Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 40: Tra tấn




Dịch Tư Nghiêm vẫy tay, mấy người bên cạnh cắm dây vào ổ điện. Chỉ cần anh chuyển động tay một cái là mấy người kia lại điều chỉnh công tác. Cứ bật lên bật xuống, tên kia bị dòng điện lớn xoẹt qua cả người như tê dại, đau đớn tột cùng nhưng hắn vẫn chẳng hé môi lời nào.

Anh ra hiệu cho cấp dưới nghỉ giữa hiệp.

“Okay, it looks like you're stubborn too! Let's play a game, if you win I'll give you five minutes to rest and then continue. And if you lose, I'll let you taste the precious tonic at my place.”

(Dịch nghĩa: Được rồi, xem ra mày cũng cứng đầu đấy! Chúng ta chơi một trò chơi nhé, nếu mày thắng tao sẽ cho mày thời gian năm phút để nghỉ rồi lại tiếp tục. Còn nếu mày thua, tao cho mày nếm thử món đồ đại bổ quý giá ở chỗ tao.)

Dứt lời anh vỗ tay mấy tiếng, một người khác đi vào, trên tay anh ta là một chiếc hộp được đậy kín. Dịch Tư Nghiêm kêu người kia đặt chiếc hộp đó trước mặt tên kia. Ánh mắt vừa gian vừa nguy hiểm của anh thực sự làm cho tên kia hết lần này tới lần khác sợ sệt. Không biết những chuyện gì tiếp theo sẽ xảy tới với mình.

Dịch Tư Nghiêm hất mắt, một người cấp dưới liền mở cái hộp kia ra. Từ bên trong phát ra một chiếc mùi vô cùng khó chịu, ai nấy đều nhăn nhó mặt mày. Cái đồ đại bổ và anh nói thực chất là phân chó.

“Ọe…”

Tên kia ngồi trên ghế sắc mặt nhợt nhạt, miệng nôn khan, mắt trợn tròn như không thể tin nổi. Đám người Dịch Tư Nghiêm thực sự là rất biết cách hành hạ người khác.

Anh đưa hai ngón tay lên rồi hỏi: “what number is this?”

(Dịch nghĩa: Số mấy đây?)

Tên kia nhanh chóng thốt ra một tiếng: “Two.”

(Dịch nghĩa: hai)

Miệng anh khẽ cười vô cùng gian, thực sự mấy cái trò bắt nạt người này anh làm vô cùng tốt. Yếu điểm của người RaiMa là lòng tự trọng nên anh đã vin vào đó để tìm cách hạ nhục họ. Tên này cho dù cứng đầu đến mấy rất nhanh thôi sẽ bị anh ép cho nói hết tất cả.

“Really? I see this is number three.”

(Dịch nghĩa: Vậy sao? Tao thấy đây là số ba.)

Sau đó anh đưa ngón tay của mình ra hỏi mấy người bên cạnh xem đây là số mấy. Biểu cảm trên gương mặt anh làm cho Trần Ngụy suýt chút nữa thì bật cười. Anh rõ ràng là một tư lệnh, bây giờ còn chơi cái trò này. Nhưng theo ý của anh tất cả đều trả lời một tiếng: “Three.”

Câu này khiến tên kia như phát điên, máu như chảy ngược ra bên ngoài nhưng rốt cuộc lại chẳng thể làm gì cả.

Dịch Tư Nghiêm hất vai ra lệnh cho cấp dưới, một người đeo bao tay đem đồ đại bổ kia chuẩn bị nhét vào miệng tên này. Tất nhiên là hắn ta vùng vẫy giãy giụa chối chết có điều trước khi làm chuyện ‘sạch sẽ’ kia anh đã sai người trói gọn hắn lại trên cái ghế chỉ còn phần miệng là mở và nhúc nhích được.

“Damn it! If you don't kill me, one day I will chop you into a hundred pieces to feed the dogs.”

(Dịch nghĩa: Mẹ kiếp! Nếu mày không giết tao đi thì sẽ có ngày tao băm mày thành trăm mảnh cho chó ăn.)



Hắn dãy giụa, đôi mắt đỏ ngầu tưởng chừng như sắp chảy máu ra tới nơi nhìn Dịch Tư Nghiêm đầy oán hận.

Nhưng đáp lại hành động kia anh chỉ khẽ nhếch môi một cái. Ngón tay chuyển động nhẹ ra lệnh cho cấp dưới làm việc. Trần Ngụy đứng bên cạnh cũng không thể xem tiếp được nữa, quá là ghê tởm.

“Ọe… Ọe… Ọe…”

Hắn ta càng nôn thì đôi mắt của Dịch Tư Nghiêm càng mở rộng, đôi môi mỏng của anh khẽ chuyển động.

“How do you see? Still want to play?”

(Dịch nghĩa: Mày thấy thế nào? Còn muốn chơi tiếp chứ?)

Tên kia nôn một thôi một hồi rồi lại đưa ánh mắt như muốn giết người về phía Dịch Tư Nghiêm mà thét lớn: “Dog, I will kill you!”

(Dịch nghĩa: Con chó, tao sẽ giết mày!)

“There's a better game behind you, don't be in such a hurry to kill me!”

(Dịch nghĩa: Đằng sau còn có trò hay hơn đấy, đừng vội muốn giết tao như thế!)

