Kéo muốn chơi “poker”, Thất tiểu thư vui vẻ đồng ý.
Đường Nghiên Tâm không biết chơi “poker” như thế nào, nhưng có thể nhìn ra được Kéo rất có tự tin đối với bản thân. Khi Thất tiểu thư đồng ý, vẻ mặt anh ta lộ rõ vẻ vui sướng.
Trò chơi bài nhanh chóng bắt đầu, khi ở bên trong khu vực Tiêu Hữu Phàm rất hèn nhát, nhưng khi rời khỏi khu vực lại là chúa ăn chơi trác táng đi ăn uống rồi đánh bài bạc tất cả đều không bỏ qua. Mặc dù không nghiện đánh bài, nhưng rất hiểu nó.
Cậu ta đứng bên cạnh Đường Nghiên Tâm, nói các quy tắc cho cô.
Một câu Đường Nghiên Tâm cũng không nghe vào, mọi sự chú ý dần dồn vào móng tay của Thất tiểu thư. Không ngờ trên người của Thất tiểu thư luôn chỉ có hai màu đen và trắng, ngày hôm qua là như thế nào, hôm nay cũng vẫn như vậy. Tuy đã thay đổi quần áo và thắt lưng, nhưng màu sắc không có gì thay đổi.
Nếu như nghiêm túc quan sát, sẽ phát hiện thật ra Thất tiểu thư trang điểm rất tinh xảo. Nhìn xem, còn sơn cả móng tay!
Tám móng tay được sơn thành màu đen, hai móng tay sơn thành màu trắng.
Ánh mắt của Đường Nghiên Tâm và Thất tiểu thư chạm nhau, phát hiện trong một khoảnh khắc cô ta không được tự nhiên, tay cầm bài hơi rụt lại.
Lúc đó, không cần Tiêu Hữu Phàm giải thích bên cạnh, Đường Nghiên Tâm liền biết Kéo sắp thua rồi. Một người muốn giành thắng, trên mặt không thể nào lại không hề có chút huyết sắc, cũng không thể có mồ hôi nhễ nhại, đồng tử giãn to ra. Đây rõ ràng là biểu hiện của người đang vô cùng căng thẳng.
Ngay từ vài phút trước, anh ta đã có vẻ không nắm chắc cơ hội giành chiến thắng, để lộ ra khí thế lụi bại.
Khi đề nghị chơi bài poker, Kéo khẳng định là một cao thủ, nhưng lại thua thảm hại. Ngược lại Thất tiểu thư, vẫn là vẻ mặt tươi tắn ngây thơ vô tội, chơi một cách thong dong. Nhìn dáng vẻ của cô ta là biết, cô ta thắng chắc rồi.
Kéo không nói ra được kết quả, Thất tiểu tư tuyên bố vô cùng tự mãn: “Mi thua rồi!”
Kéo giống như bị rút hết sức lực, xụi lơ dựa vào lưng ghế. Nếu không phải Dưa bên cạnh kịp thời đỡ thì anh ta đã trượt xuống dưới bàn rồi.
Ai cũng không nghĩ đến, trong khoảnh khắc này, Thất tiểu thư giống như thiên sứ đột nhiên bổ nhào về phía Kéo, từ bên trong cơ thể nhỏ xíu tách đôi, một cái miệng lớn giấu bên trong lộ ra, hàm răng sắc bén và cái lưỡi đỏ tươi để lộ ra trước mắt mọi người. Cái lưỡi kia nhanh chóng cuộn lấy Kéo, tay của Dưa vô thức rụt lại.
Giây tiếp theo, Kéo đã bị nuốt vào trong cơ thể của cô ta. Không kịp phản kháng cũng không phát ra một chút âm thanh nào.
Thất tiểu thư ngồi ở chỗ kia giống như một đứa trẻ vô hại, nhưng trước khi khôi phục lại vẻ bề ngoài ngây thơ đáng yêu, ánh mắt còn liếc qua Dưa lấy làm tiếc. Dường như là đang nói, động tác vừa nãy của mi chậm lại một chút thì tốt biết mấy!
