Hứa Tịnh Nghi vội vàng đuổi theo cô ra đến cổng mà túm lại:
– Thiên Tình!
Vô ý lực kéo của Tịnh Nghi có chút mạnh khiến vết thương ở vai cô nhói lên 1 cơn, Thiên Tình sẽ cau mày suýt xoa thành tiếng, vàn tay theo phản xạ ôm lấy vết thương của mình.
Thấy vậy Tịnh Nghi liền vôi buông tay ra:
– Tao xin lỗi, nhưng mà mày đang bị thương vậy lại muốn đi đâu?
Cô nghe thế nhìn lên bạn mình:
– Tịnh Nghi, mày đưa tao đến nhà của Đình Phong đi, tao muốn xác minh chuyện này.
Tịnh Nghi nhìn cô vẻ ái ngại mà thở dài:
– Mày không cần phải xác minh đâu, tao đã hỏi Nghiêm Thành rồi, anh ta nói tình trạng Đình Phong rất tệ.
Qua lời của bạn mình, Thiên Tình càng xem điều ấy là thật, trong lòng cô thời điểm này mường tượng như các mạch máu không còn lưu thông nữa. Từng cơ quan tế bào ngừng hoạt động, duy chỉ có trái tim là đang không ngừng co bóp mạnh, kéo theo cả tuyến lệ cứ trượt dài xuống:
– Không…..tao không tin….tao phải tận mắt nhìn thấy…..!
Nói rồi, cô quay người đi, nhưng Tịnh Nghi lại giữ lại:
– Ngay cả tao mày cũng không tin sao Thiên Tình.
Cô nhìn bạn mình, cảm thấy cổ họng nghẹn ứa lại:
– Tịnh Nghi, không phải là tao không tin mày….chỉ là….chuyện của anh ấy….nếu không phải tao tận mắt thấy……
Nói đến đấy, Vũ Thiên Tình trở nên rối hơn mà nức nở:
– Thật sự khi đó…..tao đã cố gắng không dùng lực….nhưng không hiểu….dao lại đi sâu đến vậy…..tao cũng đã nghĩ….không phải vị trí nguy hiểm…..nhưng tao lại nhất thời quên mất trước đó sức khoẻ của anh ấy không tốt….Rõ ràng Đình Phong có thể lựa chọn đâm tao trước…..nhưng anh ấy không chọn….anh ấy là không đành lòng…..vậy mà tao…….Tịnh Nghi….
Thấy cô vừa nói vừa nấc, Hứa Tịnh Nghi cũng thương cảm dỗ dành:
– Được rồi, được rồi! Mày muốn đi gặp anh ta, thì tao đưa mày đi. Nhưng nín lại đã.
Thiên Tình mím chặt môi mình mà gật đầu, sau đó Tịnh Nghi lại kéo cô đi về chiếc motor phân khối lớn của mình ngồi lên rồi lái rời khỏi bệnh viện.
Mọi lời nói và hành động của 2 người họ, đều thu gọn vào mắt của Khương Thế Kiệt đứng cách đấy không xa. Cậu ta nhìn theo chiếc xe đi khuất vẫn chưa thôi, chỉ khi âm thanh động cơ của chiếc motor nhỏ dần rồi biến mất hẳn, Thế Kiệt mới thở dài 1 tiếng rồi quay người vào trong.
*******
Khu đô thị cao cấp Vương Hoàng.
Chiếc motor của Hứa Tịnh Nghi vừa đi đến cổng chính của khu liền bị nhân viên an ninh chặn lại:
– Xin lỗi, đây là khu đô thị cao cấp, xe gây tiếng ồn ảnh hưởng không được phép đi vào.
Tịnh Nghi nghe vậy cũng nhìn sang nhân viên an ninh:
– Chú à, chúng tôi là đến nhà Giám đốc Âu đấy.
– Tôi không cấm các cô đến nhà ai, nhưng xe thì không được vào, hoặc là cô có thể chọn dắt bộ.
Thiên Tình lúc này xuống xe, cởi chiếc mũ bảo hiểm ra đưa cho Tịnh Nghi:
– Nhà gần đây thôi, mày xử lý đi, tao đến đó trước.
Nói rồi, Thiên Tình chạy thẳng vào bên trong, mà Tịnh Nghi thấy vậy cũng lo lắng bỏ mặc luôn con “quái thú” yêu thích của mình ở đó mà đuổi theo cô:
– Thiên Tình, chậm thôi, mày đang bị thương đấy.
