Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 47: Bỏ trốn




Cô định dùng người mình để chắn đạn giúp anh nhưng Dịch Tư Nghiêm phản ứng rất nhanh. Anh kéo cô qua một bên, viên đạn kia bay tới chỉ sượt qua eo anh mà thôi.

Pằng! Pằng! Pằng!

Súng bắn ba phát liên tiếp đều trúng ngay vào những vị trí chí mạng của tên Jonhson kia. Hắn ngã xuống, đầu thủng hai cái lỗ, máu văng tung tóe khắp nơi. Để Châu Liên không nhìn thấy cảnh tượng rùng mình đó Dịch Tư Nghiêm đã đưa tay mình lên che đi đôi mắt cô.

Mọi chuyện coi như đã kết thúc triệt để. Trực thăng đưa hai người trở về biệt thự. Có điều lý do thực sự mà tên Jonhson kia không thể trốn thoát là hắn đã ám sát và bắt cóc một thành viên của hoàng gia Rapar, giáp với Lạc Thành chứ không phải do Trình Hướng. Người của Rapar đã phái người đi truy lùng tung tích của Jonhson, họ đã gửi thư yêu cầu phía cảnh sát và quân đội Lạc Thành tìm hắn ta.

Chuyện của Jonhson liên quan tới việc giao thương hai nước nên cuộc điện thoại mà Dịch Hoài Thành nhận được chính là nói về chuyện này. Mà Dịch Tư Nghiêm không hề biết nên đã giết mất Jonhson. Hiện tại khi xác của Jonhson được đem về bên phía Rapar rất tức giận vì người chết rồi, bọn họ sẽ không biết tung tích của thành viên hoàng gia kia ở đâu.

***

Khi Dịch Tư Nghiêm đưa Châu Liên trở về biệt thự thì người của quân đội đã kéo tới đứng chờ bên ngoài, có cả Dịch Hoài Thành cũng ở đó. Sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.

Cô và anh vừa mới bước ra từ trong xe thì người của ông ta đã đi tới đưa Châu Liên đi. Dịch Tư Nghiêm vội cản lại nhưng bất ngời lại nhận được một cái tát mạnh từ phía Dịch Hoài Thành.

Anh chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn theo hướng của cô rời đi mà im lặng. Người của Dịch Hoài Thành cũng đi tới dắt Dịch Tư Nghiêm lên một chiếc xe hơi rồi đưa anh trở lại quân khu.

Châu Liên từ ngày hôm nay sẽ chính thức bị giam lỏng trong phòng. Mỗi một ngày đều sẽ có người đưa đồ ăn tới và kiểm tra sức khỏe giúp cô. Cho tới khi đứa trẻ trong bụng được an toàn sinh ra mới tính tiếp. Kể cả Dịch Tư Nghiêm từ hôm đó trở đi cũng nhận sự khiển trách nặng nề, mọi hoạt động của anh tạm thời bị ngừng lại.



Anh bị giam lỏng gần mười ngày mới được thả ra. Lúc được thả anh muốn tới thăm Châu Liên nhưng bị người của Dịch Hoài Thành cản lại.

Khi Dịch Tư Nghiêm lạnh lùng rời đi Châu Liên khẽ rơi một giọt nước mắt. Thời gian của hai người từ đây coi như đặt dấu chấm hết…

Thoắt cái đã nửa tháng trôi qua, cái bụng nhỏ của Châu Liên lại thêm một cục thịt nhỏ. Lúc này nó lồi lên trông to hơn hẳn. Châu Liên ngày ngày chỉ biết ngồi trong phòng chờ tới bữa thì ăn, ăn xong thì ngủ. Cô thậm chí còn không có cơ hội để nhìn ngắm ánh sáng của mặt trời một lần nào cả.

Dì Hà thấy cô trở nên an tĩnh như thế trong lòng lại nổi lên sự thương xót. Nói thế nào thì Châu Liên cũng là con gái của Từ Giai, là người bạn thân thiết và từng có ơn đối với dì Hà. Vì thế dì Hà luôn con Châu Liên như con gái ruột của mình mà đối đãi.

