Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 19: Nhóm nghiên cứu 02




Chương 19: Nhóm nghiên cứu 02

~ KÝ TÚC XÁ HAI NGƯỜI ~

Tự làm thủ tục vào ở? Ký túc xá sinh viên xịn sò vậy à? Việt Tinh Văn sáp vào bên cạnh, nhìn người tí hon đáng yêu xuất hiện trong tablet, không kìm lòng nói: "Thư viện hiện đại quá, chuyện gì cũng dùng tablet là xong xuôi hết, ngay cả quản lý ký túc xá cũng là tablet thông minh?"

Giang Bình Sách thao tác thoăn thoắt trên tablet theo chỉ dẫn bên cạnh, vừa làm vừa nói: "Thư viện quản lí tất cả bằng tablet, mọi khu vực đều có tablet xác nhận vân tay. Nhà ăn sinh viên, trung tâm thương mại, đều thanh toán điểm tích lũy qua tablet hết. Khu chức năng từ tầng B1 đến B5, không có một nhân viên nào là con người."

Tòa nhà công nghệ hóa lạnh lẽo thế này khiến Việt Tinh Văn luôn cảm thấy khó chịu như thể mọi người đang bị một đôi mắt theo dõi. Dường như, đám người bọn họ là vật thí nghiệm được thả vào trong tòa thư viện này, là chuột bạch trong lồng.

Việt Tinh Văn chau mày lơ đi cảm giác khó chịu này, tiếp tục nhìn sang tablet.

Giang Bình Sách đã mở danh sách ký túc xá ra, từ khu A đến khu H đều được chú thích số phòng còn trống, phía sau còn có lựa chọn "xếp phòng ngẫu nhiên", số phòng trống ở mỗi khu đều có gần 100 phòng.

Giang Bình Sách hỏi: "Thích khu nào?"

Việt Tinh Văn cười nói: "Lúc nào đi thi mà trúng câu không biết làm, tôi đều chọn C hết, hay chọn khu C đi."

Ngón tay thon dài của Giang Bình Sách khẽ ấn vào khu C, bản đồ của cả khu C xuất hiện trên màn hình, từ C1 đến C999. Chỉ riêng khu C thôi đã 999 phòng, vậy cả khu ký túc xá này phải có bao nhiêu người đây?

Như thể nhận ra thắc mắc của Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách nhanh chóng nhẩm ra kết quả: "8 khu ký túc có tất cả 7992 phòng, trong đó có 6000 phòng là phòng bốn người, 1992 phòng hai người, số giường trong khu ký túc xá là 27984 chiếc, hiện tại vẫn chưa kín phòng."

"Hơn hai mươi bảy nghìn chỗ?" Việt Tinh Văn hít một hơi, khó mà tưởng tượng được hơn hai mươi nghìn sinh viên bỗng nhiên mất tích trong hiện thực, xã hội sẽ hỗn loạn tới mức nào?

Giang Bình Sách chọn một phòng hai người còn trống ở khu C, khung thông báo lập tức hiện lên trên tablet: "Xác nhận chọn phòng hai người C-77, đã trừ 400 điểm tích lũy, cài đặt khóa vân tay thành công, xin mời nhập vân tay bạn cùng phòng."

Giang Bình Sách quay đầu nhìn Việt Tinh Văn, người sau lập tức phối hợp đặt ngón cái lên khu cài đặt vân tay.

tablet để bàn nhảy ra một thông báo khác: "Khoa Tiếng Trung đại học Hoa An, Việt Tinh Văn, đăng kí vân tay thành công. Số phòng ký túc xá của bạn là phòng hai người C-77, bạn cùng phòng Giang Bình Sách, xác nhận?"

Việt Tinh Văn ấn xác nhận.

Quản lý ký túc xá bản "tí nỵ" Ưu Ưu mỉm cười: "Chào mừng bạn học Giang Bình Sách, Việt Tinh Văn dọn vào ký túc xá sinh viên. Trước khi dọn vào, xin hãy đọc kỹ 'Quy tắc ký túc xá sinh viên', người vi phạm nội quy sẽ bị trục xuất ra ngoài."

Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.

