Dư Tiểu Noãn đặt anh tựa vào tường, lấy chìa khóa từ trong túi anh mở cửa, tay cô lần mò mở đèn.
Dây là căn nhà rộng khoảng 100 mét xuông, hai phòng khách hai phòng ngủ, rộng rãi sáng sủa. Bên trong rất sạch sẽ, nếu đem nơi này so sánh với ký túc xá của cô thì xem ra chỗ của cô chỉ là ổ chó.
Chỗ ở của cô quá nhỏ còn số đồ dùng lại quá nhiều, chỉ có thể chất chồng trong phòng. Nếu cho cô ở nơi này thì quả thật rất tốt.
Dư Tiểu Noãn nghĩ nghĩ, lại quay đầu nhìn người say khướt đang đựa vào cô: "Phòng ngủ của anh ở đâu?"
Cố Thanh Thời mơ màng chỉ chỉ, Dư Tiểu Noãn nâng cánh tay anh đưa về phòng.
Giường ngủ lớn mềm mại, Dư Tiểu Noãn dùng sức dìu anh, trực tiếp đẩy anh ngã lên giường, nhịn không được oán giận: "Nặng thật! Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây."
Nói xong cô xoay người đi ra ngoài, lại không nghĩ đến anh lại đứng dậy ôm lấy cô từ phía sau: "Dư Tiểu Noãn, anh yêu em."
Dư Tiểu Noãn nghe thấy thế thì bỗng tim đập nhanh hơn.
Người trong lòng không nhúc nhích, Cố Thanh Thời dùng sức xoay người cô lại, buộc cô phải nhìn thẳng anh. Tác dụng của cồn làm con người hoảng loạn, đại não lại một mảng thanh tĩnh.
Nhìn đôi môi nhỏ nhắn căng mộng của cô, anh cảm thấy cổ họng trở nên khô nóng, không cầm lòng cùi đầu, muốn nhấm nháp vị ngọt anh mong ước từ lâu.
Đại não cô trống rỗng, phát giác động tĩnh của anh khiến cô tỉnh cả người, liền đẩy anh ra, trên mặt phẫn nộ: "Cố Thanh Thời, anh thế lại gạt tôi."
Dưới lầu anh còn bất tỉnh nhân sự, giờ ở nơi này ăn đậu hủ của cô, người này sao lại âm hiểm thế!
Cố Thanh Thời đứng không vững, cô lại dùng sức đẩy anh nên cả người anh ngã lên giường, trên mặt đầy thống khổ.
Dư Tiểu Noãn nóng lòng, cuống quít nhìn anh: "Cố Thanh Thời anh sao rồi, có đụng trúng ở đâu không?"
Cố Thanh Thời đem cô ấn ngã trên giường, ánh mắt kín đáo nhìn cô chăm chú, bởi vì thở dốc nên phả cả mùi rượu ra ngoài.
Tim cô đập kịch liệt, bởi vì quá căng thẳng nên trước ngực phập phồng lên xuống, hình ảnh đập vào mắt anh càng thêm quyến rũ câu hồn.
Cảm thấy được vẻ mặt anh không thích hợp, Dư Tiểu Noãn sợ hãi tránh người anh, không ngờ anh lại nhanh chóng áp người đè lên.
"Nếu em không thích anh, nhân cơ hội vừa rồi liền có thể bỏ đi, vì cái gì mà còn muốn ở lại xem anh có chuyện gì không?" Anh nhìn cô không chớp mắt, nói rõ nghi hoặc trong lòng.
Dư Tiểu Noãn chột dạ, tránh đi ánh mắt của anh.
Ngay lúc cô bối rối, Cố Thanh Thời không do dự nghiêng người chặn môi cô.
Hành động bất ngờ không chút lưu tình của anh khiến cô đứng ngồi không yên, trong lòng rối như tơ vò, nhưng chỉ vì cái hôn này khiến mọi mâu thuẫn không ngừng diễn ra trong lòng chậm rãi tan vào mê luyến.
★
Lớp hai ban tự nhiên, dãy sát tường ở bàn số hai, Dư Tiểu Noãn tựa cằm vào bút, lưng dựa vào tưởng ngẩn người.
Cố Thanh Thời đang làm các bài thi thử đại học, vừa mới ngẩng đầu đã thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô, nhịn không được lấy chiếc bút của cô ra: "Làm gì thế, giờ tự học thì chăm chỉ làm bài tự dưng lại ngây ra làm gì."
Dư Tiểu Noãn chớp mắt: "Tớ đang nghĩ nếu hai chúng ta một người học bá, một người lại học kém, quá thực khác nhau một trời một vực đó. Đến khi tốt nghiệp chắc chắn chúng ta sẽ sống ở hai thế giới khác nhau. Cậu nói xem, nhiều năm sau cậu còn nhớ tớ là ai không?"
Cố Thanh Thời suy tư: "Vậy cậu thi đại học Z với tớ, ở chung thành phố thì ngày nghỉ cuối tuần vẫn có thể gặp, như thế cậu không cần lo tớ sẽ quên cậu phải không?"
