Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh

Chương 6: Tiểu Úc để lỡ tình yêu?




Mười một giờ tối, di động lại vang lên đúng giờ, Tiểu Úc tiệntay cầm lấy di động đặt ở bên gối, trên màn hình rõ ràng hiện bốn chữ: Hunglinh đêm khuya

Trong điện thoại vẫn là giọng nam trung, nghe vừa dễ chịucòn mang theo vài phần nhẹ nhàng. “Có phải đang đợi điện thoại của anh không?”

“Anh một ngày không gọi điện thoại quấy rầy em, là anh chếthả?”

“Không thể…… Nhưng, anh sợ em chịu không nổi.”

“Xin anh đổi phương thức tiêu khiển có tiêu chuẩn chút đượckhông? Anh làm em mỗi ngày trước mười một giờ đều không dám ngủ.”

“Vậy tại sao em không tắt máy?”

“Tắt máy…. Em tắt máy lỡ người khác có chuyện quan trọng tìmem không được thì làm sao?”

Lăng Lăng đang ở trước máy tính viết chương trình nghe cônói vậy, quay đầu nháy mắt mấy cái, nhìn cô bằng một ánh mắt ái muội.

Tiểu Úc quay sang, làm bộ như không phát hiện.

“Anh có chuyện muốn nói với em. Buổi chiều hôm nay cổ phiếuđột nhiên rớt xuống.”

“Thật không!?” Cô ngạc nhiên nắm chặt điện thoại mừng rỡ,ngay cả giọng nói cũng vì hưng phấn mà trở nên sắc nhọn: “Anh nói thật không?”

“Ừh! Hiện tại cổ phần công ty trong tay anh đã đủ, ngày maiphải cùng nhóm đại cổ đông ở công ty kia đàm phán. Aizz! Những lão già đó aicũng khó chơi.”

Tiểu Úc cầm điện thoại nằm trên giường, một giọt lệ chảy xuốngbên gối. Cô cũng không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chua xót.Anh nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua thật sự cám ơn em, chờ nhà cửa sửa sang xong anhnhất định cho em bước vào đầu tiên!”

“Không cần, anh gửi một tin nhắn báo em là được!”

“Em thích phong cách trang hoàng gì? Anh trang hoàng miễnphí cho em.”

“Vậy anh có bản chất con người một chút, dùng vật liệu trangtrí bảo vệ môi trường như màu xanh lá đi.”

“Em cứ việc yên tâm, anh không vì em suy nghĩ, cũng phảithay anh suy nghĩ tiếp chứ?”

Tiểu Úc đột nhiên ngồi lên. “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Ý trong chữ.”

Tiểu Úc sờ sờ hai má hồng hồng, giận dữ nói: “Em đã thấy nhiềuđàn ông, chỉ chưa thấy qua người có da mặt dày như anh.”

“Anh còn nghĩ em sẽ cúp điện thoại.”

Cô đang do dự có nên cúp điện thoại hay không, thanh âm thảnnhiên tự đắc của Ivan truyền đến: “Không muốn cúp điện thoại của anh? Em khôngkhông phải thích anh rồi chứ ?”

“Tự kỷ điên cuồng!”

“Người thích anh rất nhiều, đây không phải chuyện gì bẽ mặt,đừng ngại.”

Cô rốt cục không thể nhịn được nữa cúp điện thoại.

………………………..

Trên bàn, màu bluelover* ánh lên sắc tím rực rỡ dưới bóngđèndây tóc, giống như tình yêu lâu dài mà thâm trầm.

Tiểu Úc bỗng nhiên phát hiện bluelover cũng không phải dungtục! Khi Tiểu Úc dời tầm mắt, đúng lúc phát hiện Lăng Lăng cười thật đáng ghét.“Mùa xuân, mùa yêu đương! Động lòng xuân rồi sao?”

Cô làm bộ như khinh thường giương đầu: “Thôi đi, theo đuổicon gái có ai có trình độ như anh ta, tớ còn cảm thấy buồn thay anh ta.”

“Không có trình độ? Theo tớ thấy anh ta nếu không phải caothủ tình trường, thì sau lưng cũng có cao nhân chỉ điểm.”

