Thời Gian Có Quay Lại

Chương 25: Nỗi sợ




Quả thật là có bài tập về nhà nhưng lí do này chưa đủ để Hạ Vũ đồng ý thả Ngữ Tịch ra, anh nói: “ Sáng mai đi học sớm tôi giúp cậu hoàn thành.

Ngữ Tịch lắc đầu không muốn, Hạ Vũ chỉ có thể nhẹ nhàng hơn bảo: “ Thế trước chín giờ tôi cho cậu về."

Hạ Vũ đã nhượng bộ, Ngữ Tịch cũng chỉ có thể đồng ý rồi leo lên xe của anh.

Ngữ Tịch nhìn nơi này nhớ rõ, rất giống đường đi đến khu nhà cao cấp của Kha Hy Nguyệt.

Cô lèn nắm góc áo anh hỏi nhỏ: “ Chúng ta đến nhà của Kha Hy Nguyệt? “

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm áo mình, Hạ Vũ rũ mắt nói: “ Không phải. “

Ngữ Tịch thầm thở phào, không phải là được rồi.

Khi hai người tới nơi, trước mắt Ngữ Tịch là một căn homestay theo lối hiện đại. Ngữ Tịch nhìn nó choáng ngợp, cô thốt lên: “ Còn có nơi hoành tráng như vậy sao? Nơi này là ai ở? “

Hạ Vũ chỉ thầm nghĩ kiến thức đời sống của Ngữ Tịch lại hạn hẹp như vậy, ngay cả một căn homestay như thế cũng khiến cô trầm trồ rồi: “ Chỉ là một căn nhỏ bọn tôi thuê chung, mau vào thôi. “

Hạ Vũ dắt Ngữ Tịch vào, ban đầu cô chỉ tưởng sẽ có mỗi bạn bè của Hạ Vũ nhưng khi vào trong rồi lại nhiều người như vậy, Ngữ Tịch bắt đầu hối hận khi đến đây.

Hạ Vũ vừa đến mọi người vui mừng ra tiếp đón, có người thấy anh cũng nhanh chóng trêu đùa bảo: “ Anh Hạ hôm nay làm sao lại đi muộn?"

Mọi người bắt đầu dần chú ý Ngữ Tịch đang bên cạnh anh, một người khác nhìn hai người thắc mắc hỏi: “ Cô gái này là..? “

Chưa cần Hạ Vũ lên tiếng giải thích, từ cầu thang đi xuống đã có giọng nữ chua thép quát lên: “ Sao cô ta lại ở đây? “ - Giọng Kha Hy Nguyệt hét lên rất to, khiến mọi người xung quanh cũng giật mình mà quay lại nhìn cô.



Chỉ có Hạ Vũ nhìn Kha Hy Nguyệt với con mắt ghét bỏ nói: “ Sao cô ấy không được đến nhỉ? “

Bã vai Kha Hy Nguyệt run lên, cô tức giận nói: “ Cô ta không đủ tư cách. “

Hạ Vũ nghiêng đầu: “ Thế cô đủ sao?"

“ Hạ Vũ! “ - Kha Hy Nguyệt nhận ra rõ ràng Hạ Vũ đang bênh Ngữ Tịch.

"

“ Đừng có nói đủ hay không đủ với tôi, khi nào tư cách cô hơn tôi chúng ta bàn luận tiếp. “ - Hạ Vũ đã nói đến thế, mọi người chỉ có thể khuyên Kha Hy Nguyệt đừng dại mà tiếp tục đôi co với anh, tất cả mọi người ở đây gia thế của họ làm gì có ai vượt qua anh, lời Hạ Vũ đã nói như vậy còn chưa đủ rõ?

Một màn này cũng khiến cho mọi người nhìn Ngữ Tịch với con mắt khâm

phục, được Hạ Vũ đứng ra bảo vệ xem ra không phải người tầm thường, họ cũng nên chớ đụng vào cô giống như Kha Hy Nguyệt.

