Thời Đại Tăm Tối

Chương 39: Phân tích




Đã một giờ năm mươi phút trôi qua kể từ sự cố trên tàu con thoi…

Bên trong phòng thí nghiệm vật lý, bộ phận phân tích hệ thống phản trọng lực…

Lúc còn ở trên Địa Cầu, sau khi cứu được rất nhiều nhà khoa học, việc nghiên cứu hệ thống phản trọng lực chưa bao giờ chấm dứt, đúng vậy, loài người quả thật đã có thể chế tạo hệ thống phản trọng lực, nhưng nguyên lý, cách thức hoạt động, cơ sở vật lý của nó... thì vẫn còn chưa rõ ràng. Nhân loại chỉ có thể phục chế lại theo khuôn mẫu mà thôi, thậm chí đến độ lớn nhỏ của hệ thống cũng không thể khống chế theo ý muốn.

Hệ thống phản trọng lực cũng gần giống như hệ thống điện, không hề khổng lồ như mọi người thường nghĩ, chúng được lắp đặt khắp nơi trên phi thuyền, khinh khí cầu và tàu con thoi. Nó giống như một thiết bị loại nhỏ, ví dụ trên tàu con thoi có ba bộ thiết bị phản trọng lực, trên khinh khí cầu có hai bộ, còn phi thuyền Tiên Phong thì chỗ nào cũng được lắp đặt động cơ phản trọng lực. Trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của loài người vẫn chưa thể khống chế độ lớn nhỏ của động cơ, đó là nguyên nhân vì sao phi thuyền Tiên Phong lại được chế tạo rộng lớn như thế.

Mục đích thành lập phòng thí nghiệm này là để phân tích các nguyên lí và cơ chế hoạt động của hệ thống phản trọng lực. Thậm chí nếu có thể hiểu được cơ sở vật lý của nó thì càng tốt, nói không chừng nhờ vậy mà nền khoa học kỹ thuật của loài người có thể tiến thêm một bước dài.

Lúc này, bên trong phòng thí nghiệm đã có hơn mười nhà khoa học và rất nhiều trợ lý đang không ngừng tính toán các thông tin truyền về từ tàu con thoi. Đồng thời liên tục thí nghiệm giả định với hệ thống phản trọng lực, nhưng mà…Cứ như người cổ đại lấy được súng lục, hơn nữa dựa vào một chuyên gia chế tạo vũ khí miễn cưỡng phục chế lại nó, họ vĩnh viễn không hiểu được nguyên lý hoạt động của súng là như thế nào…

Tình huống bây giờ đúng là như thế, ai cũng cau mày nhìn hệ thống phản trọng lực…Động cơ đó rất nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng bên trong nó là vô số các đường dẫn phức tạp, cứ như hệ thống điện bên trong vách phi thuyền vậy, khi dòng điện chạy qua các đường dẫn thì nó sẽ biến đổi dòng điện để tạo ra trọng lực hoặc tạo thành tác dụng phản trọng lực…Đối với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của nhân loại thì việc này giống như là một kỳ tích.

Một nhà khoa học có mái tóc hoa râm thở dài nói:

"Không có biện pháp, chúng ta không thể phân tích nguyên nhân hệ thống phản trọng lực mất tác dụng trong thời gian ngắn như vậy được, cần phải thí nghiệm rất nhiều thứ…Phải báo cho Thiếu tá biết thôi, chúng ta bó tay rồi."

Nói tới đây thì nhà khoa học này lại thở dài, lau gọng kính của mình, dường như đang định đi thông báo cho Lăng Hồng Quân.

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

"Là điện trở...."

Thanh âm này phát ra từ Quỳnh Lan, cô gái mà Thiệu Huy thỉnh cầu Lăng Hồng Quân thu nhận. Trong bản ghi chép kiến thức của dân chúng một tháng qua, bởi vì nàng có bằng tiến sĩ vật lý nên được đề cử thành một trợ lý trong phòng thí nghiệm này, không ngờ lúc này nàng lại đứng lên phát biểu.
— QUẢNG CÁO —


Quỳnh Lan vừa nói ra những lời này, ai cũng nhìn nàng, họ rất kinh ngạc trước sự can đảm đó, thậm chí có mấy trợ lý còn đi lại gần nàng, chỉ chờ có lệnh là sẽ tống cổ nàng ra khỏi phòng thí nghiệm.

