Hứa Tịnh Nghi vừa nhìn thấy cậu ta liền lên tiếng:
– Thế Kiệt! Anh trong ekip phẫu thuật cho Thiên Tình sao?
Cậu ta nhìn Tịnh Nghi gật đầu 1 cái:
– Ai đi cùng tôi đây?
– Để tôi đi! Đình Phong, Nghiêm Thành, 2 anh đưa Thiên Tình về phòng đi.
Nói rồi, Hứa Tịnh Nghi cùng với Thế Kiệt định rời đi thì bất chợt Đình Phong lên tiếng:
– Không cần! Làm thủ tục thanh toán viện phí luôn đi, tôi sẽ đưa Thiên Tình về nhà.
Lời của anh khiến Tịnh Nghi kinh ngạc:
– Về nhà sao? Nhưng Thiên Tình vừa mới phẫu thuật xong.
– Bác sĩ nói phẫu thuật thành công rồi, giờ chăm sóc hồi phục là được. Nhà họ Âu có bác sĩ tư, chuyện này không cần lo.
Nghe vậy Thế Kiệt cũng nhìn anh lên tiếng:
– Anh là người nhà của bệnh nhân sao?
1 câu hỏi vốn dĩ khá bình thường trong chuyện này, nhưng đối với cả 2 người đàn ông đang đứng cách nhau bởi chiếc giường thì nó chẳng khác gì 1 lời thách thức.
– Phải!
– Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, vẫn còn trong giai đoạn phải theo dõi. Nếu như anh muốn đưa bệnh nhân về nhà, vậy sau này có bất cứ rủi ro gì, bệnh viện sẽ hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Vậy nên, nếu không phải là người nhà của cô ấy, thì đừng có tự quyết định mạng sống của người khác theo cảm xúc của mình.
Tịnh Nghi đứng bên cạnh nhận ra được bầu không khí đang căng dần lên, cô chen vào cuộc nói chuyện:
– Đình Phong, dù sao sức khoẻ của Thiên Tình là quan trọng nhất, hay là cứ để cô ấy ở lại…..
Còn chưa nói hết câu, Đình Phong đã cắt ngang lời, ánh mắt anh khoét sâu lên gương mặt của Thế Kiệt:
– Cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng mình chịu trách nhiệm.
Thế Kiệt khẽ cười 1 cái:
– Đã nghe danh Âu tổng từ lâu là người ngạo mạn, tự cao tự đại, thích quyết định sống chết của người khác, lúc nào cũng cho là mình đúng….hôm nay được tận mắt chứng kiến, đúng là không thẹn với lời đồn.
– Hoá ra bác sĩ Kiệt cũng rất có hứng thú về tôi. Nhưng nói về quyết định sống chết của người khác, bác sĩ Kiệt cũng đâu thua kém.
– Âu tổng quá lời rồi. Tôi chỉ là 1 bác sĩ nội trú bình thường, mỗi ngày ở bệnh viện đều phải đối mặt với rất nhiều ca bệnh, chỉ là góp 1 chút sức nhỏ để giúp cuộc sống của người khác dễ dàng hơn. Không thể so được với Âu tổng, muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó phải chết. Thật sự khiến người khác kinh sợ.
– Nhưng tôi lại thấy bác sĩ Kiệt không hề kinh sợ. Cũng phải thôi, bác sĩ vẫn luôn phải đối mặt VỚI CÁI CHẾT mỗi ngày mà, sao có thể dễ dàng kinh sợ được.
Hai người bọn họ ở đấy lời qua lời lại, ngoài mặt thì tán thưởng, nhưng thực chất trong lòng lại không ngừng công kích nhau.
Triệu Nghiêm Thành nhìn ra được bầu không khí khác lạ, buộc phải lên tiếng:
– Được rồi! Dù sao nhà họ Âu cũng có bác sĩ cao cấp, vậy nên không có gì đáng lo lắng. Đưa Thiên Tình về nhà cũng được, tiện cho việc chăm sóc cô ấy.
