Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 15: Hàng fake




"Lãnh Tư Thuần, có người tìm cậu kìa." Giọng nói ồm ồm của Giản Du vang từ cửa ra vào vọng tới cuối lớp.

Tôi theo quán tính ngẩng đầu lên nhìn, thấy bóng dáng Trần Tiểu Di thấp thoáng đang dựa vào tường. Ngỡ ngàng, ngơ ngác, đúng thế, đây chính là biểu cảm xuất hiện trên gương mặt ngây ngốc của tôi.

"Tư Thuần, Trần Tiểu Di đó tìm cậu làm gì thế?" Tô Ngân bên trên quay xuống hóng chuyện.

Trương Ái cũng khó chịu ra mặt: "Không phải cậu ta lại đến gây sự đấy chứ?"

"Cậu với nó có chuyện gì thế?" Lăng Tuấn Hy thu lại bộ dạng hài hước vừa nãy, nghiêm giọng hỏi.

Tôi còn không biết thì làm sao mà trả lời được.

"Cậu đứng dậy đi để tôi ra ngoài." Tôi quay sang nói với Lăng Tuấn Hy đang ngang nhiên ngồi chắn trước.

"Cậu không trả lời thì cứ ngồi trong đó đi. Yên tâm muốn đánh cậu thì cũng phải bước qua xác tôi trước."

Cái gì vậy trời, cậu ta có nói quá không thế. Mặc cho tôi làm thế nào cậu ta cũng không chịu đứng dậy, cuối cùng khiến tôi tức đến mức suýt hét lên: "Cậu có đứng dậy hay không đây?"

Lăng Tuấn Hy ngồi lùi lại lười biếng dựa vào bàn sau, từ chân tới bàn chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ.

"Nếu cảm thấy đi qua được thì mời" Cậu ta nâng cằm nhìn tôi đầy thách thức.

Con m* nó đây là lần đầu tiên tôi thấy trường hợp thế này. Tưởng tôi không đi qua được sao, cậu ngồi im đấy Lăng Tuấn Hy!

Nghĩ là làm, tôi cố lách qua người cậu ta để bước ra bên ngoài, nhưng giây phút tôi tưởng rằng mình đã thành công thì ôi không, một vật gì rất cứng đã ngáng đường làm tôi bị vấp, trong giây lát cả người không điểm tựa tí thì ngã nhào ra đất. Trăm tính ngàn tính, khuỷu tay tôi bị một lực mạnh kéo lại, và tiếp theo đó cả người tôi rơi vào trong lòng của Lăng Tuấn Hy. Chắc đây chỉ là tôi tưởng tượng thôi đúng không, sao lại cảm nhận được cả hơi thở của hắn đang phả ra trên đỉnh đầu mình. Mà nó còn chân thực đến mức ngửi được cả mùi nước xả vải trên áo sơ mi của cậu ta.

Người Lăng Tuấn Hy rất thơm, nếu như không muốn nói là ngửi nhiều sẽ bị nghiện, tôi là một đứa cực ghét mùi nước hoa, mỗi lần Lãnh Thiếu Dương xịt thì đúng ôi thôi hôm đó xác định hắn đừng mong vào nhà. Ấy thế mà đối với mùi cơ thể của Lăng Tuấn Hy lại không có chút bài xích, còn cảm thấy rất thoải mái.

Hơn nữa cổ áo của hắn còn bị tôi giật mạnh, đứt cả cúc áo thứ hai. Xương quai xanh kia lộ rõ mồn một trước mắt, không phải cảm giác đứng từ xa nhìn nữa mà là ngay ở trước mặt. Từ khi quen hắn ta đến giờ, đã hàng trăm lần tôi cần một cái hố để chui xuống. Xấu hổ chết mất thôi trời ơi!

Bầu không khí rơi vào trong trầm lặng, ngay sau đó dần dần những tiếng cười khúc khích vang lên.

"Lãnh Tư Thuần, cậu cũng quá ghê gớm đi!" Doãn Thiên Minh đi từ bên ngoài vào cưới lớn, tiện miệng trêu chọc.

Hai bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Lăng Tuấn Hy bị tôi dùng lực khép mạnh lại, không nên để người khác nhìn thấy đâu.

Tôi không nhớ rõ mình đã ra khỏi lớp bằng cách nào, chỉ biết mình ngẩng cao đầu và ngang nhiên không một chút đỏ mặt. Không thể không nói nha Lãnh Tư Thuần, mày đi làm diễn viên được rồi đó.



