17h30 trên sông Mị, ánh hoàng hôn trải dài xuống mặt nước sóng sánh cái sắc tím đỏ chiều tà. Không khí trên sông Mị ngày hôm nay có phần nhộn nhịp bước chân người qua lại, xen lẫn với giai điệu ballad được độc tấu bằng violin.
Trên mặt nước gợn sóng, 1 chiếc du thuyền 5 sao sang trọng hùng vĩ đứng ở đấy. Những ánh đèn vàng rực hoà trộn với sắc hoàng hôn chiều nay, làm cho mọi quan khách đang có mặt trên thuyền trở nên lộng lẫy bởi y phục xa hoa họ khoác trên mình.
Thảm đỏ được trải dài từ đầu cây cầu bắc ra đến đoạn cửa thuyền để quan khách đi lên. Mỗi người muốn qua được cầu đều phải đem theo thiệp mời đến dự.
Cách đấy không xa, Vũ Thiên Tình đứng bên cạnh Tịnh Nghi, nhìn lần lượt từng đoàn khách đi lên, trong đầu suy tính.
– Này, mày không biết là đến tham gia tiệc cần có thiệp mời sao?
– Sao tao biết được.
– Thế sao mày còn rủ tao?
– Thì cô Dung bảo cứ đến nói gặp ông chủ Trần là họ dẫn vào. Ai mà biết được còn phải qua 1 cửa soát vé như thế này.
Tịnh Nghi nghe vậy cũng chỉ thở dài 1 tiếng, sau đó trong ánh mắt loé lên 1 tia giảo hoạt.
– Đi theo tao!
Nói rồi, Tịnh Nghi cũng túm lấy tay Thiên Tình mà kéo vội đi.
1 lúc sau đó, bọn họ quay trở lại với những chiếc váy thời thượng trên người, Thiên Tình nhìn xuống thân mình rồi lại quay sang cô bạn:
– Mày kiếm ở đâu ra đấy?
– Thì nghe mày nói đi tiệc nên tao chuẩn bị hờ.
Cô bật cười 1 tiếng:
– Rủ mày đi quả nhiên không bao giờ sai. Tiếp theo đây có phải là muốn kiếm 1 công tử nào đấy để tán gẫu đúng không?
Tịnh Nghi búng tay 1 cái:
– Việc này cứ để tao!
Sau câu đó, Hứa Tịnh Nghi cũng tiến về phía đám đông quan khách đang đợi kiểm tra thiệp mời, đôi đồng tử lanh lợi khẽ đảo quanh tìm mục tiêu.
Cùng lúc đấy, 1 giọng nói vang lên từ phía sau:
– Cô gái, nhường đường được không?
Tịnh Nghi theo phản xạ quay lại, trước mặt là người đàn ông điển trai trong bộ vest tây , nhưng để mà nói thì độ lịch lãm của trang phục vẫn không thể che đậy hết cái dáng vẻ đào hoa của anh ta – Triệu Nghiêm Thành.
Có điều Hứa Tịnh Nghi không để vào mắt nhan sắc này, thứ cô ấy quan tâm chính là tấm thiệp trong tay anh ta.
Tịnh Nghi tỏ ra rụt rè lùi người sang 1 bên, khi ấy lại cố tình dẫm trúng chân của 1 cô gái đứng phía sau.
– Á! Mắt mù sao?
Tịnh Nghi quay người lại vội vàng nói:
– Xin lỗi! Tôi không cố ý.
Cô ta tỏ ra bực bội lại đưa tay đẩy Tịnh Nghi 1 cái:
– Đụng trúng người ta nói không cố ý là xong à?
Hứa Tịnh Nghi vừa vặn thuận người ngã về phía Triệu Nghiêm Thành, anh ta cũng là thuận tay đỡ rồi cả 2 cùng ngã xuống đất, tấm thiệp trong tay Nghiêm Thành văng ra.
Tịnh Nghi đảo mắt nhìn lên 1 phía, quả nhiên người bạn chí cốt, mới đó đã có mặt đúng lúc, Thiên Tình rất nhanh nhẹn lợi dụng sự chú ý của mọi người đang dồn vào 2 người bị ngã kia, lặng lẽ cúi xuống nhặt tấm thiệp rồi rời đi.
Khi ấy, Triệu Nghiêm Thành cũng đứng dậy đỡ Tịnh Nghi lên, sau cú ngã vừa rồi thì váy áo của Tịnh Nghi có phần bị sai vị trí.
