Bởi vì sự kiện dùng điện thoại gọi được Quỷ Vương khiến Trịnh Diễn vốn bị người trong Trịnh thị khinh thường nay địa vị lại lên như diều gặp gió, cùng ngày đó liên minh của cha con Trịnh Quang tới bức vua thoái vị lại thay đổi thái độ khiến Trịnh Diễn được tận mặt nhìn thấy thế nào gọi là lật mặt tập thể.
Thật ra khi Trịnh Diễn bắt đầu làm việc cho La Phong mới có cách hiểu mới về sự nghiệp thiên sư của gia đình, trong nội tâm cũng hy vọng truyền thừa thiên sư Trịnh thị có thể tiếp tục phát triển, chỉ là anh vẫn cảm thấy bản thân mình không có thiên phú tu đạo, không có cách nào gánh vác trách nhiệm quan trọng như thế được nhưng sau này khi được Dụ Tranh Độ công nhận, rồi trải qua chuyện lần này khiến anh thấy được hy vọng mới.
Có hàng ngàn hàng vạn con đường khác nhau nhưng đều dẫn tới một đích, tuy anh không làm phép nhưng anh có khoa học mà.
Hơn nữa theo anh thấy thì tương lai giới tu đạo khả năng thật sự cần nhờ tới công nghệ để thúc đẩy, những điều anh nói trước mặt đạo sĩ Trịnh thị hoàn toàn không phải khoác lác.
Bởi vậy tuy Trịnh Diễn vẫn kiên định làm quản lý sản phẩm cho La Phong nhưng không còn chống đối chuyện trong nhà như trước kia nữa, mơ hồ đã có tư thái người thừa kế Trịnh thị nên chi thứ của Trịnh thị càng nghe lời hơn, chỉ đâu đánh đó, trong khoảng thời gian ngắn mà địa vị nhà Trịnh Diễn lại bước về đỉnh cao.
Chỉ có điều giờ đây cha Trịnh Diễn đã thất vọng với những người bên chi thứ. Những người này vốn không phải hậu nhân thiên sư chân chính, chỉ là dựa vào tiếng tăm của Trịnh thị để mưu sinh thôi, không nghĩ tới lúc quan trọng lại muốn bỏ đá xuống giếng, từ đó quan hệ giữa hai bên không còn thân thiết như trước nữa.
Không ít người âm thầm hỏi thăm Trịnh Diễn tu đạo khoa học là thế nào mà chỉ với thời gian ít ỏi đã có thành tựu thế này nhưng đều bị cha Trịnh Diễn từ chối không trả lời.
Trịnh Tịnh làm thế cũng không khiến người khác phật lòng. Xưa tới giờ pháp môn các phái tu đạo đều bí mật không truyền ra ngoài, đều là độc quyền, ai cũng không thể cưỡng ép người khác lấy ra cho người ngoài xem.
Đương nhiên Trịnh Tịnh cũng không hoàn toàn vì giấu làm của riêng mà là vì khi ông cùng con trai mình trao đổi kinh nghiệm tu đạo mới thì bị Trịnh Diễn giảng một đống nguyên lý sản phẩm Internet khiến ông bó tay toàn tập.
Cái gì mà nghiên cứu người tiêu dùng, phân tích nhu cầu, sản phẩm MVP, cơ cấu thiết kế, hoạt động tăng trưởng,… khiến ông nhớ tới mấy môn tự nhiên mà ông sợ hồi còn đi học là toán học cùng vật lý.
Thẳng đến lúc này, Trịnh Tịnh mới cảm nhận được việc mà Trịnh Diễn có thể thi đậu trường đại học trọng điểm và thành công trở thành một quản lý sản phẩm ưu tú thì riêng trí thông minh của anh đã là niềm kiêu ngạo của toàn bộ thiên sư Trịnh thị.
Cuối cùng Trịnh Tịnh tức giận quyết định khoa học giao cho con trai, còn mình thì tiếp tục nghiên cứu tri thức tổ tiên để lại.
Trái ngược với sự may mắn nhà này là bất hạnh của một nhà khác, lần này cha con Trịnh Quang ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, gương bát quái càn khôn chưa tới tay thì mất luôn con sơn tiêu mắt đỏ, thanh danh thiên tài của Trịnh Đan cũng bị Trịnh Diễn thay thế.