'Quy tắc ký túc xá sinh viên'

Một, không được sử dụng bất cứ sách kỹ năng và đạo cụ chuyên ngành nào trong khu ký túc xá.

Hai, tuân thủ chặt chẽ thời gian làm việc – nghỉ ngơi, đóng cửa lúc 11 giờ, tắt đèn ngắt mạng 11 giờ 30 mỗi tối, 7 giờ 30 sáng có chuông báo thức.

Ba, xin đừng làm ồn, gây gổ trong khu ký túc xá.

Bốn, không được lén trao đổi giường, đổi ký túc xá mời đến chỗ đăng ký đổi khóa vân tay chính thức.

Năm, nghiêm cấm sử dụng đồ điện trái quy định như nồi cơm điện, thảm điện trong ký túc xá.

Các bạn học hãy nuôi dưỡng thói quen sinh hoạt lành mạnh ngủ sớm dậy sớm.

Việt Tinh Văn: "..."

Mười một giờ tối đóng cửa, mười một rưỡi tắt đèn ngắt mạng, đúng bảy giờ sáng dậy, quy luật sinh hoạt thế này như được quay lại khi còn ở trường đại học. Hai người nhìn nhau, tâm trạng đều hơi phức tạp.

Giang Bình Sách tắt tablet: "Đi thôi, đến ký túc xá xem sao."

Sau khi vào khu C, lại thêm một không gian rộng lớn hơn xuất hiện, chúng vẫn được chia thành nhiều lối hành lang khác nhau, bên trên những hành lang được đánh dấu số phòng như C1-C50. Hai người bước vào hành lang thứ hai, thuận lợi tìm thấy phòng C77.

Giang Bình Sách đặt ngón tay lên khóa thông minh, "tích", quả nhiên cửa phòng mở ra.

Hai người một trước một sau vào phòng, diện tích ký túc xá hai người khoảng 20 mét vuông, hai bên trái phải bày một chiếc giường, cạnh giường có bàn học và tủ quần áo. Phòng ký túc xá có nhà vệ sinh riêng, phòng vệ sinh rất rộng rãi, có buồng tắm riêng cùng bồn rửa mặt rất lớn. Trong cùng của căn phòng là một ban công có thể phơi đồ, nhưng cửa sổ ở ban công vẫn như bị quét sơn, không nhìn rõ thế giới bên ngoài.

Trên bàn bày một bộ tablet, có thể kết nối mạng nội bộ trường học. Trên bức tường đối diện giường, có treo một chiếc đồng hồ điện tử, chữ đỏ hiển thị trên đó: "Thứ sáu, 19:30 tối, nhiệt độ phòng 27 độ."

Hôm Việt Tinh Văn đến thư viện tuyết rơi rất lớn, cậu mặc một chiếc áo phao rất dày cùng áo len lông cừu, khi thi chương trình học học viện Y, áo phao của cậu biến mất. Bây giờ, cậu đang mặc chiếc áo len lông cừu màu be, bên trong còn mặc cả áo giữ nhiệt, nhiệt độ 27 độ khiến cậu nhễ nhại mồ hôi, nhưng cậu tìm khắp phòng cũng không thấy điều khiển điều hòa ở đâu.

"Có lẽ ký túc xá có hệ thống hằng nhiệt." Thấy mồ hôi rỉ ra lấm tấm trên trán cậu, Giang Bình Sách xoay người nói: "Chúng ta đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo trước, nhà vệ sinh trống không, cũng phải mua lại đồ dùng hàng ngày."

"Được, tôi cũng muốn đi dạo mấy chỗ khác trong thư viện nữa."

Hai người ra khỏi ký túc xá, phía cuối hành lang có thang máy, có thể đến thẳng những tầng khác trong thư viện.

Việt Tinh Văn không nhịn được chê bai: "Cái thư viện này y chang mê cung vậy, cứ đi qua một cửa là cảnh tượng lại thay đổi. Nếu không có chỉ dẫn kiểu gì cũng lòng vòng xỉu luôn."

Giang Bình Sách nói: "Trong mỗi một cánh cửa đều là không gian độc lập, ký túc xá chia thành tám khu, giống như tám server khác nhau trong game, các sinh viên khác khu ký túc xá chưa chắc có thể gặp mặt nhau. Cả tòa thư viện hơn hai mười nghìn học sinh, nhưng không hề chật chội, có lẽ là nhờ chia khu."