Cô đã từng ở lại đây 1 đêm nên nhớ được vị trí biệt thự của Đình Phong. 2 người họ dừng lại trước căn nhà lớn được thiết kế theo kiểu dáng phương Tây hiện đại, Thiên Tình đưa tay ấn chuông cửa, chưa được vài giây lại tiếp tục nhấn.
Vài lần như vậy, Tịnh Nghi liền túm tay cô gàn làn:
– Được rồi, bình tĩnh 1 chút đi!
Bên trong vọng ra tiếng bước chân, không lâu sau đó cửa cổng được mở, còn không đợi cho người bên trong kịp lên tiếng gì, Thiên Tình đã chạy thẳng vào khiến người giúp việc ngơ ngác mất vài giây.
Thấy vậy, Tịnh Nghi chỉ cười gượng 1 cái rồi nói:
– Tôi nghĩ mọi người nên làm quen dần với chủ nhân mới đi.
Nói xong, Tịnh Nghi cũng theo sau cô đi vào.
Thiên Tình khi ấy bước qua cửa chính, đã bắt gặp Triệu Nghiêm Thành cùng Phó Quân Nam đứng ở gian phòng khách, cô thấy họ liền vội tiến lại:
– Đình Phong đâu?
Cùng lúc đấy, từ phía cầu thang 1 vị bác sĩ mặc chiếc áo bluose trắng đi xuống lên tiếng:
– Mọi người nên chuẩn bị dần đi!
Nghe thế, cô quay đầu nhìn đến vị bác sĩ, hốc mắt đã cay xè đọng ngấn nước mà tiến lại:
– Chuẩn bị cái gì chứ? Có 1 vết thương cỏn con đó mà các người còn không cứu được, rốt cuộc chuyên môn của các người đến đâu? Không phải Âu Gia lắm tiền nhiều của lắm sao? Vậy mà không mời nổi 1 bác sĩ giỏi à?
Đoạn cô định bước đi lên lầu, thì lúc này 1 giọng nói ở phía sau vang lên:
– Mọi chuyện không phải đều do cô gây ra sao? Còn đến đây trách móc gì người khác?
Thiên Tình quay mặt nhìn sang, bắt gặp bà Âu đi đến, nhất thời không biết nói gì:
– Bác gái!
– Cô Thiên Tình, mời cô về cho, ở đây chúng tôi không tiếp nổi cô đâu.
Nói rồi, bà Âu cũng bước đến ngang với cô mà nhìn thẳng mặt với ánh mắt vô cùng cương quyết.
Thấy vậy, Thiên Tình trở nên cuống quýt mà nói:
– Bác gái, cháu chỉ muốn xem Đình Phong thế nào….
– Sao? Muốn tận mắt nhìn thấy con trai tôi chết cô mới vừa lòng à?
– KHÔNG…ý cháu không phải vậy….
Thiên Tình khi ấy luống cuống vừa khóc vừa nói:
– Thật sự cháu không nghĩ….vết thương lại nghiêm trọng như vậy…..nếu biết trước được….cháu nhất định sẽ không làm vậy….bác gái….cháu xin bác để cháu gặp anh ấy được không…?
Bà Âu đôi mắt cũng đỏ hoe mà đáp lại:
– Cô không nghĩ sao? Phải thôi…..vì người bị thương là con trai tôi chứ đâu phải cô mà cô nghĩ là nó nghiêm trọng được. Nếu như cô thật sự có tình cảm với nó, thì cô đã không làm vậy. Giờ cô đến đây khóc lóc xin xỏ chả ích gì cả…..CÔ VỀ ĐI!
Những chữ cuối, Trương Như Ý gằn lên như bộc lộ ra sự giận dữ tột cùng. Mà điều đấy càng khiến Thiên Tình bị rơi vào vực thẳm, cô nức nở lắc đầu mà nói trong nước mắt:
– Không phải đâu bác…..lúc đó cháu cũng không còn cách nào khác…..rõ ràng Đình Phong khi ấy sức khoẻ không tốt…..nếu như cháu không làm vậy….thì cả cháu và anh ấy sẽ không ra được khỏi nơi đó.
– Cô biết sức khoẻ nó không tốt….nhưng vẫn đâm nó 1 nhát sâu như vậy…..VŨ THIÊN TÌNH, CÔ ĐỪNG CÓ BAO BIỆN CHO HÀNH ĐỘNG NHẪN TÂM CỦA MÌNH NỮA!
