【 Anh Nương đã biết Thạch Tú Nương là nam nhân, nhưng tỷ tỷ lại yêu người này nên nàng không thực sự làm tổn thương hắn. Chỉ thỉnh thoảng làm khó hắn, để hắn lấy lòng mình. Vốn muốn bảo vệ tỷ tỷ, Anh Nương không hề nói cho ai biết chuyện này mà chỉ âm thầm che giấu… Cho đến khi Vi công tử và Phan Tẫn đến.
Hai vị cô nương đã được đính hôn từ bé, tỷ tỷ Quỳnh Nương hứa hôn với Vi công tử tuần phủ, muội muội Anh Nương hứa hôn cho công tử nhà Phan tài chủ*. Bọn họ tới cửa tất nhiên để bái kiến nhạc phụ, nếu không có chuyện gì sẽ tính tới chuyện cưới xin sau này.
*tài chủ: Người có nhiều tiền của cho vay
Lần đầu tiên Anh Nương nhìn thấy vị hôn phu Phan Tẫn đã nhạy bén phát hiện ánh mắt kẻ này khi nhìn tỷ tỷ không đúng lắm, nàng nhận định hắn là kẻ ham tài hám sắc, cho nên ngăn không cho hắn gặp tỷ tỷ. Cho tới ngày kia, nàng phát hiện Phan Tẫn và tỷ tỷ ở riêng với nhau, trông dáng vẻ hai người rất thân thiết.
Sau đó không lâu, trong phủ có một gã sai vặt chết.
Anh Nương không rảnh bận tâm chuyện này, vì đại bá phụ bỗng gọi nàng đi, lệnh nàng gả cho Vi công tử với lý do muốn cho hôn sự của tỷ muội suôn sẻ hơn. Nàng rất sẵn lòng cho tỷ tỷ sống tốt hơn, nhưng khi biết chính tỷ ấy là người cầu xin đại bá phụ lại cảm thấy thất vọng vô cùng. Nàng cảm thấy mình ở trong lòng tỷ tỷ cũng không quan trọng lắm!
Sau đó nàng và Vi công tử tình cờ phát hiện Thạch Tú Nương mua thuốc từ Tiền đại nhân, tổng cộng có mười mấy bọc nhỏ, nàng đổi một bao trong đó, phó thác Vi công tử tra xét xem đó là thuốc gì, nhưng hóa ra đó là thuốc độc cực mạnh!
Rồi nàng phát hiện chính tỷ tỷ là người đã mua thuốc này!
Đương nhiên Anh Nương không cảm thấy tỷ tỷ mua thuốc độc để độc chết nàng, nàng biết độc dược này dành cho Phan Tẫn. Độc chết Phan Tẫn, tỷ tỷ có thể thủ tiết cho hắn, có thể mang theo Thạch Tú Nương cùng gả qua. Phan Tẫn là nhi tử duy nhất trong nhà và hắn có vô số của cải. Hai người có thể song túc song tê, hưởng hết phú quý, chẳng phải là mỹ sự nhân gian sao.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Anh Nương liền thỉnh Vi công tử giữ bí mật.
Một đêm trước đại hôn, Anh Nương đến từ biệt tỷ tỷ, lại thấy tỷ tỷ uống rượu ở trong phòng cùng lão đạo sĩ. Kết quả lão đạo sĩ uống hết bầu rượu, say khướt nói nói tỷ tỷ hạ độc hại hắn. Tỷ tỷ vô cùng kinh ngạc khi thấy độc dược không có tác dụng với hắn, Thạch Tú Nương đang trốn ở giường chui ra, nói:
“Dựa theo phân phó của Tiền đại nhân, đã đổ rất nhiều thuốc vào trong rượu.”
Thạch Tú Nương cầm lấy đao, tính hạ độc không thành liền giết hắn. Ai ngờ một đao không thể giết được lão đạo sĩ, ngược lại đánh thức hắn, hắn liền chộp lấy Quỳnh Nương bên cạnh, muốn rót hết chỗ rượu còn lại vào miệng nàng. Anh Nương phá cửa vào, phối hợp với Thạch Tú Nương đem thuốc độc phòng thân đổ hết vào miệng lão đạo sĩ già, khiến lão ta bị đầu độc đến chết.
