Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh

Chương 2: Mùa yêu đương của Quan Tiểu Úc




Bị nhà trang điểm cao cấp nhất tra tấn liên tục suốt hai giờ,người con gái trước gương như được thay da đổi thịt*.

Chiếc váy màu vàng kim dài đến mắt cá chân, không hở hangnhưng ôm vừa khít lấy làm tôn lên đường cong tinh tế của cô. Mái tóc xoăn mới uốncủa cô búi lên, chỉ buông xuống một ít ở bên mặt, quyến rũ không thể tả. Khuônmặt trái xoan bị tô phấn trắng, trên đôi mắt to trong veo như nước là lông miđen đậm, vểnh cong, vụt sáng giống như một cô búp bê Barbie xinh đẹp.

Tiểu Úc nhìn mình trong gương, hờn dỗi trong người cũng hoàntoàn tiêu tan hết. Cô cuối cùng cũng hiểu được thế nào là sự chuyên nghiệp. Đólà có thể đem một người trang điểm đến bản thân họ cũng không nhận ra.

“Tiểu Úc, con nhìn xem, con gái là phải như thế này.”

Tiểu Úc quay đầu nhìn sang người mẹ đang nắm giữ mạch máukinh tế của cô, nhìn biểu tình vừa lòng của bà, thử thăm dò hỏi: “Mẹ có thể nhậnra con là ai sao?”

“Vô nghĩa, con là do mẹ sinh ra đó .”

“A!” Lòng nghĩ : Nếu cô không phải do mẹ ruột sinh, tuyệt đốinhận không ra!

Cô thuận miệng đáp lời, nghĩ thầm tối nay không biết phải uốngmấy ly cà phê, mới có thể phấn đấu suốt đêm để ngày mai nộp bảng báo cáo nghiêncứu đây.

Hóa trang xong, Tiểu Úc kéo cái váy dài hết sức khoa trương,bước không được bước nào đi lên xe. Cô đương nhiên biết ăn một bữa cơm cùng ngườibạn mười mấy năm của ba mẹ căn bản không cần ăn mặc như vậy, bọn họ khẳng địnhlà có mục đích khác. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bước vào quán trà tao nhã,Âu Dương Cẩm Hoa vẻ mặt khiêm tốn bước đến. “Là Tiểu Úc sao!? Bác thiếu chút nữanhận không ra.”

“Bác Âu Dương.” Cô hơi hơi hạ thấp người, đoan trang chào hỏi.Trong lòng cô thầm nói: “Bác có thể nhận ra được mới lạ!!!”

Bác Âu Dương gái theo sau, thân thiện kéo tay cô, kéo cô ngồicạnh người. “Con ngồi xuống uống chén trà đi, Y Phàm sẽ đến ngay .”

“Con cám ơn.” Tiểu Úc thật thục nữ ngồi xuống, nâng chungtrà lên lẳng lặng đặt ở bên môi, không vội không chậm nhấp nhẹ. Tuy rằng cô trờisanh tính tình phóng khoáng, không bị chuyện gì trói buộc, nhưng ở trước mặt bạncủa ba mẹ, cô vẫn cố ra vẻ làm một tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa,cô thì không sao, nhưng vẫn nên để mặt mũi cho ba mẹ.

Chén trà vơi hơn phân nửa đã muốn thấy đáy Âu Dương Cẩm Hoacó chút áy náy, mới giải thích: “Y Phàm vừa mới gọi điện thoại nói rất nhanh đến,chắc là trên đường kẹt xe.”

Kẹt xe?!

