Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

Chương 104: Anh sinh ra trên đời là để khiến em hạnh phúc




Tối nay Lý An Thành đi vắng, ngôi biệt thự rộng thênh thang chỉ có Tiểu Ánh và Ái Nghi buồn chán ngồi ở phòng khách xem tivi. Cô ngáp ngắn ngáp dài trông hoài ra sân chờ chồng về, đến khi hai con mắt đã sắp dính lại với nhau rồi thì tiếng động cơ xe quen thuộc mới rì rì đi vào trong gara.

Ái Nghi tỉnh cả ngủ vội chạy ra cửa chờ Lý An Thành bước vào, gương mặt hồ hởi không giấu được sự tò mò, níu lấy cánh tay của anh, nhẹ hỏi:

“Sao rồi? Có suôn sẻ không?”

Cô chưa nhận thấy được điểm bất thường nên cứ vô tư sải chân đi, đến khi hay người bên cạnh không di chuyển nữa mới quay mặt qua nhìn anh khó hiểu: “Sao vậy?”

“Ngày hôm đó Trịnh Hà hỏi về mối quan hệ giữa em và Lý Cảnh Chiêu, em đã trả lời bà ta như thế nào?”

Hàng mày rậm của Lý An Thành đâu sát lại, nghiêm túc nhấn mạnh: “Thành thật!”

Mỗi khi ở gần chồng thì trí não của Ái Nghi dường như bị phong bế nên mất một lúc lâu mới hiểu rõ được vấn đề. Cô nhìn anh cười gượng, tìm cách lảng tránh đi.

“Chẳng phải em đã nói rồi sao…”

Ái Nghi còn chưa kịp soạn lại lời văn mẫu thì bàn tay của Lý An Thành đã gỡ từng cúc áo sơ mi trên người ra. Cô áp lực nuốt khan một cái, đoán là cái miệng quạ thối của Trịnh Hà đã tiết lộ chuyện hôm đó cho anh biết rồi nên chỉ dám cầu mong được giảm nhẹ hình phạt.

Hai chân cô bước lùi, môi cười méo mó: “Nếu em nói thật thì có được hưởng sự khoan hồng không?”

Lý An Thành dừng lại tại ngưỡng cửa, khẽ híp mắt, lạnh lùng đáp: “Tất nhiên là không rồi!”

Hàng cúc dài đã được tháo hết, cơ ngực lẫn múi bụng hoàn hảo lộ ra, anh tiến tới bắt lấy cô kéo sát vào người mình rồi ngậm lấy cánh môi của cô hôn ngấu nghiến. Ái Nghi ở trong lòng anh vùng vẫy như cá mắc phải câu, cô khua tay dậm chân, hai má nóng bừng bừng cố đẩy anh ra cho bằng được.

Lý An Thành bực tức rời ra trong giây lát, anh nắm lấy cằm của cô trút ánh nhìn không hài lòng: “Em dám phạm tội khi quân?”

Ái Nghi khổ sở rít răng, nhăn mặt đấm nhẹ vào ngực anh, xấu hổ nói khẽ: “Hoàng thượng của tôi ơi, trong phòng khách còn người!”

Lý An Thành nghiêng đầu nhìn qua sofa gần đó thì thấy Tiểu Ánh đang mở to hai mắt nhìn trân trân về phía này. Cô ấy ý thức được vấn đề rất hệ trọng hiện tại, cười không được mà khóc cũng không xong, đành giữ nguyên cơ mặt cứng đờ đứng bật dậy như robot rồi máy móc cúi đầu mau chóng chuồn khỏi hiện trường mà lời tạm biệt còn chẳng dám nói.

Ái Nghi nhìn Tiểu Ánh chạy trối chết mà ước gì mình cũng được bỏ túi mang đi, nước mắt khóc thầm còn chưa kịp nhỏ giọt đã bị cái giọng âm u của Lý An Thành kéo về thực tại.

“Không còn ai nữa rồi, tập trung vào chuyện chính nào.”

Anh lại tiếp tục cúi đầu hôn xuống, mặt không hề đỏ, lòng không biến loạn, tâm lý còn vững chắc hơn cả diễn viên khi đang đóng cảnh “nóng”. Ái Nghi đoán được ngày mai hai chân của mình sẽ lại run rẩy bước đi không nổi nên tận lực van nài:

“Từ từ đã, cho em một cơ hội giải thích đi…”

“Không muốn!”

Lý An Thành dứt khoát trả lời rồi dồn cô vào tường, anh luồn bàn tay ra sau gáy giữ lấy cổ của cô, lưỡi tìm đến lưỡi, nhiệt tình trút hơi thở vào trong khoang miệng đẩy đưa không biết mệt. Ái Nghi mềm nhũn ở trong vòng tay anh, thầm trách kẻ lưu manh này đã chẳng muốn cho người ta giải thích sao vẫn cố tình hỏi khó làm gì, còn xông xáo tấn công đến như vậy.

