Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 90: Kết thúc cuối cùng (2)




Trở lại Dịch gia, lúc này đã là hơn 7 giờ chiều. Ngồi trên ghế đối diện với Dịch Hoài Thành chính là Từ Chính Hữu, cha của Từ Lâm Thần.

Từ Chính Hữu đưa ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi mới bắt chuyện.

“Tôi nghe nói Dịch gia các người từng có một người tên là Từ Giai làm việc ở đây?”

Dịch Hoài Thành nghe xong ánh mắt có chút giao động nhưng cũng chỉ là vài giây, sau đó ông ta cũng đáp lại.

“Phải.”

Từ Chính Hữu nghe xong lại tiếp tục lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh, chỉ là tấm ảnh này đã cũ từ lâu không còn giữ được màu sắc mà chỉ có hai màu đen trắng. Tuy nhiên gương mặt vẫn có thể nhận diện được. Từ Chính Hữu đẩy bước ảnh tới trước mặt của Dịch Hoài Thành hỏi: “Có phải là người này không?”

Dịch Hoài Thành cầm tấm ảnh kia lên xem ngay sau đó thừa nhận: “Đúng, chính là cô ta.”

Từ Chính Hữu nghe xong hơi xúc động vội đứng thẳng lên gấp gáp hỏi: “Vậy bây giờ cô ấy ở đâu? Có thể dắt chúng tôi đi gặp người được không?”

Hành động đột ngột của Từ Chính Hữu khiến cả Dịch Hoài Thành lẫn Dịch Tư Nghiêm đều ngạc nhiên.

Từ Chính Hữu thấy mình hơi thất lễ vội cười ái ngại.

“Thất lễ rồi…”

Dịch Hoài Thành lắc đầu, còn Dịch Tư Nghiêm dường như rất tập trung vào tấm hình trên bàn. Người phụ nữ trong tấm hình kia rất giống với Châu Liên, nếu anh đoán không nhầm thì người bọn họ đang tìm chính là mẹ của Châu Liên.

“Thật xin lỗi ông Từ, cô gái này đã mất rất lâu về trước rồi…” Dịch Hoài Thành nói.

Phịch!

Từ Chính Hữu ngồi bệt xuống sofa, gương mặt như lặng đi, bàn tay hơi run run, sắc mặt cũng nhợt nhạt hẳn so với lúc nãy.

“Vì sao cô ấy lại chết?” Từ Chính Hữu lẩm bẩm.

“Chuyện này…” Dịch Hoài Thành ấp úng.

Từ Lâm Thần thấy ba anh hơi quá rồi, vội vàng lên tiếng: “Ba, chuyện này có vẻ…”



“Tôi hỏi vì sao cô ấy lại chết?” Từ Chính Hữu đột nhiên lớn tiếng khiến những người còn lại trong phòng đều giật mình.

Lúc này Á Hiên từ bên ngoài chạy vào phá tan bầu không khí khó chịu này. Con bé đem theo nụ cười tươi sáng đi tới chỗ Từ Lâm Thần trốn sau lưng rồi nói nhỏ: “Chu che giúp con với.”

Sau câu đó thì Châu Liên cũng từ bên ngoài đi vào, miệng gọi lớn: “Á Hiên, con đâu rồi? Ra đây cho mẹ, ai bảo con vẽ bậy vào bức họa…”

Cô còn chưa nói hết thì rất nhiều tầm mắt đã hướng về phía cô. Châu Liên hơi cúi đầu chào mọi người rồi lại tiếp tục lên trên tầng tìm Á Hiên mà không hề biết con bé trốn sau lưng Từ Lâm Thần.

Chờ sau khi Châu Liên rời đi rồi thì Á Hiên mới chui ra. Lúc nhìn thấy Từ Lâm Thần con bé cảm thấy rất thích thú. Mặc kệ ánh mắt lôi kéo của ba mình mà nhấn nhá trèo vào trong lòng anh ta ngồi.