Lời của bà khiến cô sững lại, Thiên Tình mất vài giây chấn động vì những chữ ấy, sau đó như được tỉnh ngộ, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn mà gật đầu:
– Phải, là cháu sai rồi! Rõ ràng biết anh ấy sức khoẻ không tốt…nhưng vẫn mạnh tay như vậy….là cháu sai rồi. Bây giờ cháu rất hối hận….!
– Cô hối hận thì ích gì? Cô cũng đâu có yêu nó.
– Không!
Thiên Tình dứt khoát trả lời 1 câu khiến mọi người đều dồn hết sự chú ý đến cô. Thiên Tình cố gắng kìm lại những tiếng nức nở không rõ lời của mình mà nói tiếp:
– Cháu thừa nhận cháu yêu anh ấy! Cũng thừa nhận bản thân không đủ dũng cảm để đối mặt với tình cảm này, nên nhất mực phủ nhận. Nhưng lúc đó….nhát dao cháu tự đâm chính mình….không phải là muốn phân rõ, không phải là muốn rạch ròi với anh ấy…..mà là đối với 1 cô gái không có gì như cháu…..nếu sau này muốn ở bên anh ấy, nhất định phải là xứng đáng chứ không phải là vì trả nợ ân tình.
Cũng ngay khi ấy, 1 giọng nói nam tính vang lên:
– Hoá ra em cũng nghĩ đến chúng ta sau này sao?
– Có chứ! Nếu không vì……
Nửa câu sau bỗng nhiên ra đến cổ họng lại trôi ngược xuống, Thiên Tình quay mặt nhìn lại. Âu Đình Phong từ phía lầu trên bước xuống cầu thang, ánh mắt vô cùng vừa ý đặt trên gương mặt cô:
– Thiên Tình, cái giá để có được lời thật lòng của em đúng là không hề rẻ.
Bản thân Vũ Thiên Tình lúc này không khác gì người trên trời rơi xuống, mọi thứ làm cô trở nên ngây ngốc. Mãi 1 lúc sau mới lên tiếng được:
– Đình Phong….anh….không sao?
– Vậy là em muốn tôi bị gì sao?
Cô lúc này mới hiểu ra được sự thật của câu chuyện mà quay qua nhìn mọi người:
– Cái gì mà lành ít dữ nhiều, không qua khỏi, mọi người nên chuẩn bị đi…..hoá ra là mọi người hợp lại lừa tôi sao?
Khi ấy, bà Âu lại thản nhiên trở mặt nhìn đến Đình Phong mà tỏ ra tức giận:
– Đình Phong, con dám lấy tính mạng của mình ra lừa cả mẹ sao? Con với cái, đúng là đồ bất hiếu!
Nói rồi, bà quay người bỏ đi, cái thái độ rõ ràng tức giận đến mức nếu không phải người trong cuộc thì ai cũng nghĩ là bà bị lừa thật.
Thiên Tình khi ấy đảo mắt nhìn qua cô bạn của mình, Hứa Tịnh Nghi bị bắt gặp liền vội lờ đi mà bước đến Triệu Nghiêm Thành túm cổ áo anh ta kéo ra ngoài:
– Tên miệng cẩu này, anh dám lừa cả tôi sao? Ra ngoài đây xem tôi xử anh thế nào.
Triệu Nghiêm Thành bị lôi đi bất ngờ nên không kịp phản kháng:
– Hứa Tịnh Nghi, tôi cũng là người không biết gì mà.
Gian phòng lúc này ngoài cô và anh còn lại 2 người nữa, Phó Quân Nam nhìn quanh sau đó tiến đến khoác vai vị bác sĩ lôi đi mà nói chuyện:
– Bác sĩ, sao bác lại nói với chúng tôi tình hình của Đình Phong rất tệ?
– Cậu Nam, chuyện này……là cậu Phong….bảo tôi!
Cuối cùng, tất cả những người ban đầu là cùng phe với anh, trong giây phút quan trọng nhất thì lại trở mặt phản bội.
Âu Đình Phong đứng đó nhìn lần lượt từng người rời đi mà mặt mũi tối sầm xuống. Cú sốc lớn nhất có lẽ chính là người mẹ vĩ đại của anh. 1 tay bà dựng lên tất cả, sau đó cũng là người tiên phong phủ hết mọi chuyện xuống đầu anh, trước khi đi còn tặng thêm anh 1 câu “bất hiếu”.