“Là sao?”

Lăng Lăng đứng lên, lười biếng nhún nhún vai: “Người như cậutuyệt đối không thể vì mấy bó hoa tươi, vài trò lãng mạn nhỏ có thể cảm động, tớđoán nếu anh ta ở dưới lầu thắp mấy trăm ngọn nến, lớn tiếng nói yêu cậu cả đờikhông thay đổi, một chút cậu cũng không thèm để ý! Trái lại, mỗi ngày anh ta gọimột cuộc điện thoại, chọn lúc đêm dài yên tĩnh, lòng người cô đơn nhất cùng cậutùy tiện tâm sự, sẽ càng dễ dàng làm cậu thích anh ta. Bởi vì càng là người sâusắc sẽ càng thích người đàn ông nào dám đi vào thế giới nội tâm của mình, thậtsự hiểu mình.”

“Nhìn không ra cậu là chuyên gia tình yêu nha.”

“Chuyên gia thì chưa tới, nhưng kinh nghiệm vẫn có.” Tầm mắtcủa cô dừng lại trên biểu tượng màu xám**, ảm đạm nói: “Đừng nói tớ không nhắcnhở cậu, đàn ông đều rất hấp tấp, anh ta có thể trong nửa tháng không thiếu mộtngày, gọi điện thoại nói chuyện phiếm với cậu, trò chuyện chừng mực, đắn đođúng chỗ như vậy, quyết không đơn giản.”

“Anh ta là nhàm chán mà thôi!”

“Ngay cả nhàm chán có thể làm vậy cũng không dễ dàng, đànông tốt không còn nhiều, nếu có thể nắm chắc thì đừng bỏ qua!”

“Chúng tớ không thích hợp.”

“Vì sao?”

“Trong lòng anh ta yêu một người khác, tớ không muốn lúc anhta ôm tớ mà lòng nghĩ người kia.”

Cô thở dài xa xôi. Mấy ngày nay, cô vẫn nhớ tới ánh mắt Ivannhìn cô gái kia. Tình yêu chân thành tha thiết để lại vết thương thật sâu ở tronglòng anh, cô không thể đoán, cũng không muốn đoán. Cho nên cô thà cùng anh làmbạn bè bình thường, nhàm chán thì tâm sự hoặc ra ngoài chơi,chỉ thế thôi.

Lăng Lăng nghe vậy lập tức ngừng cười, vẻ mặt thân thiết ngồiở bên giường cô: “Anh ta có người yêu rồi? Vậy vì sao anh ta đối với cậu…”

“Cô gái kia không thương anh ta.”

“À! Mỗi người đều có quá khứ, cậu để ý như vậy làm gì.”

“Nhưng không biết anh ta có thể buông được quá khứ haykhông.”

Cô vẫn mong có một mối tình yêu vang dội. Chỉ cần tình yêunày là trong sáng và chân thành, cho dù bị toàn thế giới phản đối, cho dù yêu đếnruột gan đứt từng khúc, cô cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng, Ivan cố tình theođuổi cô xem cô như trò đùa. Cô vẫn chưa nhìn thấy chút chân tình, chút thành ýcủa anh, càng không biết chính mình có nên đem trái tim của mình giao cho mộtngười bất cần đời như vậy hay không. Dưới tình huống này, bọn họ còn muốn tiếptục tán gẫu sao? Nếu có một ngày cô thật sự yêu anh, biết rõ là sai nhưng khôngthể tự kềm chế, cô biết dùng gì để giữ anh lại?

Cho nên, ngày hôm sau chưa đến mười một giờ, Tiểu Úc tắt diđộng. Đêm hôm đó, cô không cách nào ngủ yên, cứ cảm giác di động đang vang, rồimơ hồ thấy Ivan đang gọi điện thoại cho cô. Ngày thứ ba, vừa tan học, Tiểu Úchòa với dòng người chen chúc nhau ra khỏi giảng đường, vừa ra khỏi cửa liền thấychiếc Porsche chói mắt kia. Cái xe thể thao này cũng không biết là người ngu ngốcnào thiết kế, cô vừa nhìn liền chướng mắt!

