Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 33




Thẩm phán chỉ về phía đồng hồ treo trên tường nói: “Cho mấy người mười phút, không được phép gian lận, cấm thì thầm với nhau.”

Đáp án của Đường Nghiên Tâm:

1. Người chết là quản lý A-7.

2. Hung thủ đang làm nghiên cứu về hành vi của loài người, mất lòng tin với nhân tính khiến hắn ta sử dụng vũ lực.

Bài thi của mọi người nộp lên hết, thẩm phán xụ mặt không ngừng xem mấy bài liền, đến khi lật tới bài thi của Đường Nghiên Tâm, cuối cùng vẻ mặt của ông ta cũng xuất hiện thay đổi, dường như đang hoang mang.

“Phạm nhân…… này, cô viết cái gì đây?”

Đường Nghiên Tâm vốn ngồi khoanh chân, từ trên ghế nhảy xuống, phá vỡ sự ngăn cản của cô gái thỏ cấp cao, trực tiếp chạy đến trước bàn thẩm phán. Một chân cô đạp lên chòm râu dài của thẩm phán, thẩm phán đau lòng đến mức phải kéo chòm râu trắng của ông ta không ngừng phủi nước bùn ở trên.

“Cô cô cô……”

“Xin lỗi nha!”

Đường Nghiên Tâm không hề áy náy xin lỗi, cái mũi khẽ khịt: “Không phải tôi cố ý đâu, râu của ông dài quá, tôi không nhìn thấy! Thẩm phán, đáp án của tôi có vấn đề gì sao?”

Rõ ràng thẩm phán rất tức giận, nhưng cố nén xuống, còn vẫy tay bảo Đường Nghiên Tâm tới gần: “Trông cô bé rất đứng đắn, chữ viết nát gì đâu. Cô bé lại đây, đọc cho tôi nghe!”

Các du khách cho rằng cô bé viết ra đáp án rất đỉnh và xuất sắc: “……”

Một cô bé mười mấy tuổi viết chữ xấu như gà bới, không tính là quá đáng!

Đường Nghiên Tâm vòng qua bàn, đi đến bên cạnh thẩm phán.

Bởi vì ghế dựa dưới mông của thẩm phán cũng đủ cao, nên ông ta có thể quan sát bé gái đang đứng.

Đường Nghiên Tâm đọc từng chữ từng chữ một: “Người chết là quản lý A-7. Hung thủ đang làm nghiên cứu về hành vi của loài người, mất lòng tin với nhân tính khiến hắn ta sử dụng vũ lực.”

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy ác ý chưa kịp thu hồi trong mắt của thẩm phán, bên môi lại tươi cười. Dường như vì cô đưa ra đáp án như vậy nên cảm thấy buồn cười, cho rằng lập tức có thể khiến cô phải trả giá vì hành vi vừa rồi.

Không chỉ có thẩm phán, các du khách cũng tỏ vẻ khó hiểu với đáp án như vậy.

Viết vớ vẩn gì vậy? Không chỉ không sát thực tế, hơn nữa còn viết quá đơn giản.

Nếu đáp án không nói giới hạn trong vòng bao nhiêu chữ, trong mười phút đó có thể viết được bao nhiêu chữ, thì phải viết bấy nhiêu chữ.

Không nghi ngờ gì nữa, đây cũng là bài thi có số lượng từ ít nhất!

Đường Nghiên Tâm không để tâm, sau khi đặt bài thi xuống, biểu cảm trên mặt thẩm phán đều là đắc ý, đợi Đường Nghiên Tâm trở lại trên chỗ ngồi của mình, ông ta lại mang theo sự kinh ngạc thất thanh rống lên: “80 điểm?”

Biểu hiện này rất kì lạ……

Nếu đã là thi, có số điểm như vậy không kỳ lạ. Nhưng người phê chữa bài thi quyết định điểm số, lẽ nào không phải thẩm phán sao?

Rõ ràng không phải ông ta, nếu không ông ta nhất định sẽ cho Đường Nghiên Tâm không đạt tiêu chuẩn, biểu hiện vừa rồi của ông ta không khó suy đoán. Chòm râu dày công chăm sóc kia chính là sự uy hiếp của ông ta, bị người khác dẫm một chân lên còn có thể bỏ qua chắc?

