Thời Gian Quay Trở Lại, Em Sẽ Không Yêu Anh

Chương 17: Buổi sáng.




Sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy Hạ Băng ngước mắt lên đã thấy ai kia đang nhìn mình, cô hỏi:

-Anh thức dậy lâu chưa?

-Thức lâu rồi chỉ là anh muốn nhìn em ngủ, nên đã không gọi em dậy.

Cúi xuống hôn lên trán cô Minh Khôi hỏi:

-Tối qua ngủ có ngon không bé cưng?

Hỏi đến tối qua cô lại cảm thấy giận vì anh nói dối mình, Hạ Băng vừa kéo chân ra để xuống giường vừa nói:

-Nếu như không có anh thì em ngủ sẽ ngon hơn đấy.

Anh biết ngay cô sẽ giận mình mà, chân của Hạ Băng còn chưa kịp đặt xuống đất, anh đã kéo cô lại ngã trên người mình nói:

-Có thật không? Sao anh lại thấy ai kia ngủ rất ngon là đằng khác.

-Không có mà anh buông em ra đi, em còn phải chuẩn bị đi học nữa.

Minh Khôi vẫn ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng mình, anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:

-Em muốn đi cũng được thôi nhưng anh có điều kiện.

Cô ngước mắt lên nhìn anh hỏi:

-Là gì?

-Anh muốn em hôn anh một cái rồi anh sẽ cho em đi.

-Anh....



Hạ Băng thì tức giận còn anh thì vui vẻ cười tươi, chỉ vào má mình Minh Khôi nói:

-Hôn ở đây đi.

Mặc dù không vui vẻ gì nhưng hôn lên má cũng được, Hạ Băng đồng ý vươn người đến hôn vào má anh.

Nhưng Minh Khôi đâu có dễ bỏ qua như vậy? Anh quay lại và môi hai người chạm nhau, Hạ Băng mở to mắt nhìn anh bởi cô không nghĩ anh lại thời cơ đến vậy.

Còn anh đạt được mục đích liền hôn thật nhiệt tình, ban đầu anh chỉ định chạm nhẹ vào môi cô thôi, nhưng đôi môi này quá đỗi ngọt ngào rồi.

Minh Khôi ngậm lấy môi cô mút nhẹ, cô gái nhỏ cố gắng đẩy ra nhưng cuối cùng lại bị anh lật người một cái, cô đã nằm dưới thân anh.

Bởi vì Hạ Băng vẫn không chịu hợp tác anh liền để tay lên ngực cô xoa bóp nhẹ, cô liền hé miệng để hét lên nhưng tiếng hét đã bị anh nuốt chững rồi.

Càng hôn anh lại càng không thể dứt ra mà ngực của Hạ Băng lại rất vừa tay anh, bởi vì váy ngủ của cô là áo hai dây nên rất thuận lợi cho anh tháo ra.

Hạ Băng bắt đầu sợ cố gắng kéo tay anh lại nhưng sức cô không đủ, anh hôn từ môi cô đi xuống chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh xinh đẹp và cuối cùng môi anh đang ngự trị trên đồi núi cao vút của cô.

Anh biết cô sắp đến trường nên không để lại ấn ký của mình, nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng nhưng đến nơi đẩy đà của cô, Minh Khôi lại mút thật mạnh làm cho nơi đó đã đỏ tươi nay còn đỏ hơn.

Hạ Băng cảm thấy rất lạ đây là cảm giác lần đầu cô trải qua, nhưng khi anh mút mạnh vào ngực cô thì thật sự đau nha, cô hét lên:

-Anh không được, anh thả em ra đi mà.

Nghe cô gọi Minh Khôi bắt đầu dụ dỗ nói:

-Bé cưng anh đã nhịn lâu lắm rồi thân này trong sạch là anh giữ gìn cho em, hôm nay em cho anh trở thành người đàn ông thực sự có được không?

Hạ Băng lắc đầu nói:



-Không, em không muốn giữa chúng ta...

Không đợi cô nói hết lời anh cúi xuống hôn lên môi cô một cái nói:

-Hạ Băng anh đã biết những sai lầm của mình trước đây, bây giờ anh chỉ muốn em là người phụ nữ của anh thôi, em có thể tin tưởng anh không?

Cô lắc đầu bởi vì anh ghét cô suốt 19 năm trời, bây giờ tự nhiên lại thay đổi cô sợ anh lại đang chơi trò gì với mình nữa, cô nói:

-Em xin lỗi, hiện tại em không thể tin tưởng gì vào anh cả, 19 năm không phải thời gian ngắn bổng nhiên trong vài ngày anh thay đổi, em thật sự rất sợ anh có muốn chơi trò gì với em nữa thì có thể dừng lại được rồi, em sẽ tránh anh thật xa mà.

Minh Khôi nghe từng lời nói của cô mà rất đau lòng, có trách thì trách anh trước đây đã không biết trân trọng cô, bây giờ anh sẽ dùng thời gian còn lại để bù đắp lại cho cô.

Anh không tiếp tục việc đang làm nữa mà cúi xuống hôn nhẹ trán cô anh nói:

-Bé cưng em yên tâm lần này hãy tin tưởng ở anh, thời gian sẽ chứng minh cho em thấy anh thật lòng muốn em làm vợ của anh chứ không phải là trò đùa như em nghĩ.

Hôn lên môi cô một lần nữa anh nói:

-Anh tin một ngày nào đó em sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, bé cưng của anh.

-Em cảm ơn anh rất nhiều.

Sau đó Minh Khôi mới chịu buông cô ra để Hạ Băng chuẩn bị đi học, anh cũng chuẩn bị đi làm bởi vì đây là nhà của anh chuẩn bị cho cô.

Nên anh cũng để sẵn quần áo của mình trong tủ đồ của cô rồi, Hạ Băng không vui nói:

-Sau anh hứa với em là không đến đây sống? Anh cho em sống một mình ở đây mà.

-Đúng rồi, anh đã giữ lời mà anh đâu có sống ở trong ngôi nhà này, anh chỉ đến ngủ thôi mà bé cưng.

Nói xong anh hôn cô một cái rồi đi ra ngoài chuẩn bị đi làm, còn Hạ Băng chỉ biết đứng tại chỗ mà tức thôi, nhưng rồi vẫn phải ra ngoài đi học cùng anh bởi vì cô đã trễ giờ đến trường rồi.