Tịnh Nghi nghe vậy nhìn sang anh ta:
– Nghiêm Thành!
Mới chỉ kịp gọi tên, cô liền bị Nghiêm Thành kéo lại nói nhỏ:
– Còn không để cậu ta đưa Thiên Tình về, thì không biết ngày mai bệnh viện này sẽ thành 1 dự án gì đâu.
Nói rồi, Nghiêm Thành nhìn đến Khương Thế Kiệt:
– Bác sĩ Kiệt, phiền cậu giúp chúng tôi chuẩn bị thủ tục thanh toán ra viện.
Khương Thế Kiệt nghe vậy cũng không nói gì thêm, cậu ta gật đầu 1 cái:
– Vậy người nhà đi cùng tôi ra thanh toán viện phí.
Để tránh tiếp tục xảy ra xung đột, Nghiêm Thành tranh luôn khoản thanh toán:
– Để tôi!
Nói rồi, anh ta bước theo Thế Kiệt, nhưng được 1 bước liền quay lại hướng đến Đình Phong, lại thấy anh vẫn đang dành ánh mắt như dao găm đến phía Thế Kiệt, Nghiêm Thành đành chỉ nuốt khan 1 cái rồi quay qua Tịnh Nghi mỉm cười.
Hứa Tịnh Nghi cũng đáp lại bằng 1 nụ cười nhạt nhẽo:
– Sao vậy? Đi thanh toán đi!
– Em yêu! Em cũng biết mà!
Tịnh Nghi liếc xéo anh ta 1 cái:
– Lăng xăng!
Sau đó, cô cũng đi theo Thế Kiệt lại quầy thanh toán.
Triệu Nghiêm Thành lúc này nhìn sang Đình Phong, vỗ nhẹ lên vai anh 1 cái:
– Được rồi! Đừng nhìn nữa, cả người cậu ta bị cậu nhìn thủng đến trăm cái lỗ rồi đấy.
Đình Phong nghe vậy mới lên tiếng:
– Nghiêm Thành, cậu không thấy hắn có gì đó không bình thường sao?
Nghiêm Thành nhìn theo tầm mắt của anh:
– Tôi không thấy cậu ta không bình thường chỗ nào. Tôi chỉ thấy cả người cậu đang bốc lên mùi giấm chua.
Lời vừa dứt, Nghiêm Thành liền nhận ngay 1 cái quét mắt lạnh lẽo của Đình Phong, anh ta lập tức chuyển hướng:
– Được rồi! Giờ việc quan trọng là sức khoẻ của Thiên Tình. Đưa cô ấy về trước đi!
Âu Đình Phong không hiểu sao có 1 sự nghi hoặc lớn đối với Thế Kiệt, anh luôn có cảm giác Khương Thế Kiệt không giống với vẻ bề ngoài. Dường như cậu ta đang che đậy 1 bí mật nào đấy, mà không chỉ đơn giản, nó còn là bí mật vô cùng khủng khiếp.
Nhưng thông tin mà Trần Thế Vỹ tra được của cậu ta không quá nhiều, nhìn qua mọi thứ đều bình thường nhưng chính vì 2 điều đấy, Đình Phong mới cho rằng lý lịch của cậu ta chỉ là 1 lớp vỏ bọc che đậy góc tối bên trong.
Hứa Tịnh Nghi khi ấy làm xong thủ tục thanh toán cũng quay lại:
– Xong rồi! Đi thôi!
Bọn họ sau đó đưa Thiên Tình rời khỏi bệnh viện, lúc xe chạy ra khỏi cổng, Âu Đình Phong vẫn nhìn lại vào trong, Khương Thế Kiệt đứng ở ngay hiên sảnh bệnh viện, đấu thẳng mắt đến anh, khoé miệng dần dần nhếch nhẹ lên 1 nét cười.