Từ Lâm Thần rất dễ dàng để nhận ra đây là đứa nhỏ mà hồi anh còn ở trên núi với Châu Liên đã thấy nó. Á Hiên càng lớn càng trở nên xinh đẹp, khóe mắt cũng rất giống với Châu Liên.

“Chú xinh đẹp, con ngồi đây được chứ?” Á Hiên vừa hỏi vừa chớp mắt tỏ ra dễ thương vô cùng.

“Được chứ!” Á Hiên dễ thương như vậy làm sao Từ Lâm Thần có thể từ chối được đây, huống hồ trước kia anh còn từng nhận nó là con của mình. Nghĩ lại quãng thời gian nhỏ trên núi trước kia khóe miệng Từ Lâm Thần khẽ nhếch lên cười nhẹ một cái.

Tất cả sự tập trung của Từ Lâm Thần đều hướng về phía Á Hiên còn ngược lại Từ Chính Hữu khi nhìn thấy Châu Liên đột nhiên lại cảm thấy cô vô cùng giống với bức ảnh kia.

“Cô gái vừa rồi là…” Từ Chính Hữu hỏi.

Dịch Hoài Thành nhanh chóng trả lời: “Đó là con gái của người mà hai người đang hỏi.”

Từ Chính Hữu lần nữa bất ngờ.

Sau cùng chuyện Từ Giai là đứa con gái mà Từ gia đã thất lạc rất nhiều năm trước đều được Từ Chính Hữu kể lại. Năm đó ba mẹ của Từ Chính Hữu có tới Lạc Thành chơi nhưng trong mấy ngày đó thì bà Từ sinh sớm. Mà mới sinh được mấy ngày thì bệnh viện đó bị cháy, trong lúc hỗn loạn ấy thì bị lạc mất con gái.

Đã nhiều năm như vậy Từ gia cũng cho người đi tìm, còn treo thưởng nếu ai tìm được tung tích của đứa con gái xấu số kia sẽ thưởng lớn. Tuy đã treo giải thưởng lớn nhưng đa phần mọi người đều vì số tiền kia mà đưa tới những cô con gái giả mạo.

Phải rất nhiều năm sau khi ông bà Từ đều đã không còn nữa thì Từ Chính Hữu mới tìm ra tung tích của Từ Giai. Nhưng cuối cùng vẫn là muộn, người đã không còn nữa. Sau đó Từ Chính Hữu và Châu Liên nhận nhau. Cái chết của Từ Giai Từ Chính Hữu vỗn dĩ không muốn bỏ qua nhưng Châu Liên lại không muốn làm to.

Nếu cứ sống trong quá khứ, hận thù thì cuộc đời của Châu Liên sẽ chẳng bao giờ có thể thoát ra khỏi được dằn vặt và day dứt vậy nên cô đã lựa chọn từ bỏ. Tha thứ thì không thể nhưng cô không muốn báo thù nữa. Dịch Hoài Tự cũng đã ngồi tù hơn nữa cũng viết rất nhiều cuốn tự truyện kể về tình yêu của ông ta và mẹ cô. Cuối mỗi một trang sách đều là những lời xin lỗi mà ông ta muốn nói với mẹ của cô. Châu Liên cũng thấy đó đã là đủ rồi.

Còn đối với Lưu Nhiên, từ sau khi chuyện thân thế của Dịch Tư Nghiêm bị lộ ra bên ngoài bà ta ngày ngày bất an, tâm lý vô cùng bất ổn. Cũng chính vì tinh thần không được minh mẫn mà đã gặp tai nạn xe hơi. Tai nạn đó không cướp đi mạng sống của bà ta nhưng đã biến Lưu Nhiên trở thành một người không thể nói, không thể cười cũng không thể đi đứng lại bình thường. Lưu Nhiên giống như Dịch Hoài Tự trước đây, rơi vào trạng thái thực vật.

