Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

Chương 111: Đừng gọi anh như thế!




Tại sao Lý Cảnh Chiêu lại ở đây? Hắn tỉnh lại từ khi nào vậy?

Ái Nghi lẩm nhẩm vài câu hỏi trong đầu, cả cơ mặt đều mang một nỗi kinh hãi. Cô vô thức bước thụt lùi, nhưng lại không thể nào thoát khỏi ánh nhìn vây bắt của hắn.

Ngón tay thon gầy của Lý Cảnh Chiêu lướt chầm chậm trên lọn tóc của Ái Nghi khiến toàn thân cô cứng đờ, khí quản như bị nghẽn lại, hít thở đều không thể thông. Hắn nhìn cô chăm chú, vừa nguy hiểm cũng vừa vô hại, nhưng cô run sợ cái cảm giác rợn người này nên mọi ý nghĩ trong đầu đều tìm cách làm sao để có thể an toàn thoát ra.

Ái Nghi khẽ dịch chuyển tầm mắt liếc nhìn xung quanh, thật chẳng may cho cô lối thoát duy nhất nằm ở cửa chính của căn phòng và nó cách nơi cô đang đứng tận hơn mười bước chân. Chạy không phải là cách hay nhưng ngoài cách này ra thì cô không còn nghĩ ra cách nào tốt hơn nữa.

Ngón chân của Ái Nghi khẽ nhúc nhích, đúng lúc này điện thoại của cô reo lên, cô đoán là An Thành gọi đến. Nhân lúc Lý Cảnh Chiêu lơ là, cô liền bất thình lình đánh mạnh vào cổ tay của hắn để thoát khỏi vòng vây rồi chạy vụt đi. Nhưng giống như những gì cô đã nghĩ, cách này không hay một chút nào!

Chỉ vài bước chân Lý Cảnh Chiêu đã tóm được Ái Nghi trở lại, hắn dồn cô vào tường, giam cô trong lồng ngực của mình, khóa hết mọi đường lui rồi kề môi sát vào vành tai của cô, phả ra một làn hơi lạnh lẽo mang thoang thoảng mùi thuốc lá.

“Sao lại chạy? Em còn chưa trả lời anh mà.” Hắn áp bàn tay lên gò má của cô ép vào da mặt mình, lặp lại câu hỏi đầu tiên thêm lần nữa:

“Em có khoẻ không?”



Tiếng chuông điện thoại đã tắt và cô cũng đã nhìn thấy rõ hắn còn tỉ mỉ đến mức kéo tủ quần áo chắn ngang ở cửa để ngăn người ở bên ngoài xông vào. Khí tức nóng lạnh thất thường của Lý Cảnh Chiêu đeo bám làm Ái Nghi khiếp đảm, cô nuốt khan một cái vô tình nuốt luôn cái mùi nồng nặc đang bao trùm khắp căn phòng. Nâng đôi mắt run rẩy lên nhìn hắn, cô không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Có mùi gì thế?”

Lý Cảnh Chiêu nở nụ cười nhạt nhoà, thản nhiên đáp: “Là xăng đấy! Chúng ta làm đôi uyên ương mang mệnh khổ sống chết có nhau… Được không em?”

Hắn ta bị điên rồi! Ái Nghi rùng mình hoảng sợ, có lẽ hắn đã biết hết mọi chuyện nên mới muốn kéo cô xuống địa ngục để trả thù. Sợ hắn sẽ thật sự làm liều cô liền lựa lời nhẹ nhàng xoa dịu, cố tình kéo dài thêm thời gian hy vọng An Thành không gọi được cho mình sẽ liên lạc với Tiểu Tứ để hỏi tình hình của cô. Cập 𝔫hật t𝙧𝓾yệ𝔫 𝔫ha𝔫h tại ﹟ T 𝘙 𝓾 M T 𝘙 U 𝑌 e N.V𝔫 ﹟

“Anh tỉnh lại lúc nào thế, sao không cho em hay?”

Cô vừa dứt lời, kẽ răng của Lý Cảnh Chiêu liền thoát ra một tràng cười khe khẽ, tâm can hắn giống như mang đọa đày khiến đáy mắt trùng xuống trĩu nặng những khổ đau.

“Cho em hay? Cho em hay để em tiếp tục chơi trò trốn tìm với anh có phải không? Tử Di, em còn muốn giày vò anh đến bao giờ nữa?”

“Không phải đâu! Cảnh Chiêu à… không phải như anh đã nghĩ đâu…”

Ái Nghi lắp bắp tìm lý do lấp liếm, nhưng đầu óc của cô bây giờ trống rỗng, lục tung hết trong trí não cũng chẳng nói được câu nào ra hồn.