*******
Ngày hôm sau, trong gian phòng ngủ có diện tích lớn, nội thất trang thiết bị đều là những mặt hàng thượng phẩm, thoảng 1 chút mùi thuốc Tây đọng lại ở nơi đây.
Trên chiếc giường với gam màu tối, Vũ Thiên Tình nằm ở đấy với trạng thái vẫn còn mê man. Gương mặt tuy thiếu sắc nhưng nét nào ra nét đấy, dung mạo của Vũ Thiên Tình có thể liệt vào hàng “thiên sinh lệ chất”.
Bờ mi cong vút sau 1 khoảng thời gian nghỉ ngơi đủ, lúc này khẽ động đậy rồi chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt cô là trần nhà thạch cao cùng đèn ốp trần hình hoa tinh tế. Thiên Tình hơi nhíu nhẹ ấn đường, cô cảm thấy chiếc đèn này có chút quen mắt, dường như đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Thiên Tình khẽ nghiêng mặt nhìn sang, bắt gặp Âu Đình Phong ngồi ở chiếc ghế sofa cách đó không xa, chân vắt chéo, khuỷu tay chống lên thành ghế, nghiêng đầu gối lên nắm tay của mình, đôi mắt nhắm lại tựa đang ngủ nhưng đầu lông mày nhíu về 1 điểm ấn đường.
– Đình Phong!
1 tiếng gọi yếu ớt rất nhỏ của cô, tưởng như chỉ cô nghe được vậy mà Âu Đình Phong ngay sau đó liền mở mắt ra. Nhìn thấy cô đã tỉnh lại, anh vội vàng đứng dậy bước đến ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà hỏi:
– Thiên Tình, em thấy thế nào rồi?
Cô nghe vậy lại khẽ mỉm cười đáp lại anh dù giọng nói vẫn còn mệt mỏi:
– Rất tốt!
Đình Phong đột nhiên hốc mắt trở nên đỏ bừng:
– Rất tốt? Em còn không nhìn xem mình bị cái gì, vậy mà nói rất tốt ở chỗ nào?
– Anh không sao, em vẫn sống! Mở mắt ra đã nhìn thấy nhau….như vậy còn không phải là rất tốt sao?
Đôi mắt như đang run lên của anh, từng chút trải lên gương mặt tái nhợt của cô. Phải, mở mắt ra có thể nhìn thấy nhau là rất tốt. Nhưng cái “rất tốt” ấy đã phải đánh đổi rất nhiều sự “đau lòng”.
– Thiên Tình! Tôi xin lỗi!
– Tại sao?
– Tôi cứ nghĩ mình có thể bảo vệ em chu toàn, còn đã rất tự tin nói rằng nếu như tôi xuất hiện bên cạnh em vào khoảng thời gian trước, tôi sẽ không để kẻ nào tổn thương em 1 phân. Nhưng cho dù là bây giờ hay có đến sớm hơn đi nữa, tôi vẫn không làm được. Xin lỗi! Vì đã để em hy vọng nhưng tôi lại không thể làm tốt.
Thiên Tình nghe những lời anh nói trong ánh mắt như chứa đựng trời sao mà trở nên sáng ngời:
– Đình Phong, anh cũng biết em đã trải qua những cuộc truy đuổi như vậy, cuộc sống luôn phải trốn chạy trong bóng tối. Những lúc đấy, trong đầu em chỉ nghĩ rằng phải sống để trả lại tất cả những thứ đấy cho bọn họ. Em cũng không biết được mình đã phải chịu những cơn đau như thế nào, cứ vậy mà tồn tại rồi nó trở thành 1 việc hiển nhiên, em không còn sợ, cũng không còn bất ngờ. Nhưng ngày hôm qua, khi phát hiện 1 cuộc truy đuổi ấy lại tái lại….Đình Phong….anh biết không, trong đầu em lúc đấy chỉ nghĩ đến anh, sợ rằng sẽ không được gặp lại anh nữa…vậy nên vội vàng gọi cho anh, dù chỉ có thể nói 1 câu thôi cũng được. Sau những năm tháng em cho rằng sẽ không thể tin vào bất cứ ai nữa, chỉ có bản thân tự cố gắng, tự dựa vào chính mình…..thì anh xuất hiện….Nó như 1 lời nói “Thiên Tình, em có thể ỉ lại vào anh”. 1 Vũ Thiên Tình không có gì như em, lại có thể ôm cái đùi to nhất của Âu Gia….anh không chỉ là hy vọng đâu….anh là cả thế giới của em. Đình Phong, cảm ơn anh vì hôm qua đã đến kịp lúc…nếu không em cũng không thể ở cạnh anh vào lúc này!