Tiểu Úc tiếp tục thưởng trà. Nhưng tiếp tục uống nước tràmát lạnh cũng không dập được lửa giận trong lòng cô. Vì không muốn đến muộn,sáu giờ sáng cô đã bị mẹ kéo từ trên giường dậy, ở trong tình trạng nửa tỉnh nửamê mang đến cho người trang điểm “tàn phá”. Mà hắn thì sao, cư nhiên ngay cả racửa sớm vài chục phút cũng không được! Ba mẹ cô sao lại giới thiệu cho cô loạingười này, chưa nhắc tới tình yêu, (cô cố ý tra xét một chút tốc độ giải toáncùng dung lượng của CPU Dual-Core, quả nhiên là một con số thiên văn) mấu chốtlà hắn hoàn toàn không biết tôn trọng người khác.

Chén trà thứ hai cũng đã uống xong một giọt cuối cùng, cònngười được ba và mẹ phóng đại đến tận trời cũng chưa xuất hiện. Tiểu Úc rốt cụckhông thể nhịn được nữa. Lấy cớ đi toilet, vụng trộm kéo theo váy lao ra quántrà.

Nếu hắn ngay cả tôn trọng tối thiểu cũng không biết, thì côcũng muốn cho hắn hiểu một chút mùi vị bị người khác cho leo cây .

Tiểu Úc vừa chạy ra cửa lớn khách sạn, bỗng nhiên nhớ tớimình đã quên lấy túi xách, liền cảm thấy hối hận! Đang do dự có nên trở về haykhông, một tiếng dừng xe chói tai đánh tan sự hối hận trong cô. Cô giật mìnhphát hiện mình đang đứng giữa đường cái, thiếu chút nữa bị một chiếc Porsche chạynhanh đụng trúng.

“Cô không sao chứ?” Một người đàn ông mặc trang phục tao nhãtừ trên xe bước xuống, thái độ rất thành khẩn hỏi: “Thật xin lỗi đã làm cô hoảngsợ.”

Đây là tu dưỡng* gì a!? Làm như cô đứng ở giữa đường cái ngẩnngười là lỗi của anh ta vậy. Bởi vì đối phương rất cao, ít nhất một mét tám, TiểuÚc ngẩng đầu, mới nhìn rõ đối phương. Anh mặc một bộ quần áo doanh nhân, thoạtnhìn vừa có phẩm vị lại có tu dưỡng, còn có chút hương vị tinh anh của ngườikinh doanh. Về phần diện mạo, mắt hẹp dài, mũi thẳng, môi mỏng, màu da màu lúamạch rất có vị đàn ông, cô luôn luôn có ấn tượng sâu sắc đối với người dễ nhìn,cho nên chắc chắn xác định khuôn mặt này đã gặp qua ở đâu, suy nghĩ mãi đến vắthết óc mới nhớ tới tên của anh ta.

“Ivan?”

Ivan cũng sửng sốt, nhìn kỹ một lần từ đầu đến chân cô, vẻ mặtmới bừng tỉnh nhận ra, hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

Bị anh ta nhắc mới tỉnh, Tiểu Úc hoàn hồn, vội vàng nhảy lênxe hắn, lớn tiếng thúc giục: “Mau dẫn tôi rời khỏi nơi này!”

“Muốn đi nơi nào?”

“Sa mạc Sahara, cám ơn!”

Anh nhướng mày, mỉm cười, nhanh chóng ngồi vào trong xe, côngồi vào ghế trước, xe nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm kia.

“Mạo muội hỏi một chút, cô xác định mặc bộ đồ này đi sa mạc?”Ivan chỉ chỉ một thân váy dài khoa trương của cô. Cô nhìn nhìn mình từ kínhsau, kéo kéo dây cột tóc, kéo xuống làn váy vướng bận kia.

“Đào hôn cũng không cần gấp như vậy chứ?” Anh quay sang cẩnthận đánh giá cô một phen, nhẹ nhàng sờ sờ môi mình, cười như không cười.

“Anh xem tôi giống cái loại con gái ngốc đến gần lễ kết hônmới nhớ tới muốn chạy trốn sao?”

“Vậy cô vội vã chạy cái gì?”