“Quan Tiểu Úc!”

Cô nghĩ mình xen lẫn trong trong đám người có thể lén đi qua,không ngờ mắt Ivan đeo kính còn có lực xuyên thấu như vậy, nhanh chóng phát hiệncô, lại kêu rất lớn tiếng.

Vì tránh cho anh kêu một lần nữa, khiến cho càng nhiều ngườichú ý, Tiểu Úc bước nhanh đi qua, hung hăng đạp Porsche của anh một cước.

“Anh đóng phim sao?! Giả vờ lạnh lùng là chuyện của anh,nhưng anh có thể giả vờ như không biết em hay không!”

Ivan vẻ mặt oan ức nhìn cô nói: “Chuyện của Quân Dật khiến đầuóc anh choáng váng, hôm nay cố ý bớt chút thời gian lại đây gặp em. Em không mộtchút vui mừng, cũng nên có chút cảm động a!”

“Cảm động cái đầu anh! Anh làm sao biết em đi học ở trongnày?”

“ Anh không biết, chỉ đứng ở chỗ này đợi … Anh tự nói vớimình, nếu duyên phận làm cho anh gặp được em, anh liền thuận theo ý trời!”

Trời ạ, cô cả tám trăm năm không lên lớp một lần, hôm nay vìsao muốn đi học. Mọi sự không thành đúng là ý trời mà. Tiểu Úc cẩn thận nhìngương mặt tươi cười vô hại của anh, lắc lắc cái đầu hỗn loạn. “Chán ngắt!”

Vừa mới định rời đi, Ivan kéo lấy cánh tay của cô: “Ngày hômqua sao không mở máy?”

“Em đã nói rõ ràng với anh, anh không phải mẫu người emthích, em cũng không phải người trong lòng anh yêu nhất, cho nên mời không cầnlãng phí thời gian quý giá của nhau, cám ơn!”. “Em muốn ăn gì, anh mời!”

Là ai nói: Nước quá trong ắt không có cá, người hèn hạ là vôđịch! Đúng là rất rất rất có đạo lý !

“Ivan, nói thật với anh, Âu Dương Y Phàm lần trước em đề cậpvới anh, là vị hôn phu của em.”

“À!” Anh không có phản ứng gì, cái đầu heo này không phải chậmchạp bình thường.

“Hai nhà chúng em là quen biết nhiều năm, đã hứa gả chonhau, anh hiểu không?”

“Ừh!”

“Sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ta.”

Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai phật tổ, cầu xin tha thứ cho cônói dối gạt người! “Phải không?” Anh tháo mắt kính xuống, vạn phần kinh ngạc trừngmắt thật to: “Có chuyện này sao? Anh đây thật đúng là phải đi về nghiên cứu.”

Cuối cùng anh ta cũng không phải là rất ngu!

“Đi đi, về nghiên cứu cho kỹ.”

Đuổi Ivan rồi, khi Tiểu Úc về phòng ngủ, Lăng Lăng đang ởtrên mạng xem cà vạt.

“Tiểu Úc, cậu về rất đúng lúc! Cà vạt nào đẹp?”

“Sao lại đột nhiên muốn mua cà vạt?”

“Cũng sắp đến ngày nhà giáo, mẹ bảo tớ mua chút gì đó choông thầy biến thái của tớ, thực không chịu nổi mẹ, còn nói tớ không hiểu biếtgì hết.”

“Trung Quốc vốn là đất nước của lễ nghi mà! Cà vạt GiorgioArmani không tệ.”

“Một cái cà vạt đến một ngàn!” Lăng Lăng vừa mở trang mạngra, liều mạng lắc đầu: “Tặng anh ta thì tớ lên mạng tìm đồ nhái là được.”

“Cậu không lầm chứ!”

“Không sao, dù sao mang ở trên người anh ta, người khác đềunghĩ đồ nhái hơn hai trăm. Hey! Có rồi, chọn cái hai mươi này đi.”

“Vấn đề là sếp của cậu có thể nhìn ra.”

“Vậy tặng cái này, đồ nhái này mắc hơn một chút.”

Tiểu Úc té xỉu, nếu cô mà là Dương Lam Hàng, chắc chắn bịnha đầu Lăng Lăng này làm tức chết.

