Sau một lúc ngạc nhiên, Mạnh Vũ bình tĩnh lại, cô giễu cợt nói: “Con cũng không phải loại tiểu thư danh giá, một gia đình lớn như nhà họ Hạ coi trọng nhất là môn đăng hộ đối, người ta sẽ để ý đến con sao?”
Tề Mi bị chặn lại một lúc, muốn nói lại thôi.
Mạnh Vũ không vội, lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng Tề Mi thở dài nói: “Nhà họ Hạ vốn muốn cưới chị gái con.”
Mạnh Vũ đã hiểu: “Vậy là do Uông Thục Viện không muốn gả? Uông Thục Viện không muốn gả nên mấy người muốn đổi thành con sao? Mấy người không nể mặt nhà họ Hạ như vậy, nhà họ Hạ cũng đồng ý sao?”
Tề Mi nói: “Chính là nhà họ Hạ đã đồng ý nên mẹ mới qua nói chuyện với con.”
Mạnh Vũ “…”
Nhà họ Hạ, một gia tộc lớn, rất để ý sĩ diện, lại đồng ý cho nhà họ Uông treo đầu dê bán thịt cho sao? Cho dù nhà họ Hạ muốn rút lui cũng không thể để ý đến cô mà, đúng không? Chẳng qua cô chỉ là con riêng của vợ Uông vệ Quốc, cũng không phải là người nhà họ Uông thật sự, cô cũng không thể so sánh được với diện mạo xinh đẹp của Uông Thục Viện.
Uông Thục Viện là tiểu thư danh giá thật sự, tốt nghiệp một học viện nghệ thuật nổi tiếng quốc tế và hiện là nhà thiết kế trang sức của một thương hiệu cao cấp.
Có bối cảnh, có trình độ, bản thân cũng đầy đủ ưu tú như Uông Thục Viện mới là người vợ lý tưởng của giới nhà giàu, về phần cô…khi ba cô còn sống thì mặc dù cuộc sống không tệ, nhưng không được xem là nhà giàu có. Ba cô qua đời, nhà cô cũng sa cơ thất thế, muốn thân phận không có thân phận, muốn thành tựu thì không có thành tựu, ngoại trừ cũng hơi có nhan sắc nhưng không có nghề nghiệp gì, loại người như cô sao có thể được mấy người đứng đầu gia tộc nhà giàu coi trọng chứ?
Trên thực tế, Mạnh Vũ có thể hiểu được lý do Uông Thục Viện từ chối, tuy anh Sở kia là người đứng đầu Bắc Việt hiện tại, với lại, sau khi được anh ta cải cách, giá trị của Bắc Việt cũng tăng lên gấp mấy lần, bây giờ tài sản của anh ta đã hơn trăm tỷ. Có quyền, có tiền, đây là dạng đàn ông thu hút được rất nhiều người phụ nữ.
Nhưng mà nghe kỹ năng mềm của anh Sở này khá tốt, nhưng phần cứng thì không được. Chiều cao chỉ có 1 mét 67, dung mạo xấu xí, nghe nói tuổi cũng bị làm giả, tuyên bố ra bên ngoài là chưa đến 30 tuổi, nhưng thật ra đã 40 mấy rồi.
Bởi vì thủ đoạn của anh ta quá tàn nhẫn, có tin đồn rằng anh Sở, nên người bên ngoài đồn anh Sở này có tâm lý biến thái, lại thêm dù nhà họ Hạ là nhà giàu, nhưng quá mức trọng nam khinh nữ, phụ nữ ở nhà họ không có chút địa vị gì. Trước đó, con dâu nhà họ Hạ suýt mất mạng vì sinh con cho nhà họ Hạ, chuyện này vẫn bị bàn tán rất lâu trong giới. Cho nên anh Sở này vừa lớn tuổi, thân hình thấp, vẻ ngoài xấu xí, nhà họ lại như hố lửa, Uông Thục Viện kiêu ngạo không muốn gả cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Uông Thục Viện không gả, họ liền đẩy hố lửa này cho cô.
Tuy nhiên, từ lâu, Mạnh Vũ đã quen với chuyện này, ngược lại trong lòng không có chút gợn sóng.
“Mặc dù anh Sở có một số khuyết điểm, nhưng nếu con gả qua đó, sau này sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Hạ. Ba chống lớn tuổi, không còn nhiều sức mà lo đến con, mẹ chồng con cũng không còn, con gả qua đó thì có thể làm bà chủ trong nhà. Tuy nói nhà họ Hạ có nhiều quy tắc nhưng cũng không áp lên con hết đâu, sau này con gả cho cậu ta thì có thể hưởng vinh hoa phú quý không hết, đây là điều biết bao nhiêu người cầu mà không được đó.”
