Người bước vào không phải ai khác, chính là phó tổng tài tập đoàn Lam Long, Trương Nghị, hay còn gọi là Hầu Tử.
Hầu Tử cũng không nhìn đến hai người đang ngồi trên ghế sô pha, mà đi thẳng đến bàn công tác của Lam Thành, “Sao, Lam tổng lại có thể ở văn phòng có nhã hứng như vậy sao?” Nói xong, anh ta đem văn kiện đặt trên bàn, hướng mặt nhìn về phía cửa thủy tinh chói nắng, dường như đang chờ đợi Lam Thành cho anh ta một lời giải thích.
Lam Thành chậm rãi đứng dậy, lơ đãng lấy tay phủi một chút trên quần áo, vẻ mặt vẫn rất vân đạm phong khinh. Anh thong thả đi vài bước đến trước bàn công tác, cầm lấy văn kiện, lật lật xem qua, mặt không chút thay đổi nói: “Lần sau nên gõ cửa trước khi vào.”
“Xem ra về sau phải gõ cửa thôi.” Hầu Tử thở dài, ngữ khí có chút ám chỉ, “Khi nào đi họp, hỏi bộ trưởng Lâm dùm tôi, nói là tôi rất nhớ cô ấy, khi nào thì có thể cùng mọi người tụ họp.” Nói xong, anh ta thản nhiên liếc mắt nhìn Đông Hiểu Hi, sau đó lập tức đi ra ngoài.
Thì ra không phải Hầu Tử không nhận ra cô, mà là không hoan nghênh sự trở lại của Đông Hiểu Hi.
Văn phòng lại chìm trong mảng trầm tĩnh, Đông Hiểu Hi ngơ ngác nhìn chậu hoa nhài trên cửa sổ, năm năm trước khi cô cùng Lam Thành kết hôn, quanh cô ai cũng phản đối, ngay cả Hạ Tuyết cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng cô vẫn có dũng khí đối mặt với tình yêu, cô thua, chính là thua chính bản thân mình. Hiện tại, điều cô cần bận tâm là Trạm Trạm, là người ba đã gặp thất bại của cô, còn phải bận tâm đến bạn bè bên cạnh Lam Thành, đó là những người cùng anh kề vai chiến đấu, cùng chung hoạn nạn, thậm chí vì anh mà từ bỏ lý tưởng.
Lam Thành nhìn thoáng người phụ nữ nhỏ, biết cô đang nghĩ gì giờ phút này. Anh nhợt nhạt cười, đưa tay để văn kiện lại trên bàn. Kỳ thật anh đã biết ý tứ của Hầu Tử khi nói những lời vừa rồi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cho dù chân mày theo thói quen hay nhăn lại, cũng cố gắng hòa hoãn trong lòng. Anh không muốn để cho Đông Hiểu Hi nhìn ra anh có chút do dự, thật ra cũng không phải là do dự, bởi đối với anh, chuyện của anh và Đông Hiểu Hi trong tương lai, anh cho rằng không có con đường thứ hai. Chỉ là anh không thể mở lòng hơn với Lâm Sướng được.
Cùng học với nhau tại khoa kiến trúc, cùng là nghiên cứu sinh, tuy rằng bọn họ không học cùng thầy, nhưng anh em của anh vẫn coi Lâm Sướng như em gái, che chở cho cô, mỗi lần tu tập cùng ăn uống, nếu thiếu cô em gái này, sẽ có cảm giác thiếu thốn gì đó. Nhưng, thời điểm Lam Thành kết hôn, anh đã hoàn toàn làm tổn thương cô gái đó, cô ấy không thể không một mình tới Pháp du học, vô cùng đau xót. Tưởng rằng sau khi mọi chuyện trôi qua, khi Lam Thành từ Mỹ trở về gây dựng sự nghiệp, cô ấy lại từ Pháp trở về muốn giúp anh. Khi đó, Lâm Sướng đã thản nhiên hơn trước, đối với Lam Thành cũng đã sớm hết hi vọng, cô giúp anh chỉ vì muốn thay ba mình chuộc lỗi.
Kỳ thật năm đó, “Thành ánh sáng” lấy tên Lâm Khải Cang là người thiết kế chỉ là bất đắc dĩ. Lúc ấy, ban giám khảo của cuộc thi là hai vị lãnh đạo có chút thiên vị, chỉ ưu ái đến tác phẩm của người thuộc phe phái của mình, ai giữ ý người nấy. Nếu “Thành ánh sáng” chỉ là tác phẩm của một kẻ vô danh tiểu tốt, vận mệnh của nó hẳn sẽ chìm nơi đáy bể, ngay cả tư cách tham gia dự thi cũng không có. Sau đó, một trong hai vị giám khảo tìm đến Lâm Khải Cang và Lam Thành thương lượng, nói là thương lượng nhưng thật ra là ra mệnh lệnh thỏa hiệp, “Thành ánh sáng” chỉ có thể đề tên của Lâm Khải Cang để dự thi. Bí mật này cũng chỉ có ba người biết. Vị giám khảo kia nay đã rời khỏi thành phố T, Lâm Khải Cang cũng vì vậy mà từ bỏ chức vụ viện trưởng của mình, rời khỏi học viện T, mang theo vài học trò của mình. Lam Thành vốn là học trò mà ông ưu ái nhất, nên ông không thể tha thứ cho chính mình khi làm như vậy với anh. Nhưng đối với Lam Thành mà nói, “một ngày làm thầy, cả đời là thầy”, anh cùng với Lâm Khải Cang cảm tình như cha con, thậm chí cổ phần của tập đoàn Lam Long, Lam Thành nắm trong tay 60% thì đã hết 40% là của Lâm Khải Cang, nhưng tất cả trên danh nghĩa đều là của anh. Điều này, Lâm Sướng cũng không hề biết bí mật này. Lam Thành nhận số tiền ấy, một là do muốn thầy của anh bớt đi cảm giác tội lỗi, hai là anh muốn bán mạng kiếm tiền, muốn vì Lâm Sướng mà bù đắp lại những gì anh nợ cô, nhưng anh biết có một số việc có tiền cũng không thể làm gì, chỉ là anh không thể không thừa nhận mình có chút ích kỷ.
Đối với Lâm Sướng, anh luôn là người ích kỷ như vậy.
“Lam tổng, sắp tới giờ rồi.” Thư ký Trương Khiết đi vào, phá vỡ không khí trầm tĩnh trong phòng.
Lam Thành nhìn xuống đồng hồ, đứng dậy sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài, một bên nói với Đông Hiểu Hi, “Đi, em đưa em về nhà.”
…
Lam Thành lái xe vững vàng, tốc độ của xe có chút nhanh. Đông Hiểu Hi biết anh đang có việc gấp, vội vàng nói: “Em có thể tự mình về, có thể còn phải quay lại tòa soạn nữa …”
“Anh và Hạng tổng có nói chuyện qua, sau khi tổng hợp tư liệu về anh em sẽ quay lại tòa soạn. Buổi sáng cuối tuần, em cứ tới văn phòng anh vào lúc mười giờ là được. Không đến mức anh vì em mà bỏ bê công việc.” Lam Thành nói xong, nhìn cô cười lớn, sau đó còn chân thành nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện cứ giao cho anh xử lý, biết chưa?” Lời nói của anh rất nhẹ, tựa như mảnh lông mao nhẹ nhàng trôi qua lòng Đông Hiểu Hi, cô cảm giác mình có chút say …