Thời Gian - Câu Trả Lời Cho Tất Cả

Chương 2




CHƯƠNG II: NGÀY GẶP LẠI

Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà, à không, đúng hơn là một căn biệt thự rộng lớn, sa hoa, lộng lẫy được thiết kế theo kiến trúc của Hoàng Gia Anh. Nó là một tòa lâu đài thứ thiệt cho một nàng công chúa như nó sinh sống. Vừa vào nhà, nó đã xách vali đi thẳng vào phòng mình lăn ra giường và ngủ một mạch tới sáng. (Tg: mọi người đừng lạ vì sao nó biết phòng nó ở đâu nha vì đây là căn biệt thự ba nó xây riêng cho nó nên nó lấy bừa một phòng là phòng mình thôi)

Sáng hôm sau, ông Lưu đến trước cửa phòng nó, gõ gõ vào cánh cửa mà mãi chẳng thấy nó ra, thế là ông mở cửa bước vào luôn. Vừa mở cửa phòng nó, ông đã suýt ngã ngửa vì tư thế ngủ không thể nào "đẹp" hơn của nó. Đầu tóc thì bù dù, quần áo thì xộc xệch, người ngoằn nghèo như con giun, đầu ở góc giường bên này, chân lại ở góc giường bên kia. Dáng ngủ của nó thật hết từ để nói luôn. Căn phòng nhìn bề bộn chẳng khác nào một bãi chiến trường cả.

- Cô chủ, muộn rồi, dậy đi cô. - Lưu quản gia nhẹ nhàng bước tới, lay lay người nó khẽ gọi

- Ưm... ông cho cháu ngủ thêm một lúc, vẫn còn sớm mà - nó ề à nói

- Nhưng có cô Mika tới và đang đợi cô chủ ở dưới nhà đấy

- Hả? MIKA!!!! - nó hét toáng lên, cả người bật dậy như lò xo, chạy thẳng vào phòng làm vệ sinh cá nhân

Trong khi đó thì ở đằng sau, ông Lưu vẫn đang choáng. Nguyên nhân một phần là do tiếng hét "oanh vàng" vừa rồi của nó, một phần là do những hành động lạ lùng cũng là sản phẩm của nó nốt. Qủa thật, hai từ Mika này như một chất xúc tác loại mạnh để chế ngự phản ửng mạnh liệt giữa....nó, giường và chăn y như lời mà ông Trịnh- ba nó nói. Lưu quản gia khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi xuống phòng bếp.

5 phút sau, từ trên lầu nó bước xuống, vừa bước vừa phóng tầm mắt ra phòng khách để tìm hình bóng quen thuộc nhưng không thấy đâu. Định hỏi lại Lưu quản gia nhưng chợt 1 ý nghĩ lóe lên trong bộ não với chỉ số IQ cao ngất_ 295/300: "mình đã bị lừa. Không sai, chắc chắn mình đã bị Lưu quản gia lừa. Trời ơi! Lưu quản gia! Sao ông lại lỡ tặng cháu một bữa thịt lừa to đùng vào buổi sớm cơ chứ. Ăn thịt lừa kiểu này không ngon đâu. Thật là bực mình hết sức mà." Nó tỏ vẻ giận dỗi ra mặt. Vì vẫn đang cắm cúi làm thức ăn trong bếp nên ông Lưu không nhìn thấy vẻ mặt của nó, nếu không, chắc ông cũng hơi lo một chút vì dám lừa cô chủ một vố khá đau như thế.

Lôi điện thoại ra, nhấn vào một số máy quen thuộc, nó gọi:

-Alo! Mika hả? Mày đến nhà tao luôn nhé, địa chỉ tao nhắn sau. Tao cho mày 15 phút đấy. - nó nói trong giọng vẫn còn vẻ hậm hực

- Con kia! Mày là con nào mà dám phá giấc ngủ của ta lại còn dám ra lệnh cho ta nữa chứ. Này! mày có biết tao là ai không? Mika xinh đẹp, Mika quyến rũ, Mika dễ thương này mà mày sai bảo thế hả? Biến nhanh cho bà ngủ. Nhầm máy rồi con! - Mika giọng ngái ngủ, bực tức nói một tràng.