Cho dù Thất tiểu thư có dáng vẻ đơn thuần hoàn mỹ như thiên sứ, cũng không có ai dám xem thường cô ta.
Tuy Dưa kịp thời thu tay lại, nhưng lại có một vết màu vàng giống như dầu mỡ chảy ra từ trong miệng của Thất tiểu thư rơi xuống tay cánh tay của anh ta, tỏa ra mùi tanh hôi, khiến người ta nhớ đến cái mùi tanh tưởi tràn ra đầy trong đại sảnh khi Thất tiểu thư “mở miệng”…
“Ợ.”
Thất tiểu thư ợ một cái thật to, nhảy khỏi bàn rồi rời đi. Cô ta rõ ràng là chuẩn bị rời đi, lại bỗng nhiên thay đổi phương hướng đi đến trước mặt Đường Nghiên Tâm.
“Ánh mắt cô nhìn tôi thật kỳ lạ.”
Đường Nghiên Tâm: “Cô đang nói gì vậy?”
Thất tiểu thư: “Vì sao cô lại hâm mộ tôi?”
Hâm mộ cô có thể nuốt sống loài người!
Đường Nghiên Tâm: “Sơn móng tay của cô thật đẹp!”
Thất tiểu thư cau mày: “Vì sao cô lại… thèm thuồng tôi?”
Bởi vì nhìn cô rất ngon đó!
Đường Nghiên Tâm: “Ngày hôm qua cô cũng sơn móng tay à?”
Ánh mắt Thất tiểu thư mập mờ, lạnh nhạt hừ một tiếng rồi chạy mất.
Cuối cùng thì Đường Nghiên Tâm – người giả vờ giống con người hơn đã giành chiến thắng, nhưng cô lại không sao vui nổi.
Trước khi các du khách muốn rời khỏi bàn tròn, cô mở lời hỏi: “Hôm qua có ai chú ý đến tay của Thất tiểu thư không? Sơn móng tay của cô ta màu gì. Điều này có liên quan đến ai được chọn tối nay!”
Đáng lẽ hôm qua cô nên chú ý đến điều này, có lẽ là do hôm qua Thất tiểu thư ngồi quay lưng về phía cô. Trong khi chơi cờ bắn bi, hầu như không chìa tay trái ra. Còn dùng tay phải lấy bi, chỉ có năm móng tay màu trắng.
“Hình như là…”
Kiệu Hoa trầm tư suy nghĩ, lông mày nhíu lại thành chữ xuyên (川).
“Hôm qua có một lần cô tay duỗi tay trái ra, ngón tay út là màu đen… Đúng, chỉ có móng tay út là màu đen.”
Đường Nghiên Tâm: “…. Cũng chính là chỉ có một móng tay màu đen.”
Tám móng tay màu đen hôm nay là không thể giấu được, không chỉ có một mình Đường Nghiên Tâm chú ý đến.
Ngay lập tức có không ít người bắt đầu đếm.
Ngày hôm qua là Kiệu Hoa chơi cùng, lấy số 1 theo chiều kim đồng hồ thì là Cái Chiếu, buổi tối Cái Chiếu bị tấn công.
Hôm nay là Kéo, lấy số 8 theo chiều kim đồng hồ thì có hai khả năng:
Dưa, Bạch Cầu, nhà vệ sinh, tiền sảnh, nhà bếp, Tiêu Hữu Phàm, Đường Nghiên Tâm, Lộ Tầm Nhất. Đếm cả ba phòng trống như nhà vệ sinh, tiền sảnh v.v… Thì Lộ Tầm Nhất chính là người tương ứng với số 8.
Nếu không bao gồm phòng, thì Bươm bướm đầy màu sắc chính là người tương ứng với số 8.
Lộ Tầm Nhất còn may, Bươm bướm đầy màu sắc rõ ràng thất thố, nước mắt đang tràn đầy trong hốc mắt. Đáng tiếc hiện giờ Tiêu Hữu Phàm không có tâm trạng an ủi người đẹp, một lòng lo lắng cho anh Lộ.
Áo Tang: “Kéo chết rồi, tối nay có lẽ sẽ không có người nào xảy ra chuyện đâu nhỉ?”