Mạnh Vũ nói: “Điều kiện của anh ấy tốt như vậy, sao Uông Thục Viện không chịu cưới đi? Hơn nữa, từ khi còn nhỏ, còn toàn mặc lại đồ cũ của Uông Thục Viện, chơi đồ chơi cũ của chị ta, lúc nào chị ấy cũng được xem như trẻ con. Người chị ấy không muốn gả, dựa vào đâu bắt con gả? Con đã trưởng thành rồi, có quyền tự do lựa chọn của con.”
“Ý của con là con không gả sao?”
“Đúng vậy, con không gả, người ta muốn cưới Uông Thục Viện, muốn cưới ai thì người đó phải gả, dựa vào cái gì mà do Uông Thục Viện ghét bỏ không chịu gả thì bắt con gả đi chứ?”
“Nữu Nữu à…”
Vẻ mặt Tề Mi ngượng ngùng, “Nhưng chúng ta đã đồng ý với nhà họ Hạ rồi.”
Mạnh Vũ chế nhạo: “Vậy…Mấy người có xem con như một người có biết suy nghĩ, được lựa chọn không? Từ trước đến giờ, mẹ không hề hỏi ý kiến của con mà đã thay con quyết định hết, cái gì cũng tính toán làm hết rồi mới nói cho con biết, con không phải là con rối.”
Tề Mi cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ hoe, “Mẹ không còn cách nào khác, con biết mẹ, mẹ kế không dễ làm. Con gả cho anh Sở cũng rất tốt, anh ta cũng không tệ như lời đồn, chỉ là người hơi thấp một chút, hơi xấu một chút, nhưng người đàn ông có giá trị hay không không phải đánh giá từ cao thấp mập ốm, cũng không phải vì ngoại hình của anh ta, đàn ông phải đến năng lực của anh ta. Con có thể gả cho anh ta thì sau này sẽ không có ai dám khi dễ con nữa.”
“Mẹ không muốn con bị người ta khi dễ hay là muốn cha con nhà họ Uông làm khó? Nếu như mẹ cự tuyệt dùm con, có phải sau này mẹ sẽ không được làm phu nhân nữa, về sau không thể hưởng được vinh hoa phú quý không. Nếu Nữu Nữu mẹ có thể gả cho nhà họ Hạ, thì giá trị của mẹ sẽ được tăng lên, sau này không ai dám nói mẹ là mẹ kế của người ta nữa?”
Tề Mi sững sờ nhìn cô, nước mắt óng ánh trào ra, thật lâu sau mới nói: “Nữu Nữu à, sao con có thể nói mẹ như vậy? Con biết mẹ vẫn luôn thương con sao?”
Khi nói, bà bắt đầu lau nước mắt, khóc lóc đáng thương, có vẻ rất tủi thân.
Mạnh Vũ nói: “Được rồi, mẹ không cần khóc lóc trước mặt con, con không phải đàn ông, không chịu nổi bộ dạng đó của mẹ.”
Tề Mi không nói nữa, chỉ khóc lóc.
Mạnh Vũ buồn bực, xòe hai tay ra, “Được rồi, mẹ thích khóc thì khóc cho đã đi, con đi giặt quần áo, con đã nói rõ ràng hết rồi.”
“Nữu Nữu à, mẹ không muốn ép con đâu, mẹ cũng không muốn con gả cho một người không biết mặt, nhưng mẹ không còn cách nào cả, do mẹ vô dụng, mẹ quá yếu đuối, không thể bảo vệ con được.”
Bước chân của Mạnh Vũ dừng lại, không quay đầu lại, cô nghe Tề Mi nói thêm sau lưng, “Nữu Nữu à, xem như mẹ van xin con được không? Bây giờ chuyện đã đến nước này rồi, nhà họ Hạ có thể dễ dàng tha cho chúng ta, để chúng ta đổi cô dâu một lần, nhưng nếu đổi nữa thì nhà họ Hạ sẽ nghĩ thế nào? Nhà họ Hạ sẽ nghĩ rằng chúng ta cố ý khiêu khích. Anh Sở là nhân vật như vậy, chúng ta có thể chọc nổi sao? Đừng nói là mẹ, cho dù là cả nhà họ Uông cũng không thể chọc vào, nếu là thật sự chọc vào nhà họ Hạ, chú Uông cũng không có cách nào ở lại thành phố Yên nữa rồi, con phải biết trước đây, ông ấy có thể đến thành phố Yên cũng là do nhà họ Hạ nâng đỡ.”
