Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 18: Phong thái của con nhà giàu




Chiều được nghỉ nên Lăng Tuấn Hy hẹn tôi học bài.

Bình thường chúng tôi sẽ cùng học trên thư viện, nhưng hôm nay cậu ta lại muốn ra ngoài. Không hiểu sao cậu ta lại hẹn tôi trước cửa trung tâm thương mại.

Tôi đứng bên đường đối diện với trung tâm thương mại ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của Lăng Tuấn Hy, ra khỏi nhà từ lúc hai giờ chiều, đứng lóng ngóng ở trước cửa mãi mà không thấy cậu ta.

Mười phút sau, một đám thanh thiếu niên đi từ trong ra, nhìn ai cũng ăn mặc rất có gu, mặt mũi trông chắc cũng chỉ ngang tuổi tôi nhưng bọn họ tỏa ra một loại phong thái khiến người khác phải ngước nhìn.

Phong thái của con nhà giàu.

Trong lòng tôi lúc này chợt dấy lên một cảm giác, mặc dù chỉ cách nhau một con đường, nhưng đối với Lăng Tuấn Hy, tôi và cậu ta căn bản không cùng một thế giới. Nhìn lại những cô gái ăn mặc xinh đẹp, thời thượng cùng với những cậu trai khoác trên mình hàng hiệu từ đầu đến chân, trong lòng tôi ngập tràn sự tự ti của tuổi mới lớn.

Tôi khẽ cúi mặt, cắn môi đắn đo xem có nên quay đầu đi tiếp hay không.

Đột nhiên lúc này có một người đến bên cạnh vỗ vào vai tôi, giọng nói hổn hển gấp gáp: "Sao cậu không gọi tôi?"

Tôi nín họng, không nói được câu nào. Tiếp theo đó, hai chúng tôi cũng giống như thường lệ chuẩn bị đi đến một quán cà phê yên tĩnh, mặc dù sau lưng tôi có nghe thấy tiếng gọi của bạn cậu ta: "Tuấn Hy, ngồi xe mình đi. Đi chung luôn."

"Thôi, cậu đi trước đi." Lăng Tuấn Hy hét to về phía bạn.

Tôi ngẩng đầu, hỏi cậu ta: "Sao cậu không đi chung với họ luôn?"

"Tôi hẹn với cậu trước mà."



Nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt của tôi, Lăng Tuấn Hy đột nhiên cười nhẹ. Tôi nghiêng đầu khó hiểu: "Sao cậu lại cười?"

"Không có gì." Nói đến đây giọng cậu ta trầm hẳn xuống, vươn tay xoa đầu tôi: "Nhưng mà cậu đừng có nghĩ lung tung nữa."

Tôi không nhìn cậu ta, tiếp tục đi về phía trước. Thực sự thích một người hoàn hảo như vậy là một chuyện cần rất nhiều dũng khí. Đối với người hay suy nghĩ giống như tôi đây đúng là vấn đề lớn cần giải quyết, tôi không bằng ai cả, lại không có khả năng đặc biệt gì, lấy tư cách gì nói thích cậu ấy chứ?

* * *

Tiết học tiếng Anh hôm sau khiến tôi rất mong chờ, hơn nữa là phấn khích. Thực ra nhiều môn tôi học khá ngu, nhưng lúc đi thi đỗ là nhờ điểm tiếng Anh cao tuyệt đối.

Lúc cô giáo trả bài đã khen tôi trước lớp, lần này tôi lại được điểm tuyệt đối. Không kìm chế được sự vui sướng trong lòng, tôi cười rõ tươi. Trương Ái bên trên quay xuống, trề môi: "Tư Thuần, cậu đỉnh thật đấy. Mấy môn khác thấy cũng bình thường mà môn này học giỏi vậy. Điểm lần này còn cao hơn cả Tịnh Thần."

Tôi nghe vậy mất vui, trước giờ chưa từng muốn so sánh bản thân với người khác, hơn hết là Lục Tịnh Thần thì càng không. Tôi hiểu rõ mình đến đâu, không cần người khác cứ đem ra so sánh.

"Tôi không quan tâm lắm đâu, chỉ cố gắng vì bản thân thôi."

