Thấy vậy, Tề Mi nói: “Mẹ ra ngoài đợi con.”
Tề Mi xoay người đi ra ngoài, đang giúp hai người đóng cửa lại, Mạnh Vũ vội vàng nói: “Không cần đóng cửa, mọi người chờ bên ngoài là được.”
Hôm nay là ngày cô và Sở Tu Cẩn kết hôn, sau ngày hôm nay, cô sẽ là vợ của Sở Tu Cẩn, cô không muốn xảy ra những scandal như cô và bạn trai trước ở trong phòng nói chuyện riêng trong ngày cưới.
Cô phải quang minh chính đại.
“Anh nói đi, Tiêu Tề.”
Nhưng khi bảo anh nói, anh lại yên lặng.
Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, hôm nay cô mặc váy cưới rất đẹp, hoa tai và dây chuyền rất đẹp, cô thật sự rất đẹp.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc lâu rồi cuối cùng chậm rãi nói: “Anh thừa nhận khi còn bé anh từng thích chị Ngải Thanh, rất thích. Sau này, vì chị ấy đi lấy chồng mà anh cũng đau khổ một thời gian, anh nghĩ bốn dĩ sau này sẽ không thích ai nữa. Sau này anh gặp em, em cứ quyết tâm theo đuổi anh, hình như không có cách nào để khiến em rời đi, cuối cùng anh mới lựa chọn thỏa hiệp, anh mới đồng ý với em. Anh cũng thừa nhận, ban đầu anh không có cảm giác với em, chỉ cho em thân phận bạn gái, vậy thôi.”
“Có phải bây giờ em thấy anh rất ngốc không, nhưng đây là những lời thật lòng của anh, bây giờ từng câu từng chữ anh nói đều là lời rất thật lòng.”
“Tôi tin anh đang nói lời thật lòng, tiếp tục đi.”
“Chúng ta bên nhau nhiều năm vậy rồi, đôi khi anh thật sự không rõ có cảm giác gì với em, nói không có cảm giác gì cũng hoàn toàn không phải, vì dù sao cũng là tình cảm mấy năm. Sau đó, sau khi em đề xuất chia tay, anh nghĩ mình sẽ nhẹ nhõm. Em nói anh chưa bao giờ đáp lại tình cảm của em, anh thừa nhận, anh chưa từng thật sự đáp lại tình cảm của em, vì muốn khiến em thấy khó mà lui, cũng có thể do bản thân anh tự ti. Em sống trong một gia đình rất tốt, em còn xinh đẹp nữa, nhưng anh chỉ là một người nghèo túng, không có gì, anh luôn cảm thấy dù anh thành đạt thế nào thì anh cũng không xứng với em. Anh nghĩ, một ngày nào đó, nếu chúng ta thật sự chia tay, thà như vậy, anh sẽ không có bất kỳ cảm giác nào thì cũng không phải chịu đựng nỗi đau khi mất người yêu.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe Tiêu Tề nói nhiều như vậy, anh không phải là người nói nhiều, cũng chưa bao giờ thích nói nhảm.
Tất nhiên, anh không bao giờ nói với cô những gì trong lòng anh.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nghe Tiêu Tề nói ra những gì trong lòng anh.
Cảm giác rất lạ, ngay cả khi cô đã ở bên anh nhiều năm như vậy.
“Anh thừa nhận, ban đầu khi chúng ta chia tay, anh không có quá nhiều cảm xúc, nhưng về sau, anh dần không thích ứng được việc em rời khỏi, anh thường xuyên mơ đến em, thường xuyên nhớ đến em, anh phát hiện, thì ra trong những năm ở bên nhau, hình ảnh của em đã sớm cắm rễ trong cuộc sống của anh.”
“Mạnh Vũ, dù em tin hay không, anh thích em, không biết từ lúc nào nữa”
Mạnh Vũ đột nhiên muốn cười, cô thật sự nghe được lời tỏ tình của Tiêu Tề với cô rồi.
Anh còn nói anh thích cô nữa.
Cô có nằm mơ cũng muốn nghe, nếu họ còn muốn ở bên nhau, khi cô nghe được câu này, nhất định sẽ vui đến điên mất.
Nam thần của cô, cuối cùng cũng thích cô, sau này bọn họ sẽ rất hạnh phúc, cô còn muốn cùng anh sinh thật nhiều đứa con.
Nhưng bây giờ, khi nghe anh nói điều này, cô chỉ muốn cười, cười chế giễu.
“Mạnh Vũ, cho anh một cơ hội được không? Em yêu anh lâu như vậy, lần này để anh yêu em được không?”
Hai mắt anh đỏ lên, khi nói câu này, giọng nói hơi run rẩy.
Nói một cách chân thành tha thiết như vậy, lộ ra sự cẩn thận từng ly từng tí.
Tuy nhiên, cô chậm rãi lắc đầu: “Muộn rồi.”
Tề Mi gõ cửa nhắc nhở: “Sắp đến giờ rồi.”
Mạnh Vũ chậm rãi đứng dậy xách váy cưới, Tiêu Tề cũng đột nhiên đứng lên, vì sợ cô rời đi, anh nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu đầy lo lắng.