Tất nhiên rơi vào tầm mắt của con sói Triệu Nghiêm Thành thì anh ta không thể bỏ qua:
– Cô không sao chứ?
Tịnh Nghi sau khi đạt được ý đồ thì cũng tự giữ khoảng cách với anh ta mà lùi lại:
– Tôi không sao! Cảm ơn anh!
Triệu Nghiêm Thành khi ấy quay sang cô gái vừa đẩy kia, nhìn xuống giày của cô ta sau đó quét 1 lượt từ dưới lên trên khẽ cười 1 cái rồi nói:
– Mẫu mới của Chanel đúng không? Vị tiểu thư đây nếu không ngại, tôi có thể tặng cô 1 đôi như vậy, thay cô gái này xin lỗi cô.
Quả nhiên là cao thủ tình trường, 1 câu nói lại có thể vừa lấy lòng cả 2 người phụ nữ. Có điều Hứa Tịnh Nghi lại chẳng hề có chút xao động, nhìn 2 người bọn họ đưa đẩy trao đổi số điện thoại, Tịnh Nghi chỉ lặng lẽ lùi về sau rồi rời đi.
Cho đến khi Triệu Nghiêm Thành quay sang thì đã không còn thấy người đâu nữa, anh ta có 1 chút tiếc nuối giễu cợt sau đó cũng quay người đi.
Nhưng khi tới điểm kiểm tra thiệp, Triệu Nghiêm Thành mới phát hiện đã bị mất, anh ngó nghiêng vài cái sau đấy lấy điện thoại ra bấm gọi:
– Tôi làm mất thiệp mời rồi!
– Chuyện đó cũng làm phiền tôi sao?
– Cậu là chủ bữa tiệc mà!
– Tự giải quyết đi!
Đối phương nói 1 câu như vậy rồi cúp máy, Triệu Nghiêm Thành sau đó nhìn đến 2 người kiểm tra thiệp mà cười:
– Tôi làm mất thiệp nhưng chủ của các người lại nói tôi tự giải quyết. Các người thấy tôi nên làm thế nào?
2 người họ nghe vậy lại tỏ ra cẩn trọng cúi đầu:
– Anh Thành, anh không cần phải qua kiểm tra, mời anh vào.
– Đừng, các cậu làm thế tôi cảm thấy áy náy lắm. Nhưng mà để mọi người ở đây đứng đợi sợ làm chậm trễ thời gian buổi tiệc, tôi đành chịu áy náy vậy.
Nói rồi, Triệu Nghiêm Thành cũng đưa tay giật nhẹ lại vạt áo vest của mình rồi ưỡn ngực mà đi thẳng vào.
Bọn họ đâu có mù mà không biết đây là bạn thân của ông chủ. Cho dù Triệu Nghiêm thành có ở đây có đưa theo 1 đám người không rõ lai lịch, không thiệp mời thì cũng chẳng ai dám ngăn cản.
Khi tất cả quan khách đều được đưa lên thuyền, du thuyền cũng nhổ neo mà hướng thẳng ra giữa con sông lớn nằm toạ lạc ở trung tâm thành phố sầm uất.
Vũ Thiên Tình lúc này đã có mặt trên thuyền, cô đưa mắt quan sát mọi vị trí, không tìm được người nào có thể là ông chủ Trần.
Thường những bữa tiệc như vậy được tổ chức, quan khách sẽ đến chào hỏi chủ nhân bữa tiệc đôi ba câu, nhưng cô để ý không có người nào kéo được sự tập trung của tất cả như vậy.
Thiên Tình thoạt nhìn qua những quan khách có mặt ở đây, không phải là giới thượng lưu thì cũng là quan chức vương quyền, xem ra ông chủ Trần này thế lực cũng không phải dạng vừa, vậy sao cô không nghe nhắc đến bao giờ?
Thường những người như vậy ắt hẳn bị đồn thổi, có sức ảnh hưởng lắm, đơn cử như Âu Đình Phong của Âu Gia chẳng hạn.
Thiên Tình suy tính vài hồi, sau đó vẫn quyết định đi lại phía 1 người nhân viên phục vụ lên tiếng:
– Xin hỏi, tôi muốn gặp ông chủ Trần, có thể giúp tôi không?
– Ông chủ Trần?
