Thời Gian Có Quay Lại

Chương 5: Có phải cậu mang vở bài tập của tôi đi giấu?




Hàn Mặc nhìn cô ta tội nghiệp, lại muốn xem chuyện hay nên liền nói đỡ giúp cô ta một tiếng: “ Người ta gọi cậu như vậy ít nhiều vẫn nên nể mặt chứ. “

Lời Hàn Mặc vừa nói ra, Hạ Vũ mới chuyển ánh mắt của mình xuống nhìn cô ta, giọng khó chịu mà nói: “ Chuyện gì? “

Hai má cô ta ửng đỏ lên, vui vẻ vì Hạ Vũ đáp lại, rồi e thẹn nói: “ Hạ Vũ tớ thích cậu rất lâu rồi, cậu có thể làm bạn trai tớ không! “

Nói xong cô ta lập tức đưa lá thư màu hồng phấn đến trước mặt Hạ Vũ, nhìn cũng không nhìn, hai mắt nhắm lại đợi câu trả lời của anh.

Hạ Vũ nheo mắt nhìn cô ta diễn trò, từ lớp mười đến giờ cô ta cũng không phải người đầu tiên tỏ tình anh, muốn tỏ tình kiểu gì Hạ Vũ liền có người tỏ tình kiểu đó, anh nhếch mép một cái, nhìn cô ta không biết lấy đâu ra nhiều can đảm mà dám đến đây nói nhiều như thế.

Hạ Vũ vẫn không trả lời, chuông vào lớp sắp reo thấy không thể đợi được nữa, cô ta mới hé mắt ra nhìn anh. Chỉ là đập vào mắt cô ta là con mắt hẹp dài của Hạ Vũ, anh nhìn cô ta nhẹ nhàng phun ra vài chữ: “ Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút. “

Cũng không thèm nhìn sắc mặt cô ta thảm thương như nào, bỏ xong câu đó Hạ Vũ bước vào lớp, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.

Kết thúc giờ học, giáo viên môn toán nói: “ Được rồi hôm nay học đến đây thôi. Tất cả các em nộp hết bài tập lại cho lớp trưởng, ngày mai thầy sẽ phát lại. Tất cả đều phải nộp, ai không nộp chập nhận ngày mai phải chịu phạt. “

Thầy toán hung dữ nói, cả lớp nghe thế cũng chỉ có thể làm theo, có người phàn nàn nói: “ Mới đi học lại đã thế, một năm tới chúng ta sống thế nào? “

Lớp trưởng cũng không dám chậm trễ, cậu ta nhanh chóng đứng lên đi từng bàn thu vở bài tập của tất cả mọi người, đến bàn Ngữ Tịch, ánh mắt Hạ Vũ dõi theo bóng lưng cô.

Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ hai cái vào mặt bàn, rồi anh nhìn Hàn Mặc, liếc mắt cho cậu ta nói: “ Cậu đem vở bài tập của cô ta đi giấu. “

Hàn Mặc đang nói chuyện với bàn dưới, vừa nghe Hạ Vũ nói xong anh quay tít lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ngữ Tịch, thích thú nói: “ Cứ để tớ! “

Ngày hôm sau vào tiết toán, Hàn Mặc còn đang dở trận game với Hạ Vũ, anh chửi một câu: “ Chết tiệt, chuông reo rồi. “

Hạ Vũ không quan tâm, lưng anh dựa sát vào ghê, bình thản nói: “ Thì cứ chơi thôi. “



“ Cậu cẩn thận đi lần này tớ sẽ thắng. “

Giáo viên toán vừa bước vào, mọi người đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt. Tất cả đều đứng lên chào, chỉ có hai nam sinh bàn gần cuối xem như chỗ không ngồi, lại còn vừa cười vừa cầm máy chơi game.

Điều này làm cho giáo viên toán lại thêm tức giận, ông ta đập mạnh xuống bàn nói: “ Các cô các cậu đủ lông đủ cánh rồi đúng không? “

“ Bây giờ cả tôi còn không đứng lên chào. “ - Lời giáo viên nói rất lớn, một số học sinh còn bị giật mình trong đó có cả Ngữ Tịch.

Lúc này cả Hàn Mặc và Hạ Vũ mới chịu ngó lên bục giảng, thầy toán càng tức thêm hắn giọng nói: “ Hai cậu đứng lên cho tôi! “

Hạ Vũ không mấy tình nguyện đứng lên, còn Hàn Mặc cũng chỉ đành bỏ máy game xuống mà đứng lên theo Hạ Vũ. Nhìn mặt hai nam sinh này, thầy giáo không cầm được mắng tiếp: “ Hạ Vũ có phải em nghĩ mình giỏi rồi không ngay cả bài tập tôi giao cũng dám không làm? Hay em nghĩ em đủ giỏi rồi. Cả Hàn Mặc với năng lực học hiện tại cộng thêm độ lười biếng của em, thì em cứ về đắp chăn mơ bản thân vào được trường trọng điểm. “

“ Cả mấy cô cậu nữa một bài tập cơ bản như vậy mà hơn nửa lớp dưới trung bình, mấy cô cậu thử nghĩ lại xem mình còn cần đi học nữa không? “ - Nói đến đây giáo viên toán nhìn Ngữ Tịch nói: “ Cả em Ngữ Tịch, không ai giỏi bằng em nhỉ? Em còn dám không nộp cả vở cho tôi. “

Ngữ Tịch bị chỉ điểm ánh mắt trở nên hoảng hốt khó hiểu, cô đứng lên giải thích: “ Thưa thầy, hôm qua em đã nộp bài tập. “

Giáo viên không đồng tình nói: “ Nếu đã nộp thì tôi đã chấm rồi chả lẽ tôi cầm bài em đi giấu? Còn dám nói dối, em và hai cậu kia mau đi ra ngoài đứng. “

Từ nãy giờ Hạ Vũ cũng chỉ đợi mỗi câu này của ông ta, anh ung dung đút hai tay vào túi quần mà bước ra khỏi lớp, theo sau còn có Hàn Mặc đang hớn hở. Ngữ Tịch muốn nói nhưng căn bản giáo viên toán đang tức giận nên không nghe cô giải thích, hết cách Ngữ Tịch cũng chỉ chấp nhận bản thân bị oan uổng mà bước ra ngoài.

Ra bên ngoài, Hạ Vũ và Hàn Mặc không đứng chịu phạt như lời giáo viên nói, thấy bọn họ định trốn, Ngữ Tịch thấy thế gọi lớn: “ Hạ Vũ. “

Hạ Vũ dừng lại, quay lại nhìn Ngữ Tịch khuôn mặt bị đổ oan mà đỏ bừng hết lên, anh nhìn cảnh này tâm trạng lại càng tốt hơn, ít khi cô ta có gan lớn gọi tên anh, dù trông cũng chằng có tí quy lực nào nhưng Hạ Vũ vẫn bố thí cho Ngữ Tịch một cái nhìn, lông mày anh chuyển động ý muốn nói với cô là “ Có chuyện gì thì mau nói nhanh. “

Ngữ Tịch hiểu được, cô cũng không làm lãng phí thời gian của anh mà trực tiếp hỏi: “ Có phải cậu là người mang vở bài tập của tôi đi giấu đúng không? “