Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!

Chương 6: Mong không gặp lại!




Tối hôm đó Vương Ý Vân vẫn như bình thường lên giường cùng Lâm Hiểu Phong đi ngủ, vừa đặt lưng xuống ngay lập tức Lâm Hiểu Phong đã xoay sang đè hẳn lên người Vương Ý Vân, anh cúi đầu thổi nhẹ vào tai cô thủ thỉ:

- Ý Vân, từ lúc Mẫn Nhi qua đời tôi biết cô đã phải chịu đựng cú sốc rất lớn, tôi biết việc đó là lỗi do tôi cũng biết tôi không nên to tiếng với cô như thế. Nhưng do tôi không kiềm chế được cơn giận.

Nghe Lâm Hiểu Phong nói Vương Ý Vân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu vài cái, bàn tay cô đặt trên ngực anh khẽ đẩy nhẹ cả cơ thể to lớn kia ra. Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào Lâm Hiểu Phong nói:

- Không sao! Em có thể hiểu được, lúc nãy là do em đã lo quản quá nhiều về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.

Nghe vậy Lâm Hiểu Phong khẽ mừng thầm nghĩ rằng cuối cùng Vương Ý Vân cũng không còn giận nữa. Thật ra anh ta cũng chẳng quan tâm gì cô đâu chỉ là muốn tìm chút lý do để bản thân có thể cảm thấy bớt tội lỗi.

Lâm Hiểu Phong cứ nghĩ việc Vương Ý Vân không để bụng là do cô không còn tâm trạng chấp nhặt nữa, cứ nghĩ qua vài ngày nữa sẽ tốt lên nhưng Lâm Hiểu Phong đâu thể ngờ rằng...đó lại là lần cuối cùng anh được nghe Vương Ý Vân nói.

Giữ tâm trạng vui mừng ấy trong lòng Lâm Hiểu Phong khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần mịn màng của cô rồi khẽ đưa miệng ngậm lấy vành tai cô nói:

- Ý Vân, từ lúc có Mẫn Nhi cô đã chẳng còn cho tôi động vào nữa. Hôm nay tôi muốn!

Nghe đến đây Vương Ý Vân chẳng buồn thể hiện chút biểu cảm nào trên gương mặt nữa, cô chỉ nhắm mắt rồi khẽ gật đầu đáp:

- Được!

Thật ra Vương Ý Vân thật sự chẳng tình nguyện đâu chỉ là cô không muốn lại xảy ra cãi vã. Những tưởng người đàn ông trước mắt đã biết hối lỗi nào ngờ lại chỉ vẫn là ruột để ngoài da. Con gái chưa mất được bao lâu đã vội nghĩ đến chuyện ân ái, trong mắt Vương Ý Vân lúc này Lâm Hiểu Phong chẳng khác nào một tên cặn bã. Một tên cặn bã hoàn toàn khiến cô thất vọng.

Về phía Lâm Hiểu Phong sau khi nhận được lời đồng ý từ Vương Ý Vân thì lập tức lao vào cắn xé cô như hổ đói. Anh thô bạo đưa tay xé đôi chiếc váy cô đang mặc rồi bắt đầu trên chọc đôi gò bồng trắng mịn.

Xúc cảm cơ thể sau bao lâu mới được tiếp xúc lại khiến Lâm Hiểu Phong say đắm, anh mê mẫn hít lấy hương thơm trên cơ thể Ý Vân rồi lại di chuyển bàn tay khắp cơ thể cô trượt dần từ trên xuống dưới. Anh mân mê vòng eo nhỏ gọn rồi lại dày vò xuống nơi tư mật bên dưới, suốt cả quá trình như thế Vương Ý Vân chỉ nằm im một chỗ chẳng nói gì để mặc cho Lâm Hiểu Phong làm những điều anh muốn.