Trương Ái ngẫm nghĩ rồi chẹp miệng: "Cũng đúng, dù gì cậu với cậu ấy cũng không chơi với nhau nữa, hơn thua cũng không để làm gì."

"Tôi không có ý định hơn thua với ai, lần sau cậu bớt nói mấy câu như thế đi." Tôi nghiêm giọng, thái độ không vui lộ rõ trên mặt.

Trần Tiểu Di nghe không lọt tai cũng đuổi Trương Ái quay lên trên. Mà lúc tôi nhìn sang ngang như một thói quen, lại bắt gặp Lục Tịnh Thần cũng đang nhìn mình. Chúng tôi chạm mắt một giây sau đó cả hai cùng quay mặt đi hướng khác.

"Tuần tới câu lạc bộ tiếng Anh có tuyển thêm người đấy, Tư Thuần, em cũng đăng kí thử xem." Cô giáo hướng mắt về phía tôi, cười nói.

Hôm qua Lăng Tuấn Hy cũng vừa mới cho tôi biết tin này.

"Tư Thuần, cậu đăng kí đi." Lăng Tuấn Hy vươn người lên trước, quay sang nhìn tôi nhiệt tình nói.

Tôi ngẫm nghĩ vài giây sau đó dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ: "Nhưng mà mình lười lắm."

Lăng Tuấn Hy dùng ngón trỏ nhấn vào trán tôi, không tán thành với câu trả lời vừa rồi.

"Cậu ở nhà bớt nghịch lại, lo mà học đi."



"Cuối tháng sau tôi thi IELTS, nên không muốn tham gia câu lạc bộ nào hết." Tôi thành thật nhìn Lăng Tuấn Hy và Tiểu Di, cái này là tôi nói thật, nhưng mà mẹ tôi mới thông báo vào tháng trước thôi. Bình thường tôi cũng vẫn đi học tiếng Anh thêm đều đặn với làm bài tập ở nhà, nhưng bước đi thi IELTS này tôi cũng mới cân nhắc. Tính ra nếu như bây giờ đi thi thì cũng được.

Tiểu Di tròn mắt kinh ngạc: "Cậu giỏi quá vậy."

"Môn tủ của mình mà." Tôi hất cằm cười thích thú, sau một đống toán lí hóa học không ra gì thì môn Tiếng Anh giúp tôi vớt lại được khá nhiều thành tích.

* * *

Gần đây khá nhiều câu lạc bộ đang tuyển thành viên, vừa hay câu lạc bộ thể thao, guitar, văn nghệ.. đều đồng loạt tuyển thêm thành viên mới. Lãnh Thiếu Dương hết nhiệm kì làm chủ tịch hội học sinh, hình như vào đại hội tuần trước đã bầu ra được ban cán sự mới của trường thì phải. Tôi thấy dạo gần đây ông ấy hay rảnh rỗi lắm.

Mấy ngày trước đã điền đơn đăng kí tham gia câu lạc bộ, hôm nay đến trường phỏng vấn với mọi người. Lúc tôi đến khu phỏng vấn thì thấy khá là đông, mọi người đều đến rất sớm chuẩn bị, những sạp hàng câu lạc bộ khác trang trí rất tỉ mỉ. Nói mới nhớ hôm nay Lăng Tuấn Hy cũng đi phỏng vấn cho câu lạc bộ thể thao.

Tôi cầm tờ đơn trên tay, lóng ngóng đứng trước quầy của câu lạc bộ tiếng Anh ngó nghiêng một hồi. Trong lúc còn chưa biết nên bắt đầu từ đâu thì một bạn nam đeo kính đi đến trước mặt, thân thiện hỏi: "Chào em, em có cần giúp gì không?"

Tôi lễ phép đưa tờ đơn ra, hỏi: "Phỏng vấn câu lạc bộ thì đi đâu ạ."

Anh bạn nam sinh kia xem qua tờ đơn sau đó đưa lại cho tôi, cười nói: "Anh là chủ nhiệm của câu lạc bộ tiếng Anh, anh tên Phó Bắc. Em có thể vào bên trong ngồi chờ, sẽ đến lượt ngay thôi."

"Vâng ạ."