– Phải!
Người nhân viên nhìn cô với vẻ mặt ngây ngốc 1 lúc, sau đó mới đáp lại:
– Mời cô đi theo tôi!
Nói rồi, người nhân viên đấy cũng quay đi, Thiên Tình vội bước theo sau.
Cô được dẫn đến 1 căn phòng riêng ngay trên thuyền, nhân viên đưa tay lên gõ cửa:
– Anh Vỹ, có người muốn gặp anh!
Thiên Tình nghe vậy trong đầu tự hỏi “anh Vỹ? Ông chủ Trần tên là Vỹ sao?”.
Khi ấy, nhân viên đưa tay lùa cánh cửa sang 1 bên rồi nhìn Thiên Tình:
– Mời cô!
Thiên Tình nghe vậy gật đầu cảm ơn 1 tiếng rồi cũng bước vào bên trong.
Trước mắt cô lúc này là 1 người đàn ông đang đứng quay lưng lại phía mình, trông dáng dấp này cũng còn khá trẻ, vậy mà có cơ ngơi như vậy Thiên Tình thấy cảm phục.
Cô tiến vài bước lại gần rồi mới lên tiếng:
– Ông chủ Trần, hôm nay có chút đường đột đến gặp, mong ông chủ Trần bỏ qua, nhưng tôi thực sự có việc muốn nói, mà không có cách nào khác nên đành làm vậy.
Sau khi lời vừa dứt, giọng nói nam tính vang lên:
– Cô còn thiếu đường đột sao?
Thiên Tình nghe câu đấy không hiểu ý, nhưng cô lại nhận ra giọng nói dường như có quen. Khi ấy người đàn ông đứng đó từ từ quay lại, Vũ Thiên Tình lộ ra sự sửng sốt khi nhận ra đây là người đàn ông đã đưa cho cô tấm séc. Nhưng còn kinh ngạc hơn là khi cậu ta lùi sang 1 phía, cả gương mặt Âu Đình Phong ngồi đấy lại hiện rõ ra.
– Anh…..là ông chủ Trần?
Âu Đình Phong nhìn vẻ mặt của cô trong lòng đã dần đắc ý:
– Không! Ông chủ Trần là cậu ta, còn tôi là ông nội của ông chủ Trần.
Trần Thế Vỹ nghe vậy khẽ liếc mắt anh 1 cái nhưng rất nhanh thu về mà không dám hé nửa lời.
Vũ Thiên Tình khi ấy dần hiểu ra mọi chuyện mà cười khẩy 1 cái:
– Chà, Giám đốc Phong chắc hẳn là người phóng túng từ bé. Vậy nên mới chừng này tuổi đã có thằng cháu nội to xác như vậy.
Nói rồi, cô lại nhìn sang Thế Vỹ:
– Này cu cháu, gọi đây bằng cô nhé. Ông nội cháu không dậy cháu làm người phải thật thà sao? Cũng phải thôi, 1 người phóng túng như ông nội cháu, thì có lẽ việc thật thà nhất đã làm là phóng những con tinh trùng tạo ra những đứa cháu, chắt như vậy.
Câu nói đầy ý mỉa mai của cô kỳ lạ lại không khiến anh tức giận, nhưng khiến cho Trần Thế Vỹ điếng mặt, mà lúc này Âu Đình Phong còn trào phúng đáp lại:
– Xem ra cô Thiên Tình hôm nay đường đột đến đây, là muốn để tôi dạy cô làm việc thật thà mở mang kiến thức cho cháu tôi?
Trần Thế Vỹ nghe vậy nhìn sang anh, trong đầu cậu ta không ngừng gào thét lên “tôi là trò đùa của 2 người đấy à?” Gào thét trong lòng là vậy, nhưng tuyệt nhiên vẫn không dám để lộ ra bên ngoài.
Khi ấy, Thiên Tình lên tiếng:
– Không! Cháu chắt nhà anh thì tự anh dạy, tôi không có hứng. Chỉ là đến đây tôi mới hiểu, hoá ra Giám đốc Âu mà mọi người ca ngợi lại là kẻ chỉ biết ném đá giấu tay. Tất nhiên chủ nhà mới mà nhân phẩm tệ như vậy, tôi không thể giao dịch được. Nhà đó anh muốn lấy lúc nào thì lấy.