Kỳ thực Trịnh Diễn cũng rất bất đắc dĩ, anh căn bản không muốn con sơn tiêu dáng vẻ xấu xí kia nhưng do Quỷ Vương đã giao cho anh trước mặt mọi người, cha con Trịnh Đan lại không dám đòi về, con sơn tiêu cũng định anh rồi, nói sao cũng không đi nên cha Trịnh Diễn mới cho anh tiểu hồ lô nho nhỏ làm móc khóa mang nó theo bên người.
…
Thứ hai, Dụ Tranh Độ mặc chỉnh tề trước khi tham gia hội nghị thượng đỉnh kỹ thuật.
Năm nay địa điểm tổ chức hội nghị ở khách sạn lớn Phù Thành, trực tiếp thuê hai tầng bố trí thành hai hội trường, một phòng dành cho phần nghiên cứu và thảo luận, còn phòng kia để giao lưu trò chuyện.
Bởi vì năm nay có nhiều khách quý là nhân vật quan trọng nên an ninh bên ngoài rất nghiêm ngặt, ngoại trừ phải kiểm tra thư mời thì còn có người dẫn đường đi vào.
Dụ Tranh Độ đưa thư điện tử, quét xong mã QR thì có người dẫn cậu vào đại sảnh hội trường.
Từ giờ tới khi bắt đầu hội nghị thì còn một lúc nữa nhưng trong đại sảnh đã có không ít người, nhiều người tới đây sớm để nắm lấy cơ hội giao lưu với nhiều nhân tài khác.
Dụ Tranh Độ không phải là người nổi tiếng, lại quá trẻ tuổi nên sau khi tiến vào hội trường cũng không bị ai để ý. Cậu không quan tâm điều này lắm, đầu tiên tìm cho mình chỗ ngồi xuống rồi nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc: “Tranh Độ.”
Dụ Tranh Độ ngẩng đầu nhìn lại thấy Tiêu Sơn Lam đang bị đám người vây quanh đi từ ngoài cửa vào, vì Dụ Tranh Độ đứng ở gần cửa nên hai người lập tức đụng phải.
Dụ Tranh Độ tiến lên, mỉm cười nắm lấy tay anh: “Landry, lại gặp mặt anh rồi.”
Một người phụ nữ xinh đẹp vóc dáng cao gầy, mái tóc uốn lượn đứng cạnh Tiêu Sơn Lam thấy thế nở nụ cười, nói: “Landry, vị này chính là anh bạn nhỏ đã từ chối anh?”
“Cô đừng khịa tôi chứ.” Tiêu Sơn Lam cười bất đắc dĩ, nói với Dụ Tranh Độ, “Tranh Độ, giới thiệu cho cậu, vị này chính là Erica Triệu Nhược Lạp nổi tiếng. Cô ấy cũng chính là vị khách quý làm chủ giảng hôm nay.”
Kỳ thật từ khi họ bước vào cửa, Dụ Tranh Độ đã biết rõ thân phận của Triệu Nhược Lạp. Một người phụ nữ có thể sóng vai cùng đi với Tiêu Sơn Lam mà lại không bị Tiêu Sơn Lam che mờ thì không có người thứ hai ngoài cô ấy.
Cậu cười cười, nắm lấy tay Triệu Nhược Lạp: “Xin chào, tôi là Dụ Tranh Độ.”
Triệu Nhược Lạp nắm lại, giọng trêu chọc: “Cậu gặp tôi mà không có lời nào khác muốn nói sao?”
Dụ Tranh Độ không hiểu ý cô lắm nhưng vẫn suy nghĩ một chút rồi lịch sự đáp lại: “Tôi đã đọc qua quyển ‘Những điều cơ bản của phát triển khoa học và những thay đổi trong tương lai’, rất chuyên nghiệp, rất đáng học hỏi.”
Triệu Nhược Lạp cười to ‘haha’, cuối cùng cũng nói ra ý thực sự của cô: “Cậu là người đầu tiên sau khi gặp tôi không khen vẻ ngoài của tôi mà nói về tác phẩm của tôi trước. Landry quả nhiên rất tinh mắt.”
Dụ Tranh Độ hơi sửng sốt rồi nhanh chóng phản ứng lại.
Tuy Triệu Nhược Lạp có tên tuổi trong nghề nhưng vì quanh năm làm việc bên Mỹ, tin tức trong nước về cô không nhiều, lại thêm cô không thích lộ mặt, hình ảnh tư liệu càng thiếu nên khi nhắc tới cô thường nghĩ tới cô với hình tượng nữ cường mạnh mẽ nên khi gặp cô thật ở ngoài đời cũng không tới mức giật mình.