Dịch Hoài Thành sau đó cũng đã về hưu trước thời hạn để chăm sóc cho bà ta. Châu Liên cũng cảm thấy bà ta bị báo ứng rồi nên cũng không muốn đào sâu thêm vào hận thù nữa, cô chỉ muốn tập trung vào gia đình nhỏ của mình.



***

Vừa mới sáng ánh nắng ấm áp đã len lỏi qua những đám mây nhỏ để chiếu xuống dưới đất. Bầu trời hôm nay trong xanh như mặt biển, thêm một vài đám mây bồng bềnh màu trắng như tô điểm thêm vẻ đẹp cùng tiếp trời dễ chịu này.

Hôm nay là một ngày vô cùng ý nghĩa với Châu Liên, bởi vì hôm nay cô cùng Dịch Tư Nghiêm dắt tay nhau bước vào lễ đường trói buộc nhau bởi chính tình yêu thật lòng đến từ hai phía.

Châu Liên ngồi đợi cả buổi sáng cuối cùng thì thợ trang điểm cũng ngừng tay. Châu Liên đi theo bọn họ khoác trên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh bồng bềnh được gắn rất nhiều kim cương sáng chói.

Thợ trang điểm vừa giúp Châu Liên mặc váy cưới vừa trò chuyện cùng cô.

“Hôm nay có phải là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của chị không?”

Châu Liên ngắm nhìn mình trong chiếc gương lớn, từ lúc chuẩn bị hôn lễ này cô đã luôn hồi hộp lo lắng nhưng cho tới thời khắc này ngắm nhìn mình xinh đẹp giống một nàng công chúa nhỏ đi bên cạnh anh trên lễ đường là cô đã vui không khép được miệng.

“Phải, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với chị.”

Cũng đúng thôi, bây giờ cô vừa có hậu thuẫn của Từ gia, lại có thêm năm phần trăm cổ phần Phó thị mà Dịch Tư Nghiêm cho cô trước đó nên suy ra giá trị con người của Châu Liên đã nâng lên rất nhiều rồi. Trước đây cô còn lo rằng mình đứng bên cạnh anh sẽ không phù hợp còn bây giờ thì lại hoàn toàn khác. Cô yêu anh, anh yêu cô, tình yêu của hai người đã phải trải qua rất nhiều khó khăn và thử thách mới được như hiện tại. Hiện tại quá đỗi hạnh phúc khiến cô không dám tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt.

Châu Liên còn đang thất thần trong suy nghĩ thì cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra. Cô quay đầu lại xem thì phát hiện anh đã đứng ở đó, trong bộ vest màu đen cài hoa trước ngực. Mái tóc của anh cũng được vuốt keo cẩn thận, gương mặt sạch sẽ đem theo vẻ đẹp trai thường thấy xuất hiện trước mặt cô.

Anh càng lúc càng tiến lại gần cô rồi cuối cùng đứng bên cạnh nhìn vào chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh Châu Liên ở trong đó hỏi: "Hồi hộp không?"

Châu Liên khẽ gật đầu nhẹ một cái, hai má cô cho dù được trang điểm kĩ lưỡng nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mặt hạnh phúc của cô. Dịch Tư Nghiêm lấy từ trong túi quần ra sợi dây chuyền với viên kim cương màu đỏ sáng chói đeo lên cổ cho cô. Châu Liên nhìn viên kim cương vô cùng bất ngờ.

"Anh… chưa vứt đi sao?" Cô hỏi anh.

Dịch Tư Nghiêm mỉm cười, anh ghé sát lại gần bên tai cô, cẩn thận nói nhỏ: "Chưa từng, anh đối với em chưa từng hết yêu."

Mắt Châu Liên hơi ửng đỏ, cô bị những lời kia của anh làm cho cảm động phát khóc. Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc này của Châu Liên, anh cũng không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên như đang cười.

"Em cũng chưa từng hết yêu anh cho tới hiện tại cũng chưa từng." Châu Liên khẽ nói.

Dịch Tư Nghiêm đưa tay lên xoa đầu cô: "Anh biết."

***