Thời Gian Ấm Áp

Chương 12: Nhầm người rồi sao?




Sao cô lại ở đây?



Dư Tiểu Noãn cân nhắc cẩn thận lời này của anh, trong lòng không hiểu, vừa nãy tặng bánh và hoa cho cô giờ lại không muốn thừa nhận?



Có đôi khi anh thật đáng giận nhưng cũng xuất phát vì quan tâm cô, còn có thể nhớ rõ sinh nhật cô, thật không uổng khi lúc đó được làm bạn với anh.



Năm lớp 11, cũng vào sinh nhật cô, đích thân anh đã vẽ cho cô một bó hoa hồng xanh, còn hứa nếu tương lai kiếm được tiền sẽ mua hoa thật tặng cô. Không ngờ lời ước hẹn năm xưa anh vẫn còn nhớ.



Dư Tiểu Noãn đột nhiên cảm thấy vui vẻ không ít.



Cố Thanh Thời vẫn là chàng thiếu niên năm ấy, làm cô không cảm thấy xa lạ.



"Cái đó... cảm ơn anh." Không biết vì sao hai má Dư Tiểu Noãn nóng lên rất nhiều.



Cố Thanh Thời không hiểu, nhìn thấy hoa cô cầm thì nhíu mày: "Cô làm sao vậy?"



Dư Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngập vẻ khó hiểu nghi ngờ.



Ý cười trên mặt cô cứng lại, tay siết chặt bó hoa, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: "Hoa này.. không phải là anh tặng tôi?"



Cố Thanh Thời vuốt cằm, nhìn cô đầy quan tâm: "Dư Tiểu Noãn cô đang làm gì thế, buổi sáng hôm nay tôi có việc nên đến đây bàn chuyện hợp tác, căn bản còn không biết cô đang ở chỗ này. Còn có, hôm qua tôi đã hỏi cô hôm nay có rảnh hay không, cô không phải đã nói mình bận sao? Thế nào lại đi theo tôi, muốn cho tôi bất ngờ?"



Cố Thanh Thời vừa nói vừa thăm dò ý cô, đôi mắt dường như tối lại trở nên mơ hồ, hai má cô trực tiếp đỏ bừng lúng túng.



Beng –



Dư Tiểu Noãn nghe thấy tiếng lòng mình tan vỡ.



Cô không khỏi tự mắng trong lòng, Dư Tiểu Noãn à Dư Tiểu Noãn, mày đang làm gì thế hả, gặp Cố Thanh Thời thì dây thần kinh não ngắn lại hay sao, không rõ tình hình thực tế mà chỉ toàn làm chuyện ngu ngốc. Thường ngày anh chỉ toàn châm chọc cô, sao còn ảo tưởng rằng anh nhớ chuyện năm đó, nói ra có thấy buồn cười không hả?



Cô còn nghĩ nếu hoa này thật là anh tặng, cô không ngại nối lại tình xưa, không thì có thể lại làm bạn thân. Nhưng hiện tại cô hận không thể một phát đá anh biến khỏi mắt cô.



Chẳng qua thì nếu người tặng không phải anh, thì còn ai vào đây? Cô cúi đầu nhìn hoa tươi trong tay, nghi hoặc đứng lên.



Phút chốc cô phát hiện bên trên những bông hoa có bày một tấm thiệp xinh xắn, vừa mở ra liền thấy chữ bên trong.



-



Tiểu Noãn, chúc mừng em đã tìm được công viêc như ý. Trước đó anh muốn nhân cơ hội đi ăn chung thế này sẽ có cơ hội tỏ tình, hiện tại anh sẽ trao em tất cả những gì anh có, cùng em ăn uống cả đời.



Tiểu Noãn, làm bạn gái anh nhé?



Người yêu em – Dương Phàm.



-




Đầu cô "oong" lên, một lát sau mới phản ứng lại được, vội vàng xoay người nhìn về phía Dương Phàm, nhưng bên đó lại trống rỗng, sớm đã không thấy bóng dáng anh ấy.



Trần Tinh ai oán nhìn cô, bất lực nhún vai.



Dư Tiểu Noãn khóc không ra nước mắt.



Trở về ký túc xá, lúc này Trần Tinh mới đem sự thật kể lại cô nghe từ đầu đến cuối.



