Thời Đại Tăm Tối

Chương 8: Rời đi




Bọn họ sớm đã chịu nhiều đau khổ trong tay đám quân phản loạn cho nên khi vừa tới phi trường, cả bọn đều nằm rạp xuống bãi cỏ xung quanh nghỉ ngơi, không ai có thể đứng dậy nổi.

Bọn người Lăng Hồng Quân không ngăn cản những người dân này, lập tức dẫn mười mấy người tiến vào sân bay, cẩn thận tìm tòi các máy bay còn nguyên vẹn, các linh kiện quan trọng… cho đến lúc rạng sáng, kết quả thu được thật khiến cho mọi người mừng rỡ.

Quả nhiên, trừ các máy bay cỡ lớn bị nổ thành mảnh vụn, các loại máy bay nhỏ chỉ bị đập phá, hoặc bị đạn bắn trúng. Trong đó có vài chiếc máy bay cỡ trung chỉ bị hư hao linh kiện, sau khi thay mới thì vẫn hoạt động tốt, còn có vài chiếc máy bay bề ngoài tuy bị hư hỏng nhiều, nhưng bên trong phần lớn vẫn nguyên vẹn.

Dưới tình huống như vậy, ai cũng không kịp nghỉ ngơi, bọn họ làm suốt cả đêm, đem tất cả linh kiện còn dùng được ra chọn lựa rồi tìm một chiếc máy bay có thể chứa được mười mấy người, hơn nữa đủ sức bay tới nước Mỹ, thay những linh kiện hoàn hảo nhất cho nó. Sau đó, mọi người còn không dám nghỉ ngơi mà còn cho Vương Thuỵ lái thử một vòng, cho đến khi mọi thứ đều hoàn thành tốt đẹp, tất cả mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Nhiệm vụ không thể chậm trễ, chúng ta phải lập tức khởi hành đi tới nước Mỹ!”

Lý Việt tựa hồ đã hết kiên nhẫn, hắn nhìn những đội viên bên cạnh đang bổ sung nhiên liệu cho máy bay, hưng phấn nói với Lăng Hồng Quân.

Lăng Hồng Quân gật đầu, quay nhìn những người dân gần đấy, người đàn ông lạnh lùng đứng bên cạnh còn tưởng hắn không đành lòng, lên tiếng nói:

“Phải bỏ họ lại đây thôi, nếu chúng ta không đoạt được phi thuyền vũ trụ thì theo tính cách của những tên trong bọn Cửu Sát, nhất định sẽ không hề cứu thêm một dân thường nào cả, bọn chúng sẽ trực tiếp lái phi thuyền rời khỏi Địa Cầu. Cho nên chúng ta nhất định phải tới nước Mỹ thật nhanh! “

Lăng Hồng Quân khẽ gật đầu một lần nữa, hít một hơi dài rồi nói:

“Ưng, tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không xúc động đâu.”

Nhưng trong lúc đang nói chuyện, hắn đã đi tới trước mặt những dân thường kia.
— QUẢNG CÁO —


Giờ này mặt trời đã lên cao, có nhiều người đã tỉnh giấc, nhưng ai cũng từng bị hù dọa đến vỡ mật nên không dám đi lung tung, chỉ biết đợi trên bãi cỏ. Khi Lăng Hồng Quân đến gần, trong đám người mới xuất hiện một vài thanh âm náo động nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn Lăng Hồng Quân.

Lăng Hồng Quân không chần chờ, trực tiếp mở miệng nói:

“Tôi vốn không hề quen biết mọi người và mọi người cũng không hề biết tôi, nhưng mọi người chỉ cần biết rằng bọn tôi không giống như đám quân phản loạn và lũ bạo dân kia, thế là đủ rồi... Vì tình hình có chút thay đổi, bọn tôi buộc phải rời khỏi thành phố này bằng máy bay, nhưng một hai tháng sau bọn tôi sẽ trở về, tin hay không thì tùy các người, tôi không ép buộc...”

Sau khi nói xong những lời này, cả đám người đều huyên náo, thậm chí có người hô hào cầu xin, các cô gái thì lớn tiếng khóc to.

Lăng Hồng Quân vẫn giữ vẻ mặt sắt đá nói:

“Quyết định này quả thật có chút tàn nhẫn nhưng trong thời gian tới mọi người phải tự lo vậy, nơi này đã là ngoại thành, trong sân bay cũng có thể tìm được rất nhiều thức ăn, chỉ cần đi tìm các căn hộ, cửa tiệm bỏ hoang xung quanh thì đã có thể miễn cưỡng sống qua hai tháng rồi…Hiện giờ tôi hỏi mọi người, có ai trong đây biết về máy tính không? Tôi nói chính là cao thủ hacker thật sự, chứ không phải là những người chỉ biết võ vẽ một vài thủ pháp hack fatebook đùa chơi cho vui. Nếu có người như thế bọn tôi sẽ mang đi và bảo vệ chu đáo. Dĩ nhiên tôi không hi vọng mọi người lừa gạt tôi, nên biết là bọn tôi có thể giết các người bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi còn có vài thủ đoạn khiến cho các người bị hành hạ suốt mấy ngày mấy đêm mà không chết, cho nên tốt nhất là hãy nói thật. Được rồi, ai là chuyên gia về máy vi tính thì vui lòng đứng dậy.”

