Như thế quả thật là một hành vi liều mạng!
Trong lòng tất cả mọi người đều không biết một khi mình bước ra khỏi tàu con thoi sẽ phải đối mặt với thứ gì.
Bởi vì không ai trong số họ có thể xác định lũ quái vật trên hành tinh dựa vào cái gì để phát hiện sự tồn tại của nhân loại, dùng mắt ư? Hay là dựa vào nhiệt độ? Âm thanh? Hoặc dựa vào chấn động của mặt đất? Thậm chí là dựa vào thứ mới nghe lần đầu như hơi nước trong không khí để phát hiện nhân loại? Vô số những suy đoán trong đầu từng người hiện ra, họ cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến việc này.
Không ai dám nói trước điều gì cả, hiện giờ họ chỉ dự phòng trước một số tình huống có thể xảy ra, nếu như có gì ngoài dự kiến thì họ chỉ có kết cục duy nhất là ... đoàn diệt. Ưng và Thiệu Huy cũng không có ngoại lệ, mặc dù ngẫu nhiên một vài khoảnh khắc có thể tiến vào trạng thái kia nhưng bọn hắn vẫn chỉ có thân thể của người bình thường, chỉ cần không phải là siêu nhân với khả năng phi thiên độn địa, ai đối mặt với đám quái vật kinh khủng kia, đến lúc chết thì cũng sẽ chết.
Trong lòng mỗi người đều vô cùng căng thẳng, khi còn ở trên Trái Đất họ chỉ là tàn dư của quân đội, đến từ nhiều quốc gia khác nhau, ví dụ như trong đó có hai quân nhân người Đức, một quân nhân người Pháp, một binh sĩ người Anh, ba người lính Mỹ… Bọn họ không phải là quân tinh nhuệ, thậm chí có người còn chưa có kinh nghiệm trên chiến đấu nhưng đã được huấn luyện sử dụng súng ống và các qui tắc trên chiến trường, vì thế mặc dù đang căng thẳng nhưng bọn họ vẫn tuân theo mệnh lệnh của Ưng, phân làm ba tiểu đội nhỏ bảo vệ Thiệu Huy ở giữa đội hình, cẩn thận tiến về phía trước.
Một cột khói bốc lên ngoài xa dưới ánh bình minh đang lên đã chỉ rõ vị trí của tàu con thoi vừa gặp nạn, mọi người không cần phải mắc công tìm kiếm nữa... Nhưng quãng đường từ đây đến đó hơi xa, trên đường đi ít nhất cũng phải bổ sung dưỡng khí hơn mười lần, sẽ mất khoảng năm mươi phút thậm chí hơn một giờ đồng hồ để đi đến đó, đây là một đoạn đường đầy chông gai và nguy hiểm, một đoạn đường chết chóc!
Mỗi một người đều vô cùng cẩn thận, ngay cả Ưng cũng như thế, cho nên kết quả là dưỡng khí trong bộ đồ du hành vũ trụ tiêu hao nhanh hơn so với dự kiến, trong đó người khổ sở nhất chính là Thiệu Huy, khi trước hắn chỉ là một tên côn đồ, một con nghiện chưa cai nghiện được bao lâu, thể chất còn không bằng người bình thường, sao có thể so sánh với những quân nhân kia được, dưới tình huống thiếu dưỡng khí nghiêm trọng này mặt của hắn đã trắng bệch.
Thái Bạch là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng của Thiệu Huy, lập tức gọi cả bọn ngừng lại đồng thời vội vàng chạy tới cởi nón bảo hộ Thiệu Huy ra rồi hô lớn:
"Ưng, hãy ra lệnh cho mọi người dừng lại! Lập tức mở nón bảo hộ ra để bổ sung dưỡng khí, nghỉ ngơi một chút!"
— QUẢNG CÁO —
Ưng nhíu mày nhìn đồng hồ đeo trên tay, nãy giờ mới đi được ba phút, hắn không nói lời nào lạnh lùng nhìn Thiệu Huy.
Thái Bạch quay đầu qua thấy vậy lập tức nổi điên chạy lại đá Ưng một cái rồi hét lớn:
"Nhìn cái quái gì vậy hả! Hắn là một trong những thành viên của đội chúng ta chứ có phải cỏ rác đâu mà anh nhìn như vậy! Thể chất hắn không tốt là do chưa được huấn luyện, đó đâu phải là lỗi của hắn? Anh có ngon thì cứ trừng mắt nhìn lần nữa xem! ... Tất cả mọi người, cởi nón bảo hộ ra... bổ sung dưỡng khí! "
Vốn đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm mà thấy tên này còn có thái độ như vậy, Thái Bạch cũng vô cùng tức giận mà mắng chửi một trận. Hiện giờ còn phải nương tựa lẫn nhau để đến được tàu con thoi, như tên Ưng kia chỉ làm tình thế phức tạp hơn mà thôi.