Trần Tiểu Di trên tay cầm quyển sách hôm trước mượn của tôi, mặt mày hớn hở: "Cảm ơn cậu nha, sách đọc hay lắm."

Tôi cười cười nhận lấy sách từ tay cô ấy, "Không có gì nữa thì mình vào lớp trước nha."

Tiểu Di bất chợt kéo tôi lại, ngập ngừng nói: "Mai mấy giờ cậu đi Prom, chúng ta đi cùng đi."

Ngày mai sao, tôi nên đồng ý hay là từ chối bây giờ? Nghĩ một hồi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, có lẽ Tịnh Thần sẽ phải đến sớm, mà tôi lại không muốn đi một mình.

"Tạm biệt, vậy mai gặp."

* * *

Đúng sáu giờ ba mươi phút tối, chuông dưới cửa nhà bị nhấn liên tục làm tôi đang gội đầu dở cũng phải gói gọn trong khăn xong chạy vội ra. Nhìn thấy tôi Tiểu Di lập tức nở một nụ cười tươi, cô ấy trong bộ váy trắng khá dễ thương, chỉ có điều tôi không hiểu tại sao cần phải đến sớm như thế.

"Tám giờ mới bắt đầu mà, sao cậu đến sớm vậy?" À còn một điều nữa, sao cậu ta lại biết địa chỉ nhà của tôi?

Tiểu Di tự nhiên đi vào trong, thoải mái nói: "Tôi không có việc gì làm, đến nhà cậu cho đỡ chán."

Tôi kêu cậu ấy ngồi đợi một chút, còn mình thì phi ngay lên phòng để gội nốt cái đầu đang dính đầy bọt. Tiểu Di nằm trên giường nghịch điện thoại, chốc chốc lại hỏi tôi: "Cậu với Lăng Tuấn Hy quen nhau như nào thế?"

"Cậu ta là bạn thân của anh trai tôi." Tôi lau đầu, tự nhiên đáp.

"Ngày cấp hai cậu không biết đấy thôi, Lăng Tuấn Hy chỉ cần bước ra sân trường là tất cả các nữ sinh trong lớp đều ùa ra hành lang lan can lớp học để chiêm ngưỡng cậu ta."

Động tác lau tóc của tôi chợt khựng lại, mà không cần Trần Tiểu Di nói, nhìn vào mức độ nổi tiếng của cậu ta ở trường hiện tại cũng đủ hiểu. Tiểu Di bật dậy khỏi giường, qua gương tôi nhìn thấy được vẻ mặt khó hiểu của cô ấy.

"Tư Thuần, cậu có biết là mình rất xinh không?"

"Hả?" Tôi giật mình quay người nhìn cô bạn đang ngồi trên giường, đây là lần đầu có người khen tôi xinh đấy. Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, "Mặc dù hơi khó tin nhưng cảm ơn cậu."

"Tôi nói thật mà." Tiểu Di đi đến bên cạnh bàn học ngồi xuống, chống cằm nhìn tôi: "Cậu không phát hiện ra sao, không giống với vẻ hao hao như nhau của hot girl, cậu mang đến một cảm giác dịu dàng cuốn hút ý. Nhìn lướt qua thì thấy không có gì nổi bật, nhưng càng nhìn lại càng thấy thích."

"Trần Tiểu Di, cậu học ở đâu ra mấy câu đó vậy?"

* * *

Cổng trường tối nay náo nhiệt hơn thường ngày, xe ô tô đưa đón các bạn khá đông đúc, các anh chị hướng dẫn viên cũng rất nhiệt tình chu đáo.



"Lãnh Tư Thuần!"

Nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, ngoảnh lại thì thấy Lăng Tuấn Hy đang nhanh chân bước về phía mình, kế đó Trần Vũ Ninh cũng bước từ trên ô tô xuống. Tôi khó hiểu quay sang nhìn Tiểu Di: "Sao cậu có xe mà không đi?"

Tiểu Di khoanh tay trước ngực, khó chịu ra mặt: "Tôi không thích đi cùng với Trần Vũ Ninh."

Đám chúng tôi cùng nhau đi đến hội trường nơi tổ chức tiệc, lúc này các bạn học sinh hầu như đều mới bắt đầu đến. Trông học sinh bình thường mặc đồng phục ai cũng giống ai, dịp này mấy bạn nữ đúng là nhân cơ hội diện đồ rất lộng lẫy. Các nam sinh cũng không kém cạnh, ăn mặc rất chỉnh chu.

