Ngày đi làm hôm sau, Dụ Tranh Độ theo yêu cầu của Thương Khuyết, sáng tới thăm trứng Bội Kỳ, kết quả vừa vào phòng Thương Khuyết đã khiến toàn thân cậu chấn động.
Trong phòng làm việc của Thương Khuyết mở nhạc của Mozart.
Dụ Tranh Độ cảm thấy mình như được rửa tội, giật mình nhìn Thương Khuyết: “Sếp, từ khi nào mà anh thích nhạc tao nhã thế này?”
Thương Khuyết thời thời khắc khắc ghi nhớ họ còn đang chiến tranh lạnh, lạnh lùng liếc nhìn cậu rồi suỵt: “Đây là âm nhạc dưỡng thai cho Bội Kỳ.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Thương Khuyết bày tỏ ý thức trách nhiệm của một người làm cha: “Dạy con từ thuở còn non, tôi muốn Bội Kỳ thành một con ngỗng thoát khỏi ngỗng cấp thấp đại trà.”
Dụ Tranh Độ nghẹn lời không biết nói gì, ngồi xổm trước ổ trứng, vịt trắng đang ấp trứng cũng rất thức thời, thấy cậu tới thì yên lặng dời mông ra một tí lộ ra nửa quả trứng ngỗng.
Dụ Tranh Độ sờ sờ vỏ trứng, trong ánh mắt tràn đầy sự thông cảm với ngỗng con.
Bội Kỳ à, nếu sau này con không trở thành nhà khoa học tên lửa hay nhạc gia thì thật có lỗi với nỗi khổ tâm với cha Quỷ vương của con.
Dù con chỉ là một con ngỗng.
Vì để tránh ảnh hưởng cho quá trình ấp trứng, Dụ Tranh Độ chỉ sờ sờ trứng hai lần rồi đứng lên, vừa đứng lên thì kinh ngạc.
Cậu nhìn màn hình máy tính rồi lại nhìn Thương Khuyết, vẻ mặt một lời khó nói hết: “…Sếp, không phải anh muốn cho Bội Kỳ môi trường tốt để dưỡng thai sao? Vậy mà anh còn chơi game?”
Hơn nữa còn mở một lúc ba trò.
Mặt Thương Khuyết không hề biến sắc: “Tôi tắt tiếng game rồi, Bội Kỳ không nghe được.”
Mắt Dụ Tranh Độ không nhìn được mà xem khung chat: “…Anh còn đang cãi nhau với người ta.”
“Tôi không bật voice chat, em không nói thì Bội Kỳ sẽ không có biết.” Thương Khuyết thấp giọng nói, kiểu nghe vô cùng có lý.
Dụ Tranh Độ còn có thể nói gì, dương nhiên là mỉm cười gật đầu: “Anh nói đúng.”
Thương Khuyết liếc mắt nhìn cậu rồi lại nhìn cậu cái nữa, lát sau yên lặng gõ trong khung chat game: [Phản đạn*]
(*phản đạn (rebound): một skill trong game Kingdom of Rock của Tencent, tui đoán thế, chỗ này không hiểu lắm.)
Sau đó đóng cửa sổ game rồi mở báo cáo tài chính của công ty.
Dụ Tranh Độ cười cười, làm bộ phải đi: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
“Chờ đã.” Thương Khuyết gọi cậu lại.
Dụ Tranh Độ: “Hả?”
Thương Khuyết gõ gõ đồng hồ trên mặt điện thoại: “Em còn mười phút thăm người thân.”
…Sếp thật sự quá quy tắc rồi!
Dụ Tranh Độ quay trở lại ngồi đối diện Thương Khuyết: “Cảm ơn sếp.”
Cậu vừa mới ngồi xuống, Thương Khuyết đã lấy một túi thức ăn dưới bàn lên: “Ăn sáng.”
Dụ Tranh Độ hơi ngạc nhiên: “Tôi còn có vinh hạnh ăn bữa sáng của anh?”
“Chuyện gì ra chuyện đó.” Thương Khuyết nghiêng đầu, hơi mất tự nhiên nói, “Ăn no mới có sức tiếp tục chiến tranh lạnh.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Quá thuyết phục, không thể phản bác.
Cậu vừa ăn sáng vừa liếc nhìn Thương Khuyết, đôi mắt hắn nhìn chăm chú lên màn hình máy tính nhưng rõ ràng vẫn có thể nhận ra bộ dạng mất tập trung.
