở đây được suy nghĩ một lúc, cô đã tìm được cách rồi.

Lần này Hạ Băng không trèo qua cửa sổ để xuống dưới nữa, mà cô giả vờ đau bụng và hét lớn:

-Á...

Người canh gác ngoài cửa chạy vào hỏi:

-Cô bị làm sao vậy?

-Tôi...á...tôi đau bụng quá chịu không nổi...cứu tôi với...á...

-Để tôi điện thoại hỏi ông chủ đã.

-Huhu...mẹ ơi con sắp chết rồi...con đau bụng quá mà người ta không đưa con đi bệnh viện...huhu...

Thấy cô khóc lóc như vậy tên bắt cóc lập tức đỡ cô xuống dưới nhà, lúc này ở phòng khách có mấy tên đang đánh bài, bọn chúng nhìn lên hỏi:

-Mày đang làm gì vậy?

-Cô ấy đau bụng rất nhiều chắc phải đi bệnh viện quá, chúng ta đưa đi thôi.

-Mày có gọi hỏi ông chủ chưa?

Lúc này Hạ Băng tiếp tục tỏ ra đau đớn giữ dội:

-Á...hic..hic...đau...đau quá...

-Á...hic..hic...đau...đau quá...



Một trong bốn tên ngồi chơi bài ở sảnh nói:

-Cô ấy là bạn của Thiên An tiểu thư nếu gọi cho ông chủ, ông ấy cũng đồng ý thôi với lại chúng ta có 5 người canh giữ cô ấy là được rồi.

Tất cả những người còn lại nhìn nhau và thống nhất sẽ đưa cô đi bệnh viện, một tên chạy đi lấy xe, một tên chạy ra mở cổng rào cao lớn ra.

Người đỡ Hạ Băng thì đưa cô từ từ đi ra ngoài đợi xe đến, cô lúc này đã không còn một chút sức lực nào nữa rồi.

Khi đưa Hạ Băng ra xe và để cô ngồi vào ghế phía sau rồi, một tên ngồi ở ghế lái phụ một tên lái xe và một người ngồi bên cạnh cô.

Nhưng xe còn chưa kịp khởi động Hạ Băng đã mở cửa xe và chạy thật nhanh ra ngoài cửa lớn, những tên bắt cóc nhìn nhau nói:

-Ủa, không phải cô ấy rất đau bụng và cần đến bệnh viện sao?Tên ngồi ở vô lăng lái xe nói:

-Chúng ta bị lừa rồi, bọn bây không nhanh đuổi theo có gì là ông chủ phạt chết luôn đó.

Lúc này hai tên trên xe mới mở cửa chạy theo cô, còn cái tên cầm vô lăng nổ máy để đuổi theo.

Nhưng Hạ Băng đâu có ngu mà chạy đường lớn, căn biệt thự này được cất trên một con đồi, vì thế cô chạy theo hướng xuống đường lớn.

Vừa chạy cô vừa cầu nguyện cho mình được thoát khỏi nơi này, phía sau là những tên bắt cóc đang đuổi theo, phía trước là cây cối Hạ Băng cố gắng chạy nhanh nhất có thể.

Bởi vì ngọn đồi này không cao lắm nếu chạy đường tắc từ phía trên thẳng xuống, thì rất nhanh sẽ xuống được đường lớn.

Hạ Băng mặc kệ tay chân bị cây cối đâm vào chảy máu, cô cứ chạy và chạy khi vừa đặt chân đến đường lớn, cô cố gắng nhìn xung quanh nhưng không có một chiếc xe nào cả, thôi thì chạy trước đi rồi tính.

Ở đường lộ Hạ Băng chạy được nhanh hơn, khi vừa thấy phía đối diện có chiếc xe hơi chạy đến, cô không sợ hãi liền chạyđối diện có chiếc xe hơi chạy đến, cô không sợ hãi liền chạy qua dang tay ra chặng đầu xe.

Bọn bắt cóc chạy theo phía sau nhìn thấy cô hành động như vậy liền hét lên:

-Cô ta không sợ chết à?

Nhưng may mắn là chiếc xe đó đã chạy chậm lại và dừng trước mặt Hạ Băng, chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng màu đen.

Bọn bắt cóc vừa định chạy đến thì thấy người trong xe bước xuống, bọn chúng liền lập tức quay đầu chạy về hướng

ngược lại.