Nhưng không ngờ tổ trưởng của tiểu tổ Vật lý lại lên tiếng hỏi:

"Cô vừa nói gì? Nói rõ ràng một chút, cái gì điện trở?"

Lúc này Quỳnh Lan đang chìm đắm vào trong một cảm giác yên tĩnh xung quanh không hề tồn tại bất kỳ thanh âm nào, nhưng thực ra nàng có thể nghe rõ câu hỏi của nhà khoa học kia, hơn nữa còn cảm nhận được vô số cảm xúc: lo lắng, ghen tỵ, kinh ngạc. Sau đó trong đầu nàng dường như hiểu được rất nhiều thứ, nàng lập tức trả lời:

"Vấn đề là do điện trở. Bởi vì hệ thống phản trọng lực sử dụng nguồn điện làm năng lượng, chỉ khi dòng điện chạy qua mới tạo ra tác dụng phản trọng lực hoặc có trọng lực tương ứng. Nếu lúc đó xảy ra một tình huống đặc thù, khiến cho điện trở của tàu con thoi đột nhiên tăng lên hoặc do từ trường ảnh hưởng đến điện áp, như vậy hệ thống phản trọng lực sẽ mất tác dụng. Đó là nguyên nhân vì sao hệ thống phản trọng lực trên tàu con thoi không hề hư hỏng nhưng lại không thể tạo ra tác dụng phản trọng lực."

Quỳnh Lan một hơi nói ra tất cả những lí giải trong đầu mình, sau đó mới thở hổn hển…Bài phát biểu dài vừa rồi thiếu chút nữa làm nàng ngạt thở.

Tổ trưởng tiểu tổ vật lý cau mày suy nghĩ, mấy phút đồng hồ sau mới kiên quyết ra lệnh:

"Giảm điện áp trong phòng thí nghiệm xuống 5V, sau đó tiến hành thí nghiệm trên hệ thống phản trọng lực, mỗi lần thí nghiệm sau đó lại tiếp tục giảm xuống 5V…Tiến hành ngay lập tức! Mọi người, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu!"

Sau khi nghe tổ trưởng rống to, trong nhất thời cả phòng thí nghiệm bắt đầu vội vàng thử nghiệm. Tổ trưởng tiểu tổ vật lý đi tới gần Quỳnh Lan nói:

"Cô là trợ lý mới đến sao? Làm rất tốt, cô tên gì?"

"Quỳnh Lan…"
— QUẢNG CÁO —

Nàng ngẩng đầu nhìn tổ trưởng tiểu tổ vật lý, bình thản đọc tên của mình.

"Quỳnh Lan? Cái tên nghe rất kêu. Nhưng không sao, cô làm rất tốt, nếu như thử nghiệm thành công tôi sẽ đề bạt cô với Thiếu tá, thăng chức cô từ trợ lý lên…Cô biết không? Có thể cô không chỉ cứu sống ba mươi hai mạng người dưới đó, nếu như phát hiện của cô là chính xác thì chúng ta rất có thể đã tìm ra biện pháp cho phi thuyền Tiên Phong đổ bộ lên hành tinh..."

Ông ta hưng phấn nói tiếp:

"Nếu thật là do vấn đề điện trở làm hệ thống phản trọng lực hoạt động kém hiệu quả, như vậy sẽ giải quyết được vấn đề độ bền của vật liệu và lượng năng lượng tiêu hao của lò hạt nhân trên phi thuyền Tiên Phong... Nếu chúng ta có đầy đủ điện áp để tăng cường cho hệ thống phản trọng lực thì có thể sẽ khởi động được nó!"

"Có thể... cô sẽ cứu vớt tất cả chúng ta! "

Đã sáu giờ trôi qua từ sự cố trên tàu con thoi…

Lăng Hồng Quân vẫn ngồi trên bục cao của phòng hội nghị, vừa đợi tin tức truyền về từ hành tinh vừa chờ kết quả thảo luận của các nhà khoa học. Trước đó, hắn đã cấp quyền cho các khoa học gia sử dụng máy tính chủ trên phi thuyền Tiên Phong để tiện cho việc tính toán, phân tích thông tin.

Sáu tiếng đồng hồ sau, người đầu tiên báo cáo kết quả là người Nhật Bản mà hắn có ấn tượng đặc biệt, nhà virus học, sinh vật học, chuyên gia về dịch bệnh - Mitsuda Saburo.