Nghĩ thông suốt rồi thì Dụ Tranh Độ bật cười, cũng đùa lại: “Là tôi thất lễ không hiểu, chỉ là thành tựu của cô càng khiến tôi ấn tượng sâu sắc hơn là vẻ ngoài xinh đẹp này.”
Triệu Nhược Lạp càng cười thoải mái hơn, kỳ thật cô không quan tâm người ngoài nhìn cô như thế nào, càng không cho rằng là phụ nữ muốn thành công thì không được xinh đẹp, nhưng người như Dụ Tranh Độ có thể khách quan nhìn nhận rõ giữa bề ngoài và thành tựu của một người thì tương đối hiếm thấy.
Nói chuyện một hồi với Dụ Tranh Độ, Triệu Nhược Lạp không nhịn được mà trêu ghẹo cậu vài câu, hỏi: “Nếu cậu không đi phòng thực nghiệm của Landry thì không bằng gia nhập vào đoàn đội của tôi?”
Mặt Tiêu Sơn Lam biến đen: “Sao cô có thể thản nhiên cướp người trước mặt tôi như thế?”
Dụ Tranh Độ hiếu kỳ hỏi Triệu Nhược Lạp: “Hạng mục của cô đã xác định rồi sao?”
Tin Triệu Nhược Lạp về nước mới truyền tới thì đã có không ít công ty và người đầu tư nhìn chằm chằm cô, với kỹ thuật và quan hệ rộng rãi của cô thì không cần biết cô muốn làm gì đều có người nguyện ý cung cấp tài nguyên cho cô.
Dụ Tranh Độ tương đối để ý tin tức, trong ấn tượng của cậu dường như không có nghe thấy Triệu Nhược Lạp có định hướng gì rõ ràng.
Triệu Nhược Lạp nói: “Còn chưa có định làm gì nhưng đầu tiên tôi muốn cướp cậu vào đội của tôi.”
Dụ Tranh Độ hơi đổ mồ hôi: “Trong tay cô bộ không có người nào à?”
Tiêu Sơn Lam thuận thế hỏi Triệu Nhược Lạp: “Gần đây có không ít người hỏi tôi về ý định của cô. Hay là cô tới phòng thực nghiệm của tôi đi?”
Triệu Nhược Lạp tặc lưỡi: “Tới phòng thực nghiệm của anh là gì? Mấy tên đầu tư kia chỉ biết tới ngó rồi đi, rồi toàn là cloud server, trí tuệ nhân tạo gì đó,… tôi nghe chán rồi.”
Tiêu Sơn Lam bất đắc dĩ nói: “Thật không biết ai có thể mời được cô.”
Triệu Nhược Lạp không để ý: “Đợi tôi có hứng rồi nói sau chứ không thì tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Tôi không phải người cuồng công việc, có thời gian thả lỏng không phải tốt hơn sao?”
Tiêu Sơn Lam: “Được được được.”
Triệu Nhược Lạp muốn tán gẫu với Dụ Tranh Độ thêm vài câu nhưng tối nay cô là tiêu điểm của hội nghị nên ở đây không thiếu lãnh đạo cùng người đầu tư chờ giao lưu với cô nên cô còn chưa kịp nói được mấy câu đã bị nhân viên dẫn đi.
Tiêu Sơn Lam và Triệu Nhược Lạp vừa đi, Dụ Tranh Độ ban đầu chẳng ai để ý lại lập tức hot lên, tuy nhiều người không biết cậu nhưng có thể một mình nói chuyện với Tiêu Sơn Lam và Triệu Nhược Lạp lâu như thế thì chắc chắn không phải người bình thường.
Do vậy nên xung quanh Dụ Tranh Độ bị vây không ít người, cũng may cậu đã sớm có chuẩn bị, lấy danh thiếp công ty trao đổi với họ.
Nhưng khi mấy người này nhìn thấy tên công ty không có ấn tượng trên danh thiếp lại rơi vào trầm tư.
Còn có người lén lút chụp lại danh thiếp tra xét, không lâu sau thì đám người xung quanh nhanh chóng giảm đi, có thể nói là rất thực tế.
Dụ Tranh Độ cũng không để ý, cậu ngồi vào chỗ rồi nhắn tin với anh sếp.