"Nhưng thành tích hiện tại, tớ còn không dám mơ đi thi đại học Z nữa." Điểm mỗi bài kiểm tra miễn cưỡng đạt ba dòng ba¹, ở thành phố nhỏ có thế vào được, nhưng nếu nói đến thành phố Z thì lại tốt hơn so với những nơi khác nhưng cô cũng không có khả năng để vào.
(1): Có nghĩa là có các dòng điểm một, hai, ba. Trong đó dòng thứ ba thuộc dạng hạ điểm sàn nhưng học phí sẽ cao hơn.
Còn nửa năm mới đến kỳ thi, cậu cố gắng hơn, không chừng thành tích sẽ vượt lên?" Cố Thanh Thời cảm thấy chỉ có thể dùng cách này an ủi cô. Nha đầu kia quả thật không thích hợp để học khoa học, vào cuối năm nhất cao trung anh không nên ích kỷ để cô vì mình mà chọn cái này.
"Tiểu Noãn, kỳ nghỉ đông cậu đến trường đi, tớ giảng bài cho cậu." Cố Thanh Thời lại nói.
Dư Tiểu Noãn giật mình sững sờ, lập tức cười cười: "Cậu cảm thấy tớ còn hi vọng à?"
"Không ai là không thể học, chỉ có giáo viên không thể dạy." Cố Thanh Thời mang vẻ mặt cao ngạo nhưng trong lòng lại âm thầm suy đoán, có lẽ.... cô còn chưa dùng hết sức, anh lúc này hẳn là nên giúp cô có thể phát huy hết khả năng của mình.
"Được, nghỉ đông thì khi nào bắt đầu?"
"Nghỉ ngơi hai ngày trước đã, chúng ta sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm đến kỳ nghỉ cho chúng ta mượn một phòng, ký túc xá cũng không cần đóng cửa."
"Được, tớ nghe cậu." Dư Tiểu Noãn muốn cố gắng hơn nữa, ngoài ra cô cũng không muốn rời xa Cố Thanh Thời.
Cố Thanh Thời nhìn cô cười: "Được rồi, khoan nghĩ về chuyện đó, giờ học trước đi." Anh lấy ra một xấp tài liệu toán, khoanh tròn vài vòng: "Có ba bài tập giao cho cậu. Sau giờ học tớ sẽ kiểm tra."
"Ồ" Dư Tiểu Noãn ngoan ngoãn đồng ý, cúi đầu làm bài.
Cố Thanh Thời thấy vậy mỉm cười, nghiêm túc làm bài tập của mình.
Chợt, cái đầu nhỏ của cô ngẩng lên nhìn anh: "Cố Thanh Thời, cậu đồng ý với tớ một chuyện nhé?"
"Chuyện gì?" Cố Thanh Thời vẫn chưa ngẩng đầu lên.
"Ở lớp đại học, sinh viên có thể ngồi tự do, đến lúc đó cậu đừng để ai ngồi cạnh mình được chứ?" Cô dù không thể học cùng trường với anh, nhưng cô muốn anh giữ chỗ cho cô.
Quan trọng nhất, cô sợ anh có bạn cùng bàn mới rồi dần quên cô.
Cố Thanh Thời hơi ngây người: "Dư Tiểu Noãn, cậu cũng quản nhiều quá đó."
"Vậy cậu có đồng ý hay không?" Dư Tiểu Noãn đem tài liệu anh giơ ra uy hiếp, nếu cậu không đáp ứng tớ sẽ không trả cho cậu.
"Đồng ý, tớ đồng ý là được." Cố Thanh Thời không có biện pháp đối phó với cô nhóc này.
Dư Tiểu Noãn nghe xong liền vui vẻ, ân cần đặt tài liệu ngay ngắn trước mặt anh, lại cẩn thận vuốt thẳng nếp gấp, trên mặt đều là cười lấy lòng: "Xin mời... "
Cố Thanh Thời lấy cây bút dọa đánh vào đầu cô, Dư Tiểu Noãn sợ tới mức hai tay ôm đầu lùi vào ghế: "Cô giáo đến kìa."
Cố Thanh Thời nhìn thấy cửa phòng chẳng có ai, lắc đầu bất lực, nha đầu kia lần nào tới đoạn mấu chốt đều dùng chiêu này.
★
Cố Thanh Thời cùng Dư Tiểu Noãn ngồi trên sofa phòng khách, vì chuyện vừa rồi nên trong mắt nhuộm vẻ mong lung.
Cố Thanh Thời đã tỉnh rượu hơn phân nửa, hiện giờ đôi mắt trong suốt đang khóa chặt khuôn mặt Dư Tiểu Noãn: "Ở trường đại học, anh vẫn nhớ rõ chuyện mình đã hứa với em, cũng không ngồi cạnh ai. Em thì sao, đã hứa kỳ nghỉ đông sẽ cùng nhau học, cuối cùng lại không đến? Ngay cả học kỳ tiếp theo không nói năng gì liền làm thủ tục chuyển trường."