************************************************** ********

Lại một đêm yên tĩnh. Tiếng chuông gió bên cửa sổ vẫn thanhthuý, hương cà phê vẫn nồng đậm.

Nhưng Tiểu Úc đã nằm trên giường ôm tiểu thuyết ngôn tình mộtcanh giờ mà vẫn chưa lật qua trang khác.

Lăng Lăng xem giờ trên máy tính, liếc nhìn ly cà phê đã sớmnguội lạnh vẫn chưa được uống ngụm nào. “Cảm thấy mất mát sao?”

Tiểu Úc chậm rãi hoàn hồn. Đây là lần xem giờ thứ N tronghôm nay, mười hai giờ hơn mà Ivan chưa gọi điện thoại. Từ sau lần cô nói rõ với,“Hung linh đêm khuya” không còn xuất hiện trong điện thoại của cô vào mười mộtgiờ nữa. Tiểu Úc nhìn di động của mình, trong lòng có chút rầu rĩ, làm như tênngu ngốc kia có thiếu cô cũng không sao.

“Sao có thể! Cuối cùng không có người phiền tớ”

“Muốn chiến đấu thì chiến đấu đi, cần gì phải khó xử chínhmình.” Ở trong ánh mắt nhìn thấu tất cả của Lăng Lăng, cô rốt cuộc không che giấuđược gì, đành phải phơi bày, thản nhiên nói: “Lăng Lăng, tớ phát hiện tớ càngngày càng để ý anh ta.”

“Rung động rồi à?!” Lăng Lăng lắc đầu, thở dài: “Tớ đã nói rồi,anh ta theo đuổi phụ nữ rất lợi hại!”

“Giờ tớ tin rồi.”

Tiểu Úc cầm lấy di động, mở ra, khép lại, lại mở ra, rốt cụcvẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho Ivan.

“Nhanh như vậy đã nhớ anh ?” Giọng điệu vẫn bỡn cợt như vậy,nhưng thanh âm nghe có điểm mệt mỏi.

“Thôi đi, em chỉ muốn xác định anh chết hay chưa?”

“Cũng sắp, trong quá trình phẫu thuật đột nhiên Quân Dật bịmất nhịp tim, đang cấp cứu ……”

“Nghiêm trọng như vậy?”

“Anh khuyên cậu ta nên giải phẫu sớm, cậu ta lại khôngnghe.”

“Anh ấy chắc sẽ không có việc gì, có người bạn như anh, anhta làm sao bỏ được….”

Lời của cô còn chưa nói xong, nghe thấy Ivan ở bên kia điệnthoại vội vàng hỏi: Bác sĩ: Thế nào?

Sau đó anh vội vã nói: “Ngày mai anh gọi cho em.”

Điện thoại liền cúp ! Không gọi thì thôi, sau khi gọi xonglòng của cô bỗng thấy trống rỗng, như thể không có điểm tựa!

Buổi sáng hôm sau có chuyên gia nước ngoài đến giảng báocáo, điện thoại Tiểu Úc đang cầm trong tay bắt đầu rung động, cô phản xạ rấtnhanh liền mở ra, vừa nhìn thấy mặt trên lóe ra “Hung linh đêm khuya” thì nhanhchóng bắt máy, vừa đi ra ngoài cửa vừa đè thấp thanh hỏi : “Bạn anh sao rồi?”

“Cuối cùng cứu được mạng về rồi, cắt bỏ hai phần ba dạ dày….Vừa mới tỉnh lại.” Giọng anh còn còn mỏi mệt hơn đêm qua.

“Anh không sao chứ!”

“Có rảnh không?” Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Anh muốngặp em!”

“Được rồi, gặp ở đâu?”

“Em ở cửa chính trường học chờ anh, anh sẽ đến nhanh thôi!”

Tiểu Úc ở cửa chính đợi suốt một giờ, chiếc Porsche khó coiđòi mạng kia mới đến. Vài ngày không gặp, Ivan gầy thấy rõ, tiều tụy làm cho côcảm thấy mủi lòng. “Chúng ta đến một nhà hàng Hongkong không tồi gần trường emđi, lúc này hẳn là rất yên tĩnh.”