Bữa tiệc lại một lần nữa sôi động, mọi người cũng không đặt nặng sự việc đôi co của Hạ Vũ và Kha Hy Nguyệt trong lòng, không khí lại vui nhộn trở lại, lúc này Hạ Vũ mới nhìn xuống Ngữ Tịch vẫn còn đang đề phòng mọi thứ. Anh chỉ nhìn cô nói một câu: “ Không phải sợ! “ - Rồi lôi Ngữ Tịch đi theo mình.

Trong này ngoài Hạ Vũ ra Ngữ Tịch chỉ biết mỗi Hàn Mặc còn lại những người này đối với cô đều lạ lẫm, Ngữ Tịch không quen ai nên chỉ có thể lẽo đẽo theo sau Hạ Vũ.

Bạn bè Hạ Vũ nhìn thấy Ngữ Tịch với anh đi với nhau, một người trong số đó lên tiếng: “ Cô gái bên cạnh anh Hạ tên là gì? “

Hàn Mặc ngồi bên cạnh nhìn Ngữ Tịch uể oải nói: “ Ngữ Tịch.

‘Ngữ Tịch? Nghe rất lạ. Là con gái của nhà nào?



Ngoài đám bạn trên trường ra, những người này tất nhiên không biết gia thế của Ngữ Tịch, mà Hàn Mặc lại càng không thích cô, anh trả lời cho có nên liền bảo: “ Mấy cậu quan tâm làm gì? Gia đình cô ta chỉ thuộc loại bình dân thôi. “

Mọi người nghe xong không tin vào tai mình, nhưng suy nghĩ lại có người lẩm bẩm nói: “ Anh Hạ quen cô ta có phải vì cô ta giống.. “

Lời còn chưa nói hết ra đã ngay lập tức bị Hàn Mặc đánh gãy: “ Câm miệng lại, để Hạ Vũ nghe được mấy cậu xuống diêm vương đi."

Tất cả lập tức ngậm miệng lại không dám nhắc đến nữa, Hàn Mặc nhìn hai người họ rồi nhìn đám bạn của mình nhắc nhở: “ Chuyện của Hạ Vũ tốt nhất đừng tò mò mà xen vào. “

Bên này, Hạ Vũ dắt Ngữ Tịch đến quầy đồ ăn lựa, anh lấy giúp cô một cái dĩa tròn bảo: “ Thích ăn gì thì lấy đi. “

Bụng Ngữ Tịch cũng bắt đầu đói meo, cô gật đầu cầm lấy chiếc dĩa, hai mắt vì thấy đồ ăn mà sáng lên, nhanh chóng đi lựa đồ ăn mình thích.

Đợi Ngữ Tịch thoả sức chọn xong, Hạ Vũ tiếp tục dẫn cô đến bàn của bạn mình ngồi xuống.

Anh sợ cô ngại nên chỉ bảo Ngữ Tịch ngồi ăn là được, còn mình thì ngồi uống với bọn họ đợi Ngữ Tịch ăn xong.

Mọi người bắt đầu tụ họp lại bảo là muốn tìm hoạt động tập thể để chơi cùng nhau, chọn đi chọn lại có người lại bảo hay xuống hồ bơi chơi đi.

Vừa nghe hai chữ “ hồ bơi “, bả vai Ngữ Tịch lập tức run lên, đầu óc bắt đầu mơ hồ vì sợ hãi.

Những người khác rất tán thành với hoạt động này, mọi người dần di chuyển ra hồ bơi chỉ có Hạ Vũ và Ngữ Tịch là những người cuối cùng còn ở bên trong, nhìn thấy Ngữ Tịch có biểu hiện khác lạ, Hạ Vũ định giơ tay ra xem cô bị làm sao: “ Ngữ Tịch cậu làm sao?

"

Ngữ Tịch ngay lập tức hất tay anh ra, giọng trở nên nghẹn ngào nói: “ Có phải cậu dẫn tôi đến đây chỉ đợi đến lúc này thôi đúng không? “