Ưng bị đá ngã trên mặt cát, hắn trở mình đứng dậy rồi thở dài nói:
"Xin lỗi, vừa rồi tôi xử sự không đúng... Tất cả nghỉ ngơi hai phút, nhớ cảnh giới xung quanh, Thiệu Huy, cậu còn sử dụng khả năng dự cảm được nữa không? "
Thiệu Huy bị vẻ mặt đằng đằng sát khí của Ưng dọa sợ mất hồn, hắn vừa thở dốc vừa nói:
"Không sao, tôi vẫn còn dự cảm được... "
— QUẢNG CÁO —
"Tốt! "
Ưng gật đầu rồi ngồi xuống không nói gì thêm, chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, không nhúc nhích, cầm chặt súng bắn tỉa trong tay.
Đến lúc này hơi thở của Thiệu Huy mới bình thường trở lại, sắc mặt của hắn đã tốt hơn, Thái Bạch đi tới gần hắn, từ trong túi y tế lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đen, nói:
“Ngậm trong miệng, lúc đầu sẽ hơi đắng, tí nữa quen rồi sẽ đỡ hơn…Thiệu Huy, cậu đã biết tính của tên kia rồi, hắn vốn hay lạnh lùng như vậy đấy, cậu cứ coi hắn như tên ngốc cũng được, yên tâm đi, cậu là thành viên trong đội chúng ta, bọn tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu.”
Thiệu Huy miễn cưỡng vỗ vỗ đầu, cố gắng tập trung chú ý bốn phía xung quanh, nhưng ngoài ánh sáng chói chang phản chiếu thì không có gì khác lạ cả, hắn cũng rất muốn tiến vào cái cảm giác bốn bề vô cùng yên tĩnh kia nhưng rất đáng tiếc, hắn không biết phải làm thế nào để tiến vào trạng thái đó, cho nên chỉ có thể im lặng cố giữ cho mình tỉnh táo, thời gian ban ngày là lúc trên sa mạc của hành tinh này nóng bức nhất, mặc dù hắn đang ở trạng thái thiếu nước nhưng mồ hôi vẫn túa ra như tắm.
Thời gian hai phút trôi qua rất nhanh, không có con quái vật nào đến tấn công cả, trong lòng mỗi người thầm cảm thấy may mắn, cũng có người đoán là số lượng quái vật trên tinh cầu này cũng không nhiều, muốn nuôi sống một số lượng lớn quái vật trên sa mạc là điều không hề dễ dàng, có thể rất lâu mới có một con mới ra đời.
Cứ thế, cả bọn cứ đi một chút rồi dừng lại nghỉ sau đó đi tiếp, bốn mươi phút sau họ đã lờ mờ trông thấy bóng dáng của tàu con thoi kia ở ngoài xa.
Ai cũng rất hưng phấn, với tốc độ di chuyển như hiện giờ chỉ cần nghỉ ngơi khoảng bốn năm lần là có thể tới vị trí tàu con thoi kia, nhưng vào lúc này sắc mặt Thiệu Huy bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
— QUẢNG CÁO —
Thái Bạch liên tục chú ý vẻ mặt Thiệu Huy, bởi vì hắn có thể chất yếu nhất trong đội, vừa thấy vậy liền hỏi:
“Làm sao vậy? Mệt lắm rồi hả, cố kiên trì chút nữa thôi, sau khi đến tàu con thoi chúng ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa bọn hắn chắc chắn sẽ mang theo nước và đồ ăn xuống đây…”
Thiệu Huy lắc đầu, ngắt lời Thái Bạch rồi hô lớn cho Ưng nghe:
“Ưng! Tôi cảm thấy có nguy hiểm! Từ phía sau chúng ta… hướng sáu giờ, tốc độ nó rất nhanh, nó đang đến gần chúng ta đó!”
Ưng và mọi người đều giật mình kinh hãi, Ưng quát lớn:
“Lập tức chuẩn bị vũ khí sẵn sàng chiến đấu! Đội viên phía sau giữ nguyên vị trí, những người còn lại tập hợp ở phía trước bọn họ, vị trí mỗi người sát lại gần nhau! Thiệu Huy, cậu làm tốt lắm… ra phía sau đứng đi, Thái Bạch, cậu phát súng cho hắn, Thiệu Huy, nếu cậu cảm thấy nơi nào có nguy hiểm thì cứ bắn tới chỗ đó, bắn trật cũng không sao, chỉ cần cho bọn ta thấy vị trí và phương hướng đại khái là được!”
Thiệu Huy liên tục gật đầu nhận súng từ Thái Bạch, đột nhiên hắn nhớ đến tình cảnh bị tên Hắc Thiết thô lỗ kéo tới sân huấn luyện tập bắn súng, có thể nói, trong tiểu đội Ám Nguyệt, Hắc Thiết là người đối xử với hắn tốt nhất, nước mắt đã sắp tuôn rơi nhưng bị hắn miễn cưỡng nén lại, hai tay hơi run rẩy giương súng về phía trước, đồng thời tập trung toàn bộ tinh thần để cảm nhận nguy hiểm đang đến từ nơi nào.