Việt Tinh Văn đăm chiêu gật đầu, có vẻ như rất nhiều thứ trong thư viện khi giải thích bằng game thì đều dễ hiểu hơn. Cậu không xoắn xuýt chuyện này nữa, hai người cùng vào thang máy đến trung tâm thương mại ở tầng B5.

Tầng B5 giống như một trung tâm thương mại kiểu lớn, có cửa hàng quần áo rực rỡ muôn màu, siêu thị thực phẩm, đồ dùng hàng ngày, cửa hàng mỹ phẩm, đã vậy còn có cả KTV và rạp chiếu phim?

Việt Tinh Văn nhìn sang phía rạp chiếu phim: "Ai lại rảnh rỗi nhàn hạ chạy tới đây hát karaoke, xem phim vậy?" Nhưng nghĩ lại thì khi các sinh viên bị mấy kỳ thi dày vò phát khùng, có lẽ cũng có thể đến xem phim thư gian nhỉ?

Giang Bình Sách đảo mắt nhìn vật giá trong khu mua sắm, nói: "Giá cả cũng coi là rẻ." Hắn dẫn Việt Tinh Văn đến trước cửa hàng quần áo, "Đổi một bộ đồ đã. Cái áo len lồng cừu này của cậu nóng quá."

Việt Tinh Văn bất đắc dĩ nói: "Lúc tôi vào đây còn mặc áo phao cơ, không biết đâu mất rồi."

Cửa hàng quần áo không có nhân viên, phải tự mua sắm bằng điểm tích lũy, từng hàng quần áo được treo chỉnh tề trên giá theo kích cỡ.

Việt Tinh Văn theo Giang Bình Sách vào một hàng đồ nam, cậu tiện tay chọn một chiếc áo phông trắng ngắn tay cỡ 185 cùng một chiếc quần bò mỏng, rồi vào phòng thử đồ thay bộ đồ mới. Da cậu vốn đã trắng, ăn vận đơn giản thoải mái thế này cộng thêm gương mặt đẹp trai rạng ngời, khi cười rộ lên, quả thật là tràn đầy sức sống.

Giang Bình Sách đứng cạnh gương ngắm nhìn cậu, gật đầu nói: "Được đó. Mua thêm một bộ nữa để thay?"

Việt Tinh Văn nghĩ hồi, quay người chọn bộ thể thao màu xanh nhạt, thuận tiện chọn cho Giang Bình Sách một bộ thể thao màu xanh đậm cùng kiểu dáng, thêm một đôi giày thể thao màu đen. Cậu ướm thử lên người hắn, cười nói: "Bộ này đẹp. Cậu cũng mua quần áo thể thao đi, sau này đụng phải chương trình học phải chạy trốn mà mặc áo sơ mi giày da không tiện chạy đâu."

Giang Bình Sách không thích mặc đồ thể thao, nhưng Việt Tinh Văn nói rất đúng, nên hắn không từ chối, nhận bộ đồ nhìn kích thước, rồi xoay người đến tablet ở cửa thanh toán điểm tích lũy.

Tất cả quần áo chỉ tốn có 10 điểm.

10 điểm tích lũy, thật ra không hề đắt. Việt Tinh Văn đi đến cạnh tablet, nhìn hắn quen tay quẹt điểm, bèn cười vỗ vai hắn: "Cảm ơn anh giai. Dùng điểm của cậu trước, sau này tôi kiếm được điểm sẽ bù cho cậu sau."

"Không có gì." Giang Bình Sách quay đầu nhìn đối phương, "Muốn mua gì nữa không?"

"Mua ít đồ vệ sinh cá nhân đi, những thứ khác thì không cần, mình cũng không ở luôn chỗ này."

Hai người vào một siêu thị đồ dùng gần đó, chọn những vật dụng hàng ngày như cốc, bàn chải, dép lê, khăn mặt, đồ ngủ... Giang Bình Sách còn thuận tay lấy hai bộ đồ ngủ.

