Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!

Chương 8: Kiếp này sẽ khác!




Tách tách tách

Một giọt rồi lại một giọt nước mắt rơi phủ kín toàn bộ tầm nhìn của người đàn ông trẻ tuổi. Phải! Lâm Hiểu Phong khóc rồi! Anh thật sự ân hận rồi! Nhưng... Ý Vân chẳng thể trở lại nữa.

Có lẽ sự hối hận muộn màng này là thứ cuối cùng cứu vớt lại sự vô tâm và vô trách nhiệm mà anh từng bày tỏ. Giá như chỉ một lần anh chịu quay đầu nhìn lại, giá như chỉ một lần anh chịu bước xuống để thấu hiểu, để lắng nghe thì kết cục như bây giờ sẽ chẳng bao giờ đến. Giờ hối hận còn có ích gì?

Đêm hôm đó là một đêm mưa lớn, hào vào sự mất mát đau thương của Lâm Hiểu Phong là cảnh tượng Vương Ý Vân ra đi mãi mãi. Chắc có lẽ ông trời cũng cảm thương cho số phận của cô nên mới đổ mưa nhiều như thế. Ở trong căn phòng cấp cứu lạnh lẽo ấy Lâm Hiểu Phong ôm trong tay thân thể đã chẳng còn chút hơi ấm của vợ mình và gào khóc như một đứa trẻ.

Tang lễ của Vương Ý Vân diễn ra cũng giống như ngày tang lễ của Mẫn Nhi vậy. Cả một buổi lễ được tổ chức rất lớn tuy nhiên Lâm Hiểu Phong vẫn chẳng xuất hiện. Anh nhốt mình trong phòng ngày ngày đêm đêm làm bạn với bia rượu, chai bia lăn lốc trên sàn còn chính bản thân anh thì lại thành bộ dáng thân tàng ma dại.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo là tiếng gọi:

- Hiểu Phong! Mẹ vào được chứ?

- Vâng!

Nhận được câu trả lời Lâm phu nhân đẩy cửa bước vào trong, mùi rượu xộc lên khiến bà nhăn mặt. Nhìn đứa con tàn tạ dưới sàn Lâm phu nhân đau lòng nói:

- Lâm Hiểu Phong, con tỉnh táo lại cho mẹ! Con định mang bộ dáng thân tàng ma dại này xuất hiện trước mặt Ý Vân và Mẫn Nhi sao? Mau đứng dậy trấn tỉnh bản thân lại.

- ...

- Lâm Hiểu Phong!

- Con không muốn! Con không muốn tỉnh táo, con không muốn trấn tỉnh, con cũng không muốn ra ngoài. Mẹ để con yên đi!

Nghe đến đây Lâm phu nhân thoáng cười khổ, nước mắt bà bắt đầu tuôn rơi trên gò má, khẽ liếc đôi mắt đã đỏ hoe nhìn con trai bà hỏi:

- Hối hận rồi có đúng không? Đau rồi có phải không? Vậy sao lúc Tiểu Vân còn không biết trân trọng con bé?

- ...

- Lâm Hiểu Phong, từ nhỏ đến lớn con vẫn luôn làm cho ba mẹ rất tự hào, con chưa bao giờ khiến ba mẹ thất vọng nhưng lần này mẹ muốn nói mẹ thật sự rất căm ghét con!

- Mẹ nói phải! Con cũng căm ghét con!

- Lúc Tiểu Vân con sống con không trân trọng con bé, tình yêu con bé dành cho con cũng bị con nhẫn tâm chà đạp vậy con còn ở đây đau lòng làm gì? Mẫn Nhi cũng vậy! Con bé không có tội, có chăng chỉ là do con bé không may mắn nên mới phải đầu thai nhầm làm con của con, một người cha chẳng hề yêu thương con bé.

Nói rồi Lâm phu nhân xoay lưng ra ngoài để lại một mình Lâm Hiểu Phong trong căn phòng trống. Chưa bao giờ anh lại thấy căn phòng của mình đáng sợ lạnh lẽo như vậy và cô đơn như vậy. Lúc trước anh vẫn luôn muốn giữ khoảng cách với Vương Ý Vân, thậm chí đồ của anh cũng không muốn cho cô đụng nhưng giờ thì sao? Khi Vương Ý Vân đi rồi anh lại thấy căn phòng trống trãi này thật khó chịu!