“Lẽ nào con nhẫn tâm nhìn thấy việc kinh doanh vất vả của chú Uông bị phá hoại trong chốc lát sao? Con đừng quên, từ khi con mười tuổi, cùng mẹ đến nhạ họ Uông, cũng có thể coi như chú Uông đã nuôi con khôn lớn.”
Trong lòng Mạnh Vũ lạnh lẽo đến cực điểm, “Quả nhiên, hiểu con không ai bằng mẹ, biết cách đưa con vào khuôn khổ. Nào là con ăn cơm nhà họ Uông mà lớn lên, chú Uông cho con tiền ăn học, cho con ăn mặc, lúc ông ta cần con xông pha khói lửa, nếu con từ chối thì rất không biết điều.”
“Nữu Nữu à, thật xin lỗi, xin lỗi con.”
Mạnh Vũ hít sâu một hơi, “Con biết phải làm sao rồi, con sẽ kết hôn với Sở Tu Cẩn.”
Cô nói vô cùng bình tĩnh.
Ban đầu cô còn tưởng rằng Tề Mi sẽ biến nỗi buồn thành niềm vui ngay khi cô hứa, hoặc là khen ngợi cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, nhưng Tề Mi chỉ ngơ ngác nhìn cô, không nói lời nào.
“Mẹ về đi, con đã đồng ý rồi sẽ làm, còn nữa, đây là lần cuối cùng, về sau con không nợ nhà họ Uông bất kỳ điều gì nữa.”
Nếu muốn báo đáp ân tình của nhà họ Uông cũng không cần trả giá bằng hạnh phúc cả đời của cô, chỉ là nếu nhà họ Uông hy vọng cô làm vậy thì cô cứ làm thôi.
Mạnh Vũ bước vào phòng giặt quần áo, bên ngoài mơ hồ có thể nghe được tiếng nức nở của Tề Mi.
Một lúc sau, cô nghe thấy Tề Mi nói bên ngoài: “Mẹ đi đây, con sống một mình phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Một lúc sau, Mạnh Vũ nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếng nức nở bên ngoài cũng biến mất.
Mạnh Vũ nặng nề thở dài, đột nhiên cảm thấy có chút muốn khóc.
Người khác thì từ nhỏ đã có ba mẹ bên cạnh, nhưng ba cô đã mất từ lâu, mẹ cô cũng không chịu được khổ, khi cô còn bé thì bà dựa vào người ba, sau khi kết hôn thì dựa vào người chồng, không có ai để dựa thì chắc bà ấy sẽ không sống nổi. Cho nên sau khi chồng chết rồi, thì bà ấy dẫn theo Mạnh Vũ gả cho Uông Vệ Quốc, chỉ vì muốn sắm vai mẹ kế tốt, từ nhỏ, bà ấy đã thiên vị Uông Thục Viện. Ba mất sớm, cũng không có được tình thương của mẹ, sau này, cô không dễ dàng mới gặp được chân mệnh thiên tử của mình, cô cứ nghĩ sau này sẽ được gả cho anh ấy, cô có thoát khỏi ngôi nhà kìa, cô sẽ có cuộc sống hạnh phúc cùng anh. Nhưng yêu nhau nhiều năm như vậy, trong lòng chân mệnh thiên tử không có cô, bạch nguyệt quang của người ta vừa xuất hiện, cô cũng chỉ có thể rời đi.
Bây giờ cô phải kết hôn với một người đàn ông mà cô chưa bao giờ gặp.
Đôi mắt cô chua xót, cô cảm thấy cuộc sống của mình đúng là khổ.
Cô sâu não một lát, vô tình ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Phòng giặt và phòng vệ sinh thông với nhau, trên vách tường có một chiếc gương lớn, trong nhà cô có rất nhiều gương, thuận tiện để cô chiêm ngưỡng nhan sắc của mình.
Nhưng nhìn vào gương, cô gái có khuôn mặt to cỡ bàn tay, mắt to và ẩm ướt, mũi nhỏ nhắn nhưng cao ngất, cái miệng nhỏ đầy đặn, màu sắc tươi sáng. Thế này cũng đủ rồi, lại còn có làn da trắng mịn tự nhiên, không cần quá chăm sóc cũng trắng mịn nõn nà..
Cô nháy mắt với mình trong gương, mím môi, nhưng chỉ cần nháy mắt đó, đôi mắt trong veo của cô tự nhiên trở nên quyến rũ. Ban đầu tủi thân khóc lóc một lát, nhưng khi thấy mình trong gương thì không khóc nổi nữa.
Có lẽ ông trời ghen tị với cô, cô đẹp như vậy mà.