Những lời của cô, nghe rất ấm lòng, nhưng càng nghe, anh lại càng cảm thấy đau. Anh cầm bàn cô, áp lên bờ má mình, hơi dùng lực 1 chút mà áp chặt nó vào, như muốn cảm thấy hơi ấm của cô, cảm nhận được những mạch máu đang chảy luân chuyển bên trong cơ thể cô. Không hiểu sao trong lòng Âu Đình Phong dạo này luôn có 1 cảm giác sợ hãi vô hình, khi mọi chuyện chưa thực sự kết thúc, anh vẫn lo sợ 1 ngày nào đó….để vuột mất cô.
– Vậy Thiên Tình….nghe lời tôi…1 lần được không?
Cô biết anh đang muốn nói đến chuyện gì, chỉ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng:
– Đình Phong, đừng lo! Chỉ cần Thiên Trường chịu đưa ra món đồ thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Thời hạn cũng chỉ còn 2 ngày nữa thôi.
– Nếu em muốn tôi có thể ép hắn giao ra.
– 2 ngày! Em hứa với anh! Nếu sau 2 ngày mọi chuyện không kết thúc, vậy thì nghe theo anh cả.
Đình Phong nghe vậy cũng không còn cách nào khác, đối với cô, anh hoàn toàn không giữ được 1 chút cứng rắn nào.
– Được! Em nói 2 ngày thì 2 ngày. Nhưng từ giờ em phải ở lại đây. Tịnh Nghi nói cô ấy về căn hộ ở Lâu Ninh, phát hiện cửa bị phá khoá, bên trong đồ đạc bị đảo tung, có lẽ bọn chúng đã tìm đến đấy. Giờ nơi đấy không an toàn, vậy nên em không về đó được.
Thiên Tình nghe nói thế lại ngoan ngoãn gật đầu 1 cái. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói truyền vào:
– Cậu Phong, bác sĩ Hà đến rồi!
Đình Phong nghe vậy nói vọng ra:
– Vào đi!
Sau đó, cánh cửa được mở, 1 người phụ nữ ngoài 40 tuổi mặc trên mình chiếc áo blouse trắng bước vào, Âu Đình Phong lúc này buông tay cô ra mà đứng dậy:
– Bác sĩ Hà, cô ấy vừa tỉnh lại. Kiểm tra xem có vấn đề gì không.
– Được!
Bác sĩ Hà tiến lại phía giường, nhìn đến cô mà ân cần nói:
– Cô Thiên Tình, có thể ngồi dậy được không? Hoặc xoay nghiêng người cũng được.
– Không sao, tôi cũng muốn ngồi lên 1 chút, nằm nhiều thấy hơi đau mỏi lưng.
Nghe thế, Đình Phong liền đến gần đỡ cô ngồi lên, bác sĩ Hà lại nói với anh:
– Cậu Phong, giúp cô ấy cởi áo, để tôi thay băng.
Thiên Tình thấy vậy cũng vội đưa tay lên cởi cúc áo của minh:
– Không sao, cái này em tự làm được!
Đình Phong nghe nhưng lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm tay cô gỡ ra, rồi anh lại thay cô cởi từng chiếc cúc. Cho đến khi áo được kéo tuột xuống khỏi người cô, trong ánh mắt anh thoáng lộ ra 1 chút sửng sốt.