Dụ Tranh Độ: [Tiểu Thương, anh đoán xem tôi vừa mới gặp được ai!!!]
Thương Khuyết đáp lại nhanh tới mức khiến cậu hoài nghi hắn có phải vẫn luôn cầm điện thoại chờ cậu không.
Sếp nghèo của tôi: […Phòng thực nghiệm?]
Dụ Tranh Độ: [= = Không phải rồi.]
Dụ Tranh Độ: [Triệu Nhược Lạp!]
Sếp nghèo của tôi:
Dụ Tranh Độ khiếp sợ: [Anh cũng đọc qua quyển sách này rồi???]
Sếp nghèo của tôi: [Không phải cậu vẫn hay để nó bên cạnh máy tính cậu sao…]
Dụ Tranh Độ: [Ồ, đúng vậy.]
Dụ Tranh Độ: [Tôi thực sự rất thích cô ấy! Kỹ thuật của cô ấy tuyệt đối là đứng đầu. Ầy, thật hy vọng lát nữa có thể giao lưu kiến thức với cô ấy.]
Sếp nghèo của tôi: [Có phải cậu rất thích nhiều người?]
Dụ Tranh Độ: [Không phải chứ?]
Sếp nghèo của tôi: [ *share**share**share**share**share*]
Dụ Tranh Độ: […Sao anh còn giữ mấy cái link này chứ?]
Này không phải là link bỏ phiếu cp trước đây trong diễn đàn đại học Phù Thành của cậu à…
Dụ Tranh Độ: [Ầy, mấy thứ này đều là gặp dịp thì chơi thôi.]
Thương Khuyết nhìn thấy câu này thì tâm tình lập tức trở nên tốt hơn nhiều nhưng sau đó lại bị đóng băng.
Dụ Tranh Độ: [Toàn bộ mấy người đó đều không sánh được với Triệu Nhược Lạp.]
Sếp nghèo của tôi: […]
Dụ Tranh Độ: [À, đúng rồi, Triệu Nhược Lạp còn rất đẹp nữa. Đúng là tài mạo song toàn, bội phục.]
Sếp nghèo của tôi: [Cậu có từng nghĩ tới cảm nhận của phòng thực nghiệm chưa? Cậu ta mới là người đưa thư mời cho cậu.]
Dụ Tranh Độ: [A?]
Í í í, sao giờ cậu không hiểu nổi logic của anh sếp rồi?
Dụ Tranh Độ đang muốn hỏi lại thì đột nhiên có người tới đây chào hỏi: “Chào cậu.”
Dụ Tranh Độ ngẩng đầu phát hiện người đến là người đi theo phía sau cùng Tiêu Sơn Lam và Triệu Nhược Lạp ban nãy, dáng vóc cao to, xem mặt mới chừng hai mươi nhưng tóc tai đã có phần thưa thớt.
Dụ Tranh Độ nhanh chóng đưa ra phán đoán: Làm kỹ thuật, hơn nữa trình độ không tệ.
Quả nhiên, người kia tự giới thiệu mình: “Tôi là Thang Mẫn, thành viên tuyến đầu của phòng thực nghiệp Tân Tinh.”
“Chào cậu.” Dụ Tranh Độ nhanh chóng chào lại.
Hai người trao đổi danh thiếp, Dụ Tranh Độ lúc đó mới biết Thang Mẫn là thành viên trẻ nhất trong đội phòng thực nghiệm của Tiêu Sơn Lam, năm ngoái mới tốt nghiệp đại học nổi tiếng bên Mỹ, cũng là người nổi bật trong nhóm người cùng tuổi.
Thang Mẫn tùy tiện hàn huyên với cậu mấy câu rồi chuyển đề tài, nói: “Nghe nói trước đây Landry muốn mời cậu gia nhập phòng thực nghiệm?”
Đây không phải bí mật nên Dụ Tranh Độ gật đầu: “Có chút việc tư nên đáng tiếc không vào được.”
Thang Mẫn bật cười một tiếng: “Thật là, chẳng trách có người nói tôi may mắn được vớt vát nhờ cậu.”
Dụ Tranh Độ: “…” A, mùi chua quen ghê.
Cậu lập tức hiểu ý đồ của Thang Mẫn nhưng cậu không muốn xảy ra mâu thuẫn với người của Tiêu Sơn Lam, hơn nữa cậu cũng từng bị thế rồi nên có thể hiểu được tâm tình của Thang Mẫn.