Rõ ràng anh ta cảm thấy quy tắc của khu vực này là: Mỗi buổi tối đều sẽ có một người chết.
Ngay lập tức, hắn đã bị Dưa và Bạch Cầu hung dữ liếc một cái.
Nói ra cũng thật bi thảm, bốn người bước vào khu vực, trong một thời gian ngắn đã mất đi hai người đồng hành. Tâm trạng không tốt là điều bình thường, đổi lại là ai cũng không vui nổi. Dưa đi vào nhà vệ sinh lặng lẽ rửa vết tanh hôi dính trên cánh tay, sau khi quay lại cũng trầm mặc lạ thường.
Kiệu Hoa: “Em trai tôi chỉ là có sao nói vậy, không hề có ý gì khác. Trừng nó làm gì? Chẳng lẽ các người còn muốn có người chết nữa sao?”
Bươm bướm đầy màu sắc: “Chúng ta có phải là nên thảo luận về điều tương tự trước không, làm sao để đối phó với thứ sẽ xuất hiện trong phòng vào tối nay? Điều này so với cãi nhau còn ý nghĩa hơn.”
… Thực ra không có cách nào tốt.
Hai người người mới bất chấp khó khăn đưa ra ý kiến nhưng đều bị Lộ Tầm Nhất bác bỏ, ý kiến Heo Nhỏ đưa ra có tính khả thi thực hiện hơn: Nếu như ở bên trong Nguyễn Thất Quán sẽ bị tan chảy, vậy sao không thử ở lại bên trong biệt thự.
Lộ Tầm Nhất: “Có quản gia sẽ bị đuổi đi.”
“Nghĩ ra cách không bị đuổi đi thì tốt… Nếu ở trong đó không bị tan chảy, vậy thì ở lại biệt thự đến ngày hôm sau. Những thứ đến vào buổi tối đương nhiên cũng chỉ đột nhập vào một ngôi nhà trống mà thôi”, Heo Nhỏ cân nhắc nói: “Qua đó cũng sẽ gợi ý cho chúng ta biết ai là người được chọn, điều đó chứng tỏ người được chọn sẽ có cơ hội trốn thoát, trong khu vực không nên có đường cùng…”
Bươm bướm đầy màu sắc: “Tôi cảm thấy có thể thử, Hũ Tro Cốt, đêm nay chúng ta hợp tác với nhau? Khi gần đến 10 giờ, tôi sẽ vào biệt thự, còn anh giúp tôi trông coi cửa sắt. Nếu khả thi thì chúng ta trốn vào biệt thự, không được thì nhanh chóng trở về phòng.”
Hôm qua lúc 10 giờ, cửa dẫn tới biệt thự cũng không khóa. Cô ta đặc biệt nhường nhiệm vụ gác cửa cho Lộ Tầm Nhất là vì sợ hôm nay sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
Lộ Tầm Nhất: “Vậy thì thử xem.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi gần đến 9 rưỡi, Kiệu Hoa đột nhiên nói: “Đêm hôm qua, Thất tiểu thư nói một bí mật liên quan đến lối ra cho tôi. Cô ta nói, một bộ đồ sưu tập mà ông Nguyễn thích nhất chính là lối ra! Mọi người cùng nhau tìm manh mối, tranh thủ thời gian tìm lối ra đi! Tôi không muốn ngày mai vẫn phải tiếp tục qua đêm ở cái nơi quái quỷ này nữa…”
=…=
[Hệ số nguy hiểm của khu vực này rất cao, khiến tôi choáng váng quá. May mắn tố chất của các du khách đều tốt, nếu không thì coi như xong…]
[Tôi lo lắng cho anh Lộ quá!]
[Sợ hãi]
[Làm rõ quy tắc bị tấn công vào ban đêm, tôi vẫn thắc mắc quy tắc và chơi trò chơi— Tại sao lần đầu tiên lại chọn Kiệu Hoa?]
[Tôi đã không còn quá để ý đến cái này nữa rồi, để ý những thứ đã thành sự thật chẳng có tác dụng gì. Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến anh Lộ!]
------oOo------