Không nhắc đến cái vết thương bị dao đâm xuống, thì trên da thịt trắng nõn của cô còn xuất hiện thêm những vết bầm tím, bàn tay anh bất giác đưa đến chạm vào 1 vết bầm ở hông sườn của cô:
– Thiên Tình…những cái này…?
Cô nghe vậy nhìn xuống cơ thể mình:
– Có lẽ lúc xe bị lật dẫn đến va đập mạnh, thật sự em cũng không cảm thấy đau nữa.
Ánh mắt của Đình Phong rấy lên niềm thương sót vô tận, anh hướng đến bác sĩ:
– Bác sĩ Hà, kiểm tra xem cô ấy thế nào?
Vị bác sĩ cũng đã sớm để ý đến những dấu vết trên người cô, trong con mắt của người có chuyên môn cũng nhận ra có điều bất thường, chỉ là vẫn chưa thể nắm rõ nên không dám phán bừa:
– Để tôi thay băng trước rồi kiểm tra tổng quát 1 lượt.
Đình Phong gật đầu, vừa lúc đó chuông điện thoại của anh vang lên, Âu Đình Phong đứng dậy đi lại phía bàn cầm lấy nó, sau đấy hướng đến ban công mới nghe máy.
Lúc này, bác sĩ Hà ngồi xuống bên cạnh cô để thay băng, ánh mắt vẫn rất cẩn trọng nhìn qua 1 lượt những vết bầm trên người cô nhưng tuyệt nhiên không nói gì.
Mà Vũ Thiên Tình là người rất tinh ý, đã sớm nhận ra cái nhìn khác lạ của bác sĩ, cô khẽ đảo mắt nhìn về phía Đình Phong, thấy anh vẫn đang nói chuyện điện thoại mới lên tiếng, thanh âm vừa đủ chỉ 2 người nghe thấy:
– Bác sĩ Hà, những vết bầm này của tôi có vấn đề gì sao?
Nghe vậy, bác sĩ mới trả lời cô về vấn đề này:
– Thực ra dấu hiệu có hơi giống, nhưng cụ thể vẫn cần phải xét nghiệm mới chắc chắn được. Không loại trừ là do cô bị va đập mạnh vào đâu đó dẫn đến tình trạng này.
– Bác sĩ, nếu có vấn đề gì, hãy nói với tôi trước, đừng vội nói với Đình Phong.
Bác sĩ Hà bỗng nhiên sững lại nhìn cô, người phụ nữ này cảm thấy Thiên Tình quá cẩn trọng. Mặc dù bà đã nói chỉ là hơi giống thôi chứ chưa chắc chắn, vậy mà cô đã nghĩ đến trường hợp tệ nhất, dường như Thiên Tình lúc nào cũng sẵn sàng để đối mặt vậy. Bác sĩ Hà sau đó mỉm cười hoà nhã:
– Cô Thiên Tình đừng lo, khả năng cao là tụ máu do va đập thôi.
Cô nghe vậy rất bình thản đáp lại bà bằng 1 nụ cười hiền dịu:
– Dù là vậy cũng vẫn mong bác sĩ nếu phát hiện gì hãy nói với tôi trước.
– Được! Tôi biết rồi!
– Cảm ơn bác sĩ!
Buổi tối đấy, Thiên Tình ngồi trên giường, tay cầm điện thoại bấm gọi đến số của Tịnh Nghi mà áp lên tai:
– Thế nào rồi?
– Đám thằng Bẻm vẫn thay nhau túc trực ở tủ đồ, nhưng không thấy động thái gì cả.
– Cứ chờ đi, hắn sẽ đem đến thôi!
– Thiên Tình, sao mày chắc hắn sẽ đem đến? Nếu hắn muốn đã không sắp đặt truy sát mày mà đem đến từ sớm rồi.