Đáng tiếc thuốc của lão đạo sĩ không có thuốc giải, độc chết Quỳnh Nương vô cùng dễ dàng. Chỉ vài giọt vào miệng thôi nhưng lợi hại vô cùng, Quỳnh Nương chưa kịp nói lời cuối cùng đã nhắm mắt buông tay.
Thạch Tú Nương bi thống vô cùng liền kể hết mọi chuyện cho Anh Nương. Đại tiểu thư vốn định gả muội muội đi trước, để muội muội rời xa nơi này tránh bị hãm hại, sau đó mới chậm rãi đối phó hai yêu nhân kia. Lại không biết Phan Tẫn phát hiện chuyện hôn sự hai tỷ muội từ ai nên không chịu buông tha Anh Nương, hắn thỉnh lão đạo sĩ đi giết nàng, nhưng lại bị đại tiểu thư biết được. Đại tiểu thư biết rõ lão già kia thèm muốn mình từ lâu nên mới cố ý ngăn lão lại, mời lão uống rượu.
Lão ta quả nhiên cắn câu, có mỹ nhân có cả rượu ngon nên buông lỏng cảnh giác, uống cạn bầu rượu.
Độc thêm vào rượu do chính tay Tiền đại nhân đưa, mười mấy loại kịch độc hòa chung với nhau mới có thể độc chết lão, thiếu một loại cũng không được. Bọn họ nào biết đâu rằng có một loại độc bị nhị tiểu thư đánh tráo, kết quả hại chết Quỳnh Nương.
Anh Nương biết được sự thật về những gì tỷ tỷ đã làm để bảo vệ mình thông qua Thạch Tú Nương, nên đã khóc và hận bản thân đến chết.
Tiếp theo, Anh Nương giả làm tỷ tỷ nằm trên giường, đồng thời thỉnh Phan Tẫn tới uống rượu, sau đó dùng đao giết chết hắn. Về nguyên nhân cái chết của Anh Nương…tự sát là hợp lý nhất. 】
Đường Nghiên Tâm: “Để hợp lý hóa câu chuyện này, tôi đã tưởng tượng ra một số tình tiết không được giải thích trong cốt truyện. Còn những chuyện đã xảy ra bên trong tôi không tài nào biết được.”
Tiêu Hữu Phàm: “Vậy Thạch Tú Nương đâu?”
Đường Nghiên Tâm: “Không biết, chắc là tự sát, hoặc có lẽ là rời khỏi Tạ phủ……hoặc bị vong linh của nhị tiểu thư giết chết.”
Hiện tại đã có một phần thưởng lớn về tay! Một số người cho rằng những gì cô nói có lý, đa phần du khách không đồng tình với quan điểm hoặc chấp nhận những câu chuyện bịa đặt của cô.
Nhưng người kể chuyện hoàn toàn không đọc được những bình luận đó, vẫn tiếp tục nói: “Cảnh trong mơ không hoàn toàn do chủ nhân điều khiển. Có một số chuyện nhị cô nương không muốn xảy ra nhưng nó không thể hoàn toàn biến mất. Dù sao đó cũng là những chuyện thật sự xảy ra trong quá khứ, đã sớm khắc sâu trong ký ức, nó sẽ được lặp đi lặp lại…ví dụ như bộ dáng nằm trong quan tài của đại tiểu thư. Cảnh trong mơ cũng có thể là giả, vậy thì nó sẽ là hiện thân của những lời chúc tốt đẹp từ Anh Nương.”
【 Anh Nương hi vọng rằng bản thân nàng ta là hung thủ đối với cái chết của Cúc Hương. Bởi vì nàng ta không cần tỷ tỷ nói một lời, mà vẫn có thể hóa giải mối đe dọa một cách hoàn hảo, nàng ta hiếu thắng gấp trăm lần so với Thạch Tú Nương! Giết chết gã sai vặt, nàng cũng có thể làm được. Đây là một việc làm đáng nhớ, đó là người mà tỷ tỷ giết để bảo vệ nàng …đó là biểu hiện của tình yêu tỷ tỷ dành cho nàng ta!
Đó là lý do tại sao không có sự thay đổi gì trong cái chết của gã sai vặt.