Dụ Tranh Độ bật cười, đúng lúc khóe mắt Thương Khuyết lén liếc lại, hai ánh mắt lỡ va vào nhau.
Dụ Tranh Độ: “…”
Thương Khuyết: “…”
Bầu không khí hơi lúng túng.
Thương Khuyết nghiêm mặt, thân trên hơi ngửa về sau, hai chân gác chéo, bày vẻ ưu nhã, từ tốn nói: “Ăn nhanh lên, em còn ba phút.”
Dụ Tranh Độ cố ý nói: “Nóng quá, không thể ăn hết nhanh vậy được. Hay là tôi ra ngoài ăn?”
Thương Khuyết hơi dừng lại rồi hùng hồn mà nhường một bước: “…Tôi lại cho em mười phút.”
Dụ Tranh Độ thật sự không nhịn được cười, sau đó trước khi Thương Khuyết nổi nóng, vội vã thành khẩn xin lỗi: “Sếp ơi, tôi đã tự kiểm điểm vô cùng nghiêm khắc về sai lầm của mình, để biểu đạt sự hối hận của tôi…”
Cậu lấy điện thoại mình ra rồi mở ứng dụng lên: “Đây là thứ tối qua tôi mới làm, mong anh đừng tức giận nữa.”
Thương Khuyết vừa nhìn mà hình thấy là trò chơi thay đồ cho Quỷ vương thì lông mày xoắn lại, đang định thu hồi 10 phút quý giá của Dụ Tranh Độ lại thì thấy Dụ Tranh Độ nhanh chóng ấn nút thay đổi quần áo để mở tủ đồ.
Thương Khuyết khựng lại: “…Đây là cái gì?”
Dụ Tranh Độ: “Tôi đã thay thế toàn bộ quần áo trong game.”
Trong bản game mới thì hơn 200 trang phục nữ không còn thấy nữa mà thay vào đó là trang phục nam nhiều kiểu dáng cùng phong cách khác nhau từ đồ thể thao, cổ trang, hiện đại,… đều có đủ, nếu nhìn kỹ thì còn có một số bộ sưu tập mới của các thương hiệu nổi tiếng.
Dụ Tranh Độ nhấn vào bộ sưu tập hàng hiệu mới, nhỏ giọng nói: “Đây là mấy bộ tôi nhìn thấy từ hot search tuần lễ thời trang, thấy rất thích hợp với anh nên thêm vào trong, chưa được cấp phép đâu nên anh phải bảo mật cẩn thận chứ đừng nên tiết lộ game ra ngoài, hai chúng mình lén lút chơi là được rồi…”
Quỷ vương trong game có khuôn mặt lạnh lùng, mặc bộ trang phục cao cấp quả nhiên là đẹp trai ngời ngời, mặc dù chỉ là nhân vật trong game nhưng không hề tầm thường tí nào, Dụ Tranh Độ tán thưởng thật lòng: “A, sếp mặc bộ này thật đẹp, so với mấy người mẫu trên sàn catwalk còn đẹp hơn nhiều.”
“Phải không?” Thương Khuyết cao lãnh nhìn Dụ Tranh Độ thay quần áo cho hắn, do dự một hồi rồi mới thận trọng nhận điện thoại, “Để tôi xem.”
5 phút sau, Dụ Tranh Độ lẳng lặng ngồi tại chỗ nhìn Thương Khuyết điên cuồng thay quần áo cho mình.
Dụ Tranh Độ: “…” Yên lặng ăn sáng.
Mãi đến khi thấy Thương Khuyết còn lén lút chụp màn hình lại mới nhịn không nổi mà mở miệng nói: “Sếp à, hay là tôi tải xuống cho anh nhé. Đây là điện thoại của tôi…”
Lúc này Thương Khuyết mới phục hồi tinh thần lại, tay cứng đờ nhưng nhanh chóng bày ra bộ dạng lạnh lùng, trả điện thoại lại cho Dụ Tranh Độ, nhàn nhạt nói: “Đừng tưởng chỉ vậy là xong.”
Dụ Tranh Độ nhận lại điện thoại, trong lòng thầm than… quả nhiên anh sếp không dễ dụ mà.
Một giây sau, điện thoại Thương Khuyết xuất hiện ở trước mặt: “Tải đi, tôi khảo sát.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Tải game xong cho Thương Khuyết, Dụ Tranh Độ cũng ăn bữa sáng xong, cậu nhìn thời gian, tự giác nói: “Sếp, vậy tôi đi làm việc trước đây.”