Nói rồi, cô quay người bỏ đi, Âu Đình Phong ngồi đấy nhìn theo chỉ khẽ cười nhếch 1 cái, mà Thế Vỹ khi ấy quay sang anh:
– Ông nội, có cần cháu giữ cô ấy lại không?
Nghe thế, anh liếc mắt qua cậu ta, giọng nói lạnh nhạt:
– Cậu mang họ Âu sao?
– Ơh…..không phải….
Còn chưa nói hết, Âu Đình Phong đã đứng dậy:
– Cô ta đã lên thuyền rồi thì không có đường chạy đâu.
Nói vậy, anh cũng đi ra ngoài, mà Trần Thế Vỹ đứng đấy bày ra vẻ bất mãn mà lẩm bẩm:
– Tôi không mang họ Âu, và ông nội tôi cũng là họ Trần!
Nói ra như vậy nhưng vẫn miễng cưỡng mà bước theo anh.
Khi ấy, Vũ Thiên Tình hậm hực bỏ ra ngoài khoang thuyền, phát hiện thuyền đã ra xa bờ, cô lấy điện thoại của mình ra bấm bấm cái gì đấy thì 1 giọng nói quá quen thuộc vang lên:
– Không phải chứ, rẻ rách mà cũng mặc được lên người sao? Không phải đến đây làm nhân viên kiếm thêm tiền chứ?
Thiên Tình quay người nhìn sang, cô gái đứng trước mằ cô lúc này không sai, chính là Vũ Thiên My – cô em gái cùng cha khác mẹ của cô đây.
Thiên Tình bây giờ không để tâm đến nó, việc cô cần làm là tìm cách rời khỏi đây trước khi Âu Đình Phong phát điên lên muốn tìm cô:
– Chưa đến tháng 7 mà vong đã đi ám. Tránh ra đi rồi tao đốt nhang cho.
Nói rồi, cô cũng tính lướt qua nhưng Thiên My lại bước lên chắn trước mặt:
– Nhang đó để dành mà đốt cho em gái mày chứ.
Thiên Tình nghe nhắc đến Thiên Tâm, cô như có sự nhạy cảm với điều này mà trừng mắt lên nhìn nó:
– Sao mày biết chuyện Thiên Tâm?
– Sao tao không biết, tao là người mong điều đó nhất mà!
Cô nghe vậy đôi mắt đỏ ngàu lên, giọng nói đanh lại:
– Quản cái miệng của mày cho tốt, ăn nói đừng có đụng đến nó.
– Tao cứ đụng thì sao? Con em gái mày tao còn nghe nói là đú đởn chơi bời nên mới chết, nhục nhã quá mà, từ mẹ đến con.
Lần này thì Thiên Tình đã mất kiểm soát, cô đưa tay túm lấy bả vai Thiên My mà kéo sát lại:
– Mày có muốn tao ở đây kể hết mọi chuyện dơ bẩn của mẹ con mày cho người khác không?
– Mày kể nhưng ai tin mày?
– Mày nên nhớ, tao vẫn mang họ Vũ, và tao vẫn là bề trên của mày.
Thiên My cười khẩy 1 cái:
– Nay lại muốn nhận làm chị rồi à? Sao? Thấy cô em gái chết rồi…..
Ai ngờ lời chưa nói hết, Vũ Thiên Tình đã đẩy mạnh 1 cái khiến Thiên My đập vào lan can rồi ngã xuống sàn:
– Ahh!
Âm thanh phát ra từ miệng Thiên My khiến quan khách để ý mà kéo tới.
Vũ Thiên My khi thấy đông người liền bày ra dáng vẻ đáng thương mà ngước nhìn lên cô:
– Chỉ không may đụng phải thôi mà, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn tôi phải nhảy xuống sông sao? Tôi thật sự không biết bơi!
Mọi người nghe thế liền xì xào bàn tán, mà Thiên Tình chỉ cười giễu sự giả tạo của nó:
– Đúng là mẹ nào con nấy! Thích diễn lắm sao? Để tao thử ném mày xuống xem rốt cuộc mày có thể diễn không biết bơi đến bao giờ.
Vũ Thiên My bỗng nhiên khóc nấc lên rồi rối rít nói:
– Đừng mà, tôi xin lỗi!
Nghe vậy, quan khác cũng chen vào nói Thiên Tình:
– Thôi đi, người ta xin lỗi rồi mà!