– Vẫn chưa biết người đứng sau vụ truy sát tao rốt cuộc là ai mà. Nhưng sự chần chừ của hắn khiến tao có thể chắc chắn rằng, cái chết của mẹ tao có bóng dáng Tống Diệp Phương. Vũ Thiên Trường lo rằng nếu đưa ra bí mật này, hắn cũng sợ mẹ mình bị liên luỵ. Nhưng hắn lại 1 lòng muốn biết sự thật về cái chết của người mình yêu. Vậy nên hắn chần chừ là đang muốn tính cách toàn vẹn nhất.
– Vậy nếu như hết thời hạn hắn vẫn không đưa ra thì sao?
– Tao đã hứa với Đình Phong rồi, nếu 2 ngày hắn không đưa ra, tao sẽ để anh ấy tự quyết định mọi chuyện.
Đầu bên kia nghe vậy gật gù ậm ừ, sau đó lại lên tiếng:
– Phải rồi! Mày đã biết chuyện Đình Phong và Thế Kiệt giáp mặt nhau chưa?
Thiên Tình khẽ nhíu mày 1 cái:
– Có chuyện gì sao?
– Thì Thế Kiệt lại trong ekip phẫu thuật cho mày. Lúc trở ra, 2 người họ đụng nhau, nếu không phải có tao và Nghiêm Thành ở đó, sợ rằng bọn họ còn đánh nhau luôn rồi đấy. Lão nhà mày ghen quá cơ, mà cái tên Kiệt này mồm miệng cũng không vừa, đốp chát từng chữ luôn đấy. Vì anh ta thấy Thế Kiệt ở bệnh viện, nên nhất định làm thủ tục đưa mày về khi vừa mới phẫu thuật xong đó.
Thiên Tình nghe vậy chỉ có thể cười trừ:
– Anh ấy có hiểu lầm 1 chút về tao với Thế Kiệt.
Lời vừa dứt, thì Đình Phong đẩy cửa bước vào, Thiên Tình vừa thấy anh liền vội vàng nói:
– Vậy nhé! Có tin tức gì thì báo cho tao, tao cúp máy đây.
Nói rồi, cô cũng tắt bụp máy không đợi đầu bên kia trả lời. Mà Đình Phong lúc này tiến lại đem theo 1 ly sữa đến bên cạnh giường cô đưa nó cho cô:
– Giật mình như vậy xem ra là làm chuyện lén lút rồi.
Thiên Tình mỉm cười nhận lấy ly sữa lại nhìn lên anh:
– Em có gì mà phải lén lút chứ? Chỉ có ai đó ăn phải giấm chua nên vội vàng không cho người bệnh ở lại bệnh viện mà đưa về nhà.
Đình Phong chỉ cần nghe vậy là hiểu được cô đang ám chỉ cái gì:
– Sao? Em đang bất mãn vì không thể được vị bác sĩ trong lòng đó chăm sóc?
Câu nói của anh khiến cô phì cười:
– Vị bác sĩ trong lòng? Âu tổng thật tài tình, anh đi guốc trong bụng em sao mà biết được người trong lòng của em?
– Nếu không phải thì tại sao phải giật mình khi thấy tôi vào?
– Em chỉ là sợ ai đó nghe nhắc đến người ta mà lại ăn giấm thôi.
Đình Phong lúc này bỗng lấy lại ly sữa trong tay cô, anh ngồi xuống bên cạnh, chủ động đưa ly sữa lên miệng cô, Thiên Tình thấy vậh cũng lười biếng cầm, mà cúi xuống miệng ly uống 1 ngụm, khi ấy Đình Phong mới lên tiếng:
– Hắn không có điểm gì để khiến tôi phải ghen cả. Xét về hình thể, gia thế, cả nhan sắc đều thua tôi.
Thiên Tình mỉm cười nuốt ngụm sữa xuống mà đáp lại:
– Phải! Âu tổng là người xuất sắc nhất, không ai có thể qua được anh! Cho dù là có thì trong mắt em, anh vẫn là người giỏi nhất.