Tôi lần đầu tiên đi đến loại tiệc kiểu này, tất cả đều cùng trang lứa với mình thành ra hơi run, mặc dù bên ngoài cố tỏ ra thản nhiên nhưng trong thâm tâm lại âm thầm theo dõi từng bạn học, từ kiểu tóc đến phong cách ăn mặc.

"Lãnh Tư Thuần, cậu không cần phải run."

Tôi nhìn xuống dưới đất, lúc này mới phát hiện tay đang nắm chặt tay của Lăng Tuấn Hy, tôi hoảng thực sự, còn cứ ngỡ mình đang nắm tay của Trần Tiểu Di. Lúc nhìn sang bên cạnh thì Trần Tiểu Di đã biến mất từ lúc nào.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi có hơi căng thẳng."

Việc này không thể trách tôi được, tay của cậu ta rất mềm, không thô ráp giống như tay đám con trai bình thường làm sao mà tôi biết chứ.

Chúng tôi đứng bên cạnh một bàn trang trí đồ ăn, vừa hay đám người Doãn Thiên Minh đi ngang qua, tiện thể kéo Lăng Tuấn Hy theo luôn: "Đi thôi, lên phía trước có nhiều cái hay lắm."

Tôi đảo mắt xung quanh cả phòng để tìm Tịnh Thần, lướt qua rất nhiều người cuối cùng nhìn thấy cậu ấy ở ngay dưới sân khấu lớn. Tôi không do dự nhanh chân đi đến bên cạnh, Tịnh Thần đang chăm chú xem cái gì đó trên tay, hình như là danh sách các tiết mục sẽ diễn ra trong buổi tiệc.

"Tịnh Thần, cậu đang làm gì thế?" Tôi vỗ vai cô ấy, nghiêng đầu hỏi.

Tịnh Thần hơi giật mình ngẩng đầu nhìn tôi, thoáng qua trong ánh mắt cô ấy có nét ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi một lượt từ trên xuống, phải mất mấy giây mới thốt lên nửa đùa nửa thật: "Tư Thuần, tớ suýt nữa không nhận ra cậu rồi đấy."

Tôi ngoài việc cười trừ thì không biết nói gì hơn, bộ váy này tôi đã cho cậu ấy xem rồi mà. Đang định nói tiếp thì Lưu Thiên An đi đến bên cạnh, việc đầu tiên cô ấy làm là chào hỏi tôi: "Tư Thuần, cậu đến rồi à?" Tiếp theo đó Lưu Thiên An lại kinh ngạc thốt lên, "Tư Thuần, bộ váy này của cậu đẹp thật đấy, hôm nọ mình ra hãng nhưng mà lại hết hàng. Cậu mua kiểu gì vậy, nó khó mua lắm ý."

Mọi chuyện sẽ không rơi vào bế tắc nếu như cô ấy không nói thêm một câu: "Bây giờ hàng fake tràn lan trên mạng, à hình như Tịnh Thần có nói là cậu order trên mạng, cẩn thận nhá giờ nhiều shop may fake lắm."

Tôi khẽ cắn chặt răng, nhìn sang Tịnh Thần nụ cười trên môi dần cứng lại. Chẳng lẽ lại nói là tớ dùng đồ fake giá mấy trăm nghìn trên mạng? Tôi với Lưu Thiên An cũng không quen biết, nhưng mà cái kiểu nói chuyện này của cô ấy thật khiến tôi khó chịu, có thể là tôi nhạy cảm với cô ấy, nhưng không thể phủ nhận thái độ này của Lưu Thiên An làm tôi chán ghét.

"Tớ mua bừa thôi cũng không rõ lắm." Tôi cười gượng gạo nói, như thể không muốn nhìn mặt Lưu Thiên An lâu hơn, tôi viện cớ rời đi: "Mình hơi đói nên đi ăn chút đã nhé. Lát gặp các cậu."

Vừa quay lưng nụ cười trên môi cũng dần tắt. Tịnh Thần đứng ở đó nhưng lại không một lời bênh vực, thậm chí còn kể chuyện tôi mua váy cho Lưu Thiên An, cô ta biết nhưng vẫn cố tình châm chọc. Còn tôi, lại không có dũng khí và can đảm để mỉa mai ngược lại, tôi nghĩ nếu như người mặc bộ váy này là Trần Tiểu Di, cho mười cái gan Lưu Thiên An cũng không dám nói.

Đây không phải lần đầu tiên Tịnh Thần không quan tâm đến tôi, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi nhận ra mối quan hệ bạn thân sâu sắc mà tôi luôn tôn sùng lại không giống với mong muốn, lần đầu tiên tôi cảm thấy chúng tôi thực sự rất gượng gạo.