Làm thẩm phán, ông ta chẳng hiểu gì về tiêu chuẩn đánh giá điểm số hết. Vừa đắc ý dào dạt, nhất định là cho rằng Đường Nghiên Tâm sẽ bị điểm thấp, kết quả lại kinh ngạc đến mức ông ta thất thố ngay tại chỗ. Bởi vậy có thể thấy được, cho dù ông ta ngồi ở nơi cao nhất, cũng chỉ là một con rối nhỏ nhoi thôi.

Bài thi sau đó, thẩm phán đều sẽ trực tiếp cho điểm. Tiêu Hữu Phàm đạt được 65 điểm, Lộ Tầm Nhất 60 điểm vừa đạt tiêu chuẩn. Nếu không đạt tiêu chuẩn, sẽ trực tiếp bị phán định vì không đạt tiêu chuẩn, sẽ không nói cụ thể số điểm.

Cô gái thỏ cấp cao trịnh trọng kỳ lạ dùng khay chứa một quả trứng vặn màu xanh biếc, thứ đồ nhỏ bề ngoài cẩu thả còn không gọn gàng bằng vải đỏ phủ trên khay, nhưng cô gái thỏ cấp cao nói đây là khen thưởng điểm cao của Đường Nghiên Tâm.

Đường Nghiên Tâm vừa tới tay liền vặn mở ra, bên trong có hai con búp bê bằng nhựa tay nắm tay, mắt mũi lông mày tất cả đều không nhìn thấy, dán thành hình tròn, như một thành phẩm thất bại.

Còn có một tờ giấy: [ Vẫn chưa xảy ra đâu, còn quan trọng hơn so với chuyện đã thành sự thật. ]

Còn chưa đợi cô suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa của những lời này, đã nghe thấy thẩm phán nói: “Người không đạt tiêu chuẩn ở lại, những người khác có thể trở lại vị trí làm việc rồi.”

Đúng ngay lúc này, một cảnh vệ mở cửa tiến vào nói cái gì đó với thẩm phán. Thẩm phán râu dài dùng cây búa nhỏ gõ gõ vào bàn nói: “Mấy người và vụ án người thú mất tích có liên quan tới nhau, trước hết hãy nghĩ làm thế nào để tự chứng minh trong sạch đi! Ngày mai tôi vẫn sẽ ở đây chờ mấy người.”

Chuyện này tính là gì?

Cho dù diễn viên chính thoát khỏi kịch bản, vẫn muốn cho cốt truyện trở lại quỹ đạo?

Đường Nghiên Tâm lười để ý tới thẩm phán, hiện tại cách thời gian mở cửa còn hơn một tiếng. Ba người đi tới trước quầy để đồ, điều chỉnh hình ảnh phát sóng trực tiếp thành trạng thái mosaic, Lộ Tầm Nhất trước tiên trả lại thi thể của người thú tộc Hồ cho Đường Nghiên Tâm. Trong lòng không khỏi tự hào nghĩ: có thể gửi đồ ăn, cho dù nguyên nhân là tránh để bị người khác nghi ngờ, có thể nhìn ra sự tín nhiệm Đường Đường đối với anh từ trong đó.

Đường Nghiên Tâm xử lý đồ ăn mới có được thành thịt khô, lấy ra một miếng nếm thử trước. Thủ pháp xử lý đồ ăn của cô dựa theo đặc tính của đồ ăn, biến hóa cực kỳ linh hoạt. Bởi vì thịt mặn tươi ngon của vong linh này, nên bị làm thành thịt khô, vừa vào miệng khô nhưng không bị tơi càng nhai càng ngon. Người không biết nhìn thấy, cũng sẽ chỉ cho rằng đây là loại bò khô cực kỳ bình thường, sẽ không nghĩ theo hướng khác.

Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường, làm thế nào em lại nghĩ ra đáp án của câu hỏi thứ hai thế?”

Câu hỏi đầu tiên anh miêu tả tỉ mỉ kỹ càng thân phận của người chết, Tiêu Hữu Phàm cũng thế. Phần lớn thời gian của bọn họ đều dùng ở câu hỏi đầu tiên, bởi vì tư hôm qua liệu tìm được, bọn họ có thể viết câu hỏi đầu tiên rất kỹ càng tỉ mỉ.