Lần này Anh Nương không bí mật lấy gói thuốc đi, tỷ tỷ nàng thành công giết chết lão đạo sĩ mà không hề bị thương. Xuất phát từ sự áy náy đối với tỷ tỷ và sự căm thù bản thân cho nên mới mới có có một kết cục thứ hai: Anh Nương bị Phan Tẫn bóp cổ đến chết. Từ sâu trong nội tâm Anh Nương cũng cảm thấy bản thân mình đáng chết! Đáng phải xuống địa ngục! Nàng chết, nhưng tỷ tỷ vẫn còn sống khỏe mạnh, cùng Thạch Tú Nương song túc song tê, sống lâu trăm tuổi…… Chỉ cần tỷ tỷ có thể cảm thấy đau buồn một chút cho cái chết của nàng, nàng liền thấy cảm thấy đủ khi được sống trên cõi đời này…… Đây là kết quả mà Anh Nương kỳ vọng. 】
Sau khi hai người đàn ông nghe xong đều yên lặng.
Lúc Đường Nghiên Tâm kể chuyện xưa không hề có chút dao động cảm xúc nào, cô dùng cách thức kể chuyện này để khán giả có thể hiểu rõ hơn. Cũng không phải vì cô có quá nhiều cảm xúc, không thể diễn đạt bằng những câu từ khô khan, để tránh ảnh hưởng đến cảm xúc người nghe, khiến khán giả đồng cảm với cô.
Tuy vậy, các quý ông trong khán phòng cũng rất phấn khích. Cô kể xong cũng nói ra thắc mắc của mình:
【 Bài vị trong Âm phủ là sao, ai làm cho nhị tiểu thư? Tại sao Tạ lão gia chết? 】
【Tôi không quan tâm chuyện này, cái tôi quan tâm là: nhị tiểu thư đã thành boss rồi mà còn tạo ra mộng cảnh này làm chi nữa? Chấp niệm của nàng là hồi sinh tỷ tỷ hả?】
【 Hồi sinh thì không có khả năng rồi nhưng có thể biến đại tiểu thư thành vong linh mà, như vậy là có thể bên nhau mãi mãi rồi!】
Đường Nghiên Tâm trả lời một cách tàn nhẫn: “Làm sao tôi biết được chứ!”
【 Đừng bắt nhãi con của tôi hỏi nữa! Nhãi con của tôi mới ra khỏi khu vực, để con bé nghỉ ngơi cho tốt đi! 】
Nhãi con của tôi???
Đường Nghiên Tâm liếc nhìn cách xưng hô này một cách kỳ lạ, nhưng có quá nhiều bình luận quá khiến nó trôi đi mất.
Cô giả vờ ngáp một cái:
“Tôi tắt phát sóng trực tiếp đây.”
Nói tắt là tắt luôn.
Có thể bỏ qua những gì khán giả nói nhưng những nghi ngờ của đồng đội ít nhiều gì cũng lọt vào tai Đường Nghiên Tâm đây là chuyện không thể nào tránh được, suy nghĩ của họ cũng sẽ ảnh hưởng đến cô, khiến cô vô thức cuốn theo suy nghĩ của hai người. Ví dụ như Tiêu Hữu Phàm nói, khoảng thời gian trước khi Thạch Tú Nương xuất hiện có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nhị tiểu thư! Khi đó chỉ có hai tỷ muội với nhau, lúc nào tỷ tỷ cũng ở bên cạnh nàng ta cả. Thế nhưng vì sao trong mộng cảnh không có khoảng thời gian niên thiếu của hai người?
Đường Nghiên Tâm: Có lẽ có, nhưng bọn họ không phát hiện ra?
“Tòa nhà cổ” là khu vực khá đặc biệt, mọi thứ bên trong nó mơ hồ tựa như lớp màng mỏng. Mắt không thấy, tai không nghe, và nếu bạn chỉ tưởng tượng bằng bộ não của mình, thì có vô số khả năng xảy ra. Có người không muốn tin vào câu chuyện xưa của Đường Nghiên Tâm, nương theo chuyện đại tiểu thư là boss từ đó dàn dựng nên câu chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô từ đó sẽ có một kết quả khác điều này khá hợp lý!
Theo cô thấy, loài người là giống loài chỉ thích gây rắc rối.
Lộ Tầm Nhất cũng nhận ra Đường Nghiên Tâm không hề thấy hứng thú với đề tài này nữa.
