Thời Bách - Thẩm Mộc

Chương 6: Giận dỗi




Khi anh về còn mang theo cả bánh kẹo cho cô.Cô thấy nhiều đồ ăn thì trong mắt ngập tràn hạnh phúc

lên tiếng:

"Oa cậu mua nhiều đồ ăn vậy. "

"Cho cậu hết đấy. " anh nói với chất giọng vô cùng dịu dàng.

"Cảm ơn. " nói xong cô hí hửng cắm ống hút uống trà chanh khi lưỡi cảm nhận được vị của trà các dây thần kinh hạnh phúc của cô như được khởi động cảm xúc trở nên vui vẻ hơn, cô thầm nghĩ:

" Mỗi lần mà bị fangirl của cậu ấy làm khó bản thân vừa được rèn luyện thêm kĩ năng lại vừa ăn ngon cũng không thiệt. " nghĩ vậy cô vừa uống vừa tủm tỉm cười.

Anh thấy vậy chỉ lẩm bẩm: "Đáng yêu thật đấy! "

Một lúc sau cô ăn xong anh lên tiếng: "Tôi đưa cậu về nhé. "

"Thôi không cần tôi tự về được cảm ơn vì bữa ăn, bye." nói xong cô nhảy tót ra xe đi về.

Chớm vào thu, thời tiết mát mẻ trời hểnh nắng, những tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua mấy tán là chiếu vào bàn học nơi Thẩm Mộc đang ngồi, vì là giờ ra chơi nên lớp học hơi ồn Tạ Uyên quay xuống bảo:

" Này Mộc Mộc có muốn đi làm ở quán trà sữa gần trường mình với tớ không, tớ thấy ở đó thông báo tuyển thêm 2 nhân viên đó làm ca tối mà tối chúng ta được nghỉ nè đi không? "

"Vừa hay đợt này tớ đang bị hạn chế tiền tiêu vặt, đi làm cũng được đó, bao giờ bắt đầu đi vậy." Thẩm Mộc tỏ ra hào hứng....

Vậy tối nay tớ đợi cậu ở cổng trường rồi mình cùng ra nhé.

Buổi tối hai người cùng ra ứng tuyển ở quán trà sữa cả hai đều được nhận và bắt đầu từ ngày kia sẽ đi làm.

Sáng hôm sau Tạ Uyên sang rủ Thẩm Mộc đi học vì hôm qua cùng nhau về nên Tạ Uyên đã biết nhà cô.

"Sao mà cậu rủ sớm vậy, làm tớ tưởng muộn cơ. " cô nói với giọng hơi ngái ngủ.

"Đi sớm hôm nay ở trường có trận bóng rổ sớm, nam thần cùng bàn với cậu cũng tham gia đó. " cô nói với giọng hào hừng.

"Cậu ấy đánh bóng thì liên quan gì đến tớ đâu. " cô tỏ vẻ không quan tâm.



"Ây da người ta là nam thần đó ít nhất cũng phải quan tâm chứ, đi thôi. "

Trời mùa thu buổi sáng hơi se lạnh càng làm cho Thẩm Mộc thêm buồn ngủ, vì hôm nay trường tổ chức thi bóng rổ giữa các lớp nên buổi chiều học sinh mới phải học.

Sân trường náo nhiệt trận bóng rổ khá sôi động, tiếng hò hét từ các nữ sinh vang lên rất nhiều xen lẫn cả tiếng nam sinh nhưng đều bị tiếng nữ gần như át đi hết.

"Thời Bách vô địch"

"Thời Bách vô địch......."

Nghe thấy vậy Thẩm Mộc tự lẩm bẩm: "Không biết nhiều fan như vậy có cảm giác gì nhỉ. "