Đáp án câu hỏi thứ hai của hai người lại rất khác nhau.

Lộ Tầm Nhất: quản lý A-7 tàn nhẫn giế t chết em trai, đây là một kiểu trả thù.

Tiêu Hữu Phàm: sau khi quản lý A-7 trở thành tộc Mèo, không khống chế được bản tính của động vật gi ết chết em trai, tử vong là phán quyết với cô ta.

Hai kiểu kết luận đều là sau khi bọn họ tìm được chứng cứ ngày hôm qua, trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra, tự cho là không có vấn đề gì. Nhưng điểm số mới là mấu chốt quyết định thành bại. Đáp án của Đường Nghiên Tâm thoạt nhìn thì như viết nhăng viết cuội, nhưng lại đạt điểm cao.

Đường Nghiên Tâm: “Đây là sự khác nhau giữa giống loài, sợ là không thể nào vượt qua. Mấy người dùng tư duy của loài người đi phân tích tất cả mọi thứ, tôi lại là dùng đôi mắt của vong linh nhìn thế giới.”

Tiêu Hữu Phàm nói năng thất thố, mở miệng liền nói: “Hiếm khi ngài nói mấy lời đầy triết lý như vậy!”

Đường Nghiên Tâm đá một chân của anh ta: “Tôi cảm giác anh không phải đang khen tôi……”

Lộ Tầm Nhất vội vàng ngăn bọn họ lại, trong lòng thật ra là cảm thấy vui mừng. Không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không tính dò hỏi, nhưng hôm nay Tiêu Hữu Phàm có sự thay đổi rõ ràng. Không còn lúc nào cũng mang theo tâm trạng thăm dò, cảnh giác quan sát Đường Đường, đến việc mỉa mai cũng có vẻ không còn sợ hãi, anh ta bắt đầu tin tưởng Đường Nghiên Tâm thật sự sẽ không làm hại đồng đội.

Phát hiện như vậy, Lộ Tầm Nhất sẽ không bao giờ nói ra, mà yên lặng đặt ở đáy lòng, anh chuyển chủ đề: “Ba du khách không đạt tiêu chuẩn hình như vẫn chưa ra……”

Đường Nghiên Tâm: Lành ít dữ nhiều có được không!

Khu vực này trông có như không đẫm máu như thế, các du khách sẽ không bị vong linh đột nhiên xông ra giế t chết…… Nhưng cái chết kín đáo thường càng dễ dàng khiến người buông lỏng cảnh giác. Chờ tới lúc cái chết đến, mới ý thức được tất cả đã muộn rồi.

Không bao lâu sau, số liệu phân tích của thi thể ra tới.

Nam Hồ ly · Thi thể

【 Số liệu cơ sở 】 Chiều cao: 176cm

Cân nặng: 63kg

Sức mạnh: 50

Nhanh nhẹn: 88

Trí lực: A

【 Năng lực đặc thù】

Bản trích tin tức quan trọng thiếu hụt, không thể phân tích năng lực thiên phú.

Thời khắc tuyệt vọng: Tôi không ngờ giờ khắc này thật sự sẽ đến! Khi bị ấn vào máng nước, trong lòng tôi biết có giãy giụa cũng vô ích, nhưng sự sợ hãi đối với cái chết khiến tôi liều mạng vung hai tay như trước, mong chờ có người có thể cứu tôi. Tiếp theo, tôi bị chặt đuôi hồ ly, rồi bị lột bỏ da lông trước ngực. Còn kinh khủng hơn cái chết chính là mất đi biểu tượng thân phận, tôi dần dần nhắm hai mắt lại……

Tin tức che giấu: Tôi không nên trông chờ vào may mắn…… Quả nhiên, vi phạm lời hứa sẽ nghiênh đón phán quyết nghiêm khắc nhất.

Ở trong thiết lập của Tiêu Hữu Phàm, số liệu phân tích vật thể, thi thể và vong linh đều là thứ quần chúng giữa các hành tinh có thể thấy được, đối với phân tích của du khách thì lại là bảo mật, ở giao diện cá nhân của anh ta, biểu hiện năng lực thiên phú cũng là “không thể phân tích sinh vật có sinh mệnh”. Đây cũng là linh cảm Đường Nghiên Tâm cho anh ta, vừa muốn có năng lực thiên phú có thể hấp dẫn người xem, lại muốn bảo hộ chính mình tốt nhất có thể.

