Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
*************
01
Các học sinh tự đi chơi.
Từ Mục một mình thưởng thức những đóa hoa mà Tưởng Dĩ Giác trồng trong vườn. Những đóa hoa này như đợi cậu đến chiêm ngưỡng, giờ phút này, chúng nở rộ đẹp đẽ hơn bất kỳ lúc nào khác.
Tưởng Dĩ Giác đứng bên cạnh Từ Mục, cả hai người đều im lặng.
Hắn không dám liều lĩnh chạm vào tay Từ Mục, hắn sợ cậu sẽ giãy ra.
Một lúc lâu sau, gió thổi yếu đi, những bông hoa uể oải đung đưa trong vườn.
Tưởng Dĩ Giác hỏi: "Anh có thể ôm em một chút không?"
Từ Mục không trả lời, chỉ đứng im không nhúc nhích.
Tưởng Dĩ Giác vươn tay, thử kéo cậu vào lòng. Hắn siết chặt cái ôm, thấp giọng nói: "Chỉ ôm em một chút thôi. Giấc mơ này anh đã mơ mười ba năm rồi."
Từ Mục vẫn không nhúc nhích trong vòng tay hắn, nhưng Tưởng Dĩ Giác nhận ra, vai mình ươn ướt.
02
Ngày thứ ba.
Từ Mục đã quen thuộc với căn nhà của Tưởng Dĩ Giác, cậu nằm trên ghế, gác chân lên bàn trà hút thuốc.
"Có phải là em đi anh sẽ chết không?" Cậu nhả ra một làn khói, hỏi.
Tưởng Dĩ Giác nói: "Ừ."
Từ Mục hung hăng hít mạnh vài hơi, không nói lời nào. Thuốc lá Tưởng Dĩ Giác trồng luôn có vị thơm ngọt, cũng không biết là vì sao. Một lúc sau, cậu nói: "Em không muốn ở lại đây."
Đổi lại là Tưởng Dĩ Giác im lặng, có lẽ là hắn đang nghĩ xem nên chết kiểu gì. Tưởng Dĩ Giác lấy một bao trà, rót nước sôi vào chén ngâm.
Nhưng, một khi đã có chữ "nhưng" là khởi đầu thì mọi chuyện đều có thể thay đổi. Từ Mục nói: "Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện em yêu anh, từ khi mặc đồng phục học sinh đến khi mặc đồng phục bệnh nhân, từ một người bình thường yêu đến mức trở thành một tên điên, từ kiếp này sang kiếp khác, thì em không đành lòng buông bỏ nữa." Cậu tựa vào lưng ghế, vò vò tóc một hồi, nhìn trần nhà nói: "Con mẹ nó, ông đây thực sự là Bồ Tát hạ phàm, đại từ đại bi phổ độ chúng sinh, mẹ nó em sẽ cứu anh thêm một lần. Sau khi chết, anh phải trả mọi thứ lại cho em."
Tưởng Dĩ Giác nói: "Được."
Trà hoa nhài trên bàn đã được pha xong, bốc hơi nghi ngút, hóa thành đám mây xuân.
Hết phiên ngoại 1.