Cô cúi đầu xoa xoa mắt cá chân đau nhức, thuận tay đem đôigiày cao 7 phân ném ra đằng sau. “Nếu ba anh cho anh gặp mặt làm quen với mộtngười đàn ông anh chưa từng quen, không biết chừng anh chạy còn nhanh hơn tôi!”

“Cũng không nhất thiết phả vậy.”

“Nếu đối tượng làm quen khiến anh nhớ tới đã muốn ói thì sao?”

Anh nhíu mày, ý cười ở đuôi lông mày giơ lên. “Không phảichưa từng gặp mặt sao?”

Cô dám xác định người này chưa tốt nghiệp đại học, đầu ócanh ta quả thực làm từ tảng đá.

“Chưa thấy qua nhưng có nghe qua. Anh ta từng có bao nhiêu bạngái, chính mình còn không đếm hết.”

“Hả ? Thật không?” Ivan có điểm khó hiểu nhìn Tiểu Úc, “Cônói người kia là……”

“Anh ta tên là Âu Dương…… Âu Dương cái gì….”

“Âu Dương Y Phàm”. “Đúng! Anh cũng từng nghe qua về ngườinày?”

Anh vội ho một tiếng, mờ mịt đếm ngón tay ra vẻ còn chưa tốtnghiệp tiểu học. Nhìn anh ta đếm thật chăm chú, Tiểu Úc nhịn không được ngắt lời:“Được rồi, Ivan, anh có thể đưa tôi đi…”. Cô đang suy nghĩ muốn nói “Đại HọcT”, di động của anh ta đột nhiên vang lên, anh ta sửng sốt vài giây mới mở điệnthoại ra, mang tai nghe vào.

“Anh… vừa mới ra ngoài, có việc gì sao?”

Tiểu Úc nhìn khu buôn bán nhộn nhịp xung quanh, không khỏi cảmthán sự kỳ diệu của điện thoại di động. Anh chăm chú nghe điện thoại, trầm mặcmột lúc lâu, mới âm thầm thở dài một tiếng: “Anh còn có chút việc……”

“Không sao, tôi không gấp!” Cô nghĩ đến mình làm chậm trễ củaviệc của Ivan, vội vàng giải thích.

Kỳ thật nếu không phải cô không có tiền, cô nhất định sẽ xuốngxe, bởi vì thái độ của anh thoạt nhìn không phải lo lắng bình thường.

Anh chần chừ một chút, nói vào điện thoại: “Được rồi, anh lậptức đến!”

Chiếc xe chuyển hướng cầu vượt, chạy về trung tâm thành phố,dọc theo đường đi anh không nói gì, thái độ thoạt nhìn cũng thật bình tĩnh, vẻnvẹn chỉ mới vượt ba cái đèn đỏ thôi! Đây là lần đầu tiên Tiểu Úc ngồi xePorsche, cũng không biết loại xe này có hệ số an toàn thế nào. Cho nên cô liếcmột cái, không dám quấy rầy anh ta, chỉ vụng trộm nhanh chóng thắt dây an toànvào. Cô còn chưa kịp đi sa mạc Sahara đâu nha.

Xe Ivan rốt cuộc dừng lại ở một quán cà phê, lòng của TiểuÚc cũng thở phào theo. Cô đang định xuống xe, Ivan giành trước nói: “Xin lỗi,cô xin vui lòng đợi tôi ba mươi phút!”

“Được rồi, lâu một chút cũng không sao!”

Cô vốn là khách khí, không nghĩ tới Ivan thật đúng là khôngkhách khí. Anh ta vội vàng đi vào, ngồi xuống chỗ cạnh cửa kính, không có lấy mộtdấu hiệu đi ra. Cô chờ có chút không kiên nhẫn, nhìn qua cửa kính hướng vào bêntrong nhìn xung quanh, Ivan cùng một cô gái ngồi mặt đối mặt, chỉ nhìn một cáchđơn thuần cô gái bên cạnh kia là biết anh ta vì sao vượt đèn đỏ ba lần.