Rất nhanh cửa hàng đã mở, hai nhân viên vệ sinh muốn tới khu vực bản thân phụ trách xem thử, Đường Nghiên Tâm trở lại cửa hàng thời trang trẻ em ở tầng 3. Một hàng móc áo hôm qua bị cô kéo trống chưa được bổ sung hàng, trơ trụi so với cả gian hàng phong cách tinh xảo cực kỳ không ăn khớp. Đường Nghiên Tâm biết, phía sau phòng thử đồ có một kho hàng nhỏ, bên trong chất đầy hàng hóa, có điều cô không định ủi từng bộ quần áo một rồi treo lên.

Cô nằm trong ghế sô pha da mềm mại, lắc lư hai chân của mình, nằm co quắp xiêu vẹo, đầu lệch về một bên liền nhìn thấy con mèo đang trốn ở dưới quầy thu ngân.

Lông đen toàn thân, đôi mắt màu lam nhạt.

Đường Nghiên Tâm hung dữ nhìn nó: “Nhìn nữa xem! Còn nhìn nữa là ăn mày luôn!”

Con mèo: “Meooo”

Trong mắt con mèo mang theo sự xem xét kỹ lưỡng, bước đi tao nhã đến bên sô pha, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên trên, bất ngờ bị Đường Nghiên Tâm ôm trọn vào trong ngực. Trên mặt con mèo xuất hiện biểu cảm nhân tính hóa – kinh ngạc, có lẽ là không ngờ tới một bé gái thật sự có thể tóm được bản thân, có cảm giác bị xúc phạm.

Vuốt nhọn từ trong ngón chân mềm mại vươn ra, không chút lưu tình nhắm thẳng vào đôi mắt của cô bé.

Kết quả cả người con mèo bị túm lấy hai chân trước rồi kéo ra, còn bị móc cổ buộc ở trên chân ghế dựa.

Đường Nghiên Tâm vừa duỗi tay đè, mèo đen liền biến thành một miếng bánh mèo.

“Cô là vong linh à?”

Tên này khó khăn bò dậy từ dưới tay của cô, giống một con mèo thật sự li3m chân trước của mình, dường như biểu cảm nhân tính hóa vừa rồi đều là Đường Nghiên Tâm hoa mắt nhìn lầm rồi.

Đường Nghiên Tâm buông bàn tay nhỏ bóp cổ nó ra: “…… Bỏ đi, tiếp đãi khách vào tiệm trước cái đã.”

Hướng dẫn mua hàng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn đi đến bên cạnh khách hàng, kéo toàn bộ quần áo trên chiếc thùng rỗng: “Những món này cô muốn mua hết sao?”

Khách hàng:???

Đường Nghiên Tâm: “Được, tôi biết rồi! Mời qua bên này quẹt thẻ.”

Khách hàng:!!!

=……=

【 Đáp án của Đường Đường thật sự không thể nghĩ ra…… Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng 】

【 Thẩm phán là người thú sao? 】

【 Tuy rằng bề ngoài ông ta thoạt nhìn không có đặc thù của động vật, nhưng nếu thật sự là loại năng lực kém, cũng không thể nào làm thẩm phán đâu nhỉ? Có lẽ chỉ là đặc thù của động vật khá kín, ví dụ như tộc Rắn có hai cái răng nanh??? 】

【 Lầu trên nói mấy câu không trong sáng gì đấy…… Nghiêm túc một chút được chưa? Hiện tại xem ra, tất cả đặc thù của động vật đều là đặc thù bên ngoài rõ ràng, che giấu đặc thù thì không gọi là đặc thù nữa. Tôi cảm thấy thẩm phán chắc là tộc sơn dương, râu của ông ta chính là chứng cứ. 】

【 Người chị em, có đạo lý! 】

……

【 Khách hàng: Tôi không phải, tôi không có, tôi không mua cái gì hết, tôi chỉ là vào xem thôi!!! 】

【 Khách hàng: Bi thương móc đống tiền ít ỏi ra ~】