Đình Phong nhìn cô, không hề đùa giỡn mà trở nên nghiêm túc:
– Chỉ là tôi thấy hắn không an toàn. Vậy nên sau này, em hạn chế….không….là tuyệt đối đừng giao du với hắn.
Lần này Thiên Tình không còn ương bước, rất an phận gật đầu 1 cái:
– Tiểu nữ sẽ nghe lời tiên sinh!
– Được rồi! Uống hết sữa rồi đi nghỉ sớm.
Cô nghe vậy cũng ngoan ngoãn theo lời anh.
Đêm đấy, trong căn phòng sang trọng chỉ sáng lên bởi 1 ánh đèn ngủ mờ ảo, trên giường lớn, Âu Đình Phong nằm bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy cô gọn vào lòng mình, hơi thở rất nhẹ phả lên đầu cô, sau đấy 1 giọng nói trầm ấm vang bên tai:
– Tình, tôi yêu em!
Bỗng nhiên anh nói 1 câu như vậy khiến cô bất ngờ ấm áp, lại thấy có hơi lạ lẫm mà khẽ ngước mặt nhìn lên anh:
– Sao bỗng nhiên lại nói vậy?
– Không được sao?
– Không phải…chỉ là em thấy….anh có chuyện gì à?
Đình Phong nhìn cô với ánh mắt ôn nhu, từng chút mơn trớn khắp ngũ quan trên gương mặt của cô, lưu lại lâu 1 chút, bàn tay đưa lên vén sợi tóc gọn sau tai cô mà đáp lại:
– Tôi chỉ cảm thấy nên nói câu đó với em nhiều 1 chút, nhìn kỹ em hơn 1 chút, nếu có thể cũng muốn ôm em chặt hơn 1 chút….nhưng vết thương còn mới, chỉ sợ làm em đau.
Cô mỉm cười với anh, giọng nói có chút ngọt ngào:
– Sao vậy? Không lẽ đã ở trong lòng như vậy mà vẫn còn sợ em chạy mất sao?
– Phải!
Cô vốn chỉ là đùa, nhưng 1 từ mà anh thốt ra lại đem theo quá nhiều chân thật khiến Thiên Tình sững lại, anh sau đó tiếp tục nói:
– Con người ta vẫn luôn đi tìm 1 sự bình yên cho riêng mình, tôi cũng đang tự hỏi thế nào là bình yên thật sự? Là khi ngoài kia trời đã trở lạnh, thì chăn cũng ấm. Là trong cơn mơ chợt tỉnh dậy, thấy người bên gối. Và người bên gối, cũng chính là người trong lòng….đó là 1 ngày bình yên. Tôi thật sự muốn khoảng thời gian này dừng lại, chúng ta cứ mãi như vậy….bình yên cho đến rất nhiều năm sau nữa. Thiên Tình, sau chuyện vừa rồi, tôi rất sợ, rất sợ sẽ để mất em.
Cô cảm nhận được lồng ngực của anh đang đập rất nhanh, trong đôi mâu quang đen kịt ấy không che đẩy nổi 1 chút bão lòng cuộn lên. Thiên Tình cảm thấy xúc động, cô vòng tay ôm lấy anh, khẽ rúc đầu vào khuôn ngực ấm áp ấy. Cô không nói gì, dường như trong lòng Vũ Thiên Tình cảm nhận được có 1 cơn mưa giông đang trú nấp sau những mây trắng trông bình dị, nhưng chỉ đợi có gió lớn thổi đi, lập tức cơn giông ấy liền tràn vào, cuốn đi hết những bình yên mỏng manh ấy.
2 người bọ sau đó không nói gì nữa, nhưng trong lòng của cả 2 không hiểu sao đều cảm nhận được 1 sự bất an vô hình nào đó mà không thể nói rõ được.
Cả anh và cô thật sự không dám tưởng tượng đến, người bên gối sau này của họ không phải là đối phương….