Giờ đây, kẻ gạt trên dối dưới, lừa dối bạn bè, vô tình bất nghĩa là Âu Đình Phong anh, đáng quan trọng hơn là tất cả mọi sự dối trá ấy đều mục đích nhắm vào cô.
Xem ra anh nói đúng rồi, để có được 1 lời thật lòng của cô, trả giá quá đắt.
Vũ Thiên Tình lúc này quay lại nhìn anh, trong ánh mắt không che đậy nổi ám khí mà cười 1 cái:
– Muốn chết lắm sao?
Anh nghe vậy mặt dày mà đáp lại:
– Không! Muốn sống cùng em!
Quả nhiên 1 câu đấy đã xoa dịu được cơn giận trong lòng cô, nhưng Thiên Tình vẫn tỏ ra cứng rắn hơn:
– Sao bảo lành ít dữ nhiều, bảo không qua khỏi. Thế người đứng ở đây là quỷ à?
– Là người yêu em!
Thấy anh cứ bỡn cợt như không có chuyện gì, cô tức giận gắt nhẹ:
– ÂU ĐÌNH PHONG!
– Tôi nghe!
Thiên Tình bỗng nhiên không biết nói gì nữa, giận dỗi quay người đi nhưng lúc đấy anh đưa tay kéo cô vào lòng mình, giữ chặt bờ eo thon nhỏ:
– Em lại muốn đi đâu nữa? Định quay lại đấy tiếp tục chơi thêm 1 ván, sau đó chúng ta lại gặp nhau sao?
– Âu Đình Phong, tính mạng của bản thân đừng có lôi ra đùa được không?
– Tôi không đùa! Thật ra từ lúc bước vào căn phòng đó, tôi đã sớm quyết định em là người thắng cuộc rồi. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao em nhất định phải tự đâm mình 1 nhát như vậy. Tôi dùng mạng của mình, chính là không muốn em bị thương. Nhưng đến khi nãy, thì tôi đã hiểu được rồi.
Cô nhìn lên anh, trong ánh mắt đã trở nên dịu xuống:
– Đình Phong, lúc đó em đâm anh 1 dao như vậy….anh thật sự không hận sao?
– Không hận! Chỉ đến khi em tự đâm mình 1 nhát, thật sự lúc đấy tôi muốn bước đến để lấy tim em ra xem nó được làm bằng gì. Tại sao nhẫn tâm với tôi lại còn có thể nhẫn tâm được với chính bản thân mình. Thiên Tình, thật ra em có 1 nhược điểm, là quá mạnh mẽ và độc lập. Vậy nên tôi mới phải dùng cách này để biết được tâm tư thật của em.
– Vậy anh có biết lúc trước em sống như thế nào không?
– Biết! Những gì liên quan đến em tôi đều biết. Vậy nên Thiên Tình, 1 quãng thời gian dài như vậy cũng đến lúc em chỉ việc ngồi và xem, còn tôi sẽ là người dọn sạch đường cho em. Thiên Tình, em không quên chứ? Tôi từng nói cho dù có gi…ết người…..
– Không!
Câu nói cắt ngang của cô khiến Đình Phong sững lại, nhất thời không hiểu rõ được. Thiên Tình lúc này nhìn thẳng anh, trong ánh mắt cô nội tâm cũng được mở, không ngần ngại mà tiếp lời:
– Em không muốn bọn họ chết…..phải là sống không bằng chết.
Âu Đình Phong mất vài giây để nhận thức được vấn đề, sau đó bờ môi khẽ cong lên nét cười:
– Được!
– Thế nào, không thấy em là người phụ nữ thâm độc như ác quỷ sao?
– Trùng hợp là tôi trước giờ cũng không thích thiên thần.
Cô nghe vậy khẽ mỉm cười, sau đó lại nhìn xuống bờ vai của anh mà hỏi:
– Vết thương thế nào rồi?
– Không sao! 1 nhát dao này muốn tổn hại tôi thì chưa đủ. Nhưng…..
Nói đến đấy, anh đưa tay kéo nhẹ1 bên cổ áo bệnh nhân của cô xuống rồi nhìn nó mà lên tiếng:
– 1 nhát này, quả thực đâm xuống tim tôi rồi.