Vào đến sân, lớp cô đang dẫn đầu với tỉ số ấn tượng, quan sát một lúc Thẩm Mộc phát hiện lúc Châu Thời Bách đánh bóng rổ còn đẹp hơn bình thường rất nhiều. Anh mặc bộ đồ thể thao lộ ra thân hình hoàn hảo, bình thường cô thấy anh hơi gầy nhưng không ngờ cũng có cơ bắp, da anh rất trắng, lúc này vì đánh bóng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, thỉnh thoảng dơ tay lên vuốt tóc càng làm anh như tăng thêm "hiệu ứng đẹp trai " lúc anh nhảy lên đánh bóng còn thấy cả múi bụng làm các nữ sinh hò hét liên tục làm náo loạn sân trường. Đột nhiên một quả bóng rổ từ đâu bay đến đập thẳng vào trán Thẩm Mộc làm đầu óc cô quay cuồng khi chưa kịp phản ứng ra vấn đề thì cô đã ngất đi. Lúc ấy cô cảm nhận được có một bóng người cao lớn từ đâu đi đến bế bổng cô lên, cô cảm nhận được tiếng tim đập rất mạnh, một mùi xả quần áo nhè nhẹ kèm theo đó là mùi mồ hôi, lúc bấy giờ cô còn nghe thấy tiếng gọi dồn dập

"Thẩm Mộc có sao không?" giọng nói có chút hốt hoảng.

Cùng với đó là tiếng bàn tán của mọi người xung quanh.

Lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng y tế, bên cạnh là Tạ Uyên đang khẩn trương hỏi thăm:

"Thẩm Mộc cậu có sao không, còn thấy đau đầu hay gì không?"

"Tớ không sao chỉ là bây giờ thấy hơi choáng thôi, nằm một lúc là đỡ. "

Lúc đầu chỉ có Tạ Uyên nhưng biết tin Thẩm Mộc tỉnh Châu Thời Bách đã nhanh chóng chạy vào thấy vậy Tạ Uyên nhanh chân chạy ra ngoài dành không gian cho hai người thấy vậy trong đầu cô hiện lên dấu? to đùng.

"Xin lỗi tại tôi sơ ý đập bóng làm cậu ngất đi. " anh cất tiếng giọng nói hoảng hốt có chút mong đợi

Thẩm Mộc nghe thấy vậy quay ra nhìn anh với ánh mắt sâu xa, thật ra cô đã bình thường trở lại rồi nhưng thấy thái độ của anh hơi buồn cười, cô muốn trêu anh một tí,cô cất tiếng nói:

" Sau một hồi ngẫm nghĩ cuộc đời tôi phát hiện cứ lúc nào tôi ở cùng không gian với cậu là y như rằng có biến, không ổn chút nào!" giọng cô chậm chạp ánh mắt sâu xa giọng nói có chút thờ ơ.

Anh thấy vậy thì hơi nghệt ra vẻ mặt thể hiện sự lo lắng hoảng sợ bảo:

"Tôi thật sự không cố í đâu. "

"Tôi xin lỗi cậu đừng giận nữa được không, cậu muốn gì cũng được miễn trong khả năng của tôi."



"Đừng giận nữa được không? "

Cô thấy vậy thì không nhịn được bật cười "Trêu cậu đấy, không sao cả."

Anh nghe vậy thì bình tĩnh hơn nói:

"Cậu có biết tôi sợ lắm không lại còn trêu." giọng anh có chút ấm ức

"Cậu sợ gì?" cô nói với giọng thản nhiên

" Sợ cậu không muốn ngồi cùng tôi nữa không muốn ở chung với tôi." anh nói với giọng hết sức ấm ức, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại sâu xa chứa đựng nhiều tâm tư.

Cô nghe thấy vậy thì mặt nóng lên,tai đỏ ửng, tim đập mạnh dường như mọi thứ xung quanh như ngưng đọng, chừng năm giây sau cô hoàn hồn lại,nở một nụ cười sượng trân rồi tìm bừa một lí do đuổi anh đi, anh nằng nặc không đi bảo:

"Tôi muốn đèo cậu về."

"KHÔNG!!!!" cô giật mình rứt khoát nói

"Tạ Uyên đèo tôi rồi không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu. "

"Nhưng tôi muốn tạ lỗi với cậu."

Anh cứ một hai đòi đèo cô về sau một hồi đàm phán thất bại cô bảo:

"Cậu đèo tôi về cũng được nhưng phải đi xe của tôi."

Anh nghe vậy thì sáng mắt bảo

" Được rồi cậu nằm nghỉ đi tí tôi chở cậu về."

Nghe vậy Thẩm Mộc gọi Tạ Uyên vào bảo cô đi về trước.

" Uyên Uyên cậu cứ về trước đi mình không sao tí mình về cùng Châu Thời Bách cũng được bọn mình cùng khu phố về cũng tiện". Tạ Uyên thấy vậy thì cười gian

"Hehe các cậu thân nhau từ bao giờ vậy. "