– Đúng vậy! Cô có còn là con người không mà hành động tàn nhẫn thế?
– Con cái nhà ai mà độc ác, tính cách ngang ngược vậy?
– Sau này nhà nào vớ phải người như cô thì đúng là vô phúc. Đuổi cô ta xuống thuyền đi.
– Đúng vậy, đuổi xuống đi!
Thiên Tình nghe những lời của bọn họ mà cay sống mũi, ánh mắt đỏ bừng lên cười hắt 1 tiếng định quay qua đáp trả lại thì giọng nói nam quyền vang lên:
– Đến tiệc của tôi, ăn đồ của tôi, uống rượu của tôi mà lại dám đuổi người của tôi à?
Tất cả mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về 1 phía, Âu Đình Phong bước đến bên cạnh cô, ánh mắt quét 1 lượt đám người ở đó mà nói tiếp:
– Âu Đình Phong tôi đã muốn triệt ai, không bàn đến chuyện lương tâm. Người của tôi thì càng phải như vậy. Cô ấy muốn ném người xuống sông thì ném xuống sông, tôi xem xem…AI DÁM NÓI!
Khẩu khí làm tất cả khiếp sợ, Vũ Thiên Tình cũng cảm thấy kinh ngạc, không hiểu sao anh lại ra mặt giúp cô.
Ngay khi ấy, nhân viên trên thuyền liền đi đến chỗ Thiên My túm lấy ả kéo lên, Vũ Thiên My kinh sợ nhìn anh nói:
– Đình Phong, anh làm gì vậy, em là khách mời của anh mà.
Âu Đình Phong nhìn đến ả, thản nhiên mà nói:
– Mời cô đến là để làm đồ chơi cho người của tôi!
Lời vừa dứt, lập tức nhân viên liền đẩy Thiên My ra lan can thuyền rồi đẩy 1 cái “TÙM” âm thanh làn người ta kinh sợ, có người hét lên còn Thiên Tình sửng sốt vội bước đến mạn thuyền nhìn xuống.
Khi ấy, 1 chiếc phao cũng được ném xuống nước, Vũ Thiên My như nhìn thấy cứu sinh mà vội vàng bơi đến túm lấy phao.
Âu Đình Phong lúc này lại lên tiếng:
– Cô ta như vậy là chứng tỏ mình đang nói dối. Một người như vậy thì mọi lời nói đều không đáng tin, các vị có còn muốn nghe chuyện nữa không?
Tất cả sau câu đó đều hiểu ý mà tự tản đi, chỉ Thiên Tình vẫn còn đứng đấy nhìn bên dưới cho tới khi Vũ Thiên My được nhân viên kéo lên mới quay lại.
Ngay lúc này, cả người cô đã sớm bị bao gọn bởi 1 cơ thể cường tráng, 2 bên bị 2 cánh tay rắn chắc túm lấy lan can kìm kẹp lại.
– Sao? Thấy hả dạ chưa?
Cô nhìn lên Âu Đình Phong, cảm thấy tâm tư người đàn ông này có phức tạp:
– Chuyện tốt này không phải do Giám đốc Phong gây ra sao? Sao lại hỏi tôi?
– Cô ta tát cô 1 cái, tôi ném cô ta xuống sông 1 lần, tất nhiên phải hỏi cô thấy vậy đã đủ chưa.
Thiên Tình cười hắt 1 cái, sau đó đưa tay túm cổ áo anh kéo áp sát lại, ánh mắt cô trực diện thẳng mặt anh:
– Anh bày mưu bỏ hoa độc gửi đến nhà họ Vũ rồi đổ cho tôi. Anh để trai cò đánh nhau, rồi mình làm ngư ông đắc lợi, bây giờ còn ra vẻ thay tôi trả đũa nó. Âu Đình Phong, anh hao tổn tâm trí như vậy là có ý gì đây?
Bị cô kéo lại ở 1 khoảng cách gần, Âu Đình Phong ngửi được 1 mùi hương thơm thoảng trên người cô khá dễ chịu. Nó giống như xạ thôi miên tâm trí, khiến anh để ý cô kỹ hơn.
Vũ Thiên Tình để mà nói đẹp khuynh nước khuynh thành thì không phải, người đẹp hơn cô cũng không thiếu, nhưng Âu Đình Phong cảm thấy dung mạo này quả thực gây nghiện, càng nhìn càng bị cuốn hút vào, đặc biệt là ánh mắt của cô.