“Không muộn, em còn chưa kết hôn, em vẫn chưa trở thành vợ của người khác, mọi thứ đều chưa muộn. Mạnh Vũ, em quay lại với anh được không? Anh cần em, anh không thể nào rời khỏi em.”
Cô rút tay ra, nhìn chằm chằm vào mặt anh, nói với anh từng chữ một: “Sở Tu Cẩn và tôi đã nhận giấy chứng nhận rồi, tôi đã là vợ hợp pháp của anh ấy rồi, đời này tôi và anh không thể nào nữa đâu.”
Như thể bị sấm sét đánh trúng, anh lùi lại một bước, “Nhận được giấy chứng nhận?”
Anh lẩm bẩm: “Làm sao lại như vậy, sao có thể như vậy?”
Đôi mắt hắn đỏ hoe, trong mắt có sự tức giận, như sóng gió cuồn cuộn, một lúc sau dường như anh tỉnh lại từ nỗi kinh hoàng của mình, nghiến răng gầm lên “Sao em có thể như vậy? Sao em có thể như vậy?”
Mạnh Vũ không nhìn anh nữa, chậm rãi đi về phía cửa, nhưng dường như Tiêu Tề phía sau đang phát điên, đột nhiên chạy tới ôm cô từ phía sau.
“Đừng đi, em đừng đi! Em đừng kết hôn với người khác, cầu xin em, Mạnh Vũ, em đừng rời bỏ anh.”
Giọng anh gấp gáp, căng thẳng, anh run rẩy vòng tay qua ôm cô.
Sự thất lễ này, cô đúng là chưa từng thấy.
“Anh biết không Tiêu Tề, lần đầu tiên khi anh đến tìm tôi, anh giúp tôi dọn vệ sinh, còn nấu ăn cho tôi, rồi anh vì một cuộc gọi của chị Ngải Thanh của anh mà muốn rời đi, nếu lúc đó anh kiên quyết cự tuyệt chị Ngải Thanh của anh, ở lại với tôi, tôi còn có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ, đã muộn rồi.”
“Không, không muộn, anh đưa em đi, đưa em đến chỗ em muốn, anh không cần gì cả, không cần làm phó chủ tịch, không cần chị Ngải Thanh, anh chỉ cần em thôi, chúng ta ở bên nhau được không?”
Trong giọng nói của anh có một cảm giác bất lực, Mạnh Vũ cảm thấy một chất lỏng ấm áp nhỏ giọt lên vai mình, cô nhìn sang một bên, ngạc nhiên khi thấy Tiêu Tề đang khóc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh khóc.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trông bất lực như vậy.
Cô luôn cảm thấy rằng anh là một người đàn ông mạnh mẽ, toàn năng, bất khả chiến bại, anh không bao giờ thể hiện khía cạnh hèn nhát trước mặt cô.
Hóa ra anh ta cũng có khi dễ bị tổn thương như vậy, hóa ra anh cũng sẽ bất lực như vậy.
“Tiêu Tề, cho dù hôm nay tôi không kết hôn, tôi cũng không quay lại với anh nữa, khi anh lần lượt quyết định thì tôi đã dần tuyệt vọng với anh rồi, cho nên không liên quan đến việc tôi có kết hôn hay không, anh không hiểu sao?”
“Anh không hiểu! Anh không muốn hiểu! Mạnh Vũ, em đừng đi, cầu xin em.”
Bất lực còn tùy hứng, như một đứa trẻ.
Tuy nhiên, Mạnh Vũ đột nhiên rút bàn tay anh đang ôm eo cô ra, không quay đầu lại nhìn anh, cô từng bước đi về phía cửa.
“Mạnh Vũ!”
Anh gọi cô sau lưng.
Vậy mà cô vẫn không dừng lại.
“Mạnh Vũ!”
Giọng anh đau lòng, nhưng cô không hề thương hại chút nào, tư thế duyên dáng của cô, dáng vẻ uyển chuyển của cô, hình ảnh cô mặc chiếc váy cưới đẹp nhưng mơ hồ, dần biến mất trước mắt anh.
Cô đi rồi, đi mất rồi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Lúc này, anh nhận ra rất rõ ràng rằng anh đã thật sự mất cô.
Cô gái của anh, người xuất hiện trong cuộc đời anh, sống động và tươi sáng, người sẽ khiến anh cười, trang điểm xinh đẹp mà tiếp cận anh, người sẽ mặt dày mà quấn lấy anh, từ bây giờ sẽ là của người khác.
Ban đầu, anh nghĩ rằng ba tháng nữa mới đến hôn lễ, anh còn có thời gian theo đuổi cô, nhưng bây giờ…Mọi thứ đều là kết cục đã định, anh và cô không còn khả năng nào nữa.
Tại sao lại như vậy, sao họ lại rơi vào tình trạng như vậy? Đột nhiên, anh cảm thấy một bóng đen trước mặt, thân thể dường như nặng ngàn cân, anh không thể chống đỡ được, quỳ trên mặt đất, cho dù bàn tay đỡ tường cũng vô dụng.
Có một cơn đau quặn thắt trong tim, dạ dày co thắt dữ dội, anh nghiến răng đau đớn, toàn thân anh đang run rẩy.