Thương Khuyết tùy ý mở bản game thay đồ cho Quỷ vương mới cập nhật, vẫn cao lãnh gật đầu: “Ừm.”
Chờ Dụ Tranh Độ đứng lên, Thương Khuyết lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: “Đây là tối qua em làm?”
Dụ Tranh Độ gật đầu.
Thương Khuyết trầm ngâm, hơi không vui nói: “Tối hôm qua em về trễ vậy mà còn thức đêm.”
Dụ Tranh Độ cười cười: “Không sao đâu.”
“Sau này không nên làm vậy nữa.” Thương Khuyết nghiêm túc nói, “Nếu không tôi sẽ càng giận.”
Nhìn dáng dấp nghiêm túc của Thương Khuyết, Dụ Tranh Độ lại không hề cảm thấy không thoải mái, chỉ nhẹ giọng đáp: “Được.”
Cậu đi ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa không biết có phải ảo giác của cậu không mà cậu cảm thấy hình như anh sếp đột nhiên lộ ra… nụ cười kỳ quái?
Dụ Tranh Độ mơ hồ có dự cảm bất thường.
Nửa tiếng sau, dự cảm trở thành sự thật.
Lục Linh Tê chính thức thông báo trong nhóm chat công ty, vì để mọi người có cơ hội được đền đáp công sức và tạo một môi trường làm việc hài hòa, lành mạnh, sếp tổng yêu cầu tập thể công ty tải game thay đồ cho Quỷ vương bản mới nhất, cũng là ‘lần đầu tiên La Phong tổ chức thi đấu thiết kế thời trang cho CEO’ với quy mô trong công ty, tự sếp tổng làm trọng tài, ba người đứng đầu sẽ được gấp đôi tích điểm tháng này, ba người cuối cùng sẽ phạt dọn nhà xí một tháng.
Toàn bộ công ty: “…”
Dụ Tranh Độ: “…”
Chờ đã, lần đầu tiên? Chẳng lẽ còn thi đấu nhiều lần nữa sao?
Cùng lúc đó, cuối cùng Thương Khuyết cũng gỡ chặn Wechat đối với Dụ Tranh Độ.
Sếp nghèo của tôi: [Tôi thấy nên tăng thêm nhiều kiểu giày nữa.]
Sếp nghèo của tôi: [Trang sức cũng vậy.]
Dụ Tranh Độ: “…”
Dụ Tranh Độ: [Tôi sẽ nhanh chóng cập nhật phiên bản mới 0.0]
Sếp nghèo của tôi: [Đừng thức đêm làm.]
Sếp nghèo của tôi: [Còn nữa]
Sếp nghèo của tôi: [Em cũng phải dự thi.]
Dụ Tranh Độ: “…”
…
Ba ngày sau là ba ngày công ty nghiêm túc nhất kể từ khi Dụ Tranh Độ nhận việc ở La Phong tới nay, dù trong thời gian nghỉ trưa cũng không có ai nói chuyện phiếm, tất cả quỷ đều ở trước màn hình máy tính, nghiêm túc mà… phối quần áo cho Quỷ vương.
…Ba người sống trong La Phong cũng không ngoại lệ.
Trịnh Diễn nhận việc khá lâu rồi, còn làm Quản lý sản phẩm nên đã biết được sự tàn phá khi anh sếp lên cơn cho nên không mấy ngạc nhiên với chuyện này.
Còn Triệu Nhược Lạp như không còn gì luyến tiếc cuộc sống nữa, đường đường là một đại lão trong giới Internet, bỏ qua vô số hạng mục đầu tư chỉ cần nhấc tay là lên tới con số hàng trăm triệu để gia nhập La Phong tham gia cuộc thi phối quần áo cho nhân vật trong game.
Còn là cạnh tranh với một đám quỷ nữa.
Cô trịnh trọng nhắc nhở Dụ Tranh Độ: “Tuyệt đối không được để bên ngoài biết tôi đã tham gia cuộc thi này… À, tốt nhất là không nên để người ngoài biết công ty chúng ta có cuộc thi này luôn. Trước khi tôi chết vẫn còn muốn giữ mặt mũi gặp người ngoài.”
Dụ Tranh Độ dùng mắt cá chết nhìn cô: “Chẳng lẽ cô cho là tôi không cần gặp người khác sao?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lộ vẻ mặt đồng bệnh tương liên.