- Hử? Là con nào hả. Mày nghe cho thủng luôn cái màng nhĩ của mày luôn đi nhá. Tao! - TRỊNH NGỌC NHI- Nhi, tiểu Nhi, chồng tương lai của mày đã về nước chứ còn con nào. - nó nói bực tức không kém, nhấn mạnh, thật mạnh 3 chữ Trịnh Ngọc Nhi

- Hả? Nhi hả?? Chồng hả??? (Tỉnh ngủ luôn). Trời ơi,nhớ chồng muốn chết... (quay ngoắt 180 độ) Chồng có biết vợ sống ở đây nó khổ thế nào không, toàn bị người ta bắt nạt, giờ chồng về rồi, chồng nhớ phải bảo vệ vợ đó nha nha nha nha..... - Mika lại thuyết minh

- Ủa? Ai ngu dữ vậy? Dám chọc cả hổ cái nữa chứ. Tội nghiệp quá. A di đà phật - Nhi nói

- Hứ! Con Nhi chết dẫm! Chờ tao, tao sang tao thịt mày, cho địa chỉ nhà mày vào danh sách đến - Mika đe dọa

- Ok! Nhanh lên nhé Hahahaha - nó vừa nói vừa nhịn cười

15 phút sau. Từ ngoài cổng, bóng dáng của đại ca Mika đã xuất hiện lao như tên lửa vào ghế sopha nhà nó. Nói lớn:

- Lưu gia gia, mang cho cháu cốc nước, khát chết đi được. Mà tiện thể, ông gọi chồng cháu ra đây luôn hộ cháu

- Dạ, tiểu thư nhưng chồng cô là ai vậy, sao tôi chưa nghe nói cô đã có chồng rồi nhỉ?

- Gia gia à, chồng cháu là con Nhi, tiểu Nhi đó

-Vậy ạ, thế thì để tôi gọi hộ cô - ông Lưu nói rồi quay đi, nghĩ thầm" giờ bọn trẻ lạ thật, hai đứa con gái với nhau lại gọi nhau là vợ chồng, khó lí giải, khó lí giải" (Tg: ông ơi, 2 chị ý không bình thường ông ạ Nhi,Mika: con kia Tg: hehe, chạy liền không chết)

Từ phòng ăn, Nhi đi ra, trên tay cầm ly nước. Đặt ly nước xuống bàn, nó nói:

- Này! Con kia! Ai là chủ nhà mà mày sai người của ta thế hả? - nó giả vẻ tức giận

Vớ ngay ly nước trên bàn, nhỏ nhỏ một hơi hết ly nước to bự

- Đừng mà! Của chồng là của vợ còn của vợ... mãi là của vợ còn gì nữa - Mika cũng giả vờ nũng nịu với nó

- Thôi, tao xin! Mày bỏ ngay cái giọng ý cho tao nhờ. Coi như tao thua mày, được chưa. - nó vừa nói vừa xoa xoa tay vì da gà của nó nhờ ơn của Mika đã mọc hết cả lên

- Thì đúng mà - Mika sán vào nó

- Này.... Gì nữa - Nó sợ hãi, ngả cả người ra sau, tý nữa thì ngã

-Cho ôm cái, nhớ mày ghê ý

Nhi dang 2 tay ra cho Mika nhảy vào ôm mình.

- Tao cũng nhớ mày lắm ý, tự dưng bỏ tao về Việt Nam học, rõ là ghét

- Huhu, tao cũng có muốn xa mày đâu, tại ông già cứ bắt đi đấy chớ. - Mika giả vờ khóc, buồn buồn kể nể

- Cũng tại mày chớ sao, nếu mày không đi khắp nơi pha phách, 1 tháng chuyển đến 3 trường thì ba mày cũng đâu có bắt mày sang Việt Nam.

- Con này, pa ma tao có phúc lắm mới sinh ra một đứa con giỏi giang, xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiếu thảo như tao mà mày bảo thế à

- Vâng, ngoan quá! Hiếu thảo quá cơ, có hiếu đến nỗi mà mẹ mày phải nhập viện 2 tháng vì sốc nhỉ?

- Này! con kia, mày có cần phải lôi cái lịch sử kế thừa và tạo huy hoàng của tao ra không hả - Mika phụng phịu

- Có chứ. - Nó bình thản nói

- Mày! Đứng lại! Tao cho mày chết - Mika hét lên

- Có ngu mới đứng lại đấy - Nó vừa chạy vừa quay đầu lại nói

Thế là hai cô nàng đuổi nhau khắp phòng, ra tận ngoài vườn sân sau. Dù ngoài trời vẫn đang nắng nhưng cũng không ngăn được hai cô tiểu thư này của chúng ta chơi trò mèo đuổi chuột

Đứng ở hiên nhà nhìn ra, ông Lưu mỉm cười hiền hậu: Mong là họ sẽ luôn mỉm cười như vậy, luôn vui vẻ với nhau như vậy.



END CHAP II