Thật sự là người đẹp khó gặp, cô ta căn bản không cần mặc âuphục hàng hiệu gì, không cần yêu cầu bất kỳ trang phục nào cũng cao nhã thoát tục,tựa như hoa phong lan trong thung lũng. Mà lúc người đẹp động lòng người nhấtchính là khi rơi lệ, từng giọt từng giọt rơi vào lòng người, siết chặt lại.

Aiz! Người đẹp chính là người đẹp, một giọt nước mắt là cóthể làm tan chảy một người đàn ông. Đối mặt một cô gái như vậy, không người đànông nào có thể đi ra trong ba mươi phút. Cho nên, cô quyết định tha thứ cho anhta tội không giữ lời hứa!

Tuy rằng Tiểu Úc không nghe được cô ta nói cái gì, nhưng côcó thể thấy được sự đau thương và thất vọng trong ánh mắt Ivan. Rõ ràng anh tayêu cô gái kia, bởi vì người đàn ông chỉ khi đối với người mình yêu mới có loạiánh mắt này. Mà cô gái kia chắc chắn không phải bạn gái anh, bởi vì rất nhiều lầnanh ta lo lắng nắm bàn tay, muốn đưa tay chạm đến đôi tay mảnh khảnh kia nhưnglại rút lui.

Tiểu Úc ngồi trở lại trong xe, thời gianlặng lẽ trôi đitrong bọn họ nói chuyện, nhìn kim phút từng chút nhảy lên nửa vòng tròn.

Ngay tại lúc cô nghĩ cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ kéo dài vạnnăm, người đẹp đột nhiên đứng dậy chạy ra quán cà phê, hé ra gương mặt lạnh nhưbăng.

“Nhĩ Tích, em khoan đã…” Ivan đuổi theo, kéo lại cánh taytrong suốt trắng như ngọc của cô gái: “Anh không phải không giúp em, mà em so vớianh càng hiểu tính cách cậu ta, con người Ronald Reagan* của cậu ta vốn khôngcó sự thỏa hiệp.”

“Anh căn bản là không muốn giúp em……”

“Nếu anh không muốn giúp em, sao lại nói cho em biết cậu tađầu tư cổ phiếu gì, nói cho em biết cậu ta hối lộ Trương Hành Trường?”. Anh thấtbại lắc đầu, “Đến bây giờ em vẫn không hiểu được…Nhiều năm như vậy trong mắt emngoại trừ cậu ta, không có người khác sao?”

Cô gái tên Nhĩ Tích kia sững sờ một chút, nhìn lướt qua xeanh, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Úc trên xe trong tích tắc, liền xoay người đi.

“Nhĩ Tích, rốt cuộc anh không bằng cậu ta ở chỗ?”

Đối thoại cũ rích! Tiểu Úc bí mật thì thầm. Cô ngáp một cái,bất đắc dĩ dựa vào lưng ghế, thoải mái nhìn trời xanh trên cao.

Aiz! Dựa vào phương thức theo đuổi con gái này của anh, chỉsợ đến già cũng không theo đuổi bạn gái được, thật đáng tiếc cho xe thể thaophong cách này.

“Vì sao em không thể cho anh một cơ hội?” Ivan lại mở miệnglần nữa.

Trong lúc thổ lộ thâm tình này, Nhĩ Tích quay đầu, một cáingoái đầu cực đẹp nhìn lại, ánh mắt kia tràn ngập lý trí sáng rọi. “Bởi vì anhkhông hiểu cái gì gọi là yêu!”

……

Có một loại con gái khi cự tuyệt người khác, sẽ có vẻ mặt áynáy nói: “Chúng ta không thích hợp.” Người như vậy làm cho lòng người ta chuaxót.

Có một loại con gái khi cự tuyệt người khác, sẽ có vẻ mặthèn mọn nói: “Đừng có nằm mơ!”. Người như vậy làm cho trái tim người ta bănggiá.