Sau khi vong linh nhìn kết quả, họ sẽ bắt đầu quên quá trình sẽ không quá quan tâm đến việc xem xét lại nó. Bởi vậy anh cũng quyết định không nghĩ ngợi nữa mà dắt Đường Nghiên Tâm đi dạo khu phục vụ, đây chính là khu phục vụ hai con số! Điều đó có nghĩa là họ không còn xa điểm đến cuối cùng gọi là ‘trạm cứu hộ nữa rồi!.
Tiêu Hữu Phàm: “Tôi không đi dạo đâu! Tôi có việc phải làm.”
Lộ Tầm Nhất: “……”
Cái gọi là chính sự đó chỉ vỏn vẹn một chữ thôi: Lãng!
Lộ Tầm Nhất phất tay với cậu ta, rồi đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho Đường Đường. ai người bọn họ tình cờ nghe được người khác nói chuyện, nói về một thứ gọi là “hoa Thanh Miêu”.
Người ta nói rằng khi ai đó có duyên, lần đầu tiên bước vào “khu vực dịch vụ hai chữ số”, tài xế sẽ tặng họ một loại hoa gọi là hoa Thanh Miêu. Loại hoa này có thể trấn định tinh thần, chỉ cần mang theo bên người là có thể nhìn thấu mọi ảo ảnh. Tài xế xe bị hoa Thanh Miêu ký sinh, hiện tại đã đạt tới trạng thái cộng sinh với những bông hoa, nhờ đó ông có thể lái xe buýt trong khu vực xói mòn đầy vết nứt mà không bị lạc.
Bác tài xế luôn nhận tiền không nhận người ấy vậy mà sẽ tặng hạt giống hoa miễn phí? Hóa ra hoa Thanh Miêu không chỉ có ở trái đất mà còn có trong vũ trụ. Khách du lịch mang hạt giống hoa vào vũ trụ, nó sẽ bén rễ, tự nhân giống lên trên hành tinh rất xa trái đất.
Đường Nghiên Tâm nghe xong lại cảm khái thì ra còn có điều tốt như thế. Cô có thể cộng sinh với Thanh Miêu hoa, trực tiếp làm tài xế trực tiếp lái xe đến trạm cứu hộ… Điều này chẳng phải rất sung sướng sao, chẳng cần cực khổ bước vào khu vực vong linh làm gì, thậm chí còn có thể đi đường tắt!
Lộ Tầm Nhất: “Tài xế chưa cho chúng ta hoa Thanh Miêu, đại khái là cảm thấy chúng ta không có duyên.”
Đường Nghiên Tâm vỗ vỗ túi, nói một cách hào phóng: “Tiền có thể mua được người có duyên.”
Trong khu dịch vụ có một trung tâm giao dịch vật phẩm, hai người nhanh chóng bỏ tiền mua hạt giống hoa từ một khách du lịch, thứ này không phải vật chết, Đường Nghiên Tâm vừa mới chuẩn bị chạm vào nó, hạt giống hoa tựa như thỏ nhìn thấy cáo, điên cuồng chạy trốn.
Lộ Tầm Nhất: Xem ra hoa hạt sẽ không ký sinh ở trên người Đường Nghiên Tâm.
Quả nhiên, Đường Nghiên Tâm cũng không hề nhắc lại việc ký sinh.
Cô thay đổi cách nghĩ rất nhanh.
“Thứ này nhìn ngon quá, tôi muốn ăn!”
Hạt giống hoa: Run bần bật.JPG
Lộ Tầm Nhất: Trách không được tài xế cảm thấy bọn họ không có duyên! Không đưa hạt giống cho họ quả là điều sáng suốt. Nếu cố chấp đưa cho họ, không phải là đôi bên cùng có lợi mà hoàn toàn vừa mất phu nhân, vừa thiệt quân[1]
[1] 赔了夫人又折兵: vừa mất phu nhân lại thiệt quân (dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, lại mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất). Câu này tựa như mấy câu thành ngữ “tiền mất tật mang”, “xôi hỏng bỏng không”, “mất cả chì lẫn chài” của Việt Nam.
Nghĩ đến đây, Lỗ Tấn chộp từng hạt hoa nhét vào miệng Đường Đường.
“Có ngon không?”
Đường Nghiên Tâm liếm liếm khóe miệng nói: “Ngọt, nó có mùi bạc hà.”
Hết chương 56.
------oOo------