Tầm nhìn của anh dần di chuyển từng chút đến các ngũ quan rồi đi xuống cổ, đến bầu ngực đang phập phồng dưới chiếc váy có phần trễ cổ của cô, lập tức cả người cảm thấy nóng rực lên.
Vũ Thiên Tình thấy anh không có phản ứng gì ngoài việc đồng tử đảo nhẹ trên gương mặt, da thịt cô.
Ở cự ly gần này, cô thấy được trong ánh mắt của Âu Đình Phong có sắc dục, khoé miệng cười nhếch 1 cái:
– Sao? Muốn chơi tôi à?
Câu hỏi khá thẳng thắn của cô lại khiến anh càng thêm kích động:
– Tôi muốn chơi cô thì đã sao?
Thiên Tình đưa mắt nhìn quanh:
– Vừa hay bối cảnh ở đây cũng khá mới mẻ, tôi chưa thử bao giờ, cũng đang muốn tìm cảm giác lạ xem có được không chứ mấy nơi cũ rích đã chán rồi.
Lời của cô như tỏ ra mình là 1 playgirl chính hiệu, nhưng Đình Phong không hiểu sao nghe xong thấy trong lòng bực bội.
Anh có phần hơi thô bạo bế thốc cô lên mà đi lại phía ghế trong 1 căn phòng quăng xuống rồi liền phủ người lên, Thiên Tình trong thoáng chốc có hơi kinh sợ nhưng rất nhanh sau đó liền mượn sơ hở khi anh chưa ổn định vị thế, cô liền đẩy vai anh rồi đảo vị trí để mình ngồi lên đùi anh.
Bàn tay Thiên Tình ve vởn trước cổ áo của anh, cởi chiếc caravat rồi gỡ cúc áo, ánh mắt dụ mị nhìn đến gương mặt tuấn mỹ ấy mà đưa đẩy rồi áp gần lại:
– Giám đốc Phong, thời gian còn dài,anh chơi vội như vậy không sợ sẽ game over sớm sao.
Cô vừa nói, bàn tày vừa ngả ngớn kéo rộng cổ áo anh, bờ môi đỏ mọng còn áp gần lại gương mặt nam tính. Trong thoáng chốc thấy môi của Âu Đình Phong có hơi nhếch lên để đón đợi, chỉ là sau đó Thiên Tình lại lướt qua mà đi xuống 1 bên cổ anh đã lộ ra, cúi vào đấy cắn mạnh 1 cái.
– Ahhh! Mẹ kiếp!
Khi anh vừa tỉnh táo lại, đưa bàn tay ôm lấy bên cổ bị cắn của mình, cũng nhìn thấy cô bỏ chạy đi, sắc mặt tối sầm xuống:
– VŨ THIÊN TÌNH!
Đình Phong đứng bật dậy đi ra ngoài đuổi theo, liền nhìn thấy Thiên Tình đi lại thành lan can thuyền rồi nhảy xuống.
Trong ánh mắt anh lộ rõ 1 chút hốt hoảng vội chạy tới nhìn. Khi ấy, Thiên Tình ở dưới nước đã bơi đến 1 chiếc cano chờ sẵn ở đấy, mà người ngồi trên đó là 1 cô gái đưa tay kéo cô lên.
Vũ Thiên Tình leo lên được cano, còn ngước mặt nhìn lên Âu Đình Phong vẫy tay:
– Giám đốc Phong, anh game over sớm quá, tôi không chơi nổi anh rồi. Bye! Bye!
Sau đó, chiếc cano chạy đi, Âu Đình Phong ở đấy bực bội đánh tay vào lan can thuyền:
– Chết tiệt!
Lần đầu tiên trong đời Âu Đình Phong bị 1 cô gái chơi cho 1 vố đau như vậy, có điều tức giận thì ít nhưng cảm giác muốn độc chiếm cô lại đang trỗi dậy mãnh liệt.
Bàn tay anh bất giác đưa lên chạm vào vết cắn ở cổ rồi tự nói:
– Nhưng mà đau thật đấy! Vũ Thiên Tình, cô chờ xem lần sau tôi chơi cô thế nào!
Cách đó không xa, Triệu Nghiêm Thành cũng đứng ở lan can nhìn về phía chiếc cano đã chạy xa mà khẽ cười nhếch:
– Hoá ra là vậy!