Tôi đáp một câu sau đó cũng lật đật đi vào bên trong, mọi người đang ngồi ở ghế chờ phỏng vấn. Các anh chị đều rất nhiệt tình, trong quá trình phỏng vấn vô cùng thân thiện để khiến tôi không bị căng thẳng.

Phỏng vấn xong bước ra ngoài thấy Lăng Tuấn Hy đang đợi sẵn, vừa nhìn thấy tôi cậu ta liền tiến đến choàng tay qua vai thân thiết hỏi: "Thế nào rồi?"

Tôi vui vẻ giơ ngón cái thể hiện nút like, "Rất hoàn mĩ."

"Đi, tôi xong việc rồi. Chúng ta đi ăn thịt nướng." Lăng Tuấn Hy nhìn xuống tôi cười tươi, vẻ mặt vừa nhí nhảnh vừa ngả ngớn thấy ghét.

"Em ơi."

Nghe thấy tiếng gọi phía sau tôi liền quay đầu lại, không quên gỡ tay của Lăng Tuấn Hy trên vai xuống. Là anh Phó Bắc vừa nãy, anh ấy chạy tới trước mặt, niềm nở nói: "Em làm rơi kẹp tóc này."

Tôi vui mừng cảm ơn người ta, nhận lấy kẹp tóc trên tay của anh chủ nhiệm câu lạc bộ. Trông anh có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại liếc nhìn Lăng Tuấn Hy một cái, sau đó tiếp tục hỏi tôi: "Cuối tuần em có rảnh thì tới xem thử câu lạc bộ mình nhé, có buổi hùng biện tiếng anh của các bạn."



"Vâng ạ."

Còn chưa kịp để tôi cảm ơn anh ấy, Lăng Tuấn Hy đã ở bên cạnh thúc giục, trong giọng điệu nghe ra sự không thoải mái: "Được rồi chúng ta mau đi thôi."

"Em có việc phải đi trước, chào anh ạ."

Tôi cúi người chào anh Phó, lúc rời đi còn không quên nhéo mạnh vào eo của Lăng Tuấn Hy, cậu ta tỏ thái độ cái gì chứ. Lăng Tuấn Hy quàng tay qua vai tôi, cảm giác cánh tay cậu ta siết chặt hơn kéo tôi vào trong lòng.

"Ghê nhờ, mới đến đã được các anh chăm sóc rồi. Bình thường trông cậu cũng ít giao tiếp mà."

Đối diện với ánh mắt sâu hun hút khó đoán đang nhìn mình từ trên xuống, trong thoáng chốc khiến lòng tôi khó chịu. Mặc dù đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng phát ra từ miệng của Lăng Tuấn Hy lại khiến tôi không kìm được mà chạnh lòng.

"Cậu cũng được rất nhiều bạn nữ thích không phải sao." Tôi cười nhạt, ngẩng đầu đáp lại.

Như nhận ra sự khó chịu trong đáy mắt tôi, Lăng Tuấn Hy cười gượng theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu: "Nhưng quan trọng là tôi không thích họ."

Tôi đẩy cánh tay đang khoác trên vai mình, tôi biết Lăng Tuấn Hy luôn luôn có sức hút với bạn khác giới, và để cậu ta đặt tâm tư trên một người con gái là chuyện không dễ dàng. Người như cậu ta vốn dĩ không thuộc về bất cứ một cô gái nào cả, nó khiến tôi ghét cái cách cậu ta tỏ ra thân thiết với mình, ghét khi cậu ta làm những hành động mà đúng lí ra ở mối quan hệ bạn bè thì không nên có.

"Không sao, biết đâu vào câu lạc bộ xong tôi lại có người yêu." Tôi giấu vào trong lòng sự khó chịu, bản thân cũng không biết vì sao lại nói ra câu này. Chắc là ở trước mặt Lăng Tuấn Hy tôi cũng cần thể hiện bản thân là một cô gái có người theo đuổi, một người con gái thu hút bạn khác giới.

Tôi không để ý sắc mặt của Lăng Tuấn Hy lúc đó, nhưng lòng tôi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi viện cớ có việc nên không đi ăn cùng với Lăng Tuấn Hy mà về nhà sớm, với tâm trạng thế này căn bản tôi nuốt không trôi.