Có một loại con gái khi cự tuyệt người khác, sẽ thật quantâm nói: “Nhất định sẽ có người thích hợp với anh hơn em”. Người như vậy làmcho người ta đau lòng.

Mà so với người con gái trước mắt này, ba loại trước đều lànhân từ .

Cô ta đi rồi, đi thật sự bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làmcho người ta mất đi cả cảm giác. Tiểu Úc tưởng Ivan sẽ đuổi theo, nhưng không.Anh ta đứng thật lâu, nhìn bóng dáng không có một chút bối rối của cô ta, nhìnbóng dáng không mang theo một chút cảm xúc do dự của cô ta.

Ánh mặt trời chói mắt ở sau lưng chiếu ra một cái bóng thậtdài, làm cho anh ta vốn đã rất cao lại càng thêm kiên cường. Tiểu Úc vô thức ngồithẳng người, nhìn bóng dáng anh. Thời gian lặng lẽ trôi qua theo hướng nhìnchăm chú của bọn họ.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Úc bỗng nhiên cảm thấy máu nóngbốc lên đầu, lớn tiếng nói với hắn: “Cô ta không đáng! Một người con gái khôngnhìn thấy sự nỗ lực của anh, không đáng để anh giữ lại.” Ivan kinh ngạc quaysang, anh như người trong mơ mới tỉnh, mờ mịt nhìn cô.

“Người không hiểu tình yêu là cô ấy, không phải anh!”

Anh nở nụ cười ngoài ý muốn, nụ cười nhẹ nhàng tiêu sái giốngnhư tất cả vừa rồi chỉ là nhất thời. “Vì sao?”

Vì sao? Cô cũng không biết vì sao, có lẽ là do thấy anhngóng nhìn lần cuối cùng, có lẽ là do một câu “Vì sao không thể cho anh một cơhội” của anh. Anh không muốn gì nhiều, chỉ là một cơ hội thôi! Cô đã cảm động,cô nhìn ra được anh là một người đàn ông yêu chân thành và tha thiết.

“Nếu cô ta hiểu được cái gì là yêu, nhất định sẽ xoay ngườinói với anh một câu: Xin lỗi anh, không yêu anh, là tiếc nuối lớn nhất của em!”Đầu óc cô rối loạn không kịp suy nghĩ đột ngột phát ra một câu: “Nếu tôi là cô ấy,tôi nhất định sẽ nói như vậy!”

“A?” Ivan xoay người đối mặt cô, vừa nhìn vừa cười. “Cám ơncô khen tặng! Nhưng tôi không hy vọng có một ngày cô nói với tôi như vậy.”

“Tôi càng không hi vọng!!!” Cô sau khi nói xong, mới phát hiệncâu nói này còn có ý nghĩa khác, hơn nữa càng nghe càng thấy nhiều nghĩa. Côxoa xoa hai má phiếm hồng, ngồi thẳng, mắt nhìn xuống lỗ mũi, giữ vững nguyên tắctrầm mặc. Đến khi Ivan ngồi vào trong xe, áy náy nói. “Thật xin lỗi, tôi đã muộnnăm mươi phút.”

“Không sao.”

“Cô muốn đi đâu?”

“Tùy anh đâu cũng được.”

Anh khởi động xe, hướng đến đường cái. “Bờ biển thì sao?”.

Vừa mới bị người âu yếm vứt bỏ không đến một phút đồng hồ, lậptức mang theo một người con gái khác đi bờ biển? Đây là tư duy lôgic gì?

Cô thật hoài nghi Ivan đau lòng đến tột cùng là thật hay giả,lại thấy anh vượt một cái đèn đỏ cũng không hay, cô hoàn toàn hết chỗ nói.

Cài dây an toàn vào, Tiểu Úc quyết định hy sinh một lần,cùng anh đến bờ biển giải sầu. Không có ý gì khác, chỉ là xuất phát từ lo lắngcho an toàn của thân thể người khác.