“Cám ơn! Em mà thêm một đôi cánh sẽ thành thiên sứ!”

Vào quán, đồ ăn vừa lên đến, Ivan lập tức tập trung ăn, ăn đếntrời đất u ám, một chút hình tượng cũng không thèm để ý.

“Uy! Bây giờ là xã hội hài hoà, anh đừng giống như đang chịuáp bức được không?”

“Em thử một ngày một đêm chưa ăn cơm xem!” Anh nuốt đồ ăntrong miệng, uống một ngụm nước, lại tiếp tục nhét một miếng bánh vào miệng, mớiấp úng mở miệng: “Hiện tại Như Lai phật tổ hiện trước mặt anh, anh cũng có thểăn hắn!”

“Ăn đi, ăn đi, đừng ăn em là được.”

“Em?” anh nở nụ cười chứa vài phần tà khí: “Chờ anh ăn no, hồisức tinh thần đã! Đừng có gấp!”

“Anh chết đi!”

Đúng là một con sói đói mà, không, là sắc lang!

Cô sao lại nhất thời tốt bụng, để ý việc vớ vẩn của anh tachứ.

Ivan ăn sạch những thứ có thể ăn trước mặt, mới tao nhã laukhóe miệng hỏi cô: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”

“Không được, buổi chiều em còn có tiết.”

“Đi học! Em không lầm chứ? Bây giờ học sinh tiểu học đều biếttrốn học, em đừng làm mất mặt sinh viên.”

“Em thi trượt anh có chịu trách nhiệm không?”

“Yên tâm, anh có một ông anh họ làm giảng viên ở trường em,không thi được thì anh bảo anh ấy giúp em.”

“Thật không? Anh họ anh là người khoa nào, tên là gì? Nóinghe một chút, nói không chừng em biết đấy.”

“Có lẽ em không biết đâu, anh ấy mới vừa đến trường các emtên Dương Lam Hàn. Lúc nào rảnh anh giới thiệu hai người làm quen, nếu có việcem có thể tìm anh ấy hỗ trợ.”

“Dương Lam Làng!” Một miệng đầy trà của Tiểu Úc nghẹn tại cổ,ho cả buổi mới nuốt xuống.

“Em quen?”

“Nói thừa! Đó là người chồng lý tưởng của toàn bộ nữ sinhtrong trường em, rất có quyến rũ !”

Có một loại đàn ông thích hợp làm chồng, đủ trầm ổn, đủ nộihàm, đạt cảnh giới quan trọng nhất, giống như Dương Lam Hàng!

Có một loại đàn ông thích hợp làm bạn bè, đủ nhẹ nhàng, đủân cần, am hiểu, giống như người trước mặt cô!

Bất quá sắc mặt ai đó trước mặt giờ phút này không tốt lắm,thật đen a.

“Anh thấy em nên hết hy vọng đi, lòng anh ấy sớm có ngườiyêu rồi.”

“Phải không? Là ai a?” Cô tò mò vểnh tai, phụ nữ ai cũngthích nhiều chuyện. Nhất là nhiều chuyện về Dương Lam Hàng đặc biệt này.

“Có nói em cũng không biết.”

Tin tức quan trọng như vậy cô không thể buông tha, Tiểu Úcđưa tay lắc lắc cánh tay Ivan, năn nỉ: “Nói cho em nghe một chút! Nói một chútthôi…”

“Không có gì hay để nói. Khi Hàng học ở MIT có thích một ngườicon gái, vì người con gái kia anh ấy đã bỏ cơ hội ở lại MIT, về nước phát triển.Nhưng anh ấy thật không ngờ, người con gái kia đã sớm có bạn trai.”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy không chịu quen bạn gái nữa, chỉ muốn chờ đợi ngườicon gái kia suy nghĩ lại.”

“Thật cố chấp a! Nếu em là người con gái đó, đã sớm cảm độngbổ nhào vào trong lòng anh ấy!”

“Em nghĩ thật hay!”Ivan hung hăng lấy tay chỉ chỉ cái tráncô: “Hàng đã từng nói: không lấy ai ngoài cô ấy!”

