Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

Chương 18: Tư tình bị từ chối




"Bốpppp…"

Những lọ nước hoa và hàng loạt mỹ phẩm đắt tiền trên bàn trang điểm bị cái gạt tay của Lâm Thục Khuê làm rơi vỡ dưới sàn tạo thành tiếng ngân gây khó chịu. Đôi mắt xinh đẹp nhuộm đỏ bởi sự tức giận, từng tiêu đề trên những trang tin tức mới cập nhật cứ lởn vởn trong đầu khiến cô tức điên lên.

Lâm Ái Nghi! Lâm Ái Nghi! Cô ta đã chết rồi sao còn ám lấy cô không siêu thoát, vụ tráo đạo cụ một năm trước đã lặn xuống từ lâu, đang yên đang lành tự dưng lại lần nữa bị đào lên.

Khắp cõi mạng bây giờ đầy những đồn đoán cho rằng cô vì sợ "truyền nhân của Lâm Ái Nghi" vượt mặt nên tìm cách triệt hạ, họ lại mắng mỏ cô, đem phim của cô đóng ra mà mổ xẻ chê bai.

Tại sao nhát dao hôm trước không cứa rách lớp da của cô ta kia chứ? Tốt nhất là cắt đứt luôn cả cái lưỡi để ả đừng giả tạo khua môi múa mép dẫn dắt truyền thông.

"Chị Lâm, hôm nay giám đốc cũng đến buổi họp báo, chắc chắn là để ký hợp đồng với cô ta rồi. Bên nhãn hàng nước hoa cũng không tái ký hợp đồng với chị, có khi nào giám đốc dành suất này cho cô ta không?"

Hà Du ngồi xổm dưới sàn dọn dẹp mảnh vỡ, thắc mắc tại sao Lý Cảnh Chiêu lại ưu ái cho Lâm Ái Nghi kia nhiều đến thế, trong khi tên tuổi của Lâm Thục Khuê vẫn còn rất nổi tiếng và ở Hoàng Phổ cũng còn nhiều nghệ sĩ có tiếng tăm khác nữa?

"Hà Du, sắp xếp lịch trình trống, chuẩn bị thêm vài món quà, chúng ta phải tới thăm chủ tịch một chuyến. Đốc thúc ông ấy chuyện hôn sự thì vị trí của chúng ta mới đảm bảo được."

***

Chỉ trong vòng vài giờ, các trang mạng đã đưa đầy đủ tin tức về buổi họp báo ra mắt phim "Kiều nữ", tuy bộ phim không được đầu tư hoành tráng, nội dung cũng không có gì đặc biệt nhưng cái mà người ta chú ý là vai diễn đầu tay của Lâm Ái Nghi và sự xuất hiện của tổng giám đốc công ty giải trí Hoàng Phổ.

Cư dân mạng thấy thì Lý An Thành cũng phải thấy, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp được trước sảnh khách sạn khi mà Ái Nghi quay đầu lại nhìn Lý Cảnh Chiêu, còn gật đầu chào như đã có hẹn từ trước.

Không tự nhiên mà hắn có mặt ở đó nếu không phải để lôi kéo cô về Hoàng Phổ, mà nếu không có tín hiệu cho phép của của Ái Nghi thì hắn làm gì kiên trì đến thế, dù cho trước đó cô đã hứa với anh sẽ không ký dính líu tới Lý Cảnh Chiêu nữa.

Hay thật! Cô dám xem anh là trò đùa!

"Sao không bật đèn lên?"

Ái Nghi vừa về tới nhà, tiện tay bật bóng đèn phòng khách, ánh sáng trắng bao phủ từng ngóc ngách, trông thấy Lý An Thành đăm chiêu ngồi trên sofa cô vô tư đi tới ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy ly nước lọc trên bàn lên uống ừng ực không giữ chút ý tứ nào. Dự tiệc đóng máy với đoàn phim từ trưa đến tận bây giờ, mệt chết cô rồi.



Cô luôn là thế, dùng đồ của anh rất vô tư, nhưng chưa từng để ý đến anh dù chỉ là một chút. Lý An Thành nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Thuận lợi không?"

Ái Nghi không hề biết nguy hiểm đang rình rập, cô để sự phấn khích tràn hết lên mặt, tươi cười trả lời: "Thuận lợi chứ!"

Cô ngả lưng ra sofa, tùy tiện gác chân lên bàn nhịp nhịp, "An Thành à! Tôi sắp giàu to rồi. Anh muốn ăn gì, muốn uống rượu gì cứ nói, tôi lo."

An Thành à? Ha, hôm nay còn thân thiết như vậy sao? Lý An Thành cố gắng tiết chế cơn giận, dời vị trí sát lại gần, nhẹ nhàng áp tay lên gương mặt mềm mại của cô, nghiêm túc hỏi:

"Sắp giàu rồi sao? Bán đứng tôi nên sắp được đổi đời rồi? Lý Cảnh Chiêu có sức hút đến vậy sao?"

Hai mắt Ái Nghi dựng đứng, cô chột dạ nhìn anh, lúc này mới nhớ ra lời hứa hẹn đã sớm bị gió thổi bay của mình. Thu lại đôi chân, thu cả luôn nụ cười đắc ý, cô nắm lấy hai cánh tay của Lý An Thành, hàng mi chớp chớp, nhẹ giọng xoa dịu:

"Không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ vì sự nghiệp của mình thôi. Anh nghĩ thử xem, Hoàng Phổ nổi tiếng đến như vậy lại còn rất giàu nữa, tôi vào đó gom hết tài nguyên về tay mình, trở thành tỉ phú trẻ tuổi nhất, lúc đó tôi nhất định sẽ không quên anh đâu, tôi mà xây biệt thự thì sẽ xây riêng cho anh một căn ở ngay bên cạnh, lúc buồn chúng ta cùng uống rượu… Có được không?"

"Cô đang lừa trẻ con à?"

Cuộc nói chuyện bình thường đã dần vượt mức bất bình thường, tròng mắt Lý An Thành đã nổi tơ máu, anh không muốn lớn tiếng với cô nên lặng đi một lúc để bình tĩnh lại. Lát sau anh ngẩng mặt, bất ngờ kéo cô nằm xuống sofa, ghì chặt cô trong vòng tay mình, hạ nhẹ giọng:

"Hủy hợp đồng với Hoàng Phổ đi, tôi giới thiệu cô vào một công ty giải trí khác có danh tiếng hơn."

Anh nói cô lừa trẻ con nhưng người lừa là anh mới đúng, thời điểm hiện tại làm gì có công ty giải trí nào qua được Hoàng Phổ. Cô sợ anh lại nổi nóng vì chuyện mình lừa gạt nên để yên cho anh ôm lấy mình, khẽ quay mặt đi, bất đắc dĩ thở dài:

"Nhưng tôi đã ký hợp đồng xong rồi, nếu bây giờ mà hủy thì sẽ phải đền tiền gấp mười lần đấy."

"Tôi cho cô tiền." Anh nhấn mạnh từng chữ một: "Cho không thu lại."

Lý An Thành kéo nhẹ cằm của cô qua, kề trán vào trán cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nhìn thấy được ước muốn và thành ý của anh. Chỉ cần không phải là Lý Cảnh Chiêu thì cô muốn gì anh cũng chiều, đây đặc quyền chỉ riêng một mình cô có được.

Sóng não của Ái Nghi chập chờn như đang cách đất liền 12 hải lý, cô nín thở, vừa muốn tránh, vừa muốn khai phá cái nhìn hiện tại có chứa tư tình hay không? Và cũng thật lòng muốn hỏi:



Trang điểm cho tử thi giàu đến vậy sao?

Chắc chắn là lừa đảo rồi!!!

Ái Nghi vô cùng khó xử, cô không thể đáp ứng yêu cầu của anh, cô vào Hoàng Phổ không chỉ để trả thù cho mình, mà còn để lật bộ mặt xảo trá của Lý Cảnh Chiêu và Lâm Thục Khuê để không một nghệ sĩ chân chính nào phải đánh mất lòng sắt son với nghề vì những mưu hèn kế bẩn của bọn họ nữa. Cô biết mình quá đáng với Lý An Thành, nhưng mà được sống lại một lần quý giá lắm.

"Tôi chỉ ký hợp đồng có hai năm… Hết thời hạn tôi sẽ rời đi ngay lập tức…"

"Vậy là cô vẫn quyết định sát cánh bên cạnh hắn?"

Lý An Thành chẳng mang hy vọng nữa, anh ngồi dậy không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào, lạnh lùng lên tiếng:

"Cô đi đi, nơi này không còn dành cho cô nữa."

Dường như, có nỗi hụt hẫng và cả luyến tiếc tràn ra không khí nên sự tĩnh lặng kéo dài thật lâu. Ái Nghi từ từ ngồi dậy, lay nhẹ vai của Lý An Thành, dẹp bỏ tính nết đanh đá thường ngày, thì thầm bên tai anh.

"Đừng có giận, tôi đi rồi ai nấu cơm cho anh ăn, ai uống rượu với anh, ai bầu bạn cùng anh."

Lý An Thành nhếch môi cười khẩy, anh liếc mắt nhìn cô, không thương tiếc vạch trần:

"Cô nấu cho tôi ăn được mấy lần? Là ai than thở cổ mình đau nên bắt tôi nấu ăn cho cô bằng được, là ai suốt ngày lảm nhảm làm phiền tôi, là ai uống say đến tên mình còn không nhớ lần nào cũng bắt tôi bế về giường? Lâm Ái Nghi, não của cô gửi ở chỗ của Lý Cảnh Chiêu rồi à? Tôi nhắc lại lần cuối, nếu cô muốn tiếp tục ở đây thì hủy hợp đồng với Hoàng Phổ, tôi đền hợp đồng giúp cô, còn không… cửa ở đằng kia, không tiễn."

Tình hình đã chẳng thể cứu vãn, Ái Nghi lặng thinh hồi lâu, liếc nhìn Lý An Thành mấy lần anh vẫn không thay đổi quyết định. Cô thở dài đứng dậy đi về phòng thu gom đồ của mình cho vào túi, mang gương mặt rầu rĩ đứng trước mặt anh, u sầu tạm biệt:

"Tôi đi nha… đừng có nhớ tôi đó."

Lý An Thành ngoảnh mặt đi không thèm nhìn, cô nổi cáu giậm chân đi thẳng ra cửa, chạm vào tay nắm cửa, cô quay ngoắt lại nhìn anh, lớn tiếng cọc cằn:

"Tôi đi thật đó nha!"