Tommy vội vàng thu thập giấy tờ trên bàn, ở phía sau một thiếu nữ tóc vàng đang gấp rút kêu lớn: “Nhanh lên cha ơi, những người đó sắp tới quảng trường rồi!”
Tommy không ngoảnh đầu lại, nói:
“Xong ngay, xong ngay đây. Julia, kết quả chi tiết về tình huống va chạm giữa một vật thể có mật độ vật chất cao với Địa Cầu đâu rồi? Cha nhớ đặt nó ở đâu đây mà?”
Julia đang vô cùng lo lắng, đâu còn quản chi tới kết quả, luận văn gì nữa, nắm tay Tommy kéo hắn chạy ra khỏi phòng, hướng về cửa sau, Tommy chỉ kịp với lấy cái hòm trong tay thì đã bị con gái kéo đến tận vườn hoa ở sau nhà, sau đó vào trong ga-ra, cho đến khi hắn ngồi bên ghế phụ cạnh con gái đang cầm lái, lúc này mới thất thần mà lẩm bẩm nói:
“Không có, tất cả đều mất rồi…”
Julia đau xót nhìn cha mình, nàng vừa lái xe chạy ra , vừa nói: “Không, cha, ít nhất chúng ta vẫn còn sống…”
“Sống sót? Không, chúng ta không sống được lâu nữa đâu, bởi vì…Tận thế sắp đến rồi.” Hai mắt Tommy vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói đúng hơn thì đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn bầu trời, nhìn những đám mây trắng đang trôi lơ lửng trên không trung, chỉ còn hơn tám tháng nữa thôi bầu trời tươi đẹp này sẽ trở thành tử thần tàn sát tất cả nhân loại…
Là một nhà vật lý thiên văn học nổi tiếng tại Anh, không, phải là nổi tiếng trên toàn thế giới, Tommy chỉ mới hơn năm mươi tuổi nhưng đã đạt được thành tựu mà nhiều người cả đời cũng không đạt được.
— QUẢNG CÁO —
Hắn còn có một con gái, mặc dù vợ hắn đã mất đi nhưng hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc, niềm hạnh phúc đó bình dị như một phần bò bít tết mà con gái hắn làm mỗi sáng vậy, mùi vị của nó tuy không ngon lắm, nhưng so với các đầu bếp trong nhà hàng thì vẫn có một hương vị khác biệt. Con gái hắn vẫn làm theo cách của mẹ nó, làm món bò bít tết một cách đơn giản, nhưng mùi vị của nó lại là thứ Tommy thích nhất…
Niềm hạnh phúc đó không kéo dài lâu, vào năm 2132 khi được tin nước Mỹ đã tìm ra bí mật đằng sau vụ phi thuyền ngoài hành tinh rơi xuống Trái Đất, lúc ấy hắn chỉ cười nhạt cho rằng đó là tin đồn vớ vẩn, nhưng khi biết về thí nghiệm bước nhảy không gian thì hắn đã mừng đến phát cuồng, lập tức bay sang nước Mỹ để xin được tham gia vào dự án thí nghiệm đó. Xui xẻo thay, đối thủ của hắn vốn cũng là một nhà vật lý thiên văn học nổi tiếng của Mỹ, là một người lớn tuổi và được kính trọng hơn hắn, hơn nữa trong quá khứ đã từng đoạt giải Nobel, giờ đã trở thành đội trưởng của nhóm chuyên gia nghiên cứu. Chính lão ta là người thẳng thừng từ chối hắn.
Chuyện này khiến Tommy giận dữ suốt một năm trời, bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách thông qua một số thông tin rời rạc về bước nhảy không gian mà hắn thu thập được, tự mình tính toán và lập đội để tiến hành nghiên cứu, nhưng khi hắn còn chưa thu thập đủ tài liệu, thậm chí ngay cả đội ngũ nghiên cứu còn chưa kịp lập thì lúc đó thế cục thế giới đã thay đổi mãnh liệt.
Hơn một tháng trước, đột nhiên toàn bộ các nhà lãnh đạo cùng các tỷ phú trên thế giới đều đồng loạt biến mất, tiếp đó là vô số tin tức bí mật mà các nhân viên chính phủ lộ ra, nói rằng đám người đó đã sử dụng bước nhảy không gian để rời khỏi Địa Cầu, bỏ lại mấy tỷ dân thường trên hành tinh này. Nguyên nhân cụ thể là vào năm 2132, kính thiên văn đã quan sát được một mảnh vỡ của sao Neutron đang bay thẳng tới Thái Dương hệ, nói chính xác là đang bay về phía Mặt trời!