Nói rồi anh quay mặt đi vỗ tay hai tiếng lớn, một tên khác được đưa vào. Tên này cả người bê bết máu, từ trên trán dường như nhuộm đỏ máu, một bên mắt sưng húp chỉ có thể mở được một bên.

Khi nhìn thấy cấp trên của mình, tên mắt chột đó vội mấp máy môi, khó khăn lắm mới thều thào được vài tiếng.

Còn gì xấu hổ hơn khi bị cấp dưới của mình nhìn thấy mình trong hoàn cảnh ghê tởm này đây?

Tên kia phản ứng nhanh kêu lên vài tiếng, nhưng Dịch Tư Nghiêm không có nhiều thời gian như thế, anh đưa ánh mắt sắc bén lạnh lùng về phía mấy người của mình. Bọn họ nhanh chóng hiểu ý tiếp tục đưa món đồ đại bổ kia vào miệng tên này cho tên chột mắt kia nhìn.

Miệng hắn mấy máy run rẩy một hồi như không thể tin được hành động vô cùng sỉ nhục này.

“Captain Ant... Captain... Don't do that!”

(Dịch nghĩa: Đội trưởng Ant… đội trưởng… Đừng làm vậy!)

Tên chột mắt kia lê lết về phía trước, hắn muốn lại gần Ant nhưng thật đáng tiếc người của Dịch Tư Nghiêm lại giữ chặt hắn lại.

“Ant… Ant…”

“Ọe… Ọe…”



Tiếng nôn khổ sở vang khắp căn phòng thẩm vấn bẩn thỉu này.

“I will tell... I will tell you everything... Please don't humiliate someone I respect like that!”

(Dịch nghĩa: Tôi sẽ nói… tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện… Xin đừng hạ nhục người tôi kính trọng như thế!)

Tên Ant kia ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn cấp dưới của mình.

“Brus, you mustn't tell... Have you forgotten what you promised?”

(Dịch nghĩa: Brus, cậu không được nói… Cậu quên mình đã hứa gì rồi sao?”

Brus khóc, nước mắt của một người lính RaiMa như tượng trưng cho dòng máu kiên cường của bọn họ. Không phải là điều khó khăn nhất họ sẽ không khóc như thế.

“But I can't, I can't see the captain suffer like this.”

(Dịch nghĩa: Nhưng tôi không thể, tôi không thể nhìn đội trưởng đau khổ như thế này.)

“Brus…”

Chưa để cho tên Ant kia nói thêm câu nào Dịch Tư Nghiêm đã đưa Brus đi. Trong căn phòng ẩm ướt bẩn thỉu kia chỉ còn lại tiếng hét chói tai nhưng chẳng ai thấu.

Brus bị đưa đi, lần này hắn tự mình viết hết những gì mình biết trên tờ giấy được đặt trước mặt. Hắn ta vừa viết vừa khóc như mưa khiến Dịch Tư Nghiêm không thể ngồi nhìn hắn lâu hơn.

Sau vài phút Trần Ngụy mới đem tờ giấy kia ra cho anh xem. Anh nhìn lại một lượt rồi phân phó vài người trông chừng thật kĩ những tên lính RaiMa này còn anh và Trần Ngụy vội vàng rời đi.

Lúc leo lên xe Dịch Tư Nghiêm đã lấy điện thoại của mình gọi vào một số điện thoại xa lạ nói vài lời. Sau đó anh sai Trần Ngụy đi vài vòng trong thành phố rồi mới thực sự tới nơi mà anh nên tới.

Có điều lúc tới tất cả đã được xử lý bằng súng đạn. Chỉ còn một mùi máu tanh nồng cùng xác người chết. Dịch Tư Nghiêm và Trình Hướng vốn dĩ đã giao ước, anh chỉ cần tìm ra đám người kia, còn lại là do Trình Hướng xử lý. Tuy nhiên anh ta cũng sẽ chừa lại một số chỗ để anh có thể giải quyết theo hướng tốt nhất.

Trần Ngụy vừa gọi người tới xử lý vừa giúp Dịch Tư Nghiêm bắt lại mấy người Irc đã bị trói nhưng đang gắng tẩu thoát kia. Đám người Irc này được đưa về quân khu. Cùng với bản khai sự thật của tên Brus kia thì vụ án quân sự này sớm thôi sẽ được kết thúc.

Anh được cấp trên gọi khẩn cấp để họp và bàn bạc phương án giải quyết. Sau vài ngày làm việc liên tục cuối cùng anh mới có thể trở về nhà với Châu Liên.

Đoạn đường về nhà trong lòng anh có rất nhiều sự mong chờ, anh mong cô sẽ sà vào lòng mình rồi thủ thỉ một câu đại loại như là ‘em nhớ anh’ chẳng hạn. Có điều khi trở về nhà thấy rất nhiều xe nằm ở sân thì trong lòng anh có chút hoài nghi.

Trần Ngụy còn chưa kịp đỗ xe hẳn hoi thì Dịch Tư Nghiêm đã tự tiện mở cửa rồi đi mất. Nhìn bóng dáng anh vội vàng mà hấp tấp như thế kia Trần Ngụy chỉ biết lắc đầu thở dài một hơi.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tới cấp trên của anh cũng không thể rồi.