Việt Tinh Văn đẩy xe đẩy đi phía sau, nhìn hắn mặt mày nghiêm túc bỏ từng thứ đồ vào trong xe, không khỏi cảm thán: "Haiz, giống hồi mới lên đại học ghê. Tôi vẫn nhớ lúc đó cậu chỉ mang một valy đồ đến trường, không chuẩn bị ráp giường hay vỏ chăn gì hết luôn, trường không phát mấy thứ đó nên tôi còn đưa cậu đi siêu thị mua."

Năm nhất đại học, sau khi đăng ký học họ gặp nhau ở hội đồng hương, Việt Tinh Văn chủ động kết bạn với hắn, nên Giang Bình Sách bèn trao đổi số điện thoại và WeChat với cậu. Sau đó, Việt Tinh Văn lấy thân phận bạn bè nhiệt tình dẫn Giang Bình Sách đến siêu thị trong trường mua đồ dùng sinh hoạt.

Trong siêu thị đại học Hoa An, Giang Bình Sách đẩy xe, Việt Tinh Văn đi phía trước chọn đồ giúp hắn, thỉnh thoảng lại quay đầu hỏi hẳn có cần thứ này không?

Nụ cười tươi sáng rạng rỡ của chàng thiếu niên 18 tuổi khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Rời xa quê hương một mình học đại học nơi thành phố xa lạ cách xa ngàn dặm, lần đầu tiên xa nhà tới vậy, nhưng nhờ có một người bạn như Việt Tinh Văn mà Giang Bình Sách không còn thấy cô đơn.

Đã vài năm trôi qua, giờ đây chuyện cũ như đang lặp lại, bọn họ lại đang mua sắm đồ dùng trong siêu thị. Chỉ khác ở chỗ, lần này ở thư viện, Việt Tinh Văn đã thành bạn cùng phòng của hắn.

Giang Bình Sách khẽ nhếch môi: "May mà có cậu. Lúc đó bước vào ký túc xá, thấy cái ráp giường trơ trọi tôi cũng không biết phải đi đâu mua đồ."

"Tôi cũng đoán là cậu không chuẩn bị ga giường với chăn, vì tôi cũng thế mà. Tôi nhớ tối hôm đó, chúng ta chạy đến siêu thị ba chuyến liền mới mua đủ đồ, túi lớn túi nhỏ y như chuyển nhà ấy."

Nhớ lại chuyện mấy năm trước, Việt Tinh Văn cười càng vui hơn. Nhưng nghĩ lại bây giờ hai người đang ở thư viện, nụ cười của cậu dần đông cứng lại, khẽ ho một tiếng, nói: "Mua đại mấy thứ rẻ rẻ đi, tiêu điểm tích lũy dè xẻn thổi."

"Ừ." Giang Bình Sách nhanh chóng mua đủ đồ dùng. Khi đi qua khu đồ ăn vặt, hắn thuận tay bỏ một bịch khoai chiên vào giỏ, đây là vị Việt Tinh Văn thích ăn nhất.

Số đồ dùng này tốn của họ cả thảy 100 điểm tích phân.

Cũng may mấy thứ như cốc, bàn chải và sữa tắm có thể dùng rất lâu, sau này không cần mua nữa.

Hai người tay xách nách mang về ký túc xá, hợp tác lồng chăn, trải ga giường.

Giang Bình Sách xếp mấy thứ như cốc, bàn chải ngay ngắn trong phòng vệ sinh, xong xuôi mọi việc đã là chín rưỡi tối rồi, Việt Tinh Văn ngồi phịch xuống ghế, gục đầu nói: "Mệt quá... Thư viện công nghệ cao thế này mà không chuẩn bị sẵn ga giường, vỏ chăn, bài chải gì đó cho chúng ta được à? Cứ phải bắt chúng ta bỏ điểm tích lũy ra mua?"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Nó muốn chúng ta trải nghiệm lại cảm giác nhập học lần nữa. Cậu có thấy tòa thư viện này giống trường đại học tồn tại ở một thế giới khác không?"

Việt Tinh Văn gật đầu: "Ừm, tôi cũng thấy rất lạ. Thầy hướng dẫn, rồi nhóm nghiên cứu, chế độ tín chỉ gì đó, còn cả môn bắt buộc, môn tự chọn nữa, nếu không phải mấy chương trình học này quá biếи ŧɦái, thì cảm giác giống một trường đại học phép thuật kỳ lạ thật."

