Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

Chương 118: Cảm ơn em đã thương anh




Ba chiếc que thử thai rung lắc trên bàn tay của Ái Nghi, trán cô mướt mồ hôi, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc. Sau vụ hỗn loạn ở khách sạn đến giờ cô và chồng không còn giữ quy tắc "mỗi ngày một que" nữa, phần vì bận rộn, phần vì anh sợ cô áp lực nên không nhắc đến, kinh nguyệt của cô trước nay lại không đều nên cô quên mất là mình đã mong mỏi đứa nhỏ đến thế nào. Hôm nay tình cờ mang que ra thử vận may, không ngờ nó lại cho kết quả gây hoang mang như vậy.

Lý An Thành cầm cả ba cái que lên ngắm nghía, sau đó cũng bất giác phát run. Anh kích động bế bổng cô lên, giọng khàn đi theo tiếng thở gấp:

"Em đương nhiên là không hỏng rồi! Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra cái que này đi."

Nói rồi, anh nhẹ nhàng ôm cô xuống nhà, dù trong lòng đang gấp đến mức ước được mọc cánh mà bay, nhưng trên đôi tay anh lúc này là cả "thế giới" nên mỗi bước chân đều hết sức cẩn trọng dè chừng.

Mặt trời chỉ vừa mới nhú khỏi đám mây trắng đục giữa sớm đầu thu, mà sức nóng đã thẩm thấu vào tận ruột gan của đôi vợ chồng nhà họ Lý. Chuyện kinh thiên động địa gì cũng đã từng làm, sống chết gì cũng đã thử qua, vậy mà ngay khoảnh khắc này đây họ lại thấp thỏm âu lo giống như đang ngồi trên chảo lửa.

Trước cổng bệnh viện phụ sản Trung ương người người qua lại, Lý An Thành vẫn ôm chắc Ái Nghi trong vòng tay, anh không quan tâm những ánh mắt tò mò và hàng loạt camera quay chụp từ điện thoại của những bà bầu hay các ông chồng nhiều chuyện đang chĩa về phía mình để lấy tin "giật gân" đăng lên mạng xã hội.

Biết rằng chuyện bầu bí hay sinh nở hàng vạn hàng tỉ gia đình ngoài kia đều sẽ trải qua, nhưng đối với Lý An Thành thì đây chính là con đường đi đến bục vinh quang để nhận thành tựu to lớn nhất của cuộc đời, là trái ngọt mà Ái Nghi vì thương anh mà cho anh nếm trải.

Vào phòng siêu âm, Lý An Thành vẫn nắm chặt tay vợ không rời, nhìn những thứ cử động trên màn hình anh càng căng thẳng nhiều hơn, mà ngay lúc này đây những kiến thức về sự hình thành của bào thai anh đã nhọc công mày mò nghiên cứu bao lâu nay đã bay ra khỏi đầu sạch sẽ chẳng còn đọng lại gì.

"Thai đôi được sáu tuần rồi ba mẹ nhé. Để chắc chắn hơn thì hai tuần sau mẹ bầu quay lại để đo tim thai của các bé nha."

Giọng của nữ bác sĩ ngọt lịm làm cho đôi vợ chồng trẻ tưởng mình đang lạc trong biển kẹo bông gòn bồng bềnh êm ái. Mong ước thành hiện thực quá bất ngờ khiến cho họ không biết phải thể hiện ra sao mới thỏa được niềm vui sướng. Ái Nghi xúc động đến ngây ngẩn, cô lặng yên cảm nhận nhịp đập của sinh linh bé nhỏ trong cơ thể mình, còn Lý An Thành thì đã vui sướng đến phát điên lên.

Anh ôm chầm lấy cô, hôn tới tấp từ mặt tới bụng, môi anh lướt qua da cô nhẹ nhàng và để lại những giọt nước nhỏ rơi từ khóe mắt mang tên là "hạnh phúc".

"Ái Nghi à, xin lỗi em, để em phải chịu khổ rồi."

Hốc mắt của Lý An Thành đỏ ửng, anh dụi đầu vào ngực cô rồi lại hôn tới tấp. Ái Nghi ngồi dậy nhìn bác sĩ ngượng ngùng, cô vỗ vai anh, khẽ nhắc nhở:

"Chúng ta còn đang ở trong phòng siêu âm đấy."

Nữ bác sĩ hắng giọng một tiếng, rồi vui vẻ dặn dò chế độ dinh dưỡng trong thai kỳ cho hai vợ chồng trẻ lần đầu được làm cha làm mẹ. Nhưng lúc này Lý An Thành chỉ biết có Ái Nghi và hai đứa trẻ trong bụng cô nên chẳng nghe lọt chữ nào.

"Bác sĩ ghi vào giấy giúp tôi có được không? Hiện bây giờ tôi chỉ có thể nhớ mỗi tên của vợ mình thôi."

Ái Nghi xấu hổ đánh vào vai anh, anh lại cúi đầu hôn cô như sợ vợ mình không biết được là anh yêu chiều cô nhiều như thế nào. Cuối cùng vì ngượng quá nên thiếu phu nhân nhà họ Lý đành lôi đức lang quân ra về để người ta không bị bội thực với màn trình diễn tình cảm ướt át của anh.