Cốc cốc cốc

Lại lần nữa tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vọng vào là tiếng của trợ lý:

- Lâm Thiếu, ngài ổn chứ?

- Cậu đến rồi à?

- Lâm Thiếu, ngài lại uống rượu rồi! Ngài như vậy phu nhân sẽ không yên lòng đâu!

Nghe đến đây trái tim Lâm Hiểu Phong như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào đau đến không thể thở nổi. Nước mắt anh chảy dài trên gương mặt, lặng lẽ nốc một ngụm rượu anh nói:

- Mẫn Nhi đi rồi! Ý Vân cũng thế! Họ đều không cần tôi nữa!

- Lâm Thiếu, ngài đừng nói vậy! Phu nhân sẽ đau lòng!

- Đau lòng? Cô ấy làm sao lại đau lòng? Cô ấy hẳn đang hả hê lắm vì đã khiến tôi đau khổ như thế.

- Ngài đừng nói vậy! Phu nhân sẽ không muốn nhìn thấy ngài như vậy đâu! Cả tiểu công chúa cũng thế.

- Không muốn nhìn thấy tôi như vậy? Cô ấy chính là muốn nhìn thấy tôi như vậy! Nếu đau lòng sao cô ấy lại rời xa tôi? Nếu đau lòng cô ấy sẽ không bỏ tôi lại. Vương Ý Vân rõ ràng là đang muốn trả thù tôi.

- ...

- Có điều đây đều là do tôi đáng đời! Mẹ tôi nói đúng, là do tôi không biết trân trọng nên mới đánh mất những thứ quý giá nhất trần đời ấy.Hahahaha! Đều do tôi đáng đời!

Nói rồi Lâm Hiểu Phong gục xuống, trái tim anh bây giờ đau thắt lại, anh tự dùng tay đấm vào ngực mình thật mạnh khiến bản thân phun ra cả ngụm máu lớn chỉ để xoa dịu đi nỗi đau mất mát trong lòng. Nhưng nào có dễ dàng như thế? Nếu trên đời ai cũng dễ dàng quên đi tình ái, quên đi lỗi lầm thì thế giới này làm gì còn công bằng nữa?

Cứ thế Lâm Hiểu Phong tự nhốt mình trong phòng, anh ôm bức ảnh chụp của Ý Vân và Mẫn Nhi vào lòng một mình gặm nhắm nỗi cô đơn cũng như sự dày vò thống khổ. Kể ra cũng thật nực cười khi sống chẳng biết quý trọng, chết rồi lại khóc lóc thảm thương. Đúng là làm trò hề cho thiên hạ!

- Ý Vân, xin lỗi em!

Sáng sớm hôm sau khi Lâm Hiểu Phong mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường. Bên cạnh anh là Vương Ý Vân đang ngồi với gương mặt lo lắng, nhìn thấy cô Lâm Hiểu Phong như không tin vào mắt mình nữa. Anh ngồi bật dậy nắm lấy hai vai cô nói:

- Ý Vân? Là em thật sao? Em...

Hành động của Lâm Hiểu Phong làm Vương Ý Vân kinh ngạc, cô nắm lấy tay anh khó hiểu hỏi:

- Là em đây! Anh sao vậy?

Nhận ra điều khác thường anh hỏi:

- Hôm nay là ngày mấy?

- Hôm nay là 22 tháng 5, anh đã nói hôm nay sẽ đưa em đi khám thai mà anh không nhớ sao? Tối qua anh đột nhiên phát sốt làm em lo lắng lắm, nhìn thấy anh không sao em cũng yên tâm. Để em đi lấy cháo cho anh!

Sau khi Vương Ý Vân ra khỏi phòng lúc này Lâm Hiểu Phong mới bình tĩnh lại, anh nhận ra mình đã trọng sinh về thời gian Ý Vân vừa có thai. Nếu ông trời đã cho cơ hội anh nhất định sẽ bù đắp lại lỗi lầm thật tốt, cho Ý Vân và Mẫn Nhi cuộc sống thật vui vẻ.