Thấy Việt Tinh Văn mệt mỏi gục đầu, hai mí mắt lim dim, Giang Bình Sách đi qua, dịu dọng nói: "Đừng nghĩ nhiều quá. Cậu tắm trước đi, rồi ngủ một giấc. Mai là thứ 7 không có tiết, có gì mai nói tiếp."

Việt Tinh Văn thật sự rất mệt, nghe vậy bèn đứng dậy vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen tắm nước nóng.

Năm ngày nằm viện trong khu nội trú khoa tim mạch, đừng nói là tắm, tối nào cũng phải đấu tranh sinh tử lúc nửa đêm, thật sự là mệt mỏi quá mức.

Lúc này, nước nóng gột hết mệt mỏi trên người cậu, Việt Tinh Văn thay bộ đồ ngủ mới, chọn bừa một bên giường rồi nằm xuống, nhìn lên đồng hồ trên tường, "Sắp mười giờ rồi, tôi mệt quá, ngủ trước nha."

Giang Bình Sách đưa khăn lông cho cậu: "Lau khô tóc rồi hẵn ngủ, không thì sẽ đau đầu."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người kia, Việt Tinh Văn đành phải nhận khăn lông: "Vâng vâng vâng, nghe cậu vậy."

Cậu nhanh tay lau đầu, rồi mặc kệ đầu tóc có rối bù lên không, vò mái tóc đen thành ổ quạ. Sau đó, Việt Tinh Văn chui vào trong chăn ngáp một cái thật to, mơ màng nói: "Bình Sách, tôi ngủ trước đây, cậu cũng ngủ sớm đi."

Giang Bình Sách khẽ đáp: "Ừ, ngủ ngon."

Bốn đêm liên tiếp chạy thục mạng ban đêm, ban ngày còn phải phân tích hung thủ, năm ngày vừa rồi thật sự quá mệt mỏi. Tinh thần luôn căng thẳng lúc này cũng được thả lỏng, Việt Tinh Văn nhắm mắt, chưa đến một phút đã say giấc.

Giang Bình Sách ngồi cạnh giường nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Việt Tinh Văn miệng lưỡi sắc bén trong các cuộc tranh biện, năm ngoái còn dẫn đội tuyển đại học Hoa An giành giải quán quân cuộc thi tranh biện cho sinh viên cả nước. Cậu ăn nói đĩnh đạc trên sân khấu, thường xuyên tấn công vào lỗ hổng trong lời nói của đối thủ, nói cho đối phương không nói lại được.

Một người thần thái như vậy, khi ngủ lại trông rất dịu ngoan. Tóc đen mềm mại rủ xuống che trán cậu, hàng mi dài rậm khẽ phủ lên mí mắt, cậu chôn mình trong chăn, không hề cử động.

Cứ nghĩ rằng cậu sẽ lăn lộn đá chăn, không ngờ khi ngủ lại ngoan ngoãn thế này.

Giang Bình Sách thấy cậu rúc người trong chăn, vô thức mỉm cười, bước lên tém chăn lại cho cậu, thuận tay tắt đèn ký túc xá, chỉ để mở đèn bàn bên hắn.

Có thể ở cùng với cậu, trở thành bạn cùng phòng, là chuyện đáng vui vẻ duy nhất từ khi tới thư viện.

Khi còn học cấp ba, họ từng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của nhau, so tài với nhau cả một năm để tranh vị trí số một. Sau khi chia lớp theo khối, vì ít có cơ hội gặp mặt nên họ chưa từng hợp tác với nhau trong hoạt động nào.

Nhưng trong lòng Giang Bình Sách biết, Việt Tinh Văn vẫn luôn chú ý tới hắn, cũng như hắn vẫn luôn chú ý tới Việt Tinh Văn. Mỗi lần công bố bảng thành tích, họ đều vô thức chú ý tìm kiếm tên của người kia ở bên cạnh.

Lần này, hai người gặp nhau trong thư viện đầy nguy hiểm, cũng coi là lần đầu tiên kề vai chiến đấu, đứng cạnh nhau với thân phận "đồng đội".