Lời vừa dứt, anh cũng cúi mặt xuống hôn lên vết thương ở vai cô, bên tai Thiên Tình thủ thỉ 1 câu nói nhỏ:
– Tôi yêu em!
******
Khi ấy, trong khoang xe sang trọng, vẻ mặt của Trương Như Ý không giấu nổi vui mừng, khiến cho người tài xế nhìn thấy cũng phải lên tiếng:
– Phu nhân giờ có thể yên tâm rồi phải không?
Bà Âu mỉm cười gật đầu 1 cái, sau đó như sực nhớ ra chuyện gì mà nhìn lên người tài xế hỏi:
– Này cậu Dương, cậu thấy khi nãy tôi giận dữ như vậy đã giống người bị lừa dối chưa?
– Phu nhân đã làm việc gì thì không ai qua được. Phu nhân yên tâm, cô Thiên Tình sẽ không trách phu nhân.
– Tất nhiên là không thể trách tôi được rồi. Dù gì tôi cũng là người giúp 2 đứa chúng nó đến với nhau, huống hồ sau này còn là mẹ chồng. Chỉ là khi ấy phải làm vậy, tránh sau này mất uy tín với con dâu.
– Phu nhân nói phải. Nhưng phu nhân đã quyết định chọn cô Thiên Tình rồi sao?
– Chọn chứ! Quan trọng nhất là Đình Phong đã thích nó rồi. Cái tiếp theo là khi nãy trông bộ dạng khóc lóc rồi nói của con bé rất đáng yêu. Thêm nữa việc con bé tự đâm mình 1 nhát, quả thực khiến Trương Như Ý tôi cảm thấy tâm phục. Nhớ lúc trước Âu Đình Uy cũng từng cứu tôi thoát khỏi mấy tên bắt cóc, lúc bọn chúng lấy dao ra uy hiếp, tôi còn đẩy ông ta cho bọn chúng nữa ấy. Lúc sau khi nghĩ lại cũng thấy có quá đáng nhưng rồi mới biết, hoá ra bắt cóc đều là ông ấy dàn dựng để lấy lòng tôi, nên vậy là đáng đời.
Cậu ta nghe thế khẽ cười 1 cái, sau đó nhớ đến 1 chuyện mà nói:
– Phải rồi phu nhân, lão gia mới gọi điện báo ngày mai trở về rồi, nói có nghe nói chuyện của cậu chủ và cô Thiên Tình.
– Nghe rồi thì làm sao? Ông ấy dám không vừa ý? Đi thì đi luôn đi, về làm cái gì mất hết cả hứng.
Cậu ta nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, chỉ tập trung vào việc lái xe của mình.
Buổi chiều hôm đấy, Trần Thế Vỹ bị triệu tập đến nhà, cậu ta còn đang khốn đốn với đám cổ đông của Âu Gia khi liên tục đòi 1 câu trả lời cho tin tức mới tung ra.
– Giám đốc! Tình hình nội bộ của Âu Gia đang rất hỗn loạn, tôi vẫn chưa biết nên giải thích với mọi người như thế nào.
Âu Đình Phong ngồi đấy vẫn dán mắt vào biểu đồ trong ipad, sau tin tức “Không qua khỏi” thì cổ phiếu của Âu Gia lại tụt mạnh, nhưng xem vẻ Âu Đình Phong cũng không hề lo lắng.
Anh tắt ipad đi, để nó lên bàn rồi nhìn đến Thế Vỹ:
– Ngày mai mở họp báo, tôi sẽ trực tiếp tự mình đính chính.
Nghe thế, Trần Thế Vỹ tỏ ra ngơ ngác:
– Đính chính?
– Không đính chính vậy cậu muốn để giá cổ phiếu tụt nữa sao? Cậu có bù nổi không?
– Ơ……
Trần Thế Vỹ vốn định nói “người tung tin chẳng phải là phu nhân và Giám đốc sao”, nhưng rồi phận làm tôi tớ vẫn chỉ biết ngậm ngùi gật đầu:
– Vâng! 1 trợ lý quèn như tôi không thể bù nổi khoản thiệt hại lớn đấy, vậy nên rất mong Giám đốc đính chính càng sớm, càng tốt.
– Liên hệ với bên truyền thông, nói rằng trong buổi họp báo ngày mai, tôi sẽ cho họ 1 tin tức đắt giá.
Trần Thế Vỹ không rõ chuyện gì, chỉ gật đầu 1 cái:
– Tôi biết rồi!