Mới nghe được mấy câu đầu của Lăng Hồng Quân, đã có không ít người muốn thử, nhưng khi nghe hắn xong tất cả đều im lặng, cả hiện trường không một ai lên tiếng.

Lăng Hồng Quân hơi thất vọng lắc đầu, đang định xoay người rời đi, bỗng một người đàn ông trung niên béo mập bỗng nhiên đứng lên, ông ta lôi một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi, đầu tóc nhuộm đủ màu, trên lỗ tai còn gắn mấy cái vòng kêu leng keng tới, lớn tiếng nói:

“Thưa đội trưởng, con của tôi rất rành về máy vi tính, thậm chí nó còn là người nổi tiếng trong giới hacker ở trong nước, đúng rồi... nó còn là chủ lực trong vụ án xâm nhập vào lầu Năm Góc mấy năm trước. Xin hãy mang nó theo, tôi đảm bảo nó sẽ không làm cho ngài thất vọng!”

Lăng Hồng Quân vội quay đầu lại nhìn, chỉ lướt qua đã có thể nhận ra, người đàn ông trung niên béo mập này trông vô cùng phúc hậu, dù có vẻ hơi chật vật, trên người đầy những vết thương, quần áo cũng rách mấy chỗ nhưng có thể thấy trước đây ông ta chắc chắn là một người giàu có, hơn nữa không phải là một người giàu có bình thường.
— QUẢNG CÁO —


Về phần người thanh niên bị lôi tới kia, đã sớm bị dọa sợ xanh mặt, hắn rống lớn:

“Cha, về máy tính con chỉ biết một chút thôi, làm hacker cũng chỉ vì muốn quậy phá chút. Không... con không đi cùng bọn họ đâu!”

Trong lúc nói chuyện, hắn liên tục giẫy dụa, thậm chí gần như muốn khóc.

Người đàn ông trung niên cương quyết giữ chặt hắn lại, một cây gỗ không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên tay kia của y, thừa dịp người thanh niên kia còn đang giãy giụa, đánh mạnh vào ót làm hắn hôn mê tại chỗ, sau đó ông ta mới mỉm cười nịnh nọt với Lăng Hồng Quân:

“Trưởng quan, hãy tin tôi, con của tôi có trình độ vi tính rất tốt, thậm chí nó còn có thể cùng một lúc điều khiển ba máy tính đồng thời tấn công mạng, tôi tuyệt đối không dám đem tính mạng của con mình ra đùa giỡn.”

Lăng Hồng Quân hứng thú đến bên cạnh người đàn ông trung niên này, nhìn người thanh niên kia rồi hỏi ông ta:

“Bọn tôi không cần những người vô dụng, ông cũng có thể an toàn ở đây một hai tháng, vậy mà ông vẫn muốn con mình đi theo bọn tôi à? Hiện giờ muốn thay đổi ý định vẫn còn kịp, tôi vốn không phải là người tàn bạo.”

Người đàn ông trung niên béo mập nhẹ nhàng vuốt ve gáy người thanh niên, thấp giọng nói:

“Trưởng quan, mặc dù tôi không biết các ngài đi làm điều gì, nhưng chắc chắn là các ngài có cách để sống sót, nếu không thì tám tháng sau mọi người cũng sẽ chết hết, kết quả vẫn vậy thôi. Ngài cứ yên tâm, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cứ để cho nó đi theo các ngài đi, kỹ thuật vi tính của nó rất tốt, còn nữa... nhớ nói cho nó biết, tôi sẽ núp ở một chỗ thật an toàn, tuyệt đối sẽ đợi được hai tháng, thậm chí còn lâu hơn nữa…”

Sắc mặt Lăng Hồng Quân trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn vào người đàn ông trung niên, sau đó mới lên tiếng:
— QUẢNG CÁO —


“Đúng, tôi tin ông có thể làm được. Yên tâm đi, chỉ cần hắn vượt qua bài kiểm tra về kỹ thuật vi tính thì bọn tôi sẽ không vứt bỏ hắn, đây là lời hứa của tôi... Còn chưa biết họ tên của ông là ...?”

Người đàn ông trung niên cười ha hả một tiếng, vứt thanh gỗ trong tay đi, nói:

“Tôi họ Thiệu, nó tên là Thiệu Huy … Trưởng quan, xin ngài dạy dỗ nó thật tốt, trước đây tôi đã quá cưng chiều nên thể chất nó không được tốt, ngài cứ huấn luyện cho nó, à, nó còn đang nghiện thuốc phiện...”

“Ha ha ha… không sao, nếu đã là thành viên trong tiểu đội tôi, thì cho dù là bệnh tật hay thói hư tật xấu gì cũng sẽ biến mất hết.”

Lăng Hồng Quân sảng khoái cười một tiếng, vỗ vỗ vào vai của người đàn ông trung niên, một cây súng đã vô thanh vô tức nằm gọn trong áo ông ta.

Thần sắc người đàn ông trung niên mập mạp hơi biến đổi, nhưng không hề nói gì mà chỉ cười ha ha vài tiếng, đưa mắt nhìn Lăng Hồng Quân đỡ Thiệu Huy rời đi, trong đôi mắt của ông ta dần hiện lên những giọt nước mắt…

Mấy chục phút sau, dưới ánh mắt của hơn ngàn dân chúng, một chiếc máy bay phóng lên trời, hướng thẳng về phía Đông…

“Lên đường! Mục tiêu là bang Louisiana của nước Mỹ!”