"Hôm qua sau khi cậu về gặp Dương Phàm, anh ấy hỏi tớ là cậu có sở thích đặc biệt gì không, anh ta nói cậu có mời mình một bữa cơm, hơn nữa cũng chính là ngày sinh nhật của cậu, anh ấy muốn mượn cơ hội này để bày tỏ lòng mình. Tự nhiên hai người lại cãi nhau, đúng là xứng lứa vừa đôi, cho nên tớ mới nghĩ cách thiết kế mọi việc, là muốn tạo cho cậu một bất ngờ. Nếu thành công thì buổi tối anh ấy sẽ dẫn cậu đi xem phim để lấy lòng cậu. Ai ngờ.... "



Trần Tinh dừng một chút lại nói tiếp: "Đâu ai biết cậu lại nghĩ về người khác, còn cầm hoa chạy đi cảm ơn. Đừng nói Dương Phàm, tớ còn bực không chịu nổi, phía trên có thiệp ghi rõ, cậu không mở ra xem mà liền chạy đi, đúng là khiến Dương Phàm xấu hổ."



Dư Tiểu Noãn không biết làm sao: "Hai người bày mưu tính kế với tớ, quan hệ của tớ với Dương Phàm cũng bình thường, sao có thể nghĩ tới. Cố Thanh Thời đúng lúc cũng ở đó, nên tớ mới... hiểu lầm."



Trần Tinh ngồi lên giường Dư Tiểu Noãn: "Nói về Cố Thanh Thời, người này à, không lẽ cậu cho rằng anh ta tặng cậu, hai người có quan hệ gì, thành thật sẽ được khoan hồng."



Dư Tiểu Noãn thấy vẻ mặt uy hiếp của cô ấy thì đành khai báo: "Hồi trung học, tớ và anh ấy là bạn cùng bàn. Hơn nữa, hiện tại anh ấy là sếp của tớ."



"Thật ư, tớ nói rồi cậu mang vận cứt chó thế mà lại có thể tìm được một công việc tốt, ầm ĩ nửa ngày hóa ra là đi cửa sau. Được lắm Dư Tiểu Noãn, được người đàn ông như vậy giúp đỡ, ôi trời, tớ còn chưa tim được việc đâu"



"Quan hệ của tớ và anh ấy cũng không đơn giản thế đâu... " Dư Tiểu Noãn nhớ lại chuyện trước kia, thờ dài: "Sáu năm cách biệt, giờ gặp lại cũng có chút lúng túng."




Trần Tinh nửa hiểu nửa không gật đầu: "Nói cách khác, Cố Thanh Thời vì lần từ biệt đó đối với cậu lúc tốt lúc không, nên cậu không thể đoán được tâm tư bây giờ của anh ấy?"



Dư Tiểu Noãn không trả lời.



"Người con trai này cũng quá hẹp hòi, cậu viết thư xem như cũng tự hạ mình, anh ta còn muốn thế nào? Chuyện này.. không có hiểu lầm gì đó sao?"



Dư Tiểu Noãn lắc đầu: "Không biết, chắc cũng không có hiểu lầm gì nhỉ? Xa cách sáu năm, giờ lại đi truy cứu chuyện trước kia, sẽ khiến người khác sinh ra hiểu lầm không cần thiết?"



"Cậu cũng thật là, việc quan trọng bây giờ là ăn nói với Dương Phàm thế nào, người ta tỉ mỉ sắp xếp mọi việc để tỏ tình với cậu, không ngờ dẫn đến kết quả này, thật đau lòng mà."



"A" Dư Tiểu Noãn mặt nhăn nhó như trái khổ qua, "Tớ phải nói gì với anh ấy đây? Không biết hai người hợp tác lừa tớ, nếu biết trước tớ sẽ không đến. Tuy rằng mọi chuyện đều là tớ sai, nhưng tớ cảm thấy kết cục này khá tốt, nếu không thì hôm nay tớ còn xấu hổ hơn bây giờ."



Trần Tinh thấy cô như vậy không nhịn được hỏi: "Nếu hôm nay anh ấy tỏ tình với cậu, cậu sẽ từ chối sao?"



Dư Tiểu Noãn: "Nếu sự việc phát triển lớn hơn, có lẽ tớ sẽ không trực tiếp từ chối, nhưng sau khi nghĩ kĩ, có lẽ hai chúng tớ... " cô lựa lời nói: "không hợp nhau."



Trần Tinh đảo mắt một vòng, lại nghĩ đến cái gì đó: "Cậu thật không có suy nghĩ khác với anh bạn cùng bàn kia?"