Triệu Nhược Lạp oán giận: “Đều tại cậu, tạo trò chơi để xả stress sao còn dùng mặt của sếp chứ…”
Dụ Tranh Độ không phục phản bác: “Nhưng trước đó chính cô còn chơi rất say mê mà!”
Phải biết là Triệu Nhược Lạp chính là một trong những người sở hữu bộ Cleopatra giới hạn.
Hơn nữa còn là do cô tạo chương trình gian lận cắm vào để có được nó.
Triệu Nhược Lạp làm tư thế hút thuốc của meme gấu trúc ngu ngốc, biết vậy chẳng làm: “Tại thay quần áo phê quá…”
“Thì thay quần áo vẫn luôn phê mà.” Dụ Tranh Độ an ủi cô, “Nghĩ theo hướng tốt đi, tích điểm của cô cao như thế mà nếu thi thắng thì cũng coi như là thu được chỗ tốt.”
“Có lý!” Ánh mắt Triệu Nhược Lạp sáng lên, cả người sống lại, xoa xoa tay, “Chờ tôi viết chương trình tự động phối đồ tốt nhất…”
Dụ Tranh Độ cạn lời: “Lại viết chương trình gian lận, cô có thể có tinh thần thi đấu công bằng không hả?”
Triệu Nhược Lạp hùng hồn nói: “Cạnh tranh kỹ thuật cũng là thi đấu mà!”
Dụ Tranh Độ ôm quyền: “Cáo từ.”
Thật ra cậu cũng muốn viết chương trình gian lận để dự thi nhưng hôm sau trước khi chăm sóc cho Bội Kỳ thì Thương Khuyết đã đưa cậu hai quyển tạp chí thời trang: “Cho em tham khảo.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Thôi, tốt nhất vẫn nên dựa vào chính mình, lỡ đâu gian lận bị Thương Khuyết biết thì chẳng biết làm sao để giải thích nữa.
Vì vậy ba ngày sau đó, ngoại trừ thời gian làm việc, Dụ Tranh Độ cũng nỗ lực dùng thẩm mỹ lập trình viên của mình đi phối đồ cho Quỷ vương.
Có thể nói, mục đích ban đầu của trò chơi này chỉ là giải tỏa áp lực nhưng giờ lại thành khởi nguồn áp lực lớn nhất của toàn bộ công ty.
Quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, chỉ là báo ứng tới sớm hay muộn mà thôi.
…Từ góc độ nào đó mà nói thì cũng coi như phù hợp với tinh thần của toàn thể công ty.
Ba ngày sau, hết thảy nhân viên La Phong đúng giờ nộp tác phẩm cuối cùng của mình cho sếp tổng.
Mới vừa nộp lên chưa tới 5 phút, Thương Khuyết đã công bố kết quả trong nhóm công ty: [Người đứng đầu cuộc thi: Dụ Tranh Độ.]
Khang Tấn: [Người thứ hai và thứ ba đâu?]
Thương Khuyết: [Gấp cái gì, còn chưa xem.]
Cả đám: […]
Khang Tấn: [Đù móe, sếp còn chưa xem tác phẩm của người khác mà đã quyết xong người thứ nhất, thiên vị gì mà rõ ràng quá vậy trời, chơi vậy ai chơi lại!]
Trong nhóm lại rơi vào khoảng không trầm mặc.
Dụ Tranh Độ nhắn riêng cho Khang Tấn: [Anh lại nhắn sai nhóm?]
Khang Tấn: [aaaaaaaa, để tôi gỡ!]
Dụ Tranh Độ: [Không kịp nữa rồi.]
Nhóm công ty, Thương Khuyết: [Có ý kiến?]
Khang Tấn: [Dạ không!!!]
Khang Tấn: [Sếp tổng làm tốt lắm!]
Khang Tấn: [Em đi dọn nhà xí, hẹn gặp sếp tổng lần sau ạ!]
Cùng lúc đó, Dụ Tranh Độ cũng nhận được tin nhắn riêng của Thương Khuyết.
Sếp nghèo của tôi: [Xét thấy lần tranh tài này em đứng đầu, tôi tuyên bố kết thúc chiến tranh lạnh.]
Dụ Tranh Độ: […Cảm ơn sếp.]
…
Thương Khuyết: Là một con quỷ có nguyên tắc thì nhất định phải có nguyên tắc mà kết thúc chiến tranh lạnh.
Tranh Độ: À thế à.