Haiz…
Mạnh Vũ giặt xong quần áo, đến nhà họ Hàn tìm Hạ Hạm, sau khi Hạ Hàm mang thai thì luôn ở nhà ba mẹ chồng. Hơn một năm nay cô ra ngoài đi du lịch, sau khi cô ấy sinh thì cũng chưa từng qua thăm bạn thân của mình.
Đem theo một đống quà cho bạn thân và con của cô ấy xem như tạ tội, còn trêu chọc hai cục cưng đáng yêu. Mẹ chồng Hạ Hạm pha trà cho hai người, rồi để cô và Hạ Hạm ở sân sau để hai người tâm sự.
Mạnh Vũ kể cho cô nghe về chuyến du lịch, Hạ Hạm nghe thì rất ngạc nhiên.
Sau khi trò chuyện về những điều thú vị trong chuyến đi, Mạnh Vũ chống cằm, hỏi cô, “Cậu nói nếu mình làm thím nhỏ của cậu, chì cậu có ngại không?”
“Thím nhỏ? Không phải Sở Tu Cẩn muốn cưới chị cậu sao?”
Mạnh Vũ nói: “Uông Thục Viện không muốn gả, bọn họ đổi thành mình.”
Hạ Hạm “…”
Vẻ mặt Hạ Hạm khó tả, “Cậu đồng ý?”
Mạnh Vũ nháy mắt với cô: “Nếu mình đồng ý, sau này cậu gọi mình là thím nhỏ thì có khó chịu không?”
“Cậu thật sự đồng ý rồi sao?”
Mạnh Vũ không lên tiếng.
Vẻ mặt Hạ Hạm lo lắng, “Vấn đề là không phải có gọi là thím nhỏ hay không, chủ yếu là cậu biết Sở Tu Cẩn là người thế nào sao? Đây không phải là người lương thiện gì, cũng không có kết cục tốt đẹp, nếu cậu đồng ý, mình sợ cậu sẽ hối hận.”
Mạnh Vũchống cằm thở dài, dùng giọng điệu như nói chuyện bình thường để nói: “Mình không được lựa chọn, mình ăn cơm nhà họ Uông mà lớn, đây là do mình nợ nhà họ Uông, nhà họ Uông muốn gả mình đi thì mình không còn cách nào khác.”
“Vậy…Cậu đồng ý rồi?”
“Mình không thể từ chối.”
Hạ Hạm im lặng một lúc rồi hỏi: “Mình có thể giúp gì cho cậu không?”
“Không cần, chắc đây là số mạng của mình rồi.”
Hạ Hạm nhất thời không biết nên nói gì, cô nắm chặt tay bạn để an ủi, cũng không thể làm gì khác.
Sau khi trò chuyện với Hạ Hạm một lúc, Mạnh Vũ liền về nhà, cô đỗ xe trong gara dưới lòng đất, đang chuẩn bị lên thang máy thì nghe thấy có người gọi cô sau lưng.
“Mạnh Vũ.”
Mặc dù đã hơn một năm trôi qua, cho dù cô đã quen với việc không nghĩ đến anh mỗi ngày nữa, cơ thể cô dường như vẫn có ký ức, khi cô nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cơ thể cô dường như bị đóng băng, nhịp tim của cô vô thức tăng tốc.
Phải mất một lúc cô mới tỉnh lại, cô quay sang nhìn người vừa tới.
Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, thẳng lưng đi đến gặp cô, cô còn nhớ lần đầu cô gặp anh, anh cũng mặc sơ mi trắng. Vào ngày hôm đó, hình ảnh anh đi qua, anh nắng như cắt xén thân hình anh, trước ngực và phía sau lưng căng ra, tạo thành đường cong đẹp mắt.
Anh ấy vẫn đẹp như lần đầu cô gặp vậy, trên người càng có thêm vẻ quyến rũ nam tính.
Cô đột nhiên cảm thấy hơi hốt hoẳng, hình như thấy được chàng trai trẻ trong trí nhớ mình, nhưng cô đã hiểu rõ, anh và cô không phải cùng một loại người.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Cô hỏi anh.
Anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh ở đây chờ em.”
“Chờ em? Sao anh biết em sống ở đây?”
Cô đã dọn nhà, cô không biết sao anh tìm được tới đây.
“Anh muốn biết em ở đâu thì sẽ có cách để biết được thôi. “
Cố gắng tìm ra nơi cô ở, còn cố ý ở đây chờ cô? Anh ta đúng là khó hiểu.
Mạnh Vũ mỉm cười, có chút mỉa mai: “Tiêu Tề, anh đừng quên chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi còn tới tìm em làm gì?”