“Thiếu tá, theo kết quả nghiên cứu của chúng tôi, không khí trên hành tinh không hề có bất kỳ loại virus hay vi sinh vật nào cả, nhưng lượng khí lạ chiếm tới 10% thành phần không khí kia là cái gì trước mắt vẫn không thể phân tích được, chỉ cần có thể chứng minh nó không độc hại với con người thì có thể kết luận - con người có thể hô hấp bình thường trên hành tinh này.” Mitsuda Saburo đứng dưới bục cung kính nói.

Lăng Hồng Quân cau mày hỏi:

“Có chắc không? Tôi nhớ các anh không hề có mẫu không khí thực trên hành tinh mà?”

“Đúng thế.”
— QUẢNG CÁO —


Mitsuda Saburo cúi đầu nói:

“Nhưng khả năng tính toán của máy tính chủ vượt xa những gì chúng tôi tưởng tượng, nó đã phục chế hoàn mỹ mẫu không khí từ ảnh chụp của tiểu đội dưới mặt đất gửi về, thậm chí đến cả những phân tử trong không khí nó cũng có thể phục chế. Sau khi phóng to hình ảnh bằng kính hiển vi, chúng tôi thấy trong không khí chỉ có một lượng lớn bụi cát, so sánh nó cùng với mẫu cát bụi trên Địa Cầu cả trăm lần, chúng tôi có thể kết luận trong không khí không tồn tại virus và vi sinh vật, ngoài ra... không phát hiện bất kì một phân tử nước nào, hoàn toàn khô ráo!”

Lăng Hồng Quân nhìn chằm chằm Mitsuda Saburo, y ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lăng Hồng Quân. Lúc này đột nhiên Lăng Hồng Quân lại nhớ tới trạng thái đặc thù của mình khi chiến đấu với Điền Đô, trong trạng thái ấy hắn có thể cảm nhận được sát khí và ác ý xung quanh nhưng lúc đó là tình huống đặc biệt, hắn toàn tâm toàn ý muốn cứu các đồng đội đang lâm vào nguy hiểm,vô tình tiến nhập vào trạng thái đó.

Làm thế nào mới có thể tiến nhập vào trạng thái đó đây?

“Chẳng lẽ phải nhờ vào cảm giác nguy hiểm sao? Giống như khi tàu con thoi chỉ còn cách mặt đất năm nghìn mét, cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện?”

Lăng Hồng Quân đứng dậy đi tới đi lui mấy lần, người xung quanh cứ nghĩ hắn đang suy nghĩ xem có nên để cho ba mươi hai người bên dưới hít thở không khí trên hành tinh không, không ai ngờ hắn đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể tiến nhập vào trạng thái kì lạ kia, cảm giác nguy hiểm… làm thế nào mới có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đây?

Mấy phút sau Lăng Hồng Quân mới thở dài chán nản quay lại ghế ngồi, cảm giác nguy hiểm là cảm giác mà chỉ có những người đã trải qua mới hiểu được, trừ khi bị thôi miên hoặc có vấn đề về thần kinh, người bình thường ai lại muốn mình gặp nguy hiểm chứ. Nếu muốn nắm giữ trạng thái này thì cần phải huấn luyện lâu dài mới được…

“Tốt, cảm ơn sự cố gắng của anh - tiến sĩ Mitsuda Saburo, anh và tiểu tổ của anh đã làm rất tốt, tôi sẽ thông báo ngay cho ba mươi hai người bên dưới. Nếu dưỡng khí hết thì có thể hô hấp không khí trên hành tinh, các anh đã làm rất tốt, giờ hãy nghỉ ngơi đi, một lần nữa tôi xin cảm tạ sự cố gắng của các anh.”

Lăng Hồng Quân đứng lên bắt tay Mitsuda Saburo, sau đó nói với các thành viên còn lại trong tiểu tổ.

Mitsuda Saburo cười rạng rỡ, các thành viên còn lại khác cũng thế, bọn họ không chỉ vui vì sự cố gắng của bản thân đã có kết quả, mà còn vui vì đã thoát nạn. Còn Mitsuda Saburo vui mừng vì cố gắng của mình không uổng phí, cảm giác cứu giúp người khác…quả thật rất tuyệt .