Hôm nay khi mang khay thức ăn lên dì Hà có lấy cớ đo bụng và kiểm tra sức khỏe cho Châu Liên để vào bên trong ngồi nói chuyện cùng cô. Khi dì Hà đẩy cửa bước vào đôi mắt Châu Liên có dao động được vài giây sau đó lại trở lại như bình thường.

Căn phòng rộng lớn nhưng chỉ có mình cô ngồi đây ngày qua ngày chịu đựng sự cô đơn đến đáng sợ.

“Tiểu Châu, ăn chút gì đi… Cháu đã gầy đi rất nhiều…” Dì Hà thấy bộ dạng của Châu Liên lòng đau xót khuyên nhủ.

Châu Liên nhìn khay thức ăn đầy ngùn ngụt, nghĩ tới đứa trẻ trong bụng liền cầm lấy chiếc thìa lên xúc đồ ăn đổ vào miệng. Cô ăn được mấy thìa rồi lại bỏ xuống. Vẫn là không thể cố thêm được nữa.

Dì Hà vốt mái tóc của cô rồi lại đánh mắt ra bên ngoài. Khi phát giác đám người canh giữ không nhìn về phía này bà ấy mới nói thầm vào bên tai Châu Liên.

“Hôm nay cậu chủ có về, cậu ấy đang ở ngoài vườn… Nếu cháu muốn gặp thì có thể làm loạn một chút, nhất định cậu ấy sẽ tới…”



Châu Liên khi nghe dì Hà nhắc tới Dịch Tư Nghiêm trong lòng cô chợt nhói lên một cái. Cô ngây ngốc suy nghĩ một lát rồi mới lắc đầu. Cô bị nhốt lâu như vậy anh lại chẳng hề tới thăm cô một lần nào cả. Có lẽ thực sự thì anh chỉ quan tâm đứa nhỏ trong bụng cô thôi, còn cô hẳn là anh chưa từng để tâm tới. Hoặc nếu có thì cũng chỉ là nhất thời.

Cô từng mơ mộng cô và anh sẽ có một gia đình nhưng bây giờ nghĩ lại thật viển vông. Anh là ai chứ? Còn cô, vốn dĩ đến một món đồ đắt tiền còn không bằng. Những lúc như thế này cô lại bất giác đưa tay lên chạm vào chiếc vòng cổ mà Dịch Tư Nghiêm đã tặng nắm thật chặt nó trong lòng bàn tay. Đáng lẽ cô phải nên sớm nhận ra mọi chuyện, nên sớm thoát khỏi mộng tưởng này mới phải. Biết trước không có kết quả sao cứ phải cưỡng cầu?

Châu Liên lại nhớ tới quyết định muốn rời đi của mình. Cô nhìn dì Hà trước mặt rất lâu cuối cùng mới đưa ra lựa chọn cuối cùng. Vẫn là nên rời đi…

***

Bầu trời hôm nay trong xanh đến lạ thường. Bên cạnh những đợt gió lạnh gào thét bên ngoài là những tầng mây trắng lững lờ trôi. Cảnh sắc của những ngày vào đầu đông đẹp nhưng lại đem theo chút gì đó buồn khó tả.

Hôm nay dì Hà vẫn sẽ đưa đồ ăn cho Châu Liên. Lúc dì ấy đẩy cửa đi vào Châu Liên đã đứng chờ sẵn. Trên môi cô bây giờ là một nụ cười nhạt nhòa nhưng thỏa mãn và mong chờ.

“Tiểu Châu, hôm nay là ngày cậu Dịch được thăng chức nên biệt thự này có ít vệ sĩ hơn thường ngày. Cơ hội… chính là ngày hôm nay…” Dì Hà nói với Châu Liên.

Châu Liên khẽ gật đầu, cô cũng biết được thông tin này từ một vài người. Châu Liên tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị mấy bộ đồ gói lại cẩn thận. Dì Hà chờ bên ngoài ngó nghiêng quan sát một hồi.

Bỗng dưng một vệ sĩ đi về phía này.

Bình thường phòng Châu Liên ở có hai người canh gác nhưng hôm nay biệt thự lớn của Dịch gia có tổ chức tiệc nên vệ sĩ bị điều động đi gần hết. Lúc nãy dì Hà đã nhờ người kia đi làm giúp chút việc để tạo cơ hội cho Châu Liên rời đi. Nhưng cô còn chưa kịp rời đi thì người ta đã quay lại.