Thời Bách - Thẩm Mộc

Chương 8: Ji and Huan




Mùa thu, tiết trời buổi sáng se lạnh, những chiếc lá vàng rụng đầy trên phố hôm nay Châu Thời Bách dậy sớm để sửa soạn vì muốn rủ Thẩm Mộc đi học. Vì là buổi sáng sớm lên giọng anh có chút trầm bổng:

"Thẩm Mộc ơi đi học thôi. "

"Thẩm Mộc! "

Sau hai lần gọi thì mẹ cô đi ra, người bà vẫn đang mặc tạp dề có lẽ là đang chuẩn bị bữa sáng mẹ cô lên tiếng:

"Thời Bách rủ Mộc Mộc đi học đấy hả, để cô lên gọi con bé chắc nó vẫn đang làm tổ trên giường đợi cô một chút nhé. "

Vừa nói bà vừa nhanh chân chạy lên phòng cô gọi:

"Heo sữa dậy đi học Thời Bách đến kìa. "

Lúc đầu cô nghe thấy thì lề mề không chịu đời giường nhưng nghe thấy vế sau thì cô bừng tỉnh hỏi mẹ "Cậu ta đến đây làm gì. "

"Cậu ấy đến rủ con đi học, nhanh lên người ta đang đợi đấy. "

"Haizzzz ai cần đâu mà rủ vậy. "

Cô đứng dậy khỏi giường ra đoạn cửa sổ ngó ra chỗ anh vừa hay anh ngước mắt lên nhìn thấy cô, cô hốt hoảng quay mặt đi anh thấy thế thì mím môi cười.

*

*

15 phút sau cô sửa soạn chuẩn bị đi học thì mẹ cô kéo lại đưa cho cô 2 cái sanwick bảo:

"Mang đi mà ăn, cho Thời Bách một cái nữa. "

Cô thấy vậy thì bĩu môi bảo: " Mẹ sắp quý cậu ta bằng cục cưng của mẹ rồi đấy. "

Ra đến nơi cô thấy anh đã đứng đó hôm nay anh không đi xe mà đi bộ, anh lên tiếng:

"Chào buổi sáng, heo con hôm nay cho tôi đi ké nha xe hỏng. "

"Nhà cậu thiếu gì xe, ai cho cậu gọi tôi như vậy. " cô nói với giọng hơi ngái ngủ biểu cảm trên gương mặt sụ xuống.



"Biệt danh đáng yêu mà. " anh cười cười lên tiếng

"Nè mẹ tôi cho cậu đó. " cô không quan tâm đến anh lắm mà đưa bánh.

"Cảm ơn mẹ cậu hộ tôi nhé. " Vừa nói anh vừa nhảy lên xe một cách rất tự nhiên.

Cô thấy vậy thì bảo "Lần sau cậu không cần rủ tôi đâu, trừ cái buổi đầu đi học tôi mới dậy sớm thôi còn đâu bình thường dậy muộn lắm. "

"Nhưng tôi cứ thích rủ cậu cơ. " giọng anh có chút nũng nịu.

Cô nghe vậy thì cạn lời, rồi bảo " Muốn đi ké thì phải đèo, nhưng không được đi nhanh. "

Anh nghe vậy thì cũng vui vẻ lên đèo, đi được một đoạn thì cô nhớ ra người đèo trước phải đội mũ bảo hiểm nếu không sẽ bị phạt.Cô lên tiếng nhắc anh:

"Cậu đội mũ bảo hiểm vào đi không là không được vào trường đâu. "

Anh nghe thế thì đưa mũ cho cô bảo "Cậu đội cho tôi đi, tôi không đội được. "

Cô nghe thế thì vươn tay lên ghé sát vào người anh, tư thế này khiến hai người như đang ôm nhau làm cô ngại ngùng, đột nhiên anh lên tiếng:

"Sáng nay cậu uống sữa bò hả người toàn mùi sữa bò luôn. "

Cô nghe vậy thì càng đỏ mặt vì khoảng cách của hai người rất gần nhau.

Cô nói giọng nói có chút ngại ngùng: "Tôi dùng sữa tắm mùi sữa bò. " nói xong thì cô ngồi lại bình thường đột nhiên anh kít xe một cái làm người cô đổ về phía anh, mũi cô đập vào lưng anh, cô đau đớn lẩm bẩm "Lưng làm bằng đá à cứng thế. "

Anh nghe thấy thì dừng xe quay xuống hỏi cô "Cậu có sao không, tôi sơ í quá. "

"Không sao. " vừa nói cô vừa ngước lên tay xoa xoa mũi, đôi mắt cô lúc này long lanh hơi ngập nước, anh thấy thế thì lấy tay che mắt cười bảo:

"Sao lúc nào cậu khóc trông cũng đáng yêu thế, trông rất muốn trêu. "

Cô nghe thấy thế thì vừa ngại ngùng vừa tức giận bảo:

"Trêu cái đầu nhà cậu, xuống xem cái gì đấy. "



"Đồ đanh đá!" anh lẩm bẩm.

Cô nhảy xuống xe đi nên phía trước xem thì ra là một đôi cún con, vốn bản tính yêu động vật cô ngồi xổm xuống bế chú chó nên nựng hỏi:

"Bé con mẹ em đâu? "

Ở dưới đáy hộp có một mẩu giấy viết: "Xin hãy nhận nuôi chúng. "

Cô thấy vậy thì bảo: "Xinh như này mà người ta lại bỏ tiếc thế,bé con có muốn đi về với chị không? "

Hai chú chó này hình như là giống golden, màu lông chúng vàng óng vì còn bé nên rất bụ sữa. Thời Bách thấy cô ngồi xổm xuống thì ra xem:

"Là chó hả? "

"Đúng rồi." nói xong cô quay lên nhìn anh với ánh mắt mắt chờ đợi.

" Đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy tôi không nuôi đâu sợ rụng lông lắm với tôi sợ ồn. "

"Nuôi đi mà, nhìn là biết nó ngoan lắm với mẹ tôi không cho nuôi 2 con một lúc nên cậu nuôi giúp một con đi, đi mà. " cô nói với giọng nũng nịu cầu xin

"Nè cậu xem nè bé con này đang bảo " anh đẹp trai ơi nuôi em đi em ngoan lắm đấy ""

Sau một hồi nài nỉ anh cũng đồng ý rồi bảo: "Tôi nuôi cũng được nhưng ngày nào cậu cũng phải cho tôi sang rủ cậu đi học,có được không. "

(Tác giả: anh giai này rất cơ hội nhá)

Tâm trạng của cô đang từ vui mừng khi nghe anh nói vế đầu thì dần sụ xuống khi anh nói nốt, sau một hồi đắn đo cuối cùng cô cũng đồng ý.

Bế hai chú cún lên, hai người nhanh chóng đi xe đến trường vì không được mang thú cưng vào lớp nên cô gửi nhờ ở bác bảo vệ.

Đang trong giờ học đột nhiên cô hỏi anh " Này Thời Bách cậu nghĩ chúng ta nên đặt tên gì cho hai bé con."

Anh nghe vậy thì nghĩ một lúc rồi quay ra bảo: "Đặt là

Ji và Huan đi con cái đặt là Ji mang ý may mắn,còn đực đặt là Huan nghĩa là hạnh phúc được không. "

Cô nghe vậy thì.......