Sao Neutron? Sao lại sinh ra mảnh vỡ được ? Hơn nữa sao lại có thể bay từ bên ngoài Thái Dương hệ nhắm thẳng vào Địa Cầu? Cái tốc độ gì thế? Nếu phát hiện vào năm 2132 thì sao chỉ qua hai năm lại vượt qua được một quãng đường lớn như vậy? Đó là loại tốc độ khủng bố như thế nào!
Đầu tiên Tommy không hề tin vào tin tức này, nhưng sau đó các số liệu được công bố ngày càng nhiều, là một chuyên gia về vật lý thiên văn học, điều này đã kích động sự tò mò của hắn. Lúc đó, hắn đã giam mình trong phòng thí nghiệm của trường đại học hơn mười ngày, tiến hành vô số các thí nghiệm giả định nhưng lại thu được một kết quả làm ai cũng phải tuyệt vọng…Một người cũng chạy không thoát, chỉ cần trong phạm vi của Thái Dương hệ thì loài người, không, toàn bộ giống loài trên Trái Đất sẽ bị xóa sổ!
Lúc hắn nhận được kết quả này, mấy ngày sau thế giới đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, không còn đường trốn, cũng không còn hi vọng sống sót, chín phần nhân loại đã hoàn toàn điên rồi, điên cuồng phát tiết dục vọng nguyên thủy nhất , thậm chí cả quân đội cũng tham gia, cũng đúng, bọn họ đã không còn là quân nhân nữa, ngay cả chính phủ cũng không còn thì bọn họ bất quá chỉ là những tên côn đồ cầm súng mà thôi!
— QUẢNG CÁO —
Trong tình huống như vậy, Tommy cùng con gái của mình rời khỏi biệt thự, lái xe trốn về nông thôn…
Nhưng nông thôn cũng không phải là nơi yên bình, nó cũng rơi vào trong vòng xoáy điên cuồng, vì đa số người dân đều chạy nạn về nông thôn, do đó số lượng bạo dân cũng tăng lên, giết chóc, cưỡng gian, các loại hành hình, phát tiết vẫn đang tiếp diễn không ngừng…
Hai mắt Tommy vô hồn nằm trong phòng chứa củi, đột nhiên một tiếng mở cửa rất khẽ vang lên, Tommy hơi giật mình nhưng giờ cả người hắn đã nhũn ra, làm gì còn chút sức lực nào nữa? Không đợi hắn kịp phản ứng, một cô bé có khuôn mặt hơi lấm lem cùng mái tóc màu vàng kim bước vào, thân thể nàng dính đầy bùn đất, vừa đi vào đã nói:
“Cha, sao người lại ngồi dậy rồi? Mau nằm xuống đi, cha còn đang sốt cao đó…Cha, con đã phát hiện một ruộng khoai lang, nhưng lại bị một đám bạo dân canh gác nên con không dám đến gần, chờ tới buổi tối con sẽ nghĩ biện pháp lẻn vào, ít nhất cũng trộm được một ít khoai lang.”
Tommy đang từ từ nằm xuống, nghe vậy lập tức khàn khàn kêu lên:
“Không được, con không được đi tới đó! Con chưa thấy đám bạo dân đó đối xử tàn bạo với đồng loại như thế nào sao? Con đã quên cảnh tượng một cô bé mười hai tuổi bị phanh thây, sau đó bị nướng ăn hết rồi hả?”
Sắc mặt Julia hơi tái đi, nhưng một tràng ho khan của Tommy đã đánh thức nàng từ trong những ký ức kinh khủng đó, nàng vội vàng chạy đến đỡ Tommy nằm xuống, lên tiếng:
— QUẢNG CÁO —
“Không sao đâu cha, con sẽ không vào ruộng mà sẽ lẻn vào theo khe nước, buổi tối họ sẽ không phát hiện đâu, rồi con sẽ đào bên mé ruộng mấy củ khoai lang…Cha, chúng ta đã không ăn gì suốt ba ngày rồi, chỉ uống nước cầm hơi thôi, con còn chưa sao nhưng cha lại đang sốt cao, cha nhất định phải ăn cái gì đó!”
Tommy quýnh lên, nhưng hắn lại ho càng lúc càng mạnh, đến nói cũng không ra hơi, thấy thế Julia mới tiếp tục:
“Dù sao con đã quyết rồi! Cha biết tính con rồi đấy, tối nay con sẽ đi, dù sao cha cũng không thể cản được.”
Thật lâu sau Tommy mới chấm dứt cơn ho nhưng hắn đã không còn sức để nói gì nữa, hai mí mắt híp lại, chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra vài lời trước lúc hôn mê:
“Cha sẽ đi cùng con, ở bên cạnh canh gác cho con, nếu không khi con đào khoai lang lên, không cẩn thận để phát ra tiếng động thì hỏng bét.” Tiếng nói vừa dứt thì hắn đã chìm vào trong giấc ngủ.