Cậu cười nói: “Không cần phải quan tâm người khác nói gì. Dù sao thì có thể vào được phòng thực nghiệm của Landry thì đâu thể nào nói là được vớt vát chứ.”
Thang Mẫn thấy Dụ Tranh Độ không có ý gì khác, không muốn đuổi đánh tới cùng nên nhún vai: “Tôi cũng nghĩ thế.”
Cậu ta liếc mắt nhìn danh thiếp của Dụ Tranh Độ: “Tôi chưa bao giờ nghe tới công ty của cậu bao giờ, là làm nghiệp vụ gì?”
Dụ Tranh Độ mỉm cười: “Có thể tra trên mạng.”
Cậu vốn nghĩ là mình đã có ý từ chối rất rõ ràng nhưng tư duy trạch nam kỹ thuật đôi khi thẳng tới kinh người, Thang Mẫn nghe vậy thật sự lấy điện thoại ra tìm trước mặt cậu.
Dụ Tranh Độ: Bất lực!
Thẳng nam này còn khiến cậu bất lực hơn nữa, Thang Mẫn đọc xong giới thiệu La Phong thì ‘xì’ một tiếng: “Công ty cậu là công ty gì vậy? Tôi còn tưởng cậu từ chối lời mời của Landry là đi tham gia hạng mục gì lớn lao lắm chứ? Thế nào lại chạy đi bán hàng đa cấp?”
Dụ Tranh Độ nghiêm mặt nói: “Chúng tôi là công ty chính quy, sản phẩm chính quy, đều có hồ sơ đầy đủ.”
Thang Mẫn nở nụ cười châm biếm: “Này mà là sản phẩm chính quy?”
Dụ Tranh Độ: “…”
Thang Mẫn vừa nhìn vừa lắc đầu, trong miệng ‘chậc chậc’ không ngừng: “Uổng cho tôi còn nghĩ cậu rất ghê gớm chứ. Thì ra là cái dạng này đây, mấy người mà cũng có khách tới mua à? Hay là chỉ bán được cho mấy ông cụ bà lão?”
Cậu ta vẫn còn đang lải nhải thì cách đó không xa có một đám người mà mấy người đứng ở giữa lại đang đi tới trước mặt Dụ Tranh Độ.
Thang Mẫn nhìn theo, người tới chính là người đã tổ chức hội nghị lần này, boss Ngụy Tiêu của Song Giác và Thôi Kiến Lan của Thừa Phong.
Thôi Kiến Lan thân thiện chào hỏi Dụ Tranh Độ: “Tiểu Dụ, đã lâu không gặp.”
Ngụy Tiêu cũng cười ha hả nói: “Định tìm cậu sau nhưng lão Thôi nói lỡ cậu bận quá chạy mất thì sao nên phải tới đây chào cậu trước.”
Từ khi La Phong toàn lực vùi đầu vào phát triển hệ thống sổ Sinh Tử thì khách hàng lớn như Ngụy Tiêu đều giao hết cho bộ phận kinh doanh, đúng là đã lâu rồi Dụ Tranh Độ không liên lạc với bọn họ.
Thôi Kiến Lan nói: “Nghe nói là gần đây Tiểu Dụ đang nghiên cứu phát minh sản phẩm mới nên đương nhiên phải nhanh chóng tới chào hỏi, tranh thủ để làm nhóm đầu tiêu được dùng thử.”
Dụ Tranh Độ cười nói: “Hai người là VIP, dù không chào hỏi thì khi có sản phẩm mới chúng tôi đều ưu tiên giới thiệu cho hai người.”
Hai lãnh đạo thuận tiện nói chuyện về sản phẩm mới với Dụ Tranh Độ mãi tới khi nhân viên nhắc nhở họ hội nghị sắp bắt đầu mới rời đi.
Bọn họ vừa đi, Dụ Tranh Độ đang muốn ngồi xuống mới nhớ tới Thang Mẫn vẫn còn ở bên cạnh, vẻ mặt hoang mang nhìn cậu, hỏi: “Ngụy Tiêu và Thôi Kiến Lan là khách hàng của các cậu?”
Dụ Tranh Độ gật đầu, đặc biệt chuyên nghiệp mà nói: “Đúng vậy, là khách VIP được phục vụ riêng.”
Thang Mẫn: “…”