Cô không khỏi cảm động, một tiếng thở dài, tức nói: “Trời ạ,thế giới này còn có người đàn ông như vậy sao?!”

“Phải nói, thế giới này còn có người ngốc như vậy! Anhkhuyên anh ấy bao nhiêu lần, yêu chính là yêu, phải đi theo đuổi, bất kể cô ấycó người yêu hay không, có thủ môn không lẽ không ghi được bàn thắng?! Anh ấynói tình cảm không thể miễn cưỡng, cần chậm rãi vun đắp, kiên nhẫn chờ đợi. Hainăm không đủ, có thể chờ năm năm, sớm muộn gì cũng cảm động cô ấy….”

“Nói có đạo lý a, anh cho là ai cũng da mặt dày giống anhsao?”

“Anh mà giống anh ấy chậm rãi vun đắp, chờ em nuôi dưỡngtình cảm được với anh, con của em có thể đã học đại học!”

“Đừng có làm như chuyên gia tình yêu, anh từng có bạn gáichưa?! với phương pháp theo đuổi của anh, cả đời này cũng không kịp theo đuổiphụ nữ.”

“Thế chẳng lẽ muốn làm nghiên cứu giống anh ấy? Hay dùng sổđể thống kê tính toán xem tỷ lệ nhiều hay ít?

Không biết từ khi nào, tay Ivan từ trên bàn vươn đến, đặtlên tay cầm ly cà phê của cô. “Tiểu Úc, yêu là tranh thủ! Bất luận tỷ lệ thànhcông lớn bao nhiêu, anh đều làm cho nó biến thành một trăm phần trăm.”

Một dòng điện khác thường truyền khắp người, Tiểu Úc mạnhrút tay về, cầm lấy khăn tay trên bàn lau lau: “Đừng thảo luận với em về vấn đềlogic, anh tốt nghiệp tiểu học chưa?”

“Tiểu học! Chẳng lẽ em nhìn không ra anh tốt nghiệp MBA trườngHarvard?” “Harvard!? Harvard sao lại có người ngu ngốc như anh!”

“Nếu anh ăn không phải trả tiền, vậy hôm nay em đãi. Đithôi!” Ivan không chút khách khí đem giấy tính tiền nhét vào trong tay cô

Chờ Tiểu Úc hoàn hồn lại, Ivan đã kéo tay cô, ra cửa.

“Đi đâu a?” Cô hỏi.

“Chỗ con gái thích nhất, shopping.”

“Anh không phải mua trang sức châu báu cấp thấp cho em chứ?”

“Em không thích trang sức sao?” Anh có chút giật mình.

Cũng khó trách, bây giờ rất nhiều người có chút sắc đẹp, baogồm không ít ngôi sao nữ. Được tặng trang sức, xe nổi tiếng, biệt thự, liềnnhanh chóng lên giường, ngay cả cảm tình cũng không cần bồi dưỡng. Cho nên mớisinh ra tật xấu của Âu Dương Y Phàm – cái loại hoa hoa công tử tự cho là đúng.Nhớ tới người ngu ngốc kia, Tiểu Úc lại cảm thấy cơn tức dâng lên, giận dữ nói:“Em đã sớm nói anh phải học chút huấn luyện chuyên nghiệp rồi hãy theo đuổi emtiếp, cái gì tốt không học, lại đi học thủ đoạn cấp thấp của Âu Dương Y Phàm –cái loại công tử nhà giàu này.”

“Em nói vị hôn phu như vậy sao?”

“Nói thì sao, dù sao anh ta cũng không nghe thấy.”

“Cũng đúng.” Anh đồng ý gật đầu: “Vậy em muốn đi đâu?”

Cô nghĩ nghĩ, thật sự không có nơi nào tốt để đi, vì thếnói: “Tùy anh, đừng đi nơi nào thô tục, một nơi có chút đặc sắc là được.”

Chờ xe anh dừng lại, Tiểu Úc thực sự sốc, anh cư nhiên đưacô đến bệnh viện. Có ai gặp qua, hẹn hò mà đi bệnh viện ?!

