“Mày không phải là thành viên trong bộ đội đặc chủng Ám Nguyệt.”
Một người đàn ông mặt đầy sẹo ngồi trên chiếc ghế trước mặt Thiệu Huy, cả người hắn nhìn qua thì có vẻ như là một đại hán to lớn thô kệch, nhưng trên khuôn mặt chất phác đó lại ẩn giấu nét âm hiểm.
Lúc này Thiệu Huy đang ngồi trên ghế gỗ trong một phòng kín, đây là phòng thẩm vấn trong cục cảnh sát. Ba ngày trước, khi hắn và Ưng cùng tiểu đội đang tìm kiếm cha hắn tại thành phố H thì gặp phải phục kích, đợt phục kích này vô cùng bất ngờ, ngay cả Ưng vốn là chuyên gia trong lĩnh vực này cũng không phát hiện được. Trận đánh đó, cả đội cơ hồ bị diệt, Ưng bị trúng đạn ở bụng nhưng may mắn trốn thoát được bằng đường cống thoát nước, còn Thiệu Huy thì sau khi ăn một viên đạn vào cánh tay đã bị bắt sống.
Ba ngày nay, Thiệu Huy không hề bị tra khảo tí nào, thậm chí còn được cấp cứu gắp viên đạn trong cánh tay ra, được tiêm thuốc kháng sinh. Đến hôm nay, hắn mới bị tra hỏi, mà người tra hỏi hắn chính là thủ lĩnh giấu mặt của đội ngũ mấy nghìn người này.
Thiệu Huy nhìn kẻ thù trước mặt, hít thật sâu để miễn cưỡng áp chế sợ hãi trong lòng, hồi lâu sau mới lên tiếng:
“Tôi…tôi không có gì để nói cho anh hết, tôi cũng không biết cái gì là thành viên trong bộ đội đặc chủng Ám Nguyệt…”
Tên thủ lĩnh kia hơi sửng sốt rồi cười cười, không hề tức giận, nhìn Thiệu Huy nói:
“Không, tao không hỏi mày, thật ra ngay từ lúc đầu tao đã biết mày không phải là thành viên trong tiểu đội Ám Nguyệt, cả thành viên cũ hay mới đều không phải…Thậm chí tôi còn hoài nghi mày có thật là quân nhân không nữa?“
“Nhìn bộ dạng của mày, chậc chậc… Phải nói sao đây, sự sợ hãi trong mắt của mày không hề được che dấu đi, thế thì làm sao có thể là quân nhân được chứ! Mà lại càng không phải nói về quân đặc chủng Ám Nguyệt! “
Thiệu Huy ngẩn người thật lâu mới không nhịn được lên tiếng hỏi:
— QUẢNG CÁO —
“Anh không phải đến đây để tra hỏi, tra khảo gì tôi sao?”
Hắn chỉ cười cười nói:
“Không, tra hỏi mày để làm gì? Những gì mày biết tao cũng biết, tỷ như căn cứ bí mật, rồi chiếc phi thuyền vũ trụ cuối cùng trên Trái Đất gì đó? Hiện giờ mấy cái đó đã không còn là chuyện gì bí mật nữa rồi.”
Thiệu Huy thất kinh, bởi vì những điều mà hắn nói quá mức kinh người, không biết phản ứng ra sao mới phải.
Hắn lại cười cười nói:
“Đừng sợ, tao không có ý giết mày, thực ra tao đến đây vốn không phải để tra hỏi mày, về tình hình trong căn cứ của mày…mấy tháng qua chúng mày liên tục thu nạp người hợp cách trên toàn thế giới, cùng với việc tích cực tìm kiếm các nhà khoa học cùng học giả đã đủ biết rồi. Thời buổi hỗn loạn này tuy tin tức không lưu thông lắm, nhưng tin đồn về các hành động của chúng mày vẫn bị lan truyền khắp nơi, chỉ cần nghe ngóng một chút thì sẽ biết cả thôi. Nếu muốn tìm hiểu rõ ràng hơn thì chỉ cần nghe rồi suy luận một chút là đủ hiểu rõ toàn bộ tình hình, có gì đáng ngạc nhiên đâu? Nếu đổi lại là thành viên khác trong tiểu đội Ám Nguyệt thì có lẽ tao không cần nói bọn họ cũng hiểu.“
Thiệu Huy khẽ cử động một cách bất an, thật lâu sau mới lên tiếng:
“Anh không phải tới đây để tra hỏi tôi, vậy nói nhiều chuyện như vậy với tôi để làm gì?”
Tên thủ lĩnh kia không trả lời, bỗng dưng móc một tấm hình từ trong ngực ra, ném cho Thiệu Huy. Thiệu Huy vội vàng chụp lấy, sau khi nhìn rõ thì nước mắt tuôn trào, đó là tấm ảnh cha mẹ hắn, là tấm ảnh chụp chung hắn, cha và mẹ hắn. Nhưng bây giờ mẹ hắn đã chết trong tay đám loạn quân, cha thì mất tích, vì thế khi nhìn thấy tấm hình này thì quả khó có thể hình dung được sự thống khổ trong lòng hắn.