Dư Tiểu Noãn cả kinh, đẩy đẩy cô ấy: "Cậu nghĩ đi đâu đó, hai người đã nhiều năm không gặp, cũng không biết những gì đối phương trải qua trong sáu năm. Sao có thể?"



Trần Tinh nhìn bộ dáng khi cô nói về Cố Thanh Thời, thật không tin được: "Được, vậy trước tìm Dương Phàm nói rõ, dù có chuyện gì thì cũng nên xin lỗi người ta một tiếng."




Dư Tiểu Noãn đứng trên hành lang, nhìn ánh đèn nhấp nháy trong đêm, xe cộ tấp nập, bộ dáng của cô đầy tâm sự.



Dương Phàm đi tới, vỗ nhẹ vào gáy cô: "Đứng đây làm gì?"



Dư Tiểu Noãn đau ôm cái gáy vuốt mấy cái: "Còn làm gì nữa, chờ anh thôi."



Dương Phàm đứng thẳng bên cạnh cô, học theo cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ: "Thế nào, giải thích đi."



Dư Tiểu Noãn ấp úng: "Chuyện xảy ra hôm nay, tôi lẽ ra nên có một lời giải thích. Dương Phàm, tôi xin lỗi, tôi thực không biết... "



"Được rồi, đều đã qua cả rồi. " Dương Phàm sờ tóc cô, cười cười, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn cô: "Thực ra chuyện này tôi không trách em, không thích tôi cũng đâu phải là lỗi của em, đúng không? Cách tỏ tình hôm nay giúp tôi hiểu được ý em, đó cũng là chuyện tốt. So với việc trở thành trò hề trước mặt mọi người thì bị em cự tuyệt cũng không xấu hổ lắm, tám phần là em lúc nãy chạy đến chỗ anh chàng kia tỏ tình, nếu nói dọa người, em so ra cũng không tốt hơn tôi là bao, tôi cũng không cần quá đau khổ."



Ý cười trên mặt anh ấy càng làm Dư Tiểu Noãn áy náy hơn, cô trước kia rất ghét anh, không nghĩ tới anh còn một mặt tốt như vậy.



"Tiểu Noãn" Dương Phàm vỗ lên gáy cô lần nữa: "Thời điểm khi em thấy bánh ngọt và hoa thì nghĩ ngay đến anh ta, lúc đó tôi đã không còn hy vọng. Tôi rời đi chỉ vì tức giận, cảm thấy... đã không còn ý nghĩa. Nhưng việc không quan tâm cảm giác của em mà tỏ tình nơi đông người như vậy, là do tôi đường đột."



Dư Tiểu Noãn cả người sững sờ, đúng là anh đã hiều lầm quan hệ giữa cô và Cố Thanh Thời.



"Tôi và Cố Thanh Thời không phải có quan hệ như anh nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là... "



"Bạn bình thường?" Dương Phàm buồn cười nhìn cô.



Dư Tiểu Noãn gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là bạn bình thường thôi."



"Thế em nói cho tôi biết, nếu từ đầu tôi nói với em bánh ngọt và hoa kia không phải anh ta tặng, em có thất vọng không? Mặt khác, nếu hôm nay người tỏ tình với em không phải tôi mà là anh ta thì em sẽ thế nào?"



Dư Tiểu Noãn ngớ ra.



Dương Phàm vỗ vai cô: "Kỳ thật không phải anh ta không thích em, chính là anh ấy không thể xác định em có thích anh ta hay không thôi."



Dương Phàm rời đi, Dư Tiểu Noãn vẫn lặng yên đứng đó, gió thổi vù vù đập vào cửa sổ, khiến cả người run lên bần bật.



Di động lúc này vang lên, vừa lấy ra thì thấy người gọi là Cố Thanh Thời.



Dư Tiểu Noãn thoáng do dự, sau trực tiếp nghe máy: "Alo"



"Alo, Tiểu Noãn, anh hiện giờ đang ở dưới ký túc xá, em xuống đây một chuyến được không?"



Nghe được giọng Cố Thanh Thời, cô ngó đầu xuống nhìn, đúng là Cố Thanh Thời đang đứng tựa bên xe, khoác bên ngoài chiếc áo gió màu cà phê, tay cầm di động áp lên tai.



Cô không hề do dự, ngay lập tức đáp ứng: "Được, anh chờ một chút, tôi xuống ngay."