Tuy “làm việc” cùng chồng thì chẳng có gì đáng sợ đến nỗi phải chạy trốn, nhưng Lý An Thành có tật xấu là hễ bực tức sẽ chút hết vào hông, anh càng dai sức bao nhiêu thì hai chân của cô phải gánh chịu hậu quả giống như biến thành bà lão tám mươi vào ngày hôm sau thức dậy.

Môi của Ái Nghi như được tẩm thuốc phiện nên khiến Lý An Thành lâng lâng hưng phấn, càng ngấu nghiến càng ghiền, càng nghiện, càng chẳng muốn cai. Anh luồn tay vào vạt áo ngủ của cô, lần lên trên xoa nắn bên ngoài áo lót, cái thứ vướng víu này làm anh bực mình nên lập tức cởi phăng nó ra.

Chấm nhỏ giữa ngực lấp ló sau lớp áo lụa, Lý An Thành cúi xuống cắn nhẹ đầu ngực từ bên ngoài, luồng điện kích thích đến nỗi khiến Ái Nghi phải rên khẽ một tiếng để giải tỏa nó đi. Anh trượt cánh môi xuống vùng thượng vị, lướt đầu lưỡi tới quanh chiếc rốn nhỏ xinh xắn, thả dài cái hôn dọc vùng hạ vị. Luồn ngón tay vào mép quần rồi kéo mạnh nó xuống để lộ đôi chân nõn nà và vùng tam giác còn đẹp hơn cả cảnh tiên.

Lý An Thành quỳ một chân từ ở dưới nhìn lên, thấy rõ gương mặt ửng hồng của cô đang dõi mắt đáp lại. Anh kéo ngón tay của cô bỏ vào miệng mình mút nhè nhẹ, đầu lưỡi quấn tròn khiến từng tế bào trong Ái Nghi râm ran tê rần dữ dội. Đã mấy lần cô muốn khuỵu xuống nhưng bị anh khước từ bằng cách kéo hai chân của cô dang rộng ra.

Cạ phần cằm vào nơi tư mật ướt đẫm, Lý An Thành không ngần ngại vét cạn những giọt tinh khiết thuộc về cô, anh hăng say như nếm được loại mật quý hiếm ở trên đời khiến Ái Nghi run rẩy không thể nào kiềm chế được. Cô gác chân lên vai anh, sự hưng phấn khỏa lấp toàn thân khiến cô không trụ nổi mà ngửa cổ rên rỉ, đến khi cả người sắp đổ sập thì anh lập tức bế bổng cô lên đi thẳng về phòng.

Trên chiếc giường êm ái, Lý An Thành đứng sừng sững cởi bỏ quần dài, mắt vẫn không rời cô vợ nhỏ đang nằm co ro ở bên dưới. Anh để lộ “vũ khí” tối mật đang nhiệt liệt biểu tình cho cô thấy, không nhanh chóng áp sát như bao lần mà cứ đứng yên như vậy.

Ái Nghi chớp mắt nhìn anh, cô không biết là anh đang nghĩ gì, hay đang chờ đợi cái gì. Được một lúc không có động tĩnh, cô chậm rãi chống tay ngồi dậy, cái thứ to cứng đó ở gần sát mặt cô, chỉ cao hơn một chút. Cô căng thẳng nuốt nước bọt, định đưa tay ra nhưng lại ngượng ngùng chẳng dám, lỡ nắm được rồi thì phải làm gì tiếp theo đây?

Cô mím môi, lần nữa đưa tay tới nhưng thứ cô nắm được… lại là bàn tay của Lý An Thành. Anh ngồi xuống nhìn cô, cười xấu xa hỏi:

“Em đang nghĩ cái gì trong đầu thế?”

Đôi gò má của Ái Nghi đỏ bừng bừng, cô nằm vật ra giường, chôn mặt vào gối ngượng ngùng không lên tiếng. Lý An Thành cười rất tươi, anh áp khuôn ngực lên lưng của cô, hôn nhẹ vào vùng gáy, nói khẽ:

“Không cần phải tìm cách chiều lòng anh. Anh sinh ra trên đời là để khiến em hạnh phúc.”

Dứt lời, vật to lớn của anh lập tức chui tuột vào sâu bên trong Ái Nghi, cơn hậm hực vừa rồi biến mất chỉ còn lại sự dịu dàng được anh nuôi dưỡng bằng tình yêu thương từ vạn kiếp. Anh lật người cô lại, kéo chiếc chăn ra để nhìn rõ gương mặt hoa đào e thẹn, đặt bàn tay lên chiếc bụng phẳng lì, khẽ thở dài oán thán:

“Sao ở đây vẫn chưa có động tĩnh gì thế nhỉ?”