Thiệu Huy vội vàng hỏi:
— QUẢNG CÁO —
“Tấm hình này anh lấy được ở đâu? Tôi nhớ nó vốn được đặt trong bóp tiền của cha tôi mà.”
Tên thủ lĩnh gật đầu, nói:
“Đúng thế, tao nghe nói về mục tiêu của tiểu đội mày, nên trong ba ngày qua liền vận dụng mối quan hệ của tao tra tìm thử xem, không may là người đàn ông này tựa hồ đã chết trong cơn dịch bệnh ở ba tháng trước, bề ngoài của hắn vốn hơi khác người, hơn nữa trên tay còn có một khẩu súng lục nên thủ hạ của tao còn nhớ khá rõ. Lúc này tôi mới lấy tấm ảnh này về giúp mày.”
Thiệu Huy vội vàng cất tấm ảnh đi rồi mới lên tiếng:
“Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì, tôi nói trước, trong căn cứ tôi vốn không hề có địa vị gì cả…Tuy không phải là thành viên trong tiểu đội Ám Nguyệt nhưng tiến cử mấy chục người thì không thành vấn đề, không phải anh muốn lên phi thuyền vũ trụ sao?”
Tên thủ lĩnh bật cười giễu cợt, khi tiếng cười vừa dứt thì khuôn mặt hắn hiện đầy vẻ dữ tợn, nói:
“Lên phi thuyền vũ trụ sao? Không, nếu như đó là chiếc phi thuyền do tao làm chủ thì tao còn có hứng thú, còn nếu như do tên ngụy quân tử kia chỉ huy thì tao dù chết cũng không đi…Thằng khốn đó… Hừ! Tao không cần mày làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ở đây làm mồi nhử là được rồi. Theo tính cách của tên ngụy quân tử kia thì hắn nhất định sẽ phái quân đội tới đây cứu mày, biết đâu hắn còn tự mình đến cứu mày ấy chứ… Khà khà… mày chỉ cần đợi đến lúc đó thôi…”
“Còn về mục đích… Tao muốn báo thù tiểu đội Ám Nguyệt a…”
Lăng Hồng Quân tỉnh dậy từ giấc ngủ say, nhìn đồng hồ thì đã chín giờ sáng.
— QUẢNG CÁO —
Vào hai giờ sáng hôm qua, Vương Thuỵ đã dẫn toàn bộ đội viên Ám Nguyệt còn lại, cùng với năm trăm binh lính tinh nhuệ đi cứu người. Trang bị của bọn họ ngoài đạn diệt sinh trong căn cứ, còn có các loại súng và giáp chống đạn hiện đại nhất của Mỹ, ngoài ra còn có hệ thống liên lạc qua vệ tinh và khinh khí cầu phản trọng lực trợ giúp. Một chi bộ đội như vậy đủ để bóp nát bất kỳ đám loạn quân nào, cho dù bọn chúng có mấy chục nghìn người đi nữa cũng không thể, điểm này Lăng Hồng Quân rất tin tưởng.
Lăng Hồng Quân không yên lòng ở yên một chỗ nhìn đồng đội gặp nguy hiểm, từ khi hắn nhận được tin tức đoàn đội của Ưng bị tiêu diệt, Ưng trọng thương còn Thiệu huy bị bắt sống khiến Lăng Hồng Quân luôn có một dự cảm không may.
Vừa rồi Lăng Hồng Quân trong khi di chuyển có chợp mắt một lúc, trong giấc mơ hắn đã quay trở lại trạm không gian từng làm nhiệm vụ. Hắn thấy đồng đội cũ, kẻ thù cũ, những ký ức tốt đẹp và những chuyện hung hiểm cứ ào ào xuất hiện lại trong giấc mơ này …
Nhưng điều làm Lăng Hồng Quân thật sự lo lắng lại là người vừa xuất hiện trong giấc mộng vừa rồi…Đó là tên phản đồ trong tiểu đội Ám Nguyệt, đã bị mình giết chết trong nhiệm vụ ngoài trạm không gian rồi mà, tại sao mình lại đột nhiên mơ thấy hắn đây?
Còn có mấy tháng vừa rồi, mình càng lúc càng cảm giác rõ trạng thái kỳ lạ kia…Tựa hồ tất cả đều do trạm không gian đó mang lại.
“Vương đội trưởng, chờ tôi, tôi cảm thấy có nguy hiểm, cảm giác bất an này… Mong chỉ là một loại cảm giác, nhưng trước giờ…”
Lăng Hồng Quân im lặng, trước giờ mỗi khi trong lòng hắn xuất hiện sự bất an thì đến tám mươi phần trăm sẽ thành sự thật! Mà lần này dự cảm theo thười gian lại càng mãnh liệt không khống chế nổi! Hắn chỉ biết hít một hơi thật sâu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại cố gắng giữ vững tinh thần !
Lăng Hồng Quân im lặng nhìn chiếc khinh khí cầu mà hắn đang đi, đồng hồ trên vách hiện lên con số chín, chín giờ sáng…Hắn xuất phát muộn hơn đám người Vương Thuỵ nửa tiếng, bây giờ chắc bọn họ đang chiến đấu cùng địch nhân?