Đến tận hôm nay, ngay tại giây phút này, Lý Cảnh Chiêu mới nhìn thấu được những giả dối chứa trong trái tim tẩm độc của người con gái mà mình yêu thương như mạng…

À mà không phải…

Hắn đã nhận ra từ cái liếc mắt ban đầu mà cô trao cho hắn đều là lọc lừa gian trá, nhưng hắn đã nhắm mắt lờ đi, cam tâm tình nguyện để bản thân trượt vào hố sâu không lối thoát chỉ để đổi lại làn mi cong và bờ môi hồng luôn tươi tắn ấy. Thế mà, điều tốt đẹp đó lại chưa bao giờ dành riêng cho hắn cả…

Thất bại quá! Nhưng biết làm sao được! Yêu mà, kẻ nào cho đi nhiều thì cắn đắng mà thôi…



Hắn không quá mức tức giận, chỉ thấy tim mình đau buốt, Lý Cảnh Chiêu luồn một tay ra sau gáy cô giữ chặt, tay còn lại đan vào kẽ tay của cô siết lại rồi áp lên mặt mình, buồn bã hỏi:

“Sao em lại nhẫn tâm lừa dối anh như vậy? Hay là những thứ anh cho đi chưa đủ nhiều nên em không thể chấp nhận anh?” Hắn lật bàn tay mảnh mai ra nhìn ngắm chiếc nhẫn sáng loáng ở ngón giữa của cô, trầm mặc một lúc lâu mới nghẹn giọng hỏi:

“Sao em lại đeo nhẫn của người khác rồi? Còn lời hứa sẽ sống cùng với anh em đã vứt ở nơi đâu? Tử Di à… em có biết anh đã dự định cho tương lai của hai chúng ta nhiều như thế nào không? Nó nhiều đến mức anh chẳng tìm ra một kẽ hở nào vắng em ở trong đó cả.”

Lý Cảnh Chiêu nhìn sâu vào mắt cô, âm giọng vẫn giữ ở mức nhẹ nhàng, không nổi trận lôi đình, cũng không dùng vũ lực. Biểu hiện của hắn hoàn toàn khác với những gì Ái Nghi đã nghĩ, khiến trong lòng cô liền nhen nhóm một tia hy vọng có thể cầu hoà:

“Anh à… Anh biết rõ chúng ta không thể ở bên nhau được mà. Ba đã nói với anh chưa? Chuyện về bản xét nghiệm ở bệnh viện…”

Cô hơi ngập ngừng, cúi thấp đầu thỏ thẻ: “Em cũng không ngờ sự thật lại trái ngang đến như vậy. Nhưng hai chúng ta đều không thể thay đổi được phần số này, vậy nên… hãy chấp nhận điều đó có được không?”

Ái Nghi không ngăn được sự sợ hãi của mình khi lòng bàn chân đang dẫm phải chất lỏng dễ bốc cháy ở dưới sàn gạch. Đồng tử trong mắt cô co rút lại, một cái chớp mắt cũng không dám làm. Dường như Lý Cảnh Chiêu đoán được ý nghĩ xấu xa ở trong đầu cô nên lập tức nâng môi nhạt nhẽo:

“Em tin lời của bọn người xảo trá đó sao?” Hắn nhếch môi cười khẩy đầy khinh bỉ: “Họ nói chúng ta là anh em ruột! Tử Di à, làm sao có thể chứ? Chúng ta yêu nhau mà…”

Hắn vẫn cố chấp với những niềm tin cũ kỹ trong lòng mình, giống như thứ tình cảm không thật mà cô rãi dưới chân bố thí nhưng hắn vẫn gom nhặt về rồi đơm kết vào tim.

“Chúng ta là anh em ruột, dẫu không cùng một mẹ sinh ra nhưng máu trong người chúng ta chảy chung một dòng. Đây là sự thật!”

Ái Nghi giằng tay ra nắm lấy bả vai của Lý Cảnh Chiêu nhấn mạnh rõ ràng từng chữ một, nếu có thể cô còn muốn đánh cho hắn tỉnh ra. Nhưng mọi cố gắng của cô chỉ nhận lại một ánh nhìn hờ hững từ hắn.

Lý Cảnh Chiêu mang một vẻ điềm nhiên đến đáng sợ, hắn nhấc thêm một bước chân ép sát cô vào tường, kề trán vào trán của cô, để tròng mắt cả hai giao nhau ở cự ly gần nhất, bình thản lên tiếng:



“Nếu đã vậy… thì chúng ta chết cùng nhau đi, hết kiếp này giữa anh và em sẽ không còn cùng chung máu mủ nữa.”

“Anh hai!” Ái Nghi lớn tiếng gọi, không thể giấu được sự khiếp sợ trong lòng: “Không được. Đừng làm như vậy, em không muốn chết!”

Hai mắt Lý Cảnh Chiêu đột ngột trừng lên, không phải vì lời van xin kia, mà vì tiếng gọi chát tai mà hắn vừa nghe được.

“Em gọi anh là gì?”

Ái Nghi run rẩy nhìn hắn, chậm rãi lặp lại: “Anh hai…”

“Không phải!”

Lý Cảnh Chiêu gầm lớn, tròng mắt trợn lên trắng dã, hắn lùi một bước, ôm lấy quả tim đau đớn như đang bị đục khoét của mình, tuyệt vọng nói:

“Đừng, đừng gọi anh như vậy. Chúng ta đâu có lớn lên cùng nhau, chúng ta cũng chẳng cùng chung một họ. Anh có cha ruột của mình, em có cha ruột của em… Họ không hề giống nhau một chút nào cả, và tình cảm mà anh dành cho em mãi mãi cũng chẳng phải là loại tình thân giống như rác rưởi vô tình lượm nhặt được. Anh không muốn… anh không còn gì nữa rồi, xin em đừng ban bố cho anh thứ tình cảm thiêng liêng đáng sợ như vậy! Anh không dám nhận nó đâu…”