Sau khi trãi qua thời gian ân ái dài cuối cùng cuộc hoan lạc cũng kết thúc, Lâm Hiểu Phong ôm gọn Vương Ý Vân trong vòng tay ngủ say như chết. Xác định anh đã ngủ lúc này Vương Ý Vân mới từ từ bước xuống đất, cảm giác đau nhói từ eo truyền đến khiến cô hơi cau mày nhưng rồi vẫn cắn răng chịu đựng đi vào trong nhà tắm.

Vào đến trong phòng tắm, Vương Ý Vân đứng nhìn mình trước gương rồi khẽ cong môi cười tự giễu một cái. Nhìn vào tấm gương trong phòng Vương Ý Vân bỗng nhớ về dáng vẻ xinh đẹp của mình lúc trước. Cô cảm thấy rất buồn cười vì sao đang xinh đẹp an yên lại đâm đầu vào cuộc hôn nhân này đến nỗi dày vò bản thân thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ.

Đứng trầm tư một lúc cuối cùng Vương Ý Vân cũng đưa ra quyết định, cô cởi bỏ áo sơ mi khoác ngoài rồi nhìn cơ thể đầy những vết hoan ái lặng lẽ rơi nước mắt. Người ta thường nói còn rơi nước mắt là còn yêu sâu đậm mà Vương Ý Vân lúc này chính là loại hoàn cảnh đó.

Cô bước chân vào bồn tắm rồi thả trôi cơ thể mình theo dòng nước, mái tóc bồng bềnh đen láy xõa dài, gương mặt nhợt nhạt u uất. Vương Ý Vân lặng lẽ cầm lấy chiếc lưỡi lam trên thành bồn tự cứa vào tay mình rồi từ từ nhắm mắt. Cô gái nhỏ cứ thế buông bỏ cuộc đời mình và ra đi trong tình trạng lạnh lẽo đau đớn. Dường như cô đang muốn chuộc lỗi với con gái của mình cũng như tự trừng phạt bản thân vì đã để Mẫn Nhi xảy ra chuyện.

Trước khi nhắm mắt Vương Ý Vân vẫn chăm chú nhìn vào bức ảnh gia đình trên màn hình điện thoại. Cô vuốt ve gương mặt điển trai của người đàn ông khẽ nói:

- Hiểu Phong, mong rằng nếu có kiếp sau chúng ta... sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau nữa!

Bên trong phòng ngủ lúc này sau khoảng 30 phút thì Lâm Hiểu Phong giật mình thức dậy. Anh mơ màng theo quán tính đưa tay sang kế bên thì chỉ cảm nhận được khoảng giường trống.

Mở to hai mắt nhìn về phía khoảng trống trên giường Lâm Hiểu Phong thắc mắc:

- Vương Ý Vân sao lại không có ở đây? Đã quá nữa đêm vậy mà cô còn có thể đi đâu được?

Hàng loạt các câu hỏi được đặt ra nhưng chẳng có lời giải đáp. Chẳng hiểu vì sao trong lòng Lâm Hiểu Phong bỗng dấy lên cảm giác bất an đến lạ. Anh loay hoay một hồi cuối cùng bước xuống giường tìm vợ, đi tới gần bên phòng tắm thì tiếng nước chảy róc rách vang lên làm Lâm Hiểu Phong khựng lại. Anh đưa tay lên gõ nhẹ vào cửa cất tiếng hỏi:

- Ý Vân, cô ở trong đó có phải không?

- ...

- Ý Vân?

- ...

- Ý Vân?

- ...

Dù đã gọi vô số lần nhưng đáp lại Lâm Hiểu Phong vẫn chỉ là không gian im lìm đến đáng sợ. Linh cảm có điều chẳng lành Lâm Hiểu Phong đưa chân đá văng cánh cửa phòng tắm ra thì bàng hoàng phát hiện cô đang nằm trong bồn tắm đầy vết đỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng này Lâm Hiểu Phong vô cùng hoảng hốt, anh vội vàng chạy lại bế xốc Vương Ý Vân lên rồi tức tốc phóng xe đến bệnh viện.