Ôm cái mũi bước qua hành lang tràn đầy mùi nước khử trùng,xa xa liền thấy một ông lão đứng ở ngoài cửa một gian phòng bệnh, nhìn xuyênqua tấm kính trên cửa nhìn bên trong phòng bệnh. Bóng dáng ông có chút tangthương, nhưng cũng không quá già nua. Cho dù cách ông xa ba thước, cô vẫn tinhtường cảm giác được cái loại khí phách làm cho người ta tự nhiên sợ hãi trênngười ông. Bên cạnh ông còn có một người khác đứng, Lâm Nhĩ Tích. Tiểu Úc khôngtự giác quay đầu nhìn Ivan đang dừng bước , anh xoay người, vừa muốn rời đi, lạicảm thấy không ổn, vô cùng xấu hổ.

Ông lão vẫn chưa nhìn thấy bọn họ, chỉ nói với Lâm Nhĩ Tích:“Nhĩ Tích, Quân Dật nó không biết quý trọng con, sau này ông nội tìm một ngườiđàn ông tốt khác cho con.”

“Không cần đâu, ông nội.” Lâm Nhĩ Tích kéo cánh tay ông, nhẹgiọng nói: “Con chỉ muốn ở bên cạnh ông, quan tâm chăm sóc ông.”

“Con đó…” Ông ấy ho khan vài tiếng, thở dài nói: “Khi nàothì mới biết nghĩ cho tương lai mình?!”

Lâm Nhĩ Tích dịu dàng lắc đầu, ánh mắt thê lương mà kiên cườngkia khiến người ta tan nát cõi lòng.

Khi cô ta buồn bã xoay người, vừa vặn thấy Ivan và Tiểu Úc đứngở bên hành lang. Cô ta hơi sửng sốt, lập tức thay bằng nụ cười mỉm bình tĩnh, rồihướng về phía bọn cô gật đầu tỏ ý chào một chút.

Cổ họng Tiểu Úc thanh thanh, cố ý nói lớn một chút để LâmNhĩ Tích có thể nghe thấy : “Mẹ tôi nói: Phụ nữ điều gì cũng có thể sai, điềuduy nhất không thể sai là để mất người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu mình.”

Bước chân của Lâm Nhĩ Tích dừng một chút, tựa hồ đã nghe hiểuý nghĩa trong câu nói của cô.

Ivan cố tình nghe không hiểu, còn tự mình đa tình ôm vai cô,cười hỏi: “Nói như vậy, em đã quyết định lấy anh .”

Lúc này đây, Lâm Nhĩ Tích đứng ở chỗ rẽ hành lang, khôngngoái đầu nhìn lại, cũng không có rời đi.

Tiểu Úc vụng trộm liếc mắt chỗ rẽ hành lang, giật nhẹ tay áoIvan, thấp giọng nói: “Cô ấy đang đợi anh. Hiện tại là thời điểm yếu đuối nhấtcủa cô ấy, anh trăm ngàn lần đừng để vuột mất cơ hội.”

Cô thấy Ivan nhìn cô đăm đăm, nhíu mày, nghĩ rằng anh khônghiểu ý cô, nhỏ giọng giải thích:

“Anh không biết chuyện con gái luôn không biết quý trọng nhữnggì mình có, mất đi mới biết nó quý giá sao…”

Ivan nhìn thoáng qua bóng dáng Lâm Nhĩ Tích, chỉ liếc mắt mộtcái mà thôi.

Anh quay tầm mắt lại, gắt gao ôm Tiểu Úc ôm vào trong lòng,dùng thanh âm chỉ có cô mới có thể nghe thấy ôn nhu nói: “Tiểu Úc, cho anh chútthời gian, anh có thể quên cô ấy để hết lòng yêu thương em….”

Trái tim của cô có chút say, tay chân không thể kiểm soát,quan trọng nhất là đầu óc cũng không nhạy bén. Ai có thể nói cho cô biết, đâylà tình huống gì không?. Khi Ivan buông cô ra, nắm tay cô đi về phía phòng bệnh,Tiểu Úc không nhịn được nhìn thoáng qua chỗ rẽ hành lang, nơi ấy đã không còn mộtbóng người…