Châu Liên vẫn cố chấp, trong lòng cô bây giờ là ranh giới giữa hai sự lựa chọn, một là đắm chìm, hai là chối bỏ. Cô cần chọn lựa thật kĩ, một khi chọn rồi thì sẽ không thể quay đầu nữa.
Cuối cùng thì lí trí vẫn chiến thắng con tim, cô không thể quay lại với anh được nữa, thứ cô cần lúc này là sự an toàn của Á Hiên. Cô né tránh anh, một lần nữa đem sự giá lạnh dội lên cơ thể rực lửa kia. Dịch Tư Nghiêm thất vọng, anh đứng dậy đi vào nhà tắm. Bóng lưng của anh làm cô đau xót.
Xin lỗi, cô không muốn đối mặt với sự chèn ép của nhà họ Dịch nữa, cô cần Á Hiên. Gương mặt cô tràn đầy áy náy, cô nghiêng người quay mặt về phía sau không dám đối diện với Dịch Tư Nghiêm. Thấy anh như vậy cô cũng đau lòng lắm nhưng cô không biết phải làm gì để tốt cho cả hai bên.
Tiếng cửa phòng tắm đẩy ra, mùi thơm nhẹ nhẹ của sữa tắm xộc vào mũi cô. Cô biết anh đang tiến tới giường, Châu Liên vội nhắm mắt giả bộ ngủ. Dịch Tư Nghiêm không nói gì, quấn khăn tắm nửa người, tắt đèn ngủ rồi nằm trên giường. Hai người im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ.
Một lát giọng của Dịch Tư Nghiêm vang lên: "Châu Liên, em còn yêu tôi không?"
Hơi thở đều đều của cô bỗng dưng ngừng lại, cô trốn tránh, im lặng tiếp tục giả bộ ngủ.
Anh thẳng thừng: "Tôi biết em chưa ngủ."
Cô vẫn im lặng!
"Nếu em không trả lời tôi sẽ hôn em và sau đó không biết bản thân còn kiềm chế được nữa không."
Châu Liên nghe xong liền á khẩu, xưa nay cô vẫn luôn hiểu bản tính của người đàn ông này nhưng dường như bây giờ khó có thể nhận ra được.
"Tôi trả lời có ích gì sao? Tôi với anh quả thực là có duyên nhưng không có phận."
"Có. Chỉ cần em nói em yêu tôi, nhất định Dịch Tư Nghiêm này lập tức cưới em, quyết không hối hận."
Châu Liên nhìn trên trần nhà, một lần nữa không khí rơi vào im lặng. Cô rất muốn nói rằng cô yêu anh, rất rất yêu anh nhưng cô không thể làm vậy, Dịch phu nhân sẽ không tha cho cô và còn có cả Á Hiên nữa, lỡ họ phát hiện ra con bé rồi đem đi thì sao? Cô đã mất anh rồi tuyệt nhiên không thể mất con bé nữa nếu không cô sợ bản thân sẽ không chịu đựng được.
Dịch Tư Nghiêm quay đầu về phía cô: "Em nói đi, chỉ cần em nói thật với lòng dù kết quả ra sao tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của em."
"Vậy được, tôi hết yêu anh rồi. Bây giờ tôi có gia đình của mình, có sự nghiệp quan trọng hơn anh.” Châu Liên gượng ép mình nói những lời đau lòng, cô không thể nào đối diện với anh được, càng không thể dùng sự chân thật để đáp lại anh.
Ánh mắt né tránh của cô không may bị Dịch Tư Nghiêm bắt gặp được: "Nhìn thẳng vào mắt tôi, em dám nói lại những lời đó?"
Châu Liên ngồi dậy, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ: "Tôi nói gì còn quan trọng nữa sao? Cảm ơn anh vì đã luôn xuất hiện những lúc tôi khó khăn, tuy rằng tôi thường nói rằng đó là giao dịch nhưng dù sao thì anh cũng làm rất tốt. Châu Liên tôi không phải là một cô gái tốt càng không phải là người phụ nữ mà Dịch Tư Nghiêm anh có thể cưới. Vậy nên lần cuối cùng gặp lại này tôi mong anh hãy vui vẻ trong những ngày tháng sau này, cưới một người phụ nữ phù hợp với anh, đừng dây dưa không dứt với tôi nữa."
"Em thực sự nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy, tôi thực sự đã nghĩ tới điều đó."
Dịch Tư Nghiêm đứng dậy rời đi: "Vậy được, tôi sẽ theo ý nguyện của em. Chúc em hạnh phúc."
"Rầm!"
Cánh cửa khép lại, từ bây giờ Châu Liên và Dịch Tư Nghiêm không còn liên quan nữa. Cô đã chính tay làm tổn thương lấy anh, đẩy Dịch Tư Nghiêm ra khỏi cuộc sống của cô. Cô và Á Hiên sẽ sống thật tốt.
"Xin lỗi con Á Hiên, mẹ đã tước đi mất hạnh phúc mà đáng lẽ một đứa trẻ phải được nhận. Xin lỗi anh Dịch Tư Nghiêm, tôi đã chia rẽ cha con hai người."
Cô được tự do rồi, đáng lẽ cô nên vui mới phải nhưng tại sao nước mắt cô lại rơi thế này. Đau quá, trái tim cô vỡ nát mất rồi.
"Em yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng em không còn lựa chọn. Dịch Tư Nghiêm xin lỗi, xin lỗi vì đã chối bỏ tình cảm này, em xin lỗi, thực sự xin lỗi.
***
Nửa đêm, trong phòng đọc sách bóng dáng một người đàn ông say sỉn rất cuốn hút. Cả gương mặt ửng đỏ, ly rượu vang đỏ đắt tiền trên bàn đã gần hết. Anh ta vô lực tựa vào ghế. Đến bây giờ lòng anh ta vẫn còn nghĩ đến những lời Châu Liên nói.
Dịch Tư Nghiêm tưởng rằng chí ít cô sẽ không đoạn tuyệt như vậy. Bây giờ đến cơ hội chung một phòng anh cũng không còn. Tại sao anh yêu cô nhiều như vậy, nhớ cô nhiều như vậy nhưng cô lại thờ ơ, lạnh lùng đến mức này.
“Dịch Tư Nghiêm ơi Dịch Tư Nghiêm, Châu Liên rốt cuộc cũng chỉ là một người đàn bà nghèo khổ có tính cách quật cường thôi tại sao mày phải si mê đến vậy? Mày vì cô ấy mà mất hết cả tôn nghiêm của một tư lệnh, mất hết đi sự kiêu ngạo vốn có nhưng rốt cuộc thì cô ấy lại thà sinh con của một kẻ khác cũng không chịu ở chung với mày. Cuộc đời mày quá thất bại.”
Đã có lúc anh từng nghĩ rằng bắt cóc cô tới một nơi, nhốt lại để ngày ngày anh có thể ngắm nhìn, chăm sóc nhưng anh lại sợ cô tổn thương, sợ cô khóc, anh rất sợ nhìn thấy Châu Liên đau khổ vì anh, vậy nên anh đã không làm điều đó.
Trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất Châu Liên, người đàn bà vô tình.
Anh ngủ gục trên bàn, miệng vẫn luôn gọi tên người phụ nữ ấy.