Đường về nhà hôm nay rất lạ, phố vẫn đông nhưng dòng người không hối hả, mây trời lộng gió nhưng chỉ phớt nhẹ lên đôi gò má hồng hạnh phúc của phu phụ Lý gia.

Lý An Thành dìu Ái Nghi lên bậc tam cấp để bước vào nhà, anh cẩn thận từng li từng tí, sợ có vật cản đường, sợ vợ ngã, sợ nền gạch quá chông chênh, đủ thứ lo lắng trên đời đều dồn vào bước chân của người con gái bên cạnh.

Thấy anh căng thẳng như đang dò phá bom mìn, Ái Nghi huýt vào cánh tay của anh, cười nói:

"Không cần phải làm quá thế đâu, em có thể giữ an toàn cho mình mà."

Anh không trả lời, hàng mày càng đâu sát vào nhau hơn, cho đến khi cô đã yên vị trên sofa rồi anh mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Em chờ một chút để anh đi nấu cơm, đừng di chuyển lung tung nguy hiểm lắm."

Nói xong mấy câu này tự nhiên mắt anh đỏ ửng, ở đâu đó trong cổ họng dâng lên cảm giác không đành lòng. Vài tuần nữa cái bụng nhỏ kia sẽ to hơn, đồng nghĩa với việc vợ của anh phải mang vác nặng nề hơn, nghĩ đến đây lại thấy thương vợ quá.

Anh ngồi xổm xuống hôn Ái Nghi thêm vài cái rồi mới đi vào trong bếp, cô nhìn theo bóng lưng khẩn trương của anh mà hoang mang vô cùng. Người ta nói mẹ bầu thường hay nhạy cảm, nhưng sao vợ chồng của cô lại hoán đổi tính cách cho nhau vậy?

Lý An Thành thay đổi thực đơn buổi sáng bằng món canh súp lơ xanh nấu với xương má heo và cá hồi áp chảo để bổ sung dinh dưỡng cho vợ. Anh làm nhanh tay nhất có thể nhưng không lại hề qua loa, vì sợ vợ chờ lâu mà điện thoại reo mấy lần anh còn chẳng thèm bắt máy.

"Anh ơi, Tiêu Gia gọi tới này."

Tiêu Gia liên lạc không được cho chủ tịch nên đành gọi cho chủ tịch phu nhân, tâm hồn mỏng manh của anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng và quả thực dự cảm của anh không bao giờ sai cả.

"Cậu không biết kiên nhẫn chờ đợi à? Có biết là tôi đang nấu cơm cho vợ không?"

Làm sao mà cậu đoán ra được chứ! Tiêu Gia gào khóc trong lòng nhưng không dám thất thố, cậu liếc vào trong hội trường, rầu rĩ nói:

"Nhưng mà hôm nay là ngày diễn ra hội nghị cổ đông mà, cơm chủ tịch nấu bao giờ mới chín? Không có anh là không được đâu…"

"Cậu chủ trì đi, tôi phải lo cho vợ con của tôi rồi!"

Tiêu Gia trợn mắt, ghì chặt điện thoại trong tay, kích động hỏi:

"Cái gì? Chủ tịch có thai rồi sao? À không không… phu nhân có thai rồi sao?"

"Ừm, lo liệu tốt sẽ cho cậu thăng chức."

Còn chưa nghe phản ứng của Tiêu Gia ra sao thì Lý An Thành đã dứt khoát tắt máy. Ái Nghi ngồi bên bàn ăn, nhìn anh đầy lo ngại:

"Cuộc họp này rất quan trọng, anh không đi có ổn không?"

"Chỉ cần em bình an thì mọi thứ đều ổn cả."

Anh đứng đấy nở nụ cười ấm áp tựa nắng thu, một thoáng heo may vương trong mắt anh màu hiền hòa êm dịu. Trong đôi con ngươi sâu thẳm ấy cô nhìn thấy một khoảng trời thanh tịnh, mà biết bao mùa anh vẫn rong ruổi đuổi theo cô…

Lý An Thành mang bữa sáng ra cho Ái Nghi, anh không lo cho phần mình mà chỉ sợ món cá hay món rau làm dạ dày của cô khó chịu, nhưng dường như hai đứa nhóc trong bụng hiểu được nỗi âu lo của cha nên ngoan ngoãn nằm yên không quấy mẹ.

Ấy vậy mà Lý An Thành còn không thể vừa ý, anh ngồi bên cạnh quan sát Ái Nghi múc từng muỗng canh nhỏ mà thương không tả xiết, anh vuốt nhẹ tóc cô, đem hết trầm tư thốt ra thành lời nói:

"Tiếc là ông trời không cho hoán đổi vị trí giữa mẹ và ba, chứ nếu không thì anh mong phần khó khăn này sẽ là anh chịu đựng. Ái Nghi à… cảm ơn